Thời gian nhanh chóng trôi qua như cát được nắm trong tay, lặng lẽ theo kẽ nắm mà rơi xuống. Năm học cuối cùng trong quãng đời học sinh của Trần Viện đã đi được một nửa, thành tích học kỳ một năm nay của Trần Viện vẫn không có gì thay đổi, cô vẫn giữ nguyên vị trí của mình trong top mười, mà Lý Nhã Hân lại có tiến bộ, mặc dù không rõ rệt nhưng vẫn được đánh giá cao, các môn thi đại học của cậu ấy đều có kết quả rất khả quan, tuy nhiên với thành tích này mà muốn thi vào đại học A vẫn là cả một quá trình. 

Ngược lại Lý Nhã Hân, đám Minh Vũ kết quả thi học kỳ một của bọn họ thật không tệ, điểm số được cải thiện rõ rệt, nói gì đi nữa thì bọn họ cũng được Huỳnh Tấn Phát rèn luyện từ lúc nghỉ hè đến giờ, nếu không có tiến bộ nữa thì thật là có lỗi với tổ quốc. Về phía gia đình, người thân của bọn họ mặc dù không nói gì, nhưng cũng không còn phản đối gay gắt việc bọn họ trở thành ca sĩ nữa, dù sao thì thấy con mình trở thành những  người đàn ông tao nhã và danh giá vẫn tốt hơn là tiếp tục làm một đám lông bông, tóc tai lòe loẹt, ăn mặc người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nam Nhi sau khi đầu quân về giải trí Ban Mai, không lâu sau đó liền tung ra album đầu tay có tên gọi Sục sôi tuổi trẻ, album gồm có năm ca khúc, trong đó có bốn bài là do nhóm tự sáng tác, ca khúc chủ đề là bài Nam nhi và một ca khúc nữa từng giúp họ giành giải quán quân ‘Tài năng âm nhạc’, đó là Cô ấy là món quà từ thượng đế. Sau khi album được tung ra, nhanh chóng leo lên bảng xếp hạng hàng tháng, hàng quý, và cuối cùng, được trao giải album của năm do hội đồng chuyên nghiệp bình chọn. Có thể nói đây là một năm đầy thành công của những chàng trai trẻ này, danh tiếng bọn họ ngày một đề cao, theo đó là tiền thù lao biểu diễn cùng quảng cáo cũng được xếp vào top những nghệ sĩ hàng đầu của cả nước. Tuy nhiên, Huỳnh Tấn Phát vẫn không quên mục đích khi thành lập nhóm chính là biến những chàng trai trẻ này thành những thanh niên ưu tú, cho nên việc học là không thể xao lãng, anh luôn hạn chế nhận show diễn cũng các hợp đồng quảng cáo, hiện tại Nam Nhi chỉ ký một hợp đồng quảng cáo cùng một hãng thời trang khá nổi tiếng của Hàn Quốc, đã tiến hành chụp một bộ ảnh quảng cáo kịp thời ra mắt vào dịp cuối năm này. Tuy vậy vẫn khiến đám fan hâm mộ mãn nguyện, ngây ngất không thôi, cứ ầm ĩ trên diễn đàn, nói Nam Nhi sinh ra là để làm người mẫu, chỉ cần đám Minh Vũ vung tay lên một cái, siêu mẫu gì gì đó cũng chỉ là mây bay. Luân đối với phản ứng của người hâm mộ vẫn đắc ý không thôi, nói là không uổng công cậu tự nguyện cắt bỏ sáu ký thịt, sau đó lại bị Trần Viện tạt cho gáo nước lạnh, nói rằng cậu có mặc cái gì trên người cũng không bỏ được khí chất tiểu thụ trời sinh. Luân nghe xong thì xù lông quay đi chỗ khác giận dỗi, đám người còn lại thì ôm bụng cười nghiêng ngã.

Nói về Lâm An An, trong mấy tháng nay, Huỳnh Tấn Phát đã tìm được vài vai phụ nho nhỏ trong mấy bộ phim truyền hình, mặc dù không tính là vai quan trọng, nhưng so với trước kia, chỉ đóng vai quần chúng không lời thoại, đối với Lâm An An mà nói đã là thiên đại vui mừng rồi, hiện tại cô ấy đang rất nghiêm túc học tập diễn xuất tại trường, thỉnh thoảng có vai lại chạy đến trường quay để tích lũy kinh nghiệm diễn xuất. Trong tiểu thuyết, phải tận hai năm sau, khi Lâm An An 22 tuổi mới chân chính bước vào giới diễn nghệ, nhận được những vai phụ có lời thoại đầu tiên. Nhưng hiện tại cô ấy chỉ mới hai mươi, mà Trần Viện đã bắt đầu sốt ruột, muốn nhanh chóng tìm một vai có chút cân nặng để cô ấy đảm nhận, dù sao đây cũng là một người có thiên phú về diễn xuất, cô cũng không phải lo lắng nhiều.

Trong quãng thời gian qua, mọi thứ đều có vẻ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, duy chỉ có một chuyện là không theo diễn biến mong muốn của Trần Viện, đó là chuyện tình cảm của Lý Gia Thành cùng Lâm An An. Lý Gia Thành cho đến bây giờ cũng không có chút tự giác trong chuyện tình cảm, ngoài một số lần hai bên gặp gỡ do Trần Viện cố tình làm xúc tác, thì anh ta hầu như không chủ động liên lạc với Lâm An An. Cũng may là Albert Diệp vẫn chưa thật sự xuống tay, chỉ trừ vài lần gọi điện và gặp mặt Lâm An An, hẹn Trần Viện ra hỏi han về cô ta thì hầu như không có hành động nào khác.

“Cậu có chắc là anh hai mình thích Lâm An An chứ?” Lý Nhã Hân cuối cùng vẫn nói ra nghi vấn trong lòng mình.

“Đương nhiên là chắc, nếu không thì mình đốc thúc bọn họ làm gì.” Trần Viện khinh bỉ nhìn Lý Nhã Hân một cái, nếu cô chưa đọc tiểu thuyết cô cũng không dám đưa ra câu trả lời khẳng định như vậy, đằng này cô đã biết được hết các tình tiết trong truyện rồi, thử hỏi nếu không yêu một người, làm sao có thể lấy thân mình đỡ đạn thay người đó.
“Nhưng mà…lần trước anh mình nói là anh ấy không thích Lâm An An mà.” Lý Nhã Hân do dự một hồi, lại nói ra.

“Đúng rồi, anh ấy không thích, anh ấy yêu Lâm An An.”

“Thật sao?” Lý Nhã Hân vẫn tiếp tục nghi hoặc, cô cảm thấy anh trai của mình chẳng có biểu hiện gì gọi là yêu Lâm An An cả.

Trần Viện nhìn Lý Nhã Hân, lắc đầu tiếc hận rèn sắt không thành thép: “Người ngoài không biết, chẳng lẽ cậu còn không biết. Anh cậu là một ngươi hay thẹn thùng, chẳng lẽ trước mặt em gái lại thừa nhận mình thích một người phụ nữ.”

Lý Nhã Hân nghe xong lời của Trần Viện liền ngốc lăng. Thẹn thùng? Từ này lại dùng trên người anh trai cô sao? Tại sao mỗi lần ở cùng Trần Viện, cô lại phát hiện ra thêm nhiều điều kỳ quái về anh trai mình.

“Cậu không nghe lời mình, đốc thúc anh hai cậu, sợ là đến già anh ấy cũng không lấy được vợ, đến lúc đó, cậu trở thành một bà thím cô đơn, chỉ biết lặng lẽ đứng  nhìn Hồ Anh Tuấn hạnh phúc bên vợ con.” Trần Viện không chút phúc hậu nào, vẽ sẵn một tương lai u ám cho Lý Nhã Hân. 

Qua nhiều lần tra khảo, Trần Viện cuối cùng cũng tra hỏi được chuyện của Lý Nhã Hân cùng Hồ Anh Tuấn. Hóa ra lần nghỉ hè năm ngoái, cu cậu hay lên mạng xã hội nhắn tin với Lý Nhã Hân, hai người nói chuyện qua lại cũng một thời gian, Hồ Anh Tuấn liền khuyên Nhã Hân đừng sang Mỹ học đại học, sau đó cô nhóc liền nghe theo, chạy đến tìm ba mẹ ra yêu sách. Lúc nghe Lý Nhã Hân kể xong, Trần Viện cũng há hốc mồm kinh ngạc hỏi chẳng lẽ Hồ Anh Tuấn chỉ nói vậy mà cậu ấy cũng đồng ý nghe theo, ai ngờ Nhã Hân liền gật đầu, bảo chỉ có vậy. Trần Viện chậc lưỡi tiếc hận, thật là quá tiện nghi cho thằng nhóc kia rồi, hai người thậm chí còn chưa xác định quan hệ. Nhưng mà như vậy cũng tốt, con gái nhà người ta, đâu dễ dàng để Hồ Anh Tuấn bắt đi như vậy.

“Cậu lại bắt đầu nói xàm rồi.” Lý Nhã Hân không nương tình, nhét một miếng táo lớn chặn miệng Trần Viện lại, sau đó thấp giọng: “Cậu nói nhỏ nhỏ, anh mình đang ở trong thư phòng, lỡ bước ra liền nghe thấy.”

Trần Viện bĩu môi, khinh thường nói: “Mình cóc sợ anh ấy. Trên đời này không có ai khiến mình phải sợ cả.” Quả thật cô bây giờ chẳng ngại gì Lý Gia Thành, thời gian dài tiếp xúc, cô biết được anh mặc dù thích làm mặt ngầu gây áp lực cho người khác, nhưng thật ra chỉ là một con hổ giấy, tâm tính ôn hòa. Trần Viện cũng nhiều lần nói với Lý Nhã Hân, bảo anh trai cậu ấy chẳng có gì đáng sợ, nhưng cô nhóc lại không cho là vậy, trước mặt anh hai nhà mình vẫn luôn căng thẳng, duy trì hình tượng thục nữ chính hiệu. Còn nói rằng Trần Viện không sợ anh hai nhà mình là bởi vì cô có khẩu vị nặng.
Trần Viện nhai hết miếng táo trong miệng, lại tiếp tục nói: “Kỳ nghỉ lần này cậu không sang Mỹ với ba mẹ sao?”

Lý Nhã Hân lắc đầu trả lời: “Không, đợi tuần sau ba mẹ mình sẽ về đây đón tết âm lịch luôn.”

“Hai ngày nữa cả nhà mình đi chơi, cậu đi cùng đi, rủ cả anh hai cậu nữa. Lần này đi khu nghỉ dưỡng Sơn Hải, là resort 6 sao đó nha, nghe nói ở đó có hồ bơi nước nóng lộ thiên cực lớn, thời tiết này mà xuống đó bơi là tuyệt cú mèo luôn.”

Lý Nhã Hân đấu tranh tâm lý một hồi, lắc đầu nói: “Mình không đi đâu, còn mấy tháng nữa là thi đại học rồi, mình muốn tranh thủ kỳ nghỉ tết này để ôn bài. Với lại anh hai cuối năm chắc bận lắm, không có thời gian đi đâu.”

Trần Viện không bỏ cuộc tiếp tục dụ dỗ: “Anh cậu bận thì thôi vậy, nhưng cậu không đi thì rất tiếc nha, học cũng phải có thời gian thư giãn chứ, không nên ép buộc bản thân. Hơn nữa đến đó, chắc sẽ có rất nhiều anh chàng đẹp trai cởi trần mặc quần bơi, khoe cơ bụng săn chắc, không đến ngắm thì uổng cả một đời người nha.”

“Này, cậu càng ngày càng biến thái rồi.” Lý Nhã Hân chun mũi khinh bỉ nói.

“Cậu mới biến thái, cậu có biết người đàn ông hấp dẫn nhất là chỗ nào không?”

“Chỗ nào? Không phải là gương mặt sao?”

“Đương nhiên là không phải, nơi hấp dẫn nhất của người đàn ông chính là cơ bụng.”

Lý Gia Thành từ trong thư phòng bước ra, vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của hai cô gái nhỏ, bàn tay bất giác đưa lên sờ sờ bụng mình.

“Cơ bụng ai cũng như nhau, có gì hấp dẫn.” Lý Nhã Hân bĩu môi không cho là đúng.
Trần Viện tức khắc phản bác: “Cậu sai rồi, cậu nghĩ cơ bụng rất dễ có được hay sao? Phải tập luyện rất nhiều mới có được nó, cơ bụng cũng chia cấp độ, bốn múi, sáu múi, tám múi, độ săn chắc của mỗi người cũng khác nhau, tùy thuộc vào cường độ luyện tập, với lại không phải cơ bụng nào cũng là hàng thật giá thật đâu.”

Lý Nhã Hân ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ cơ bụng cũng có đồ giả.”

“Đương nhiên, không nói đến mấy trường hợp bơm silicon, nói về mấy minh tinh cởi trần trên báo đi, chắc gì bọn họ có cơ bụng thật. Ví dụ như ca sĩ Fey đó, bụng anh ta làm gì có tí cơ nào .”

“Không thể nào, chính mắt mình nhìn thấy ảnh của anh ấy trên tạp chí mà, body khỏi chê luôn.”

“Xì, tất cả là nhờ đạo cụ trang điểm, quét khối, rồi còn photoshop này nọ, chứ bụng anh ta phẳng lì cơ. Không tự tay sờ là không phân biệt được đâu.”

Lý Nhã Hân chu miệng bất mãn: “Làm sao cậu biết được, biết đâu cậu đang bôi nhọ anh ấy thì sao.” Lý Nhã Hân chính là fan ruột của Fey, làm sao chấp nhận người khác bêu xấu anh ấy.

Trần Viện ánh mắt lòe lòe, thần bí nói: “Hôm đó Fey chụp ảnh bìa tạp chí ở dưới studio, nghe đồn là chụp bán nude nên mình chạy xuống xem thử, hí hí.” Sau đó lại trở lại bộ dáng nghiêm túc, tiếp tục phổ cập giáo dục cho Lý Nhã Hân: “Nói không chừng anh cậu cũng vậy, nhìn dáng người cao lớn lực lưỡng, lúc cởi áo ra thì bụng nhão nhoẹt, toàn mỡ là mỡ thôi. Không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu. Đây là tình hình chung rồi, mấy người ngồi văn phòng suốt ngày, có thời gian rãnh thì phải tiếp khách nhậu nhẹt, làm gì mọc ra được cơ bụng. Ba mình cũng vậy, mẹ mình càu nhàu mãi, phải rèn luyện dữ lắm bụng mới không bị phì ra, còn nói chi là cơ bụng, với lại…cậu kéo áo mình làm gì, để mình nói hết đã… ” 

Trần Viện dự định nói tiếp thì một đôi chân thon dài đột nhiên xuất hiện trước mắt, cô hoảng hồn bật dậy: “Anh ra đây làm gì vậy?”

Lý Gia Thành không trả lời, chỉ tà tà liếc nhìn Trần Viện. Trần Viện chột dạ, chạy đến kéo tay Lý Gia Thành, ấn anh xuống sô pha: “Ngồi, ngồi, anh muốn xem ti vi phải không, xem kênh nào?” Trần Viện chu đáo cầm remote nhấn nút bật ti vi, sau đó lại nói: “Anh có khát không, muốn uống gì?”

“Nước lọc, cảm ơn.” Lý Gia Thành hài lòng tựa lưng vào sô pha, ngạo nghễ nói. Trần Viện ào một cái chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh rót nước, tự nhiên như ở nhà mình.
Lý Nhã Hân bụm miệng cười, nói nhỏ với anh trai nhà mình: “Lúc nãy Trần Viện còn nói trên đời này cậu ấy không sợ bất kỳ ai.”

Lý Gia Thành hiếm khi mỉm cười, sau đó nói: “Không phải sợ, mà là chột dạ vì bị bắt quả tang.”

Trần Viện đem ly nước ra đặt trước mặt Lý Gia Thành, cười hì hì lấy lòng, nếu Trần Viện biết được biểu hiện hiện tại của mình rất giống một con chó nhỏ đang vẩy đuôi, chắc chắn sẽ tự cho mình một bạt tai.

“Hai đứa đang nói chuyện gì?”

“Không có gì, Trần Viện muốn rủ em và anh cùng nhà cậu ấy khu nghỉ dưỡng Sơn Hải vài ngày, nhưng em còn đang do dự.”

Lý Gia Thành suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Khi nào thì đi?”

“Hai ngày nữa.” Trần Viện Nhanh chóng trả lời.

“Vậy đi đi, em học cũng nên có thời gian nghỉ ngơi, đừng nên ép buộc bản thân quá.” 
Anh biết thỏa thuận của ba mẹ cùng em gái mình. Nhưng nếu Lý Nhã Hân không đỗ đại học A anh vẫn có cách giữ con bé lại, thật ra Nhã Hân không cần phải lo lắng quá, nhưng hiếm khi thấy em gái mình cố gắng như vậy cho nên anh không để con bé biết. Dù sao nếu Nhã Hân ở lại thì Trần Viện mới thường xuyên lui tới đây, từ khi quen biết cô bé ồn ào này, anh mới nhận ra cuộc sống trước kia của mình cỡ nào nhàm chán.

“Vậy…anh cũng đi sao?” Lý Nhã Hân hỏi.

Lý Gia Thành suy nghĩ một hồi liền gật đầu: “Anh sẽ thu xếp.”

Trần Viện ghe thấy đáp án này cũng có chút ngạc nhiên, ban đầu đề nghị Lý Gia Thành đi cùng chỉ là vì chuyển lời của ba mẹ lại thôi, nghĩ đến người bận rộn như anh ta làm gì có thời gian đi cùng. Không ngờ cuối cùng anh lại đồng ý, nhưng mà đi nghỉ dưỡng lại có nam phụ theo bồi, cảm giác quả thật không tệ. Trần Viện không phúc hậu nghĩ như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện