Sáng hôm sau, đúng năm giờ đồng hồ báo thức reo lên, Trần Viện và Lý Nhã Hân bừng tĩnh dậy. Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi kéo hành lý đi xuống nhà. Không ngờ tới Lý Gia Thành đã sớm ngồi ở phòng khách xem báo.

“Hai đứa có ăn sáng trước rồi mới đi không?”

Lỹ Nhã Hân quy củ trả lời: “Dạ không ạ, trên xe có chuẩn bị thức ăn sáng.”

Lý Gia Thành lạnh nhạt nhìn hai cô gái, sau đó đứng dậy: “Đi thôi, anh chở các em đến trường.”

Lý Nhã Hân ngạc nhiên, sau đó có chút vui vẻ: “Được ạ, nhưng có phiền anh hai không, cho chú tài xế đưa tụi em đi là được rồi.”

Lý Gia Thành không nói gì, chỉ kéo hai va li của Trần Viện và Lý Nhã Hân mà đi.

Hai cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi lên xe. Lý Nhã Hân đang hưng phấn vì hôm nay được anh trai đưa đến trường. Mọi người đều biết anh trai cô lợi hại như thế nào, nếu để họ trông thấy anh ấy đích thân đưa tiễn cô đi chơi chắc sẽ hâm một cô đến chết mất.

Trần Viện thấy vẻ mặt ngây ngốc của Lý Nhã Hân thì âm thầm khinh bỉ, dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được cậu ấy đang nghĩ gì. Nhưng thú thật, để một nhân vật trong truyền thuyết như vậy đưa đến trường cô cũng hưng phấn không kém.

Lý Gia Thành qua gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt hào hứng của Trần Viện, tựa như có điều đang suy nghĩ. Em gái anh không phải trước kia chưa từng có bạn, nhưng đây là lần đầu tiên con bé dẫn bạn về nhà. Em gái anh tuy rằng hơi ngốc nhưng con bé rất tinh tế, có thể nhận ra được ai đối đãi thật lòng với nó. Để được sự khẳng định của con bé, Trần Viện này hẳn là có điểm đặc biệt. Nhưng tối qua ở phòng khách anh đã nghe được toàn bộ đối thoại của hai cô gái, anh rất không vui. Anh không phải là mặt than, anh chỉ cảm thấy việc biểu lộ cảm xúc trên gương mặt không hề cần thiết, để người khác biết được cảm xúc thật sự của bản thân là một điều vô cùng ngu ngốc. Hơn nữa anh là người thích yên tĩnh, không muốn cuộc sống của mình bị quấy nhiễu, cũng không thích gây ra tiếng ồn phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh anh. Có thể đối với những cô gái trẻ, anh là một người nhàm chán, nhưng anh tuyệt đối không phải là mặt than gì gì đó. Anh lo lắng là Trần Viện sẽ dạy hư em gái anh, tương tự như tối qua, cô bé đã vấy bẩn hình tượng của anh trong lòng Lý Nhã Hân vậy. Nhưng anh không muốn can thiệp vào các mối quan hệ của Lý Nhã Hân. Anh cũng nhận ra được em gái mình từ khi có cô bạn này thì trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Vừa đến cổng trường đã trông thấy một chiếc xe du lịch cao cấp 50 chỗ đang đỗ phía trước. Lý Gia Thành dừng xe lại, giúp hai cô gái mang hành lý đến xe du lịch, Trần Viện vô cùng lịch sự và lễ phép nói cám ơn anh. Lý Gia Thành chỉ nhàn nhạt gật đầu, không nói gì thêm liền quay đầu bỏ đi.

Ngồi xe khoảng bốn tiếng thì đến nơi. Điểm đến chính là một khu resort cao cấp ven biển. Mọi người nhận chìa khóa rồi trở về phòng dọn dẹp hành lý. Trần Viện và Lý Nhã Hân hiển nhiên cùng phòng.

Bốn tiếng ngồi xe như đòi mạng, vừa vào phòng Trần Viện liền ngã sập xuống giường. Lý Nhã Hân cũng nằm một bên lăn lộn la hét, bảo là trời nắng thế này, có chết cô cũng không đi bơi buổi trưa. Năm phút sau có người gõ cửa phòng, là Hồ Anh Tuấn đến rủ mọi người trong đội kịch cùng ra tắm biển. Lý Nhã Hân bật dậy, dùng chưa đến sáu mươi giây để chuẩn bị, sau đó cả nhóm cùng ra bãi tắm. Trần Viện rất sợ ánh nắng cho nên ngoan ngoãn nằm dưới ô, uống cocktail và ngắm mỹ nam lõa thể, đương nhiên là lõa nửa người trên, đây cũng không phải là Nam Phi, muốn ngắm mỹ nam nude toàn tập phải tìm đến dịch vụ đặc biệt thôi.

Đến tối cả lớp đều tập hợp ra bãi biển đốt lửa trại, ăn hải sản và chơi đùa đến khuya. Lúc Trần Viện và Lý Nhã Hân về phòng đều vô cùng mệt mỏi, đặt lưng xuống liền ngay lập tức đi vào mộng.

Sáng hôm sau ai cũng dậy muộn. Trần Viện và Lý Nhã Hân xuống nhà ăn kiếm đồ nhét vào bụng, sau đó gấp rút liên hệ với đội kịch tập lại lần cuối trước khi lên diễn. Buổi biểu diễn kết hợp với tiệc buffet sẽ bắt đầu từ 7 giờ tối, nói nhiều không nhiều, ít không ít, mọi người chỉ cần thong thả cũng không sợ muộn.

Buổi chiều hôm đó, Lý Nhã Hân sau khi nhận được điện thoại liền cho Trần Viện biết là tối nay bọn họ biểu diễn, Lý Gia Thành cũng đến xem. Trần Viện rất ngạc nhiên hỏi vì sao anh ấy đến mới biết được khu resort này Lý Gia Thành cũng có góp vốn đầu tư, anh đến đây để công tác, sẵn tiện ghé xem em gái biểu diễn. Trần Viện trong lòng âm thầm cảm khái, gian thương đúng là gian thương, thấy chỗ nào ăn ngon liền chen một chân vào, khu resort này hàng năm chắc cũng hái về không ít tiền.

Đúng 7 giờ, mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng. Một đám nam thanh nữ tú trang phục xa hoa, lộng lẫy tiến vào buổi tiệc. Nơi tổ chức tiệc là một hội trường lớn, sang trọng và hào nhoáng. Chung quanh được bày đầy các món ăn từ Âu đến Á, từ khai vị đến tráng miệng vô cùng phong phú. Phía đông hội trường là một sân khấu cỡ vừa, dùng cho buổi biểu diễn tối hôm nay, cẩn thận nhìn, còn thấy có sáu máy quay đặt tại các góc sân khấu. Không nghĩ đến Nguyễn Bác Học lại chuẩn bị chu đáo như vậy. Mọi người đến dự tiệc có thể một bên hưởng thụ mỹ thực, một bên thưởng thức các màn biểu diễn đặc sắc.

Cả lớp đăng ký tất cả mười ba tiếc mục, gồm đủ thể loại: đơn ca, song ca, tam ca, tốp ca, nhảy, biễu diễn nhạc cụ như dương cầm, ghi ta, violon,…đương nhiên không thể thiếu chính là kịch nói. Cả lớp chỉ có một mình nhóm của Trần Viện là đăng ký diễn kịch, bởi vì ít cho nên hiếm. Trang phục và đạo cụ đã được đám người Hồ Anh Tuấn mang đến hậu trường, nhóm các cô gái chỉ cần chậm rãi khoan thai mà đi đến. Bọn họ biểu diễn tiết mục thứ chín, không quá sớm cũng không quá muộn.

Mọi người có mặt, sau khi ăn uống no đủ, đúng tám giờ, chương trình văn nghệ bắt đầu. MC là cô bạn lớp phó học tập, sau một vài lời mở đầu tương đối văn vẻ, cô liền thông báo tên tiết mục đầu tiên, đó chính là tiết mục múa belly do Lê Lan Mỹ biểu diễn. Lê Lan Mỹ bước ra giữa sân khấu, Trần Viện trong lòng âm thầm huýt sáo một tiếng. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài hồng nhạt tà xẻ cao, phía trên chỉ mặc một chiếc bra màu đỏ đính hạt đá cầu kỳ kết hợp với đai lưng cùng bộ, tôn lên chiếc eo nhỏ nhắn cùng thân người hoàn mỹ. Mặc dù Trần Viện không ưa gì Lê Lan Mỹ, nhưng cũng phải tán thưởng cô là một vưu vật trời sinh, phong tình vạn chủng. Âm nhạc nổi lên, Lê Lan Mỹ bắt đầu lắc lư toàn thân theo điệu nhạc. Chậc chậc, khuôn mặt này, dáng người ma quỷ này, chỉ sợ trái tim bé bỏng của những chàng trai trẻ tại đây đều bị cô bắt lấy.

Lý Nhã Hân ngồi bên cạnh hừ lạnh. Trần Viện nghe thấy liền cảm thấy buồn cười không thôi. Đến tận sau này cô mới biết được lý do tại sao Lý Nhã Hân chán ghét Lê Lan Mỹ. Không phải là vì tiểu loli này ganh tỵ với thân hình ma quỷ của hồ ly tinh kia sao. 

Xem thêm được ba tiết mục, một đơn ca, một song ca, một nhảy hiện đại, Trần Viện liền lùa đội kịch về phía sau sân khấu để chuẩn bị. Một lát sau đó, Lý Nhã Hân nhận được điện thoại của anh trai, nhờ Trần Viện thay cô đón anh đến đây. Trần Viện dặn dò mọi người một lát, sau đó đi ra khỏi hội trường tìm Lý Gia Thành.

Trên hành lang bên ngoài hội trường, một người đàn ông mặc âu phục màu xám đang lặng lẽ đứng, lưng anh khẽ tựa vào tường, hai tay cho vào túi quần, một chân bắt chéo lên chân còn lại. Lý Gia Thành đứng đó, giờ khắc này, sự lạnh lùng và uy nghiêm của anh dường như đã bị thu liễm lại phần nào, khiến cho người ta cảm thấy bóng dáng kia tựa hồ có thêm vài phần cô độc. Trần Viện đột nhiên cảm thấy có chút thương xót. 
Người đàn ông nội liễm này không thích bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, anh không phải là người hay hoa ngôn xảo ngữ lấy lòng người khác, đối với người mình yêu anh chỉ dùng hành động để chứng tỏ tình cảm của bản thân, nhưng cũng vì điều đó mà anh phải chấp nhận làm kẻ thua cuộc trong trò chơi tình ái.

Trần Viện chầm chậm đi lại phía Lý Gia Thành, lên tiếng: “Anh đến đây lâu chưa?”

Thấy Trần Viện đến, Lý Gia Thành liền đứng thẳng người dậy, biến trở về nguyên hình là một khối băng lạnh lẽo. Anh nhìn Trần Viện, nhàn nhạt trả lời: “Vừa mới đến.”

Trần Viện nghiến răng nghiến lợi, thái độ như vậy là sao, dù sao cô cũng cất công đến đón anh, cho một chút sắc mặt tốt cũng không được à. Mặt than như vậy, bị nữ chính bỏ rơi là đáng đời.

Trần Viện dẫn Lý Gia Thành vào hội trường, sắp xếp chỗ ngồi cho anh rồi nhanh chóng chạy về hướng sân khấu. Chỉ còn hai tiết mục nữa sẽ đến tiểu phẩm của bọn họ, cô cần đến để thúc giục mọi người chuẩn bị.

Đèn sân khấu vụt tắt, âm nhạc dịu dàng vang lên, sau đó người dẫn truyện bắt đầu đọc: “ Ngày xưa tại một thành phố nóng nực của nước Ý tên là Verona, có hai dòng họ là Montague và Capulet đã nhiều đời giao hảo với nhau. Họ luôn dặn vợ con của mình phải bao dung, yêu thương lẫn nhau, và mối quan hệ tốt đẹp của hai gia tộc được truyền từ đời này sang đời khác. Hoàng tử Escalus cai trị thành phố rất hài lòng vì điều này, cho nên đã ban hôn cho hai người con của hai dòng họ, với mong muốn cuộc sống yên bình tốt đẹp này mãi mãi duy trì đến đời sau.”

Sân khấu vụt sáng, tiếng nhạc vui mừng vang lên khúc nghênh hôn. Một đôi trai tài gái sắc dìu tay nhau bước vào lễ đường trong sự chúc phúc của hai họ.

“Romeo, con có nguyện ý cưới Juliet làm vợ, sống với nàng theo kinh thánh đã dạy, cùng nàng kết thành một thể, yêu thương và bảo vệ vợ con như chính bản thân mình. Dù cho nàng có khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu có hay nghèo khổ, trung thành và thủy chung với nàng cho đến khi rời khỏi thế giới này?”

Romeo thâm tình nhìn Juliet, trong ánh mắt chỉ có đối phương cùng với tình yêu mãnh liệt và nồng cháy: “Thưa cha, con đồng ý!”

Juliet thoáng chốc bị ba từ này làm cảm động, đáy lòng dâng lên cảm giác ấm áp như nước thủy triều.

“Juliet, con có nguyện ý gả cho Romeo, sống với chàng theo kinh thánh đã dạy, cùng chàng kết thành một thể, yêu thương, an ủi, tôn trọng chồng con như chính bản thân mình. Dù cho chàng có khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu có hay nghèo khổ, trung thành và thủy chung với chàng cho đến khi rời khỏi thế giới này?”

“Tôi không đồng ý!” Một người phụ nữ từ bên ngoài, hùng hổ tiến vào. Người phụ nữ thân hình cao lớn vạm vỡ, cái bụng gồ lên cho thấy nàng đang mang thai ít nhất năm tháng. Người phụ nữ này hiển nhiên là do Hồ Anh Tuấn sắm vai. Bởi vì tạo hình cùng với hiệu ứng người quen, trong mọi người hội trường cười vang, sau đó là tiếng vỗ tay không ngớt.

“Tôi cũng không đồng ý!” Một thân sĩ vóc dáng nhỏ bé, khuôn mặt thanh tú mặc  quần áo kị sĩ, bên hông còn giắt một thanh gươm tiến vào: “Juliet nàng ơi, chẳng lẽ nàng đã quên lời thề của đôi ta dưới ánh trăng đêm ấy.” Hiển nhiên người này chính là Lý Nhã Hân. Dưới khán phòng mọi người một lần nữa cười ồ lên.

Romeo và Juliet không ngờ đến tình nhân của họ là Carolina và Abraham lại xuất hiện, những tình huống dở khóc dở cười, những lời đối thoại hài hước đã khiến mọi người bên dưới cười nghiêng ngã. Trần Viện cảm thấy rất hài lòng với hiệu ứng như thế này, trong lòng còn ẩn ẩn một chút tự hào. Cô lướt mắt dừng lại tại một vị trí trong khán phòng, phát hiện Lý Gia Thành vẫn duy trì bộ mặt than vạn năm bất biến, chút tự tin vừa dấy lên liền bị dập tắt. Trần Viện thầm nghĩ chẳng lẽ cơ mặt của hắn thật sự bị liệt sao, mấy hôm trước đoán bậy đoán bạ, không ngờ lại đúng là thật.

Cuối cùng Abraham và Carolina phát hiện ra đối phương mới là tình yêu đích thực của mình, hai kẻ phá hoại liền dắt tay nhau rời khỏi lễ đường, cuộc hôn lễ cũng bị phá bỏ. Hai gia tộc từ đó về sau, trở thành kẻ thù truyền kiếp. Vở kịch kết thúc, mọi người bước ra sân khấu, Trần Viện đứng ở trung tâm, tất cả cúi đầu chào khán giả. Cả lớp hưởng ứng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Các thành viên trong tổ kịch vui vẻ không thôi, trong mắt mỗi người đều ngập tràn sự phấn khích.

Thay lại trang phục, Lý Nhã Hân và Trần Viện trở lại bên cạnh Lý Gia Thành. Anh không có biểu hiện gì nhiều, chỉ dùng vẻ mặt không cảm xúc nói với Lý Nhã Hân: “Em diễn tốt lắm.” Sau đó lại quay sang nhìn Trần Viện: “Vở kịch rất khá.” Trần Viện hơi ngạc nhiên. Đây là khen cô phải không? Cô có cần rơi lệ để biểu hiện sự cảm động của mình không?
Lý Gia Thành ngay sau đó cũng rời đi, mặc kệ lời mời khách sáo của Trần Viện, mong anh ở lại xem thêm vài tiết mục nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện