Dù sao Đường Bình cũng là Thiếu tướng, hôn lễ của con gái ông không thể qua loa, hầu như trên khắp quang não đều biết, Đường Bình không lo sợ Tần Mặc không có danh phận không có cha mẹ chỉ sợ mất đi con gái, Đường Phi hiện giờ ra chiến trường không biết sống chết.

Mà ông không hề hay biết thứ ông lo sợ rốt cuộc đã xảy ra.

Đường Tiểu Cơ dung nhan đã rất xinh đẹp, khoát lên mình bộ váy cưới xẻ ngực để lộ bờ vai cùng xương quai xanh gồ lên thành một điểm nhấn tuyệt mỹ vừa nhìn đã động lòng người.

Khóe miệng cô luôn nở nụ cười, cô không ngờ ngày hôm nay lại đến sớm như vậy, khóe mắt lại muốn khóc, nhưng vì sợ nhòe lớp trang điểm cho nên cô đã rất cố gắng kiếm chế.

Mẹ Đường Tiểu Cơ từ khi con gái kiên quyết muốn lấy Tần Mặc một kẻ không danh phận này bà đã không vui rồi, nhưng vì con gái bà còn cánh nào khác sao?

Đường Tiểu Cơ từ nhỏ thích gì thì muốn được cái đó chứ chưa bao giờ học cách buông xuống.

"Tần Mặc" cũng khoát lên bộ vest khẽ lắc đầu, gã hình như không khống chế lại phản tác dụng rồi, Tần Mặc quá mạnh cũng là đối thủ đáng gờm với gã, bây giờ gã bị phản tác dụng, gã réo lên đầy khinh bỉ.

"Làm sao đây Tần Mặc việc mày không muốn đã sắp thành hiện thực, mày bớt bám dích lấy Mặc Vu Dịch đi, bây giờ phải gọi là gì nhỉ à...Đường Minh!"

〘 Mày cút ra khỏi thân thể của tao ngay! 〙

Bản thể Tần Mặc hét lên trong vô vọng, gã cười tủm tỉm: "Vậy thì mày giết tao đi, giết tao cũng như giết mày!"

Bản thể Tần Mặc bị trấn áp, không nghe hề thấy tiếng của hắn vang lên nữa.

Hỗn lễ bắt đầu, người dự tiệc cũng tới đông đúc, toàn là những ông to bà lớn ở Liên Bang, ba mẹ Đường Cơ bận tiếp khách.

"Tần Mặc" cùng Đường Tiểu Cơ tiến vào lễ đường, giai điệu nhạc du dương vang lên, hai bên tràn ngập ánh nến, phấp phới hoa từ từ rũ xuống, tiếng vỗ tay như sấm vang dội.

Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Đường Tiểu Cơ.

Gã mặt không hề có một cảm xúc, đáy mắt xẹt qua tia chán ghét cuồng cực, gã ghét nhiều người, gã bỗng dưng nhớ ngày xưa gã từng dịu dàng với cậu, gã từng hạ mình ti tiện hết mức có thể, gã giết "mẹ" mình chỉ vì một thằng đàn ông, gã liều chết hi sinh tính mạng trời cho của mình cho cậu, gã bần tiện như thế rốt cuộc gã nhận lại được cái gì?

Không gì cả!

Gã sẽ cướp lại người gã yêu bằng cách đau đớn nhất, gã sẽ làm cho cậu mãi mãi nhớ ngày này, càng đau đớn thì cậu mới có thể hoàn toàn ở bên gã.

Gã vừa nhớ tới khuôn mặt liền méo mó, gã muốn điên lên, muốn hất phăng bàn tay dơ bẩn của Đường Tiểu Cơ, gã muốn đạp đổ tất cả, hôn lễ chó má này.

Thật nhàm chán!

Đợi gã nhàm chán thì mấy thủ tục hôn lễ đã gần xong, hôn lễ này diễn ra rất nhanh chóng rồi mời rượu khách, không rườm rà mấy câu thề thốt bên anh trọn đời như ở hiện đại, bọn họ chỉ trao cho nhau chiếc vòng cho đối phương, chiếc vòng chứng minh hai người đã kết hôn, hôn lễ ở thế giới tương lai này rất thú vị, đàn ông không thể ngoại tình, đàn bà không thể ly hôn, nếu như đã kết hôn thì trọn đời ở bên nhau, chiếc vòng thắt chặt trên tay gã, gã cảm thấy chướng mắt vô cùng.

Bên nhau trọn đời ư? Gã thử dùng tinh thần lực để tháo nát chiếc vòng nhưng càng dùng càng xiết chặt lại, làm gã đau đớn, gã nhíu mày nhìn khuôn mặt sáng lạng vui không thấy ngày mai của Đường Tiểu Cơ, chẳng lẽ phải giết ả? Mới có thể tháo chiếc vòng?

Khách rất đông và gã ghét nơi đông người, Đường Tiểu Cơ kéo gã đi đủ nơi mời rượu, gã còn nghe bọn họ thì thầm với nhau rất chói tai.

Một thằng nhãi thèm thuồng nhìn Đường Tiểu Cơ nhìn gã bên cạnh làm hắn tỏ ra tiếc nuối: "Đáng tiếc, Omega thuần chủng còn là người duy nhất có được cấp A, con của Thiếu tướng mà lại đồng ý cưới một thằng nhãi không danh phận!"

"Mẹ nó! Thằng đó xém chết trong cuộc khảo hạch, Đường Tiểu Cơ chiếu cố nó, nó mới sống nổi trong Liên Minh Quân Đội!"

Hắn cầm ly rượu chẳng có tư vị gì nói: "Cái thằng bám váy đàn bà!"

Gã nghe hết, gã cảm thấy như vậy cũng tốt bởi vì gã không phải là Tần Mặc, cứ chửi đi gã sẽ lắng nghe.

Đường Tấn Nham ngạc nhiên, Đường Minh để ý Tần Mặc như vậy nhưng khi nghe tin cậu chỉ gắt gao đứng độc một mình nữa bước cũng không đi.

Ông đứng dậy khẽ nhíu mày, Thẩm Y Nguyệt sợ ông trách quát Đường Minh vội chạy lại ôm cậu: "Ông đừng nói gì nữa!"

Nhâm Thạch ngẩng đầu lên, tròng mắt lóe sáng, nhất cử nhất động đều khó khăn, cả người nặng trịch, trong đầu cậu lặp đi lặp lại chỉ một câu nói, mà câu nói này thôi thúc cậu.

Vật thí nghiệm_______

Chỉ là vật thí nghiệm____

Đôi mắt Nhâm Thạch kiên quyết: "Ba mời lão bác sĩ tới đi!"

Đường Tấn Nham ngờ vực: "Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"

Thẩm Y Nguyệt cũng lo lắng tái mặt, Nhâm Thạch chỉ nói: "Giúp con bỏ đứa bé!"

Đường Tấn Nham cùng Thẩm Y Nguyệt đồng thời sửng sốt.

Đường Tấn Nham không hiểu sao lại không tiếp thu ý kiến của cậu: "Không được!"

"Tại sao?"

"Nếu như con bỏ nó, tánh mạng của con có thể bị đe dọa, nên nhớ con là thượng tướng, con cứ ở nhà dưỡng____"

Mặt Nhâm Thạch gằn lên, hệt như nổi điên không chịu được ngắt lời ông: "Nó chỉ là vật thí nghiệm, nó không phải là con của Tần Mặc, nếu sinh nó ra có thể sẽ uy hiếp liên bang!"

Đường Tấn Nham chết trân: "Cái gì?"

Nhâm Thạch đau khổ cùng cực, cảm thấy mình vô cùng có lỗi với Tần Mặc.

Nằm trên giường lớn, Nhâm Thạch cứ tưởng mình sắp lên bàn mổ, cậu chưa bao giờ trải qua tình huống này, sợ hãi, đau đớn, mặc dù đây chỉ là một thế giới nhưng thân thể cậu bây giờ lại không sạch sẽ, đã bị vấy bẩn, Nhâm Thạch phát điên.

Lũ khốn!

Đường Phi mày chết đi!

Thẩm Y Nguyệt bị Đường Tấn Nham đuổi bà ra ngoài, Thẩm Y Nguyệt kích động muốn bạo phát đòi giữ đứa bé, bà phải tiêm thuốc an thần mới có thể yên ổn được, Đường Tấn Nham rất hiểu tâm trạng của Đường Minh.

Cậu bị khu mười một làm thành vật thí nghiệm, đứa trẻ trong bụng chắc chắn sẽ không hay ho gì, Đường Minh rất kiên quyết, thân ông làm cha lý nào lại không đau lòng, nhưng đứa bé trong bụng không thể giữ lại.

Lão bác sĩ triệu tới, vẻ mặt cũng không vui vẻ gì, lão nhìn Nguyên soái giải thích hết mức.

"Bây giờ thể trạng thượng tướng bình thường, đứa bé trong bụng cũng không có vấn đề gì tại sao phải loại bỏ?"

Đường Tấn Nham không giải thích nhiều với lão, lão bác sĩ nhìn cậu mắt đã nhắm nghiền, bụng cong lên một đường.

"Cái thai đã hơn hai tuần, để loại bỏ e rằng hơi khó, với thượng tướng thuốc giảm đau hay thuốc hôn mê không có tác dụng, phải từ từ chịu cơn đau đớn như xé rách cơ thể!"

Nhâm Thạch lạnh toát hỏi: "Ý ngài là trực tiếp mổ bụng lấy ra không có hôn mê sao?"

Lão bác sĩ lắc đầu nói: "Dùng thuốc gì với ngài e rằng phản tác dụng!"

Nhâm Thạch cảm thấy da đầu tê dại, cơn ớn lạnh từ từ nhiễm thấu xương, trực tiếp mổ bụng phải đau đớn như thế nào chứ!

Nhâm Thạch hơi sợ hãi nhìn Đường Tấn Nham chầm chầm.

Đường Tấn Nham cũng sửng sốt nhìn lão bác sĩ: "Chẳng lẽ không cách nào khác sao?"

Lão bác sĩ đẩy mắt kính: "Cách duy nhất chỉ có sinh đứa trẻ ra!"

Lão nói như vậy còn hơn lão không nói, Nhâm Thạch hơi chần chờ rồi lặng lẽ quyết định, dù gì thì đây chỉ là một thế giới, Nhâm Thạch không nán lại lâu, chẳng bằng giải quyết quách đi cho xong, nhẫn nhịn một chút sẽ không phụ lòng Tần Mặc.

"Cứ như vậy đi!"

Đường Tấn Nham cũng đành vậy, lão bác sĩ lại thở dài, quyết định vậy đến cả lão cũng không chắc chắn có thể bảo toàn tính mạng cho thượng tướng.

Đường Tấn Nham ra ngoài, đèn pha trên trần bật lên sáng chói Nhâm Thạch đang trong trạng thái rất không ổn định, mổ bụng là chuyện khủng khiếp tới mức nào chứ.

Cơn đau không biết từ lúc nào, Nhâm Thạch cảm thấy đầu mình lâng lâng, cảm giác này đau thấu trời xanh, bụng bị xẻ, không một thuốc giảm đau, không thuốc hôn mê, Nhâm Thạch cảm nhận từ từ như vậy, cậu không biết dưới bụng đã thành cái dạng gì rồi, một bãi máu, một đống thịt nát bét đó là vật thí nghiệm, cậu la hét khản giọng, cắn vào lưỡi bật cả máu, cậu lại nghĩ chẳng có gì đau đớn cả, giống như linh hôn siêu thoát từ từ trở về không gian hệ thống.

Nhâm Thạch đột nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm thấy tội lỗi dâng trào, một sinh mạng đáng lẽ ra không nên có trong cuộc đời này bị cậu cướp đi, giết chết.

Đau.

Đau quá.

Đau muốn chết đi!

Nhâm Thạch ngất đi thật, Đường Tấn Nham nghe tiếng hét đau đớn không thể ngồi yên được nữa đạp cửa đi vào, Đường Minh đã bất tỉnh.

Không gian im lặng rợn người đột nhiên vang lên tiếng khóc nhỏ xíu.

"Oa_____"

Đường Tấn Nham nhìn lão bác sĩ ôm trên tay đứa trẻ lão kinh ngạc đến trợn cả mắt.

Ấy vậy mà sinh non vẫn còn sống!

Sức sống mãnh liệt như vậy, lão chưa bao giờ gặp qua, lão ái ngại nhìn nguyên soái, Đường Tấn Nham chết trân nhìn đứa bé, ông tiến tới ôm nó, thân hình nó còn dính máu rất nhiều, không sạch sẽ ông ôm nó chặt cứng như sinh mệnh mình.

Là con trai!

Đường Minh muốn bỏ nó nhưng nó vẫn còn sống, vẫn có dũng khí đạp chân, Đường Tấn Nham hoảng hốt không biết làm sao.

Khi Thẩm Y Nguyệt tỉnh dậy bà bật mạnh xuống giường tìm con trai nhìn thấy Đường Tấn Nham ngồi trên ghế ôm vật gì đó, đến khi nhìn thấy bà đỏ hoe mắt khóc nấc lên, đột nhiên quỳ rạp xuống, ôm chân ông chật cứng.

"Xin ông! Tôi xin ông đừng bỏ đứa bé, nó tội nghiệp như vậy, tôi xin ông!"

Đường Tấn Nham ôm đứa bé nhìn bà cười lên nhẹ nhàng nói: "Tôi nói bỏ đứa bé bao giờ!"

Đến khi Nhâm Thạch bị cơn đau đớn từ bụng làm cho tỉnh lại, Nhâm Thạch choàng mở mắt, yếu ớt nhìn trần nhà, đột nhiên sờ bụng mình.

Phẳng lặng.

Đã chết!

Kết thúc rồi!

Nhâm Thạch thở phào một hơi, vật thí nghiệm đã bị loại bỏ, cảm giác tội lỗi vẫn dâng trào trong suy nghĩ Nhâm Thạch, vây bủa cậu làm cho cậu oán niệm, đau đớn còn hơn cậu giết người trong sở nguyên cứu, chỉ là sinh mạng nhỏ nhoi, đã chết!

_______________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện