Gần đây, tiền vốn xoay vòng của mấy cửa hàng Tạ gia gặp chút trục trặc, Tạ Thanh Vinh lại nợ sòng bạc một khoản lớn, nàng ta mới lén lút hứa gả Tạ Sơ Thần cho Từ tam tiểu thư làm thiếp, sính lễ là một ngàn lượng bạc trắng.
Nàng ta biết tính tình Tạ Sơ Thần bướng bỉnh, nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, cho nên nàng ta đã trù tính kỹ lưỡng, hạ thuốc mê Tạ Sơ Thần, sau đó thần không biết quỷ không hay đưa hắn lên kiệu hoa, đến lúc đó gạo nấu thành cơm.
Ai biết, kiệu hoa còn chưa tới cửa, Tạ Sơ Thần lại chơi trò mất tích!
Nay, thấy Tạ Sơ Thần thẳng thừng vạch trần âm mưu của mình, Tạ Thanh Vinh nheo mắt, hoài nghi nhất định là Tạ Sơ Thần nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa nàng ta với môi công (ông mai) Từ gia, mới lén lút trốn khỏi Tạ phủ.
Nàng ta tháo bỏ bộ mặt quan tâm dối trá, thản nhiên nói: “Nếu đã biết thì mau rửa mặt chải đầu sau đó mặc đồ cưới vào, người của Từ gia cũng sắp tới đây đón ngươi rồi, đừng để lỡ giờ lành!” Nói xong, nàng ta lườm Tạ Sơ Thần một cái, cảnh cáo hắn đừng nghĩ đến chuyện trốn khỏi Tạ phủ lần nữa.
Tạ Sơ Thần nuốt xuống bụm máu tanh trong cổ họng, lạnh lùng gằn từng chữ: “Sơ Thần đã có thê chủ, không cần nhị di mẫu phí công lo hôn sự cho Sơ Thần.”
“Thê chủ?” Làm như vừa nghe được câu chuyện khôi hài nhất thế gian, thịt béo trên người Tạ Thanh Vinh rung rung, liên tục cười lạnh: “Bên ngoài đều đồn ngươi mặt dày mày dạn đại náo đám cưới trưởng nữ Tiêu gia, nay thê chủ trong miệng ngươi, chẳng lẽ là chỉ Tiêu Vãn? Người khắp kinh thành đều biết, Tiêu Vãn cuồng si Quý Thư Mặc, lập lời thề chỉ cưới một phu lang, một nữ nhân tai tiếng khắp người như ngươi còn mơ tưởng giữa ban ngày được làm phu lang của Tiêu Vãn?”
Thấy sắc mặt Tạ Sơ Thần xanh xao, lén la lén lút chun lỗ chó vào nhà, Tạ Thanh Vinh liền đoán ra Tiêu Vãn căn bản không thừa nhận Tạ Sơ Thần là phu lang.
Mặc kệ Tạ Sơ Thần có quan hệ gì với Tiêu Vãn, nàng ta đã nhận sính lễ của Từ gia, có nói sao nàng ta cũng phải ép Tạ Sơ Thần lên kiệu hoa đưa đến Từ gia!
Nàng ta làm ra vẻ tốt bụng, tận tình khuyên bảo: “Thần nhi, Tiêu Vãn không phải là thê chủ tốt, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa.
Nay di mẫu gả ngươi cho Từ tam tiểu thư, tướng mạo anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, giàu nứt đố dổ vách, còn rất yêu thương phu lang.
Bây giờ ngươi ngoan ngoãn mặc hỉ phục, Từ tam tiểu thư sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
Từ Tam tiểu thư tên là Từ Thanh, 18 tuổi, trong nhà có mười hai thị thiếp.
Nàng là trưởng nữ của Lang Viên Ngoại, nổi danh phóng đãng, thường ngày ngang ngược, hoành hành bá đạo, được mọi người xưng tụng là ác bá kinh thành, giống như Tiêu Vãn.
Chỉ là Tiêu Vãn không có sở thích sưu tập phu lang như nàng.
Nay, Tạ Sơ Thần chính thức trở thành thị thiếp thứ mười ba của nàng ta.
Tạ Thanh Vinh nói lời này quả thực là điên đảo thị phi, nói láo mà không có căn cứ.
"Thần nhi, bây giờ tiếng xấu của ngươi bay đầy trời, muốn làm chính thất quả thực rất khó." Thấy Tạ Sơ Thần cười lạnh một tiếng, không phủ nhận, Tạ Thanh Vinh dừng một lát, lại bổ sung một câu: "Ngươi phải biết rằng, bây giờ Tạ gia sa sút, nếu như ngươi không gả cho Từ gia, Từ gia không chỉ đòi lại một ngàn lượng bạc trắng, còn muốn 2000 lượng phí bồi thường hủy bỏ giao kèo.
Ngươi cũng thấy đó, phụ thân ngươi ngày càng yếu, nếu ngưng thuốc thang điều dưỡng..."
Đồng tử Tạ Sơ Thần co rút mạnh, đôi môi tái nhợt bị cắn tới mức bật máu.
Bàn tay trong tay áo Tạ Sơ Thần không tự chủ được mà nắm thật chặt.
Một lúc lâu sau, Tạ Sơ Thần mới buông lỏng tay ra, bên môi nở một nụ cười lạnh.
Thấy vẻ mặt Tạ Sơ Thần dãn ra, Tạ Thanh Vinh lập tức nháy nháy mắt với hai ma ma.
Hai ma ma lập tức kẹp Tạ Sơ Thần ở giữa, vẻ mặt đanh ác bức người nói: “Đại thiếu gia mời —— ”
“Thiếu gia!” Chiêu Nhi biến sắc, hô to một tiếng, khóc nức nở: "Người không thể gả! Từ tam tiểu thư nổi danh ác bá, nghe nói nam nhân gả cho nàng, đều bị hành hạ không ra hình người, thiếu gia người ngàn vạn lần không thể đi! Tuyệt đối không thể đi!"
Chuyện Từ Thanh bạo hành phu lang là có thật, đã từng la cà vời nàng mấy lần Tiêu Vãn làm sao có thể không biết.
Ở bên ngoài vách tường, Tiêu Vãn sầm mặt vốn là không có ý định nhúng tay chuyện nhà Tạ gia, quả đấm hung hăng ở trong tay áo nắm chặt.
Không ngờ người của Tạ gia lại đối xử với Tạ Sơ Thần như vậy, lại muốn gả hắn cho Từ Thanh làm phu thị! Không trách được, hôm qua, nàng bảo hắn trở về phủ thì ánh mắt của hắn lại rất buồn bã, bởi vì trở về là một hố lửa sao?!
Nhìn thấy bộ dáng Tạ Sơ Thần dơ dáy bẩn thỉu, Tiêu Vãn chỉ cảm thấy tâm bị đâm đau.
"Ta.
.
.
.
.
." Nghĩ đến phụ thân triền miên trên giường, Tạ Sơ Thần không đành lòng, căn bản không thể bỏ đi một mình được.
Thân thể hắn vì con trai trưởng Tạ gia, quyền to lại bị di mẫu sở đoạt, người không có đồng nào.
Nếu không phải bị di mẫu bức bách, phụ thân bị bệnh lại không ai tới chữa trị.
.
.
.
.
.
"Đây chính là phu lang thứ mười ba của Tam Tiểu Thư sao?" Một đạo thanh âm the thé chói tay truyền đến.
Người đến là môi công Từ gia, mặc toàn thân đại hồng y sặc sỡ, trên mặt có một nốt ruồi thật to.
Hắn ta nhìn bộ dáng bẩn thỉu của Tạ Sơ Thần từ trên xuống dưới, trề môi xem thường: "Tạ phu nhân à, chuyện Tạ thiếu gia đại náo hôn lễ Tiêu gia đã bị tam tiểu thư biết, tam tiểu thư rất tức giận, nàng nói vốn dĩ nàng thấy Tạ phu lang cũng có chút nhan sắc, mới tốt bụng cho nhà gái một ngàn lượng bạc trắng làm sính lễ, còn chuẩn bị tổ chức tiệc cưới thật náo nhiệt.
Hôm nay hắn làm ra chuyện mất mặt như vậy, tam tiểu thư cảm thấy mặt mũi mất sạch, nên kêu ta lát nữa đưa Tạ phu lang đi vào bằng cửa sau, không cần làm lễ, trực tiếp đưa vào động phòng."
Mấy câu nói đó mười phần có vũ nhục, môi công lại thấy Tạ Sơ Thần như cộc gỗ hồn nhiên bất động, không khỏi cau mày nói: "Giờ lành sắp tới, còn lo lắng điều gì? Nhanh đi thay đổi y phục! Nếu khiến Tam Tiểu Thư đợi lâu, đây chính là tội lớn!"
Nói xong, nàng dùng sức lôi kéo Tạ Sơ Thần còn đang chìm đắm trong trí nhớ.
Tạ Sơ Thần lảo đảo, lắc lư bước tới phía trước vài bước.
—— Trong lòng hài nhi chỉ có Thư Mặc, ngoài Thư Mặc ra không thể chứa bất kỳ ai!
—— Loại nam nhân tiếng xấu lan xa như ngươi làm sao xứng làm phu lang của Tiêu Vãn ta!
Hàng lông mi thật dài chết lặng rũ xuống che khuất đôi mắt ảm đạm, hắn cắn môi, bước về phía trước.
Nếu không thể trở thành phu lang của người đó, vậy thì gả cho ai, với hắn mà nói, như nhau cả thôi.
Tóc dài mềm mại rủ xuống, che đậy tất cả vẻ mặt của Tạ Sơ Thần.
Hắn cúi đầu thấp xuống, ở hai người ma ma và môi công xô đẩy, cứng ngắc đi tới hướng gian phòng.
Ánh mắt của hắn trống rỗng chết lặng, thân hình nhỏ yếu không ngừng run rẩy, như hoa lan tuyết trắng sâu trong u cốc, lộ ra sự tuyệt vọng, khiến Tiêu Vãn yên lặng đừng nhìn một bên càng thêm đau lòng.
Bên tai càng không ngừng tiếng khóc la trên pháp trường của Tạ Sơ Thần, hắn tuyệt vọng bi ai khóc rống, tựa như tâm ma cứ lởn vởn trong đầu nàng.
—— Tiêu Vãn, ta là phu lang của chàng, cũng chính là chính phu duy nhất của nàng! Nàng không thể không thừa nhận ta!
—— Tiêu Vãn, ta thích nàng!
—— Thê chủ...!Ta rất vui, rốt cuộc cũng có thể gả cho nàng...
Đã trải qua một đời lừa gạt, lòng Tiêu Vãn của sớm đã chết tuyệt, căn bản không nghĩ tới sẽ cưới phu, chứ đừng nói Tạ Sơ Thần chính là người nàng không thích, mà đời trước nàng đã thiếu hắn, không thể hủy hạnh phúc kiếp này của hắn nữa.
Nhưng bây giờ, trong lòng nàng lại vô hình dâng lên một tia thương tiếc và đau lòng tình, chỉ muốn ôm thiếu niên rung động nhè nhẹ, lại thẳng tắp thật chặt vào trong ngực, muốn làm tròn trách nhiệm của thê chủ mà kiếp trước đã thiếu hắn.
Tiêu Vãn nghĩ như vậy, cũng đã làm thế rồi.
Lại không biết ra tay như vậy, đã thay đổi kế hoạch buông tay của Tiêu Vãn đối với Tạ Sơ Thần, cũng thay đổi nàng và Tạ Sơ Thần.
Sau này, mỗi lần Tiêu Vãn nhớ tới, lại cảm thấy cực kỳ may mắn, cuối cùng mình bước ra một bước kia, không có đẩy Tạ Sơ Thần ra xa, mà là đặt phu lang xinh đẹp dưới cánh chim của mình, thương hắn, cũng bảo vệ hắn cả đời!.
Nàng ta biết tính tình Tạ Sơ Thần bướng bỉnh, nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, cho nên nàng ta đã trù tính kỹ lưỡng, hạ thuốc mê Tạ Sơ Thần, sau đó thần không biết quỷ không hay đưa hắn lên kiệu hoa, đến lúc đó gạo nấu thành cơm.
Ai biết, kiệu hoa còn chưa tới cửa, Tạ Sơ Thần lại chơi trò mất tích!
Nay, thấy Tạ Sơ Thần thẳng thừng vạch trần âm mưu của mình, Tạ Thanh Vinh nheo mắt, hoài nghi nhất định là Tạ Sơ Thần nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa nàng ta với môi công (ông mai) Từ gia, mới lén lút trốn khỏi Tạ phủ.
Nàng ta tháo bỏ bộ mặt quan tâm dối trá, thản nhiên nói: “Nếu đã biết thì mau rửa mặt chải đầu sau đó mặc đồ cưới vào, người của Từ gia cũng sắp tới đây đón ngươi rồi, đừng để lỡ giờ lành!” Nói xong, nàng ta lườm Tạ Sơ Thần một cái, cảnh cáo hắn đừng nghĩ đến chuyện trốn khỏi Tạ phủ lần nữa.
Tạ Sơ Thần nuốt xuống bụm máu tanh trong cổ họng, lạnh lùng gằn từng chữ: “Sơ Thần đã có thê chủ, không cần nhị di mẫu phí công lo hôn sự cho Sơ Thần.”
“Thê chủ?” Làm như vừa nghe được câu chuyện khôi hài nhất thế gian, thịt béo trên người Tạ Thanh Vinh rung rung, liên tục cười lạnh: “Bên ngoài đều đồn ngươi mặt dày mày dạn đại náo đám cưới trưởng nữ Tiêu gia, nay thê chủ trong miệng ngươi, chẳng lẽ là chỉ Tiêu Vãn? Người khắp kinh thành đều biết, Tiêu Vãn cuồng si Quý Thư Mặc, lập lời thề chỉ cưới một phu lang, một nữ nhân tai tiếng khắp người như ngươi còn mơ tưởng giữa ban ngày được làm phu lang của Tiêu Vãn?”
Thấy sắc mặt Tạ Sơ Thần xanh xao, lén la lén lút chun lỗ chó vào nhà, Tạ Thanh Vinh liền đoán ra Tiêu Vãn căn bản không thừa nhận Tạ Sơ Thần là phu lang.
Mặc kệ Tạ Sơ Thần có quan hệ gì với Tiêu Vãn, nàng ta đã nhận sính lễ của Từ gia, có nói sao nàng ta cũng phải ép Tạ Sơ Thần lên kiệu hoa đưa đến Từ gia!
Nàng ta làm ra vẻ tốt bụng, tận tình khuyên bảo: “Thần nhi, Tiêu Vãn không phải là thê chủ tốt, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa.
Nay di mẫu gả ngươi cho Từ tam tiểu thư, tướng mạo anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, giàu nứt đố dổ vách, còn rất yêu thương phu lang.
Bây giờ ngươi ngoan ngoãn mặc hỉ phục, Từ tam tiểu thư sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
Từ Tam tiểu thư tên là Từ Thanh, 18 tuổi, trong nhà có mười hai thị thiếp.
Nàng là trưởng nữ của Lang Viên Ngoại, nổi danh phóng đãng, thường ngày ngang ngược, hoành hành bá đạo, được mọi người xưng tụng là ác bá kinh thành, giống như Tiêu Vãn.
Chỉ là Tiêu Vãn không có sở thích sưu tập phu lang như nàng.
Nay, Tạ Sơ Thần chính thức trở thành thị thiếp thứ mười ba của nàng ta.
Tạ Thanh Vinh nói lời này quả thực là điên đảo thị phi, nói láo mà không có căn cứ.
"Thần nhi, bây giờ tiếng xấu của ngươi bay đầy trời, muốn làm chính thất quả thực rất khó." Thấy Tạ Sơ Thần cười lạnh một tiếng, không phủ nhận, Tạ Thanh Vinh dừng một lát, lại bổ sung một câu: "Ngươi phải biết rằng, bây giờ Tạ gia sa sút, nếu như ngươi không gả cho Từ gia, Từ gia không chỉ đòi lại một ngàn lượng bạc trắng, còn muốn 2000 lượng phí bồi thường hủy bỏ giao kèo.
Ngươi cũng thấy đó, phụ thân ngươi ngày càng yếu, nếu ngưng thuốc thang điều dưỡng..."
Đồng tử Tạ Sơ Thần co rút mạnh, đôi môi tái nhợt bị cắn tới mức bật máu.
Bàn tay trong tay áo Tạ Sơ Thần không tự chủ được mà nắm thật chặt.
Một lúc lâu sau, Tạ Sơ Thần mới buông lỏng tay ra, bên môi nở một nụ cười lạnh.
Thấy vẻ mặt Tạ Sơ Thần dãn ra, Tạ Thanh Vinh lập tức nháy nháy mắt với hai ma ma.
Hai ma ma lập tức kẹp Tạ Sơ Thần ở giữa, vẻ mặt đanh ác bức người nói: “Đại thiếu gia mời —— ”
“Thiếu gia!” Chiêu Nhi biến sắc, hô to một tiếng, khóc nức nở: "Người không thể gả! Từ tam tiểu thư nổi danh ác bá, nghe nói nam nhân gả cho nàng, đều bị hành hạ không ra hình người, thiếu gia người ngàn vạn lần không thể đi! Tuyệt đối không thể đi!"
Chuyện Từ Thanh bạo hành phu lang là có thật, đã từng la cà vời nàng mấy lần Tiêu Vãn làm sao có thể không biết.
Ở bên ngoài vách tường, Tiêu Vãn sầm mặt vốn là không có ý định nhúng tay chuyện nhà Tạ gia, quả đấm hung hăng ở trong tay áo nắm chặt.
Không ngờ người của Tạ gia lại đối xử với Tạ Sơ Thần như vậy, lại muốn gả hắn cho Từ Thanh làm phu thị! Không trách được, hôm qua, nàng bảo hắn trở về phủ thì ánh mắt của hắn lại rất buồn bã, bởi vì trở về là một hố lửa sao?!
Nhìn thấy bộ dáng Tạ Sơ Thần dơ dáy bẩn thỉu, Tiêu Vãn chỉ cảm thấy tâm bị đâm đau.
"Ta.
.
.
.
.
." Nghĩ đến phụ thân triền miên trên giường, Tạ Sơ Thần không đành lòng, căn bản không thể bỏ đi một mình được.
Thân thể hắn vì con trai trưởng Tạ gia, quyền to lại bị di mẫu sở đoạt, người không có đồng nào.
Nếu không phải bị di mẫu bức bách, phụ thân bị bệnh lại không ai tới chữa trị.
.
.
.
.
.
"Đây chính là phu lang thứ mười ba của Tam Tiểu Thư sao?" Một đạo thanh âm the thé chói tay truyền đến.
Người đến là môi công Từ gia, mặc toàn thân đại hồng y sặc sỡ, trên mặt có một nốt ruồi thật to.
Hắn ta nhìn bộ dáng bẩn thỉu của Tạ Sơ Thần từ trên xuống dưới, trề môi xem thường: "Tạ phu nhân à, chuyện Tạ thiếu gia đại náo hôn lễ Tiêu gia đã bị tam tiểu thư biết, tam tiểu thư rất tức giận, nàng nói vốn dĩ nàng thấy Tạ phu lang cũng có chút nhan sắc, mới tốt bụng cho nhà gái một ngàn lượng bạc trắng làm sính lễ, còn chuẩn bị tổ chức tiệc cưới thật náo nhiệt.
Hôm nay hắn làm ra chuyện mất mặt như vậy, tam tiểu thư cảm thấy mặt mũi mất sạch, nên kêu ta lát nữa đưa Tạ phu lang đi vào bằng cửa sau, không cần làm lễ, trực tiếp đưa vào động phòng."
Mấy câu nói đó mười phần có vũ nhục, môi công lại thấy Tạ Sơ Thần như cộc gỗ hồn nhiên bất động, không khỏi cau mày nói: "Giờ lành sắp tới, còn lo lắng điều gì? Nhanh đi thay đổi y phục! Nếu khiến Tam Tiểu Thư đợi lâu, đây chính là tội lớn!"
Nói xong, nàng dùng sức lôi kéo Tạ Sơ Thần còn đang chìm đắm trong trí nhớ.
Tạ Sơ Thần lảo đảo, lắc lư bước tới phía trước vài bước.
—— Trong lòng hài nhi chỉ có Thư Mặc, ngoài Thư Mặc ra không thể chứa bất kỳ ai!
—— Loại nam nhân tiếng xấu lan xa như ngươi làm sao xứng làm phu lang của Tiêu Vãn ta!
Hàng lông mi thật dài chết lặng rũ xuống che khuất đôi mắt ảm đạm, hắn cắn môi, bước về phía trước.
Nếu không thể trở thành phu lang của người đó, vậy thì gả cho ai, với hắn mà nói, như nhau cả thôi.
Tóc dài mềm mại rủ xuống, che đậy tất cả vẻ mặt của Tạ Sơ Thần.
Hắn cúi đầu thấp xuống, ở hai người ma ma và môi công xô đẩy, cứng ngắc đi tới hướng gian phòng.
Ánh mắt của hắn trống rỗng chết lặng, thân hình nhỏ yếu không ngừng run rẩy, như hoa lan tuyết trắng sâu trong u cốc, lộ ra sự tuyệt vọng, khiến Tiêu Vãn yên lặng đừng nhìn một bên càng thêm đau lòng.
Bên tai càng không ngừng tiếng khóc la trên pháp trường của Tạ Sơ Thần, hắn tuyệt vọng bi ai khóc rống, tựa như tâm ma cứ lởn vởn trong đầu nàng.
—— Tiêu Vãn, ta là phu lang của chàng, cũng chính là chính phu duy nhất của nàng! Nàng không thể không thừa nhận ta!
—— Tiêu Vãn, ta thích nàng!
—— Thê chủ...!Ta rất vui, rốt cuộc cũng có thể gả cho nàng...
Đã trải qua một đời lừa gạt, lòng Tiêu Vãn của sớm đã chết tuyệt, căn bản không nghĩ tới sẽ cưới phu, chứ đừng nói Tạ Sơ Thần chính là người nàng không thích, mà đời trước nàng đã thiếu hắn, không thể hủy hạnh phúc kiếp này của hắn nữa.
Nhưng bây giờ, trong lòng nàng lại vô hình dâng lên một tia thương tiếc và đau lòng tình, chỉ muốn ôm thiếu niên rung động nhè nhẹ, lại thẳng tắp thật chặt vào trong ngực, muốn làm tròn trách nhiệm của thê chủ mà kiếp trước đã thiếu hắn.
Tiêu Vãn nghĩ như vậy, cũng đã làm thế rồi.
Lại không biết ra tay như vậy, đã thay đổi kế hoạch buông tay của Tiêu Vãn đối với Tạ Sơ Thần, cũng thay đổi nàng và Tạ Sơ Thần.
Sau này, mỗi lần Tiêu Vãn nhớ tới, lại cảm thấy cực kỳ may mắn, cuối cùng mình bước ra một bước kia, không có đẩy Tạ Sơ Thần ra xa, mà là đặt phu lang xinh đẹp dưới cánh chim của mình, thương hắn, cũng bảo vệ hắn cả đời!.
Danh sách chương