Phòng làm việc của Lý Gia Thành nằm ở tầng trên cùng của tòa cao ốc, rộng gấp đôi phòng làm việc của ba Trần, dùng gam màu lạnh làm màu trang trí chủ đạo, chủ yếu là trắng và xám, tuy vậy vẫn không tạo cảm giác âm u và áp bức, ngược lại khiến người ta cảm thấy nó bừng bừng năng lượng. Nơi này quả nhiên có khí thế của một tập đoàn tài chính toàn cầu. Trần Viện đứng trước bức tường thủy tinh chịu lực, phóng tầm mắt nhìn bao quát cả thành phố, nếu là người nhát gan, chắc chắn sẽ cảm thấy chân run lẩy bẩy khi đứng ở nơi này. Cách bố trí của căn phòng đã biểu hiện rõ, chủ nhân của nó là một người mạnh mẽ và có tham vọng nắm giữ vô cùng mãnh liệt.

“Phòng làm việc của anh thật tuyệt!” Trần Viện ôm sát mặt kính, nhìn xuống phía dưới đường phố, cảm thán kêu lên.

Lý Gia Thành thấy hành động đáng yêu của cô thì nhếch khóe miệng cười.

Trần Viện lấy lại tinh thần, xoay người về phía Lý Gia Thành hỏi: “Anh đưa tôi đến đây để làm gì?”

“Tôi còn một số công việc cần giải quyết.” Lý Gia Thành không cần suy nghĩ, nói ra câu trả lời của mình.

Trần Viện gật gật đầu, quả nhiên là công ty quốc tế có khác, ngay cả chủ nhật cũng không thể nghỉ ngơi. Chẳng bù với ba Trần, có hôm thì bận túi bụi, có bữa thì rãnh rỗi chẳng có chuyện gì để làm. Nhưng Lý Gia Thành làm việc lại mang cô đến đây để làm gì? Chẳng lẽ anh ta muốn cô hôm nay làm phụ tá kiêm chân sai vặt bưng trà rót nước? Cũng được thôi, đây là những chuyện mà cô hay làm cho ba Trần, không phải tự khen chứ cô cũng có thể xưng là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.

“Ngồi xuống đây đi.” Lý Gia Thành ngồi lên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Trần Viện ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Em uống gì?”

Trần Viện có chút ngơ ngác, không phải đây là lời thoại của cô sao? 

“…Gì cũng được.”

“Vậy uống sữa tươi đi.” Lý Gia Thành suy ngẫm một hồi liền phát biểu. Sau đó đứng dậy đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Trước khi đi còn dặn cô ngồi chờ anh một lát.

Trần Viện không hiểu mô tê gì, chỉ biết nhìn theo bóng lưng Lý Gia Thành. Không để cô đợi lâu, Lý Gia Thành đã trở lại, trên tay anh là một ly sữa tươi lớn, tay còn lại cầm tách cà phê thơm nức. Anh đặt sữa lên bàn rồi nói với Trần Viện: “Em ngoan ngoãn ngồi ở đây ôn bài, tôi làm việc một chút.”

Trần Viện máy móc gật đầu, nhìn theo Lý Gia Thành cho đến khi anh trở về bàn làm việc và ngồi xuống. Thấy Trần Viện vẫn yên lặng, không có xu hướng hợp tác, Lý Gia Thành cau mày: “Sao em không lấy sách vở ra học đi?”

“À, lấy ngay lấy ngay.” Trần Viện không hiểu hôm nay Lý Gia Thành ăn trúng cái gì mà giống như động kinh vậy. Thôi không cần phải để ý nữa, cô mở ba lô lấy sách ra, bắt đầu xem bài.

Nhìn thấy Trần Viện ngoan ngoãn nghe lời. Lý Gia Thành hài lòng gật đầu, bắt đầu tìm công việc để làm, như vậy mới giống với kế hoạch ban đầu của anh chứ. Thật ra Lý Gia Thành chẳng có việc gì gấp cần phải giải quyết cả, chẳng qua anh chỉ muốn tạo ra không khí hòa hợp theo kế hoạch của mình thôi. Ừm để xem, bảng lương cần phải ký, thôi bỏ qua, phát lương trễ một hai ngày mấy người kia cũng không chết đói. Cái này… Xét duyệt kinh phí công tác, để sau đi, tiền lương công ty cao như vậy, chắc không thiếu mấy đồng đi lại ăn uống. Đề án khu đô thị mới phía tây, ừm, để xem xét một chút.

Cứ như vậy, Trần Viện và Lý Gia Thành mỗi người một việc, thế mà không khí trong phòng lại hòa hợp đến kỳ lạ. Trần Viện làm bài tập hóa học, thỉnh thoảng lại quét mắt về phía Lý Gia Thành, cô cảm thấy anh ta lúc này lại càng đặc biệt có sức quyến rũ. Quả nhiên đàn ông khi tập trung làm việc và khi quét thẻ thanh toán cho phụ nữ là đẹp trai nhất.

Lý Gia Thành cảm thấy hôm nay tâm trạng anh đặc biệt tốt, chỉ thoáng một cái đã đã giải quyết hết những việc tồn đọng trong nửa tháng tới, đương nhiên không tính đến bảng lương và kinh phí các loại cần xét duyệt. Nhìn về phía Trần Viện, thấy cô đang chăm chú xem sách, đôi mày liễu thỉnh thoảng nhíu lại như có điều đang suy nghĩ càng khiến cho người ta cảm thấy yêu thương. Lý Gia Thành đứng dậy đi về hướng của cô.

Trần Viện đang vật lộn với một phương trình hóa học, đột nhiên cảm nhận được một bên sô pha bị thụng xuống, hóa ra là Lý Gia Thành. Cô cười với anh một cái, sau đó lại quay đi bận việc của mình. Lý Gia Thành có chút không vui, anh cảm thấy mình tuyệt đối đẹp trai hơn quyển sách đó.

“Trần Viện.”

“Hửm.” Nghe thấy Lý Gia Thành kêu, cô lơ đễnh đáp lại.

“Ngồi thẳng lên.”

Cô rất hợp tác, thẳng lưng lên, mắt vẫn dán chặt vào quyển sách. Đột nhiên cảm thấy bên đùi có chút nặng, Trần Viện cúi xuống nhìn, hóa ra là cái đầu xù của Lý Gia Thành, cô hoảng hốt đứng dậy, khiến Lý Gia Thành bất mãn cau mày.

“Anh…làm gì vậy?”

Lý Gia Thành vô cùng bình tĩnh, tựa như việc vừa rồi không phải do anh làm: “Tối qua em không chịu nghe điện thoại của tôi.”

Trần Viện ngơ ngác, sau đó gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Khiến tôi cả đêm không ngủ được.”

Trần Viện vẫn không hiểu được ý của Lý Gia Thành, tiếp tục ngơ ngác: “Cho nên?”

“Em phải chịu trách nhiệm đối với giấc ngủ của tôi.”

Trần Viện thấy cũng có lý, nhưng cũng đâu nhất thiết phải gối lên chân của cô mới ngủ được, chân cô tuyệt đối không mềm bằng gối nằm.

Không để Trần Viện phải xoắn xuýt lâu, Lý Gia Thành liền lên tiếng: “Ngồi xuống.”

Trần Viện máy móc ngồi xuống, Lý Gia Thành lúc này mới hài lòng kê đầu lên đùi cô, nhắm mắt lại. Ừm… cảm xúc thật tốt, sau này, anh sẽ trưng dụng chỗ này của cô để gối đầu.

Trần Viện có chút không được tự nhiên, dịch dịch mông để tìm chỗ ngồi thoải mái nhất, Lý Gia Thành đối với điều này có chút bất mãn, liền lên tiếng: “Ngồi yên, không được quấy rầy giấc ngủ của tôi.” 

“A…được.” Trần Viện nhận được lệnh, liền ngồi thẳng sống lưng không dám cử động. 
Chưa đến năm phút, cô đã chịu không được không khí kỳ quái này, lấy tay chọt chọt lên mặt anh gọi: “Này.”

“Hửm.” Lý Gia Thành nhướng mày, cổ họng phát ra âm thanh từ tính có chút biếng nhác, hai mắt thì vẫn nhắm chặt.

“Tôi đang học bài, anh nằm như thế làm sao tôi học được.”

Lý Gia Thành không có xu hướng cử động, chỉ mở mắt ra nhìn Trần Viện: “Em đang học cái gì?”

“Ừm…hóa học.”

Lý Gia Thành với tay qua bàn, lấy quyển sách đã được lật sẵn: “Cái này phải không?”

Trần Viện gật gật đầu, xem như trả lời, Lý Gia Thành đưa sách cho cô, sau đó nhắm mắt lại: “Học đi.”

Trần Viện không biết phải nói thế nào, ý cô là anh nằm một đống ở đây, làm sao cô tập trung học cho được. Nhưng nhìn cái người đang có vẻ không muốn hợp tác bên dưới, Trần Viện đành im miệng, ngồi yên mở sách ra xem. Mặc dù cô cảm giác tình huống giữa cô và Lý Gia Thành hiện tại có chút không đúng, nhưng cũng không biết không đúng ở điểm nào, cho nên đành bỏ qua.

Lúc Trần Viện không còn chú ý đến việc này nữa, Lý Gia Thành đang hưởng thụ nằm bên dưới đột nhiên mở mắt, sau đó mỉm cười đắc ý.

Lý Gia Thành ban đầu chỉ định trêu chọc Trần Viện một chút, không nghỉ đến mình thật sự ngủ quên. Anh đã có một giấc ngủ ngắn nhưng lại rất sâu. Khi giật mình tỉnh dậy mới phát hiện ra mình vẫn còn gối đầu trên chân của Trần Viện. Trần Viện lúc này cũng nghiêng người tựa lên sô pha ngủ vù vù, chỉ sợ có động đất cũng không hề hay biết.

Lý Gia Thành có chút luyến tiếc bật người ngồi dậy, xem đồng hồ thì đã hơn mười giờ sáng. Anh chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ say, càng nhìn càng thấy đáng yêu, hận không thể cắn lên một ngụm. Nhưng Lý Gia Thành là người rất có tiết chế và theo chủ nghĩa hoàn mỹ, anh sẽ không để bất kỳ điều gì làm ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, đặc biệt là sự xung động của đàn ông lúc mới ngủ thức dậy. Nhưng nếu nhẹ nhàng một chút chắc là Trần Viện sẽ không giật mình đâu nhỉ? Nghĩ là làm, Lý Gia Thành đưa tay lên, vuốt vuốt mặt của Trần Viện vài cái, cảm nhận được làn da non mềm và mịn màng của cô mới thỏa mãn cười đứng dậy.

Thấy Trần Viện còn đang ngủ say, anh cúi người đỡ cô nằm xuống ghế. Trần Viện bị quấy rầy có chút bất mãn, khóe miệng khẽ cong lên như muốn nói gì đó, sau cùng vẫn ngủ say như chết. Thấy bộ dạng như thế của Trần Viện, Lý Gia Thành cũng không kiềm được bật cười. Anh ngồi bên cạnh ngắm nghía cô một hồi, chợt nhớ đến một tình tiết trên bộ phim truyền hình mà em gái anh hay xem lúc tám giờ. Lúc này chẳng phải anh nên lấy áo khoác lên người Trần Viện sao, khi Trần Viện tỉnh dậy nhất định sẽ thấy cảm động về sự quan tâm săn sóc của anh. Lý Gia Thành gật gù, phim truyền hình cũng không phải là vô bổ. Chỉ có điều sáng nay trời nóng quá, Lý Gia Thành lúc ra ngoài chỉ mặc áo sơ mi, không cầm theo áo ngoài. 

Ngẫm nghĩ một chút, Lý Gia Thành đứng dậy, đi về hướng một cánh cửa đẩy ra, bên trong chính là phòng nghỉ của anh, có giường ngủ, có toilet và một tủ quần áo âm tường. Lý Gia Thành mở tủ, cầm một cái áo khoác ngoài màu xám, trùm kín lên người của Trần Viện. Anh đứng dậy nhìn ngắm tác phẩm đã hoàn thành của mình sau đó mới hài lòng đi về phía bàn làm việc, lật danh bạ chọn nhà hàng cho bữa trưa.

Năm phút sau, Trần Viện vốn đang trong trạng thái có động đất cũng không dậy liền giật mình thức giấc, nguyên nhân vì nóng quá chịu không nổi. Trần Viện mơ màng mở mắt ra, đưa tay lên lau mồ hôi chảy dài trên trán, sau đó ngồi dậy. Lý Gia Thành đã sớm phát hiện Trần Viện thức dậy, anh nhìn về phía cô, đang quan sát xem cô sẽ cảm động vì sự săn sóc của anh đến mức nào.

Trần Viện đến lúc này mới phát hiện, áo khoác của Lý Gia Thành đang trùm kín người cô, Trần Viện bực bội, phóng tia mắt tóe lửa nhìn về Lý Gia Thành. Cái người này trưng dụng cặp chân cô cả buổi sáng, bây giờ cô mới chợp mắt ngủ được một chút cũng kiếm chuyện phá đám. Trời nóng như vậy mà còn muốn khoác áo cho cô, không phải cố ý thì là gì nữa.

Lý Gia Thành phát hiện ánh mắt Trần Viện có chút không đúng, không phải lúc này cô ấy nên cảm động sao, như thế nào lại nhìn anh như nhìn kẻ thù vậy? “Sao thế?” Lý Gia Thành có chút lo lắng hỏi.

Trần Viện bất mãn, nhăn mặt bĩu môi: “Nóng muốn chết.” Sau đó còn vươn tay lên lau mồ hôi đọng trên cổ để minh họa cho lời nói của mình.

Lý Gia Thành không biết phải làm sao, hình như anh đã tính toán sai rồi. Quả nhiên mấy cái phim truyền hình gì gì đó là không thể tin tưởng được, về sau phải kêu Nhã Hân hạn chế xem mấy thứ đó lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện