Trong địa lao âm u, loang lổ vết rêu xanh, xen lẫn mùi hôi thối mục nát bốc lên nồng nặc và tiếng kêu gào thảm thiết không cam lòng khiến người ta hoảng sợ.
"Thả ta ra!"
"Ta vô tội, mau thả ta ra!"
"Kêu la cái gì, ăn cơm!" Ngục tốt hung ác rống lên một tiếng, cầm gậy sắt gõ vào cửa sắt "Loảng xoảng" một cái, trong nháy mắt, tiếng gào khóc thảm thiết trong địa lao yên tĩnh lại.
Màn thầu cứng như đá bị vứt tùy ý trên mặt đất, ánh mắt những phạm nhân bị bỏ đói lâu ngày lập tức sáng ngời, tựa như sói đói nhìn thấy dê, nhào lên tranh giành.
Ngồi trong một góc phòng, Tiêu Vãn liếc nhìn màn thầu bốc mùi thiu, ghét bỏ xoay đầu.
Nàng là dòng chính nữ Tiêu gia, cẩm y ngọc thực (cơm ngon áo đẹp) từ nhỏ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đã bao giờ phải chịu loại khuất nhục này.
Nàng tin tưởng, qua một thời gian nữa, không lâu đâu, nhất định mình sẽ được cứu ra ngoài, rửa sạch oan khuất của Tiêu phủ!
Bởi vì, người điều tra án này, chính là tỷ muội tốt của nàng, Tam Hoàng Nữ, Sở Mộ Thanh!
Ngay lúc Tiêu Vãn lòng tràn đầy tự tin thì mấy con chuột trong địa lao ẩm ướt nghe thấy được mùi thơm của thức ăn liền kéo bè kéo cánh tù góc tường chạy ra, làm cho Tiêu Vãn được nuông chiều từ bé sợ đến mức xanh mặt, hoảng hốt kêu lớn: "A, chỗ này có chuột! Người đâu mau tới đây!"
"Ầm ĩ cái gì thế, không phải chỉ là vài con chuột thôi sao?" Thấy khuôn mặt Tiêu Vãn trắng bệch, ngục tốt khinh thường tức giận mắng một tiếng, nhíu nhíu mày lại, nói: "Ngươi là, Tiêu Vãn?"
"Đúng, là ta." Tiêu Vãn vội vã nói: "Tiêu gia vô tội, ta muốn gặp Hoàng Thượng! Ta muốn gặp Tam điện hạ!"
Ngục tốt nhổ một bãi nước bọt, cười lạnh: "Phạm nhân nào cũng nói mình vô tội, chẳng lẽ đều vô tội thật? Với thân phận phạm nhân của ngươi bây giờ, còn muốn gặp Bệ Hạ và Tam Hoàng Nữ?"
Nàng ta suy nghĩ một chút, cười khẩy sờ sờ cằm: "Sáng nay, lúc ngươi vào đại lao, có một thiếu niên dáng dấp không tệ bôn ba khắp nơi, đưa tiền hối lộ, hi vọng chúng ta chăm sóc ngươi thật tốt.
Thậm chí, bây giờ còn quỳ gối trước cửa Hình bộ, thỉnh cầu Thượng thư đại nhân và Tam Hoàng Nữ giúp đỡ, nói tốt ngươi vài câu trước mặt bệ hạ.
Người đó là phu lang của ngươi? Đáng tiếc đáng tiếc, ngươi phạm vào tội lớn tày trời, cho dù hắn đi khắp nơi cầu xin đều vô dụng.
.
.
.
.
."
Bây giờ là hạ tuần tháng sáu, ngày hè chói chang, mặt trời đã lên cao, mặt đất nóng bỏng rát, hắn lại đang mang thai, da thịt mềm mịn, làm sao có thể quỳ trên mặt đất đây.
Trong lòng Tiêu Vãn vừa đau vừa xót, không nhịn được nghĩ đến trước khi chia tay, nàng đưa cho hắn thư hòa ly, đoạn tuyệt với hắn, cũng cắt đứt luôn quan hệ giữa hắn với Tiêu phủ, mới không khiến hắn bị liên lụy.
Nửa tháng trước, Tề vương dẫn đầu hai mươi vạn đại quân xuất chinh Nam Cương.
Mới đầu tưởng rằng chắc chắn thắng, ai ngờ chỉ mới đánh một trận với Nam Cương, Đông Nguỵ liên tục bị đánh bại, tình hình trận chiến khốc liệt, một tháng ngăn ngủn, đã thua mất ba toà thành trì.
Càng khiến người ta sợ hãi chính là, đại quân Nam Cương vây giết Tề vương, thừa thế tấn công Đông Ngụy, thế như chẻ tre làm cho cả Đông Nguỵ vì đó mà khủng hoảng.
Đúng lúc này, Tam Hoàng Nữ Sở Mộ Thanh xung phong ra trận, thống lĩnh mười lăm vạn tinh binh chống đỡ đại quân Nam Cương như cuồng phong bão táp ào ạt đánh tới, thậm chí bản thân chủ động ra khỏi thành tập kích quân địch, dùng mưu kế trong ứng ngoài hợp, đánh cho tướng địch quân sĩ đại bại chạy tan tác.
Sau trận chiến này, Tam Hoàng Nữ nổi danh khắp Thiên Hạ, được dân chúng Đông Nguỵ tôn xưng anh hùng, phong làm Chiến thần, càng được Nữ Hoàng bệ hạ coi trọng hơn.
Có điều, đại quân Nam Cương chỉ có mười vạn, Tề vương thống lĩnh hai mươi vạn đại quân nhưng thua vô cùng thê thảm, sau khi điều tra, trong Đông Nguỵ có người cố ý tiết lộ bí mật quân sự cho quân địch, dẫn đến Tề vương trúng mai phục, chết trận.
Mà thủ phạm tư thông với địch bán nước chính là phụ thân Tiêu Vãn, Tiêu Ngọc Dung.
Tiêu Ngọc Dung là Binh Bộ Thượng Thư, quan nhị phẩm Đông Nguỵ quốc, quản lý sự vụ quan trường Đông Nguỵ, đồng thời còn phụ trách chiến lược quốc phòng Đông Nguỵ, chức vị quan trọng tại Đông Nguỵ.
Tiêu Ngọc Dung làm phản khiến Nữ Hoàng vô cùng tức giận tống cả nhà họ Tiêu vào đại lao, cũng tự mình thẩm vấn Tiêu Ngọc Dung.
Hôm nay, 120 nhân khẩu Tiêu gia đều ở trong lao, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Nữ Hoàng.
Nếu Tiêu gia thật sự bị tội thông đồng với địch bán nước, chắc chắn sẽ bị tịch thu gia sản giết kẻ phạm tội.
Lúc Tiêu Vãn đưa Quý Thư Mặc thư hòa ly, đảm bảo hắn an toàn, còn giao cho hắn một phong thư nhờ chuyển giao cho Tam Hoàng Nữ.
Nàng tin tưởng, với giao tình của nàng với Tam Hoàng Nữ, cùng với địa vị hiển hách hôm nay của Tam Hoàng Nữ, chỉ cần Tam Hoàng Nữ nhìn thấy lá thư đó, nhất định sẽ dốc sức điều tra việc này, trả lại trong sạch cho Tiêu gia.
Nàng quả nhiên không yêu lầm Quý Thư Mặc, nữ nhân dịu dàng như nước không vì nàng trở thành tù nhân mà chán ghét bỏ rơi nàng, hắn vì nàng, không màng thân mình bụng mang dạ chửa, bôn ba khắp nơi cầu tình, thậm chí không ngại ngày hè nóng bức quỳ trước mặt mọi người.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Vãn ấm áp, động lực duy nhất để nàng sống tiếp chính là Quý Thư Mặc và đứa nhỏ trong bụng hắn.
Nàng phải sống để gia đình 3 ngưởi bọn họ cùng đoàn tụ!
Nàng phải nhìn thấy bảo bảo bình an ra đời!
Thời gian dài giam giữ là một loại tra tấn tinh thần tàn khốc, tới ngày thứ năm bị giam, Tiêu Vãn không còn như ngày đầu mới bước chân vào lao ngục, quần là áo lượt, khí độ đại tiểu thư con nhà quan, bây giờ chỉ còn thân đầu bù tóc rối mặt mày bẩn thỉu, không khác gì mấy tên ăn mày mới chui ra từ trong hầm phân, cả người bốc mùi tanh hôi khiến người chán ghét, trong tay còn nắm thật chặt nửa miếng bánh mì bé tẹo mà nàng dùng tánh mạng cướp được.
Chỉ năm ngày sống trong lao ngục, đã để lại trong lòng vị đại tiểu thư ăn sung mặc sướng này sự kinh hoàng tột độ, đặc biệt khi cai ngục phân phát cơm canh thì phạm nhân trong nhà giam tranh đoạt không ngừng, lao vào đánh nhau bưu đầu mẻ trán.
Từ khi biết Tiêu Vãn là đích nữ quan lại, các phạm nhân thù người giàu kia càng kéo bè kéo cánh, cùng nhau khi dễ Tiêu Vãn, lấy thế làm vui.
Mà đám ngục tốt đứng một bên, chỉ khinh miệt cười nhạo, thờ ơ lạnh nhạt, nhiều lúc tổ chức đánh bạc, cược Tiêu Vãn có phản kích hay không, có thể cướp được đồ ăn hay không.
Bị nhốt trong tù mấy ngày nay, Tiêu Vãn nếm đủ nhân tình ấm lạnh, khi nàng vẫn còn là nhi nữ của Binh bộ Thượng Thư, khi vẫn là Binh bộ Thượng Thư còn nắm quyền hành trong tay, cai quản việc ghi chép sử sách của nước nhà thì bọn họ người nào không a dua nịnh hót, tìm đủ cơ hội nịnh bợ nàng, nay Tiêu phủ gặp nạn, một đám thi nhau đạp lên đầu nàng.
Chỉ có Thư Mặc! Chỉ có hắn, bất luận thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, hắn đều bên cạnh nàng, cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ...
Trong lúc Tiêu Vãn đã lạnh còn vừa đói vừa khát thì bên cạnh "Leng keng" một tiếng, bên tai truyền đến tiếng mở cửa sắt.
Gió lạnh từ trong kẽ tường thổi vào, trong bóng tối ánh nến lay động theo từng cơn gió càng tăng thêm sự quỷ dị.
Co mình trong góc tường run lẩy bẩy, Tiêu Vãn mấp máy môi, suy nhược hỏi: "Đã tra rõ chân tướng, muốn thả ta?"
"Thả?" Cai ngục khẽ cười thành tiếng, giọng âm trầm vô cùng doạ người: "Lúc Nữ Hoàng còn đang thẩm vấn thì Tiêu Ngọc Dung đã uống thuốc độc, sợ tội tự sát.
Có điều lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, Bệ Hạ điều tra ra Tiêu Ngọc Dung là bị Đại Hoàng Nữ xúi giục, mưu hại Tề vương, ý đồ mưu triều soán vị.
Nay, vây cánh Đại Hoàng Nữ đều đã sa lưới.
Nữ Hoàng tức giận, hạ lệnh trưa hôm nay, chém đầu toàn bộ Tiêu gia, tịch thu gia sản.
Ta đây là đưa ngươi lên đường đấy!"
Mẫu thân sợ tội uống thuốc độc tự sát? Chẳng lẽ mẫu thân thật sự hại chết Tề vương? Tiêu gia không phải bị oan?
Tiêu Vãn ngẩn ra, cả người yếu ớt ngồi dưới đất cứng ngắc bị người thô bạo kéo dậy.
Hai chân bị xiềng xích kéo nặng nề, xích sắt nặng chịch ép tới khiến Tiêu Vãn gần như bước không nổi nửa bước.
"Lề mề cái gì, nhanh lên!"
Tiêu Vãn lảo đảo một chút, còn chưa đứng vững, đã bị người thô bạo đẩy ra nhà giam.
Xích sắt nặng nề ma sát trên da thịt mềm mại trắng trẻo tạo ra từng vệt từng vệt máu đỏ sậm, đau đớn như kim châm muối xát khiến vị đại tiểu thư vốn được nuông chiều từ bé liên tục kêu đau.
"Thật vô dụng!" Cai ngục khinh bỉ hừ khẽ một tiếng: "Thật không hiểu sao vị phu lang kia của ngươi lại rất thật lòng với ngươi.
Năm ngày nay vẫn đến quỳ, đuổi cách nào cũng không đi.
Nếu không phải tối qua trời đổ mưa to, hắn phát sốt hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ bây giờ vẫn còn quỳ đó."
Nghĩ tới người phu lang ôn nhu như nước không để ý thân mình mang thai, vì nàng liều mạng cầu tình, trong mắt Tiêu Vãn hiện lên một tầng nước dịu dàng, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn sâu sắc.
Hơn nữa, nàng cảm thấy vô cùng sáng suốt và may mắn khi mình đưa thư hòa ly cho Quý Thư Mặc.
Ít nhất giờ phút này, Tiêu gia bị phán chém cả nhà tịch thu gia sản, hắn và đứa nhỏ trong bụng hắn đều an toàn!
Huyết mạch duy nhất của Tiêu gia đã được bảo vệ!
Nghĩ tới Quý Thư Mặc mang thai còn kiên trì quỳ 5 ngày, Tiêu Vãn cố nén đau đớn nơi cổ chân cùng ray rứt trong lòng, cắn răng, cố hết sức lê từng bước chân khập khiễng.
Vừa ra địa lao, tia nắng gay gắt chiếu thẳng vào mắt, Tiêu Vãn kinh hoảng theo quán tính vội vã xoay đầu, chân mày run run, thời gian dài tiếp xúc với bóng tối, hôm nay dưới ánh sáng mặt trời, lộ ra một tấm thân bệnh hoạn tái nhợt và suy yếu.
Lúc Tiêu Vãn quay đầu, nàng nhìn thấy thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời.
Thiếu niên tuổi chừng mười tám, mặc bộ váy trắng rộng thùng thình, như một đóa hoa sen trắng mới nở, trong trèo nhưng lạnh lùng, sạch sẽ thanh lịch.
Da hắn trắng nõn, mịn màng như ngọc.
Gương mặt xinh đẹp như đoá phù dung chớm nở, môi đỏ thắm, mái tóc dài bới cao bởi một cây trâm vàng hình bươm bướm đẹp đẽ tinh xảo, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.
.
"Thả ta ra!"
"Ta vô tội, mau thả ta ra!"
"Kêu la cái gì, ăn cơm!" Ngục tốt hung ác rống lên một tiếng, cầm gậy sắt gõ vào cửa sắt "Loảng xoảng" một cái, trong nháy mắt, tiếng gào khóc thảm thiết trong địa lao yên tĩnh lại.
Màn thầu cứng như đá bị vứt tùy ý trên mặt đất, ánh mắt những phạm nhân bị bỏ đói lâu ngày lập tức sáng ngời, tựa như sói đói nhìn thấy dê, nhào lên tranh giành.
Ngồi trong một góc phòng, Tiêu Vãn liếc nhìn màn thầu bốc mùi thiu, ghét bỏ xoay đầu.
Nàng là dòng chính nữ Tiêu gia, cẩm y ngọc thực (cơm ngon áo đẹp) từ nhỏ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đã bao giờ phải chịu loại khuất nhục này.
Nàng tin tưởng, qua một thời gian nữa, không lâu đâu, nhất định mình sẽ được cứu ra ngoài, rửa sạch oan khuất của Tiêu phủ!
Bởi vì, người điều tra án này, chính là tỷ muội tốt của nàng, Tam Hoàng Nữ, Sở Mộ Thanh!
Ngay lúc Tiêu Vãn lòng tràn đầy tự tin thì mấy con chuột trong địa lao ẩm ướt nghe thấy được mùi thơm của thức ăn liền kéo bè kéo cánh tù góc tường chạy ra, làm cho Tiêu Vãn được nuông chiều từ bé sợ đến mức xanh mặt, hoảng hốt kêu lớn: "A, chỗ này có chuột! Người đâu mau tới đây!"
"Ầm ĩ cái gì thế, không phải chỉ là vài con chuột thôi sao?" Thấy khuôn mặt Tiêu Vãn trắng bệch, ngục tốt khinh thường tức giận mắng một tiếng, nhíu nhíu mày lại, nói: "Ngươi là, Tiêu Vãn?"
"Đúng, là ta." Tiêu Vãn vội vã nói: "Tiêu gia vô tội, ta muốn gặp Hoàng Thượng! Ta muốn gặp Tam điện hạ!"
Ngục tốt nhổ một bãi nước bọt, cười lạnh: "Phạm nhân nào cũng nói mình vô tội, chẳng lẽ đều vô tội thật? Với thân phận phạm nhân của ngươi bây giờ, còn muốn gặp Bệ Hạ và Tam Hoàng Nữ?"
Nàng ta suy nghĩ một chút, cười khẩy sờ sờ cằm: "Sáng nay, lúc ngươi vào đại lao, có một thiếu niên dáng dấp không tệ bôn ba khắp nơi, đưa tiền hối lộ, hi vọng chúng ta chăm sóc ngươi thật tốt.
Thậm chí, bây giờ còn quỳ gối trước cửa Hình bộ, thỉnh cầu Thượng thư đại nhân và Tam Hoàng Nữ giúp đỡ, nói tốt ngươi vài câu trước mặt bệ hạ.
Người đó là phu lang của ngươi? Đáng tiếc đáng tiếc, ngươi phạm vào tội lớn tày trời, cho dù hắn đi khắp nơi cầu xin đều vô dụng.
.
.
.
.
."
Bây giờ là hạ tuần tháng sáu, ngày hè chói chang, mặt trời đã lên cao, mặt đất nóng bỏng rát, hắn lại đang mang thai, da thịt mềm mịn, làm sao có thể quỳ trên mặt đất đây.
Trong lòng Tiêu Vãn vừa đau vừa xót, không nhịn được nghĩ đến trước khi chia tay, nàng đưa cho hắn thư hòa ly, đoạn tuyệt với hắn, cũng cắt đứt luôn quan hệ giữa hắn với Tiêu phủ, mới không khiến hắn bị liên lụy.
Nửa tháng trước, Tề vương dẫn đầu hai mươi vạn đại quân xuất chinh Nam Cương.
Mới đầu tưởng rằng chắc chắn thắng, ai ngờ chỉ mới đánh một trận với Nam Cương, Đông Nguỵ liên tục bị đánh bại, tình hình trận chiến khốc liệt, một tháng ngăn ngủn, đã thua mất ba toà thành trì.
Càng khiến người ta sợ hãi chính là, đại quân Nam Cương vây giết Tề vương, thừa thế tấn công Đông Ngụy, thế như chẻ tre làm cho cả Đông Nguỵ vì đó mà khủng hoảng.
Đúng lúc này, Tam Hoàng Nữ Sở Mộ Thanh xung phong ra trận, thống lĩnh mười lăm vạn tinh binh chống đỡ đại quân Nam Cương như cuồng phong bão táp ào ạt đánh tới, thậm chí bản thân chủ động ra khỏi thành tập kích quân địch, dùng mưu kế trong ứng ngoài hợp, đánh cho tướng địch quân sĩ đại bại chạy tan tác.
Sau trận chiến này, Tam Hoàng Nữ nổi danh khắp Thiên Hạ, được dân chúng Đông Nguỵ tôn xưng anh hùng, phong làm Chiến thần, càng được Nữ Hoàng bệ hạ coi trọng hơn.
Có điều, đại quân Nam Cương chỉ có mười vạn, Tề vương thống lĩnh hai mươi vạn đại quân nhưng thua vô cùng thê thảm, sau khi điều tra, trong Đông Nguỵ có người cố ý tiết lộ bí mật quân sự cho quân địch, dẫn đến Tề vương trúng mai phục, chết trận.
Mà thủ phạm tư thông với địch bán nước chính là phụ thân Tiêu Vãn, Tiêu Ngọc Dung.
Tiêu Ngọc Dung là Binh Bộ Thượng Thư, quan nhị phẩm Đông Nguỵ quốc, quản lý sự vụ quan trường Đông Nguỵ, đồng thời còn phụ trách chiến lược quốc phòng Đông Nguỵ, chức vị quan trọng tại Đông Nguỵ.
Tiêu Ngọc Dung làm phản khiến Nữ Hoàng vô cùng tức giận tống cả nhà họ Tiêu vào đại lao, cũng tự mình thẩm vấn Tiêu Ngọc Dung.
Hôm nay, 120 nhân khẩu Tiêu gia đều ở trong lao, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Nữ Hoàng.
Nếu Tiêu gia thật sự bị tội thông đồng với địch bán nước, chắc chắn sẽ bị tịch thu gia sản giết kẻ phạm tội.
Lúc Tiêu Vãn đưa Quý Thư Mặc thư hòa ly, đảm bảo hắn an toàn, còn giao cho hắn một phong thư nhờ chuyển giao cho Tam Hoàng Nữ.
Nàng tin tưởng, với giao tình của nàng với Tam Hoàng Nữ, cùng với địa vị hiển hách hôm nay của Tam Hoàng Nữ, chỉ cần Tam Hoàng Nữ nhìn thấy lá thư đó, nhất định sẽ dốc sức điều tra việc này, trả lại trong sạch cho Tiêu gia.
Nàng quả nhiên không yêu lầm Quý Thư Mặc, nữ nhân dịu dàng như nước không vì nàng trở thành tù nhân mà chán ghét bỏ rơi nàng, hắn vì nàng, không màng thân mình bụng mang dạ chửa, bôn ba khắp nơi cầu tình, thậm chí không ngại ngày hè nóng bức quỳ trước mặt mọi người.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Vãn ấm áp, động lực duy nhất để nàng sống tiếp chính là Quý Thư Mặc và đứa nhỏ trong bụng hắn.
Nàng phải sống để gia đình 3 ngưởi bọn họ cùng đoàn tụ!
Nàng phải nhìn thấy bảo bảo bình an ra đời!
Thời gian dài giam giữ là một loại tra tấn tinh thần tàn khốc, tới ngày thứ năm bị giam, Tiêu Vãn không còn như ngày đầu mới bước chân vào lao ngục, quần là áo lượt, khí độ đại tiểu thư con nhà quan, bây giờ chỉ còn thân đầu bù tóc rối mặt mày bẩn thỉu, không khác gì mấy tên ăn mày mới chui ra từ trong hầm phân, cả người bốc mùi tanh hôi khiến người chán ghét, trong tay còn nắm thật chặt nửa miếng bánh mì bé tẹo mà nàng dùng tánh mạng cướp được.
Chỉ năm ngày sống trong lao ngục, đã để lại trong lòng vị đại tiểu thư ăn sung mặc sướng này sự kinh hoàng tột độ, đặc biệt khi cai ngục phân phát cơm canh thì phạm nhân trong nhà giam tranh đoạt không ngừng, lao vào đánh nhau bưu đầu mẻ trán.
Từ khi biết Tiêu Vãn là đích nữ quan lại, các phạm nhân thù người giàu kia càng kéo bè kéo cánh, cùng nhau khi dễ Tiêu Vãn, lấy thế làm vui.
Mà đám ngục tốt đứng một bên, chỉ khinh miệt cười nhạo, thờ ơ lạnh nhạt, nhiều lúc tổ chức đánh bạc, cược Tiêu Vãn có phản kích hay không, có thể cướp được đồ ăn hay không.
Bị nhốt trong tù mấy ngày nay, Tiêu Vãn nếm đủ nhân tình ấm lạnh, khi nàng vẫn còn là nhi nữ của Binh bộ Thượng Thư, khi vẫn là Binh bộ Thượng Thư còn nắm quyền hành trong tay, cai quản việc ghi chép sử sách của nước nhà thì bọn họ người nào không a dua nịnh hót, tìm đủ cơ hội nịnh bợ nàng, nay Tiêu phủ gặp nạn, một đám thi nhau đạp lên đầu nàng.
Chỉ có Thư Mặc! Chỉ có hắn, bất luận thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, hắn đều bên cạnh nàng, cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ...
Trong lúc Tiêu Vãn đã lạnh còn vừa đói vừa khát thì bên cạnh "Leng keng" một tiếng, bên tai truyền đến tiếng mở cửa sắt.
Gió lạnh từ trong kẽ tường thổi vào, trong bóng tối ánh nến lay động theo từng cơn gió càng tăng thêm sự quỷ dị.
Co mình trong góc tường run lẩy bẩy, Tiêu Vãn mấp máy môi, suy nhược hỏi: "Đã tra rõ chân tướng, muốn thả ta?"
"Thả?" Cai ngục khẽ cười thành tiếng, giọng âm trầm vô cùng doạ người: "Lúc Nữ Hoàng còn đang thẩm vấn thì Tiêu Ngọc Dung đã uống thuốc độc, sợ tội tự sát.
Có điều lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, Bệ Hạ điều tra ra Tiêu Ngọc Dung là bị Đại Hoàng Nữ xúi giục, mưu hại Tề vương, ý đồ mưu triều soán vị.
Nay, vây cánh Đại Hoàng Nữ đều đã sa lưới.
Nữ Hoàng tức giận, hạ lệnh trưa hôm nay, chém đầu toàn bộ Tiêu gia, tịch thu gia sản.
Ta đây là đưa ngươi lên đường đấy!"
Mẫu thân sợ tội uống thuốc độc tự sát? Chẳng lẽ mẫu thân thật sự hại chết Tề vương? Tiêu gia không phải bị oan?
Tiêu Vãn ngẩn ra, cả người yếu ớt ngồi dưới đất cứng ngắc bị người thô bạo kéo dậy.
Hai chân bị xiềng xích kéo nặng nề, xích sắt nặng chịch ép tới khiến Tiêu Vãn gần như bước không nổi nửa bước.
"Lề mề cái gì, nhanh lên!"
Tiêu Vãn lảo đảo một chút, còn chưa đứng vững, đã bị người thô bạo đẩy ra nhà giam.
Xích sắt nặng nề ma sát trên da thịt mềm mại trắng trẻo tạo ra từng vệt từng vệt máu đỏ sậm, đau đớn như kim châm muối xát khiến vị đại tiểu thư vốn được nuông chiều từ bé liên tục kêu đau.
"Thật vô dụng!" Cai ngục khinh bỉ hừ khẽ một tiếng: "Thật không hiểu sao vị phu lang kia của ngươi lại rất thật lòng với ngươi.
Năm ngày nay vẫn đến quỳ, đuổi cách nào cũng không đi.
Nếu không phải tối qua trời đổ mưa to, hắn phát sốt hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ bây giờ vẫn còn quỳ đó."
Nghĩ tới người phu lang ôn nhu như nước không để ý thân mình mang thai, vì nàng liều mạng cầu tình, trong mắt Tiêu Vãn hiện lên một tầng nước dịu dàng, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn sâu sắc.
Hơn nữa, nàng cảm thấy vô cùng sáng suốt và may mắn khi mình đưa thư hòa ly cho Quý Thư Mặc.
Ít nhất giờ phút này, Tiêu gia bị phán chém cả nhà tịch thu gia sản, hắn và đứa nhỏ trong bụng hắn đều an toàn!
Huyết mạch duy nhất của Tiêu gia đã được bảo vệ!
Nghĩ tới Quý Thư Mặc mang thai còn kiên trì quỳ 5 ngày, Tiêu Vãn cố nén đau đớn nơi cổ chân cùng ray rứt trong lòng, cắn răng, cố hết sức lê từng bước chân khập khiễng.
Vừa ra địa lao, tia nắng gay gắt chiếu thẳng vào mắt, Tiêu Vãn kinh hoảng theo quán tính vội vã xoay đầu, chân mày run run, thời gian dài tiếp xúc với bóng tối, hôm nay dưới ánh sáng mặt trời, lộ ra một tấm thân bệnh hoạn tái nhợt và suy yếu.
Lúc Tiêu Vãn quay đầu, nàng nhìn thấy thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời.
Thiếu niên tuổi chừng mười tám, mặc bộ váy trắng rộng thùng thình, như một đóa hoa sen trắng mới nở, trong trèo nhưng lạnh lùng, sạch sẽ thanh lịch.
Da hắn trắng nõn, mịn màng như ngọc.
Gương mặt xinh đẹp như đoá phù dung chớm nở, môi đỏ thắm, mái tóc dài bới cao bởi một cây trâm vàng hình bươm bướm đẹp đẽ tinh xảo, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.
.
Danh sách chương