Theo ước hẹn, tối thứ bảy tiếp theo, Trần Viện dẫn Lý Nhã Hân đi nhìn mặt nữ chính. Địa điểm chính là Black Kite. Đây là một hộp đêm lớn, nó không hỗn tạp và bẩn thỉu như một số hộp đêm khác mà là nơi tụ tập và thể hiện sự xa hoa của đám nhà giàu. Trần Viện và Lý Nhã Hân không gặp bất kỳ trở ngại nào tiến vào trong. Kiến trúc bên trong Black Kite có chút tương tự như những hội sở cao cấp, cũng phân ra nhiều khu, tuy nhiên đẳng cấp thì không đủ. Trần Viện dựa theo trí nhớ, nhắc tên nơi mình muốn đến, đợi phục vụ dẫn bọn họ đi.

Đến một khán phòng được trang hoàng lộng lẫy, xung quanh gồm những dãy bàn ghế cách xa nhau để đảm bảo sự riêng tư cho khách nhân, phía cuối khán phòng là một sân khấu cỡ nhỏ, phía trên còn đặt một cây dương cầm lớn, nhìn vào liền biết địa phương này chỉ chuyên chơi nhạc nhẹ. Đèn trong phòng không quá tối, nhưng vẫn có chút mờ ảo, tạo cảm giác thả lỏng, thư thái cho người đến đây.

Lý Nhã Hân cùng Trần Viện quả thật là lần đầu tiên đến những nơi này, liền ngơ ngác đánh giá xung quanh. Nếu Trần Viện phát giác biểu hiện của cô cùng Nhã Hân bây giờ rất giống hai cô gái quê lần đầu lên thành thị, nhất định sẽ tự tát mình một cái, thật là đánh mất hết hình ảnh nữ cường nhân mà cô tốn công bồi đắp.

Hai cô gái nhỏ vẫn đang say sưa ngắm nhìn, liền bị một âm thanh quen thuộc đánh gãy: “Hai đứa đến chỗ này làm gì?”     

Trần Viện cùng Lý Nhã Hân giật mình, quay đầu về hướng phát ra âm thanh. Trông thấy được người, Lý Nhã Hân đột nhiên giống như bị điểm huyệt, đứng yên một chỗ không nhúc nhích, cảm giác thần kinh có chút căng thẳng. Trần Viện thì bình tĩnh hơn, cô quên mất cái tên này hễ rãnh rỗi là chạy đến xem nữ chính .

Lý Gia Thành cau mày, đi đến gần phía Trần Viện và Lý Nhã Hân: “Sao không ở nhà mà lại đến những chỗ như thế này.”

Lý Nhã Hân sắc mặt không được tự nhiên, ấp úng nói: “Là…là  Trần Viện đến đây để lùng nghệ sĩ…em đi theo cho biết.”

Trần Viện trong lòng không khỏi bi ai. Lý Nhã Hân đối mặt với cường địch liền không do dự đem cô ra bán, nếu không phải cậu một hai đòi đến gặp chị dâu thì tôi cũng không thèm mang cậu theo làm gì. Quả nhiên cổ nhân nói không sai, bạn bè là để bán, huynh đệ là để làm bia đỡ đạn. Cô hiện tại đã trở thành một cái bia đỡ đạn đáng thương rồi.
Lý Gia Thành sắc mặt vẫn âm trầm nói: “Hai đứa đi theo anh.” Sau đó mang hai cô gái nhỏ về lô ghế của mình.

Hai người cùng nhau ngồi xuống, đối diện với Lý Gia Thành. Lý Nhã Hân trưng lên bộ mặt trẻ nhỏ phạm lỗi, ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đầu gối, giương mắt long lanh đáng thương  như một con chó nhỏ nhìn anh trai. Con người là loài động vật có tính bầy đàn, cho nên Trần Viện bất giác cũng làm theo hành động của Nhã Hân.

Thấy hai cô gái nhỏ bày ra vẻ hối lỗi sâu sắc như vậy, sắc mặt Lý Gia Thành mới hòa hoãn một chút, nhưng vẫn nghiêm giọng nói: “Nơi này rất phức tạp, hai đứa không nên chạy loạn đến đây.”

Lý Nhã Hân gương mặt đáng thương hề hề nói: “Là Trần Viện nói cậu ấy phát hiện một nữ ca sĩ rất được, nên em mới đến xem thử.”

Trần Viện trong lòng thổn thức, trong một ngày mà bị chị em tốt bán đi hai lần, thử hỏi nhân sinh còn có ai bi thống hơn cô sao.

Lý Gia Thành quay sang nói với Trần Viện: “Em còn nhỏ mà có chí cầu tiến như vậy là rất tốt, nhưng phải phân biệt được nơi nào nên đến, nơi nào không nên đến. Ở những chỗ như thế này rất phức tạp, mà các em lại còn rất nhỏ. Lỡ đâu chưa tìm được nghệ sĩ mà đã gặp nguy hiểm.” Lý Gia Thành cảm thấy rất không ổn, gia đình của Trần Viện làm trong giới giải trí, mà đó lại là nơi vô cùng hỗn loạn, không biết cô bé sau này có bị ảnh hưởng gì không. Càng nghĩ càng thấy lo lắng, anh cũng không hiểu vì sao mình lại lo lắng, hẳn là do anh sợ Trần Viện ảnh hưởng đến em gái mình? Trần Viện thì ngơ ngác nhìn Lý Gia Thành, lần đầu tiên cô thấy anh ta nói một câu dài như vậy, thật là một kì tích nha. Hơn nữa lại là đang giáo huấn mình. Trần Viện đang nghiêm túc suy nghĩ xem có nên rơi lệ để bày tỏ sự cảm động của mình hay không.
“Sau này hai đứa không nên tự mình đến nơi này nữa, có biết không.”

Lý Nhã Hân gật đầu như trống bỏi, Trần Viện thấy thế, theo quán tính cũng gật theo. Lý Gia Thành thấy hai người nhu thuận nghe lời như vậy, sắc mặt mới hòa hoãn phần nào, trong đầu đột nhiên hiện lên bốn chữ ‘trẻ nhỏ dễ dạy’. Sau đó cho phục vụ tới để hai người gọi thức uống, trước đó còn đặc biệt dặn dò phải chọn mấy loại cocktail trái cây không chứa cồn.

Lý Nhã Hân cảm động không thôi, cô nhận ra thời gian gần đây, anh trai càng ngày càng quan tâm và đối tốt với mình, tình cảm anh em của bọn họ ngày càng thăng hoa. Quả nhiên giống như lời Trần Viện nói, anh trai mặt than của mình là một người đàn ông có trái tim bao dung, ấm áp như một thiếu nữ mà.

Âm nhạc đột ngột vang lên, êm dịu và trầm lắng, bất giác khiến người ta cảm thấy tâm tình thả lỏng. Hiện tại đứng trên sân khấu là một cô gái mặc váy dài trắng muốt, mái tóc đen bóng đến thắt lưng được thả tung bay, càng làm tăng thêm vẻ phiêu dật của cô ấy. Cô gái có khuôn mặt trái xoan tinh xảo và thanh lệ, cả người cô toát ra một hơi thở thanh thuần, tươi mát, tựa như đóa sen trắng vừa chớm nở. Trần Viện âm thầm tán thưởng một tiếng, gương mặt này mà không lên màn ảnh thì là phí của trời a. 

Trần Viện nhóm dậy, dịch về ghế bên cạnh Lý Gia Thành, nhỏ giọng hỏi: “Cô gái này tên là Lâm An An phải không?”

Thấy Trần Viện hỏi thế Lý Gia Thành cũng không có gì ngạc nhiên, nghệ sĩ mà cô bé muốn chiêu mộ hẳn là cô gái trên kia. Anh cũng nhanh chóng gật đầu thay cho câu trả lời.

Quả nhiên là vậy, đây chính là nữ chính trong truyền thuyết nha, phải có vốn luyến phong phú như thế mới có khả năng trở thành nữ chính vạn người mê được chứ. Trần Viện cảm thấy thật may mắn vì mình là người đầu tiên phát hiện ra viên bảo ngọc này. Đây là cây rụng tiền sau này của cô, không thể bỏ lỡ được.

Lý Nhã Hân thấy hành động của Trần Viện thì khó hiểu, nhìn chăm chăm vào Trần Viện như muốn tìm câu trả lời. Phát hiện ra ánh mắt của Lý Nhã Trân, Trần Viện liền nháy nháy mắt với cô, sau đó lại đánh mặt về hướng sân khấu. Lý Nhã Hân bừng tĩnh ngộ. Hóa ra người trên kia chính là chị dâu tương lai của cô nha.

Lý Nhã Hân chăm chú đánh gia người chị dâu này. Đây là một cô gái xinh đẹp, gương mặt cô ấy thanh lệ nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy quá mức chói mắt, cả người toát ra một cổ hơi thở tươi mát, thoải mái. Có chị dâu như thế này cũng không tệ. Lý Nhã Hân nhìn Lâm An An như đang có điều suy ngẫm, cô gái mỏng manh, yếu đuối, thuần khiết như đóa sen trắng trên sân khấu kia liệu có bị anh trai mặt than của cô dọa chạy hay không, lại nhìn đến Trần Viện đang ngồi thoải mái đối diện mình. Vẫn là cảm Trần Viện thích hợp làm chị dâu hơn, chỉ có cậu ấy mới chịu được khẩu vị nặng thôi.

Trần Viện chăm chú nghiêm túc đánh giá giọng hát của Lâm An An. Giọng của cô khá hay, rất ngọt nào và trong trẻo, nhưng khiến Trần Viện trông đợi hơn chính là năng lực diễn xuất của cô ta. Trong đầu Trần Viện đang vẽ ra một kế hoạch bồi dưỡng người mới, để Lâm An An làm nữ chính một vài bộ phim, sau đó ra một hai đĩa nhạc để hâm nóng tên tuổi, hẳn là ý kiến không tồi.

Lâm An An hát hết một bài, liền tiếp tục biểu diễn thêm bài thứ hai. Trần Viện lúc này mới có tâm trạng chú ý đến vẻ mặt chăm chú say mê của Lý Gia Thành đang ngồi bên cạnh. Cô âm thầm lắc đầu chậc lưỡi, nhìn anh trai mặt than này, hẳn là đã yêu say đắm nữ chính rồi, hỡi thế gian tình là chi a. Lý Gia Thành này đã được thượng đế ấn định là cô đơn đến già sao? Thật là đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp trai xuất chúng của anh ta mà. Nếu vậy, Lý Nhã Hân sau này cũng trở thành một bà cô già ế chồng rồi. Trần Viện bắt đầu cảm thấy lo lắng, mấy bà cô như vậy thường rất là khó tính, không biết lúc đó cô còn có thể chung sống hòa bình với Nhã Hân không đây. Càng nghĩ càng thấy không ổn. Chẳng lẽ không có cách nào thay đổi được điều này sao?

Trần Viện đột nhiên nghĩ đến một điều, theo tình tiết của truyện, thời điểm Albert Diệp và Lâm An An gặp nhau phải là hai năm nữa, lúc Trần Viện là sinh viên năm nhất mới đúng. Nếu vậy, nhân lúc Albert Diệp chưa cùng nữ chính dây dưa, cô xuống tay, để Lâm An An và Lý Gia Thành trở thành một đôi như vậy không phải là một ý kiến tốt sao? Như vậy có thể giúp Lý Gia Thành thoát khỏi kiếp cô đơn đến già, hơn nữa Lý Nhã Hân cũng sẽ không trở thành một bà cô già ế chồng khó tính.

Trần Viện đối với kế hoạch của mình không khỏi tấm tắc khen ngợi. Giải cứu nam phụ mặt than, nhân tiện phỏng tay trên, trả đũa của nam chính nhỏ mọn, cảm giác hẳn là rất thành tựu. Trần Viện đột nhiên ý chí dã tâm bừng bừng, cô cảm giác được mục tiêu sống thứ hai trong đời mình đã xuất thế, đó là giành nữ chính về tay nam phụ.

Trần Viện là người thuộc trường phái hành động, vừa nghĩ là cô đã bắt tay vào làm ngay. Trần Viện chọc chọc cánh tay của cái người đang ngây ngốc bên cạnh, Lý Gia Thành cảm nhận được hành động của cô, liền thu hồi ánh mắt về, chăm chú nhìn Trần Viện.

“Thú nhận đi, yêu người ta rồi phải không?” Trần Viện vừa nói, mắt khẽ hướng lên sân khấu, ý nói Lâm An An.

Lý Gia Thanh cau mày, anh hiểu rõ ý tứ của Trần Viện, sau đó lại nhìn lên sân khấu. Yêu sao? Hình như không có. Anh chỉ có cảm giác cô ca sĩ này rất đặc biệt, mỗi lần nghe cô hát anh đều cảm thấy cả người thư thái, bình yên, tựa như những mệt mỏi trong cuộc sống đều bị cơn mưa xuân gột rửa, cho nên mỗi khi rãnh rỗi anh lại đến đây nghe cô ấy hát. Không phải là yêu, mà là thưởng thức, cảm giác giống như đã thấy được tri kỷ.

Trần Viện thấy Lý Gia Thành trầm mặc, liền dùng vẻ mặt ta đây biết tất nói: “Yêu người ta thì phải mạnh dạn lên chứ, anh lúc nào cũng im ỉm, trưng lên bộ mặt than này thì biết chừng nào mới rước được mỹ nhân về nhà, nói cho anh biết, đây là nữ chính vạn người mê đó, xẩy tay một chút là bị nam chính hốt đi, anh lúc đó chỉ biết ngậm ngùi làm nam phụ thôi. Nếu không muốn cô đơn cả đời thì phải nhanh chóng xuống tay đi.”
Lý Nhã Hân ngồi bên cạnh nghe thấy, cũng gật mạnh đầu đồng ý.

Lý Gia Thành bị một tràng lý lẽ của Trần Viện làm cho ngẩn người. Cô đơn cả đời? Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cô đơn cả đời cả, chỉ là hiện tại anh còn trẻ, chưa muốn nghĩ đến chuyện lập gia đình, mà Nhã Hân vẫn còn nhỏ, anh không lo mình sẽ làm chậm trễ con bé. Anh dự định đến năm ba mươi tuổi sẽ tìm một người thích hợp để kết hôn. Nhìn một chút cô gái đứng trên sân khấu, nếu lấy một cô gái thuần khiết như đóa sen kia làm vợ hẳn là một lựa chọn không tệ, cả cuộc đời anh sau này sẽ được thanh thản cùng bình yên. Nhưng dạo gần đây, quan điểm của anh không hiểu sao bỗng dưng thay đổi, anh cảm thấy một cô vợ náo nhiệt, giảo hoạt một chút sẽ thích hợp với mình hơn, dù sao tính cách anh rất trầm lắng, có một người vợ như vậy, cuộc sống về sau không sợ nhàm chán.

Trần Viện thấy Lý Gia Thành vẫn không lên tiếng, lắc đầu ngao ngán, quả nhiên là gỗ mục khó đẻo. Không sao cả, cô và Hân Nhã về sau sẽ tìm cách cải tạo anh ta, muốn tìm người yêu thì không thể ngồi một chỗ ôm cây đợi thỏ được. Trần Viện bắt đầu tiến hành phổ cập kiến thức yêu đương cho Lý Gia Thành: “Thích một người thì nên thể hiện cho người đó biết chứ không nên giấu diếm rồi yêu đơn phương, tuy nhiên, không nên tấn công quá dồn dập, thái độ đôi lúc phải như gần như xa, làm cho người đó nghĩ anh thích cô ấy, đôi lúc lại như không thích cô ấy, lạt có mềm thì buộc mới chặt, hiểu chưa. Lúc cần ôn nhu thì nên ôn nhu, lúc cần bá đạo thì phải bá đạo. Thật ra phụ nữ bây giờ khẩu vị rất nặng, anh có bá đạo nhiều một chút cũng không sao, càng tăng thêm tình thú…”

Lý Gia Thành cau mày, nhìn Trần Viện đang huyên thuyên: “Em học mấy cái này từ đâu?”

Trần Viện đắc chí, cười nói: “Sao, thấy tôi lợi hại chưa, sau này cứ nghe quân sư quạt mo như tôi, anh sẽ sớm ẳm mỹ nhân về nhà. Để vài ngày nữa tôi với Nhã Hân tìm vài quyển sách hướng dẫn tìm người yêu để anh tham khảo.”

Lý Gia Thành khó hiểu nhìn Trần Viện, hình như có chút hiểu lầm, anh có nói là mình hiện tại muốn tìm bạn gái đâu.

“Em còn nhỏ, lo học đi, đừng lo mấy chuyện bao đồng.”

“Sao lại là chuyện bao đồng, đây là hạnh phúc cả đời anh nha, nếu không nhanh tấn công cô ấy thì sẽ bị người khác phỏng tay trên mất. Anh không nghĩ cho mình thì phải nghĩ cho Nhã Hân, anh nhẫn tâm nhìn cậu ấy trở thành bà cô già ế chồng khó tính sao?”

Lý Nhã Hân nghe thấy câu này, liền cuống quýt gật đầu đồng ý. Cô không muốn làm bà cô già ế chồng khó tính đâu.

Lý Gia Thành không biết nói sao, anh người anh lấy đâu nhất định phải là cô gái kia.
Trần Viện thấy vẻ mặt ngốc nghếch hiếm thấy của Lý Gia Thành, đột nhiên cảm thấy anh có chút đáng yêu: “Được rồi, anh xem này.”

Trần Viện ngoắc tay gọi một người phục vụ đến, nói nhỏ vào tai anh ta. Lý Nhã Hân thấy thế liền thắc mắt: “Cậu nói gì với người đó vậy?”

Trần Viện mỉm cười bí hiểm: “Một lát rồi biết.”

Lâm An An hát hết bài, đứng dậy cúi chào khán giả, người phục vụ ban nãy đột nhiên tiến lên cầm một đóa hồng lớn tặng cô ấy, sau đó nói gì đó, rồi chỉ tay về hướng bọn người Trần Viện. Lâm An An nhìn theo, trông thấy một người đàn ông tuấn tú ngồi trong góc, cô mỉm cười gật đầu thay cho lời cảm ơn.

Trần Viện ngồi bên cạnh thấy Lý Gia Thành vẫn mang bộ mặt than, liền kéo góc áo anh: “Gật đầu, gật đầu đáp lại đi.”

Lý Gia Thành thấy Trần Viện nói vậy thì bất giác nghe theo, gật đầu chào. Sau đó cảm thấy khó hiểu, vì cái gì mà anh phải gật đầu với cô gái đó chứ?

“Ai…anh phản ứng chậm quá, lúc nãy phải vừa gật đầu vừa mỉm cười mới được chứ.”

“Không nghĩ đến, cách như vậy mà cậu cũng nghĩ ra được.” Lý Nhã Hân sùng bái nhìn Trần Viện.

Trần Viện kiêu ngạo hất mặt lên: “Đương nhiên, mình là một người sâu không lường được.”

Lý Gia Thành thấy tình huống có vẻ không đúng, đang có một sự hiểu lầm không hề nhỏ, anh cần phải đính chính lại một vài việc: “Thật ra tôi không thích cô ca sĩ kia.”

Trần Viện vẻ mặt cảm thông, đưa tay lên vỗ vỗ bả vai anh: “Anh không cần ngượng ngùng nữa, tôi hiểu hết mà, có tôi với Nhã Hân ở đây, anh sẽ sớm ngày rước mỹ nhân về dinh.” Trần Viện mỉm cười, hóa ra nam phụ mặt than lại là người hay e thẹn.

“Đúng vậy đúng vậy, em sẽ giúp anh bắt chị dâu về nhà.”

Lý Gia Thành không biết nói gì, tự hỏi chẳng lẽ nhân cách của mình rất có vấn đề, nên khi anh nói thật chẳng ai tin cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện