Nhâm Thạch bảo với Mạc Đường Phong là chiều sẽ về nhưng ngoài trời bây giờ đã hắc ám một mảnh, Nhâm Thạch tùy tiện đậu xe bên đường từ cửa kính nhìn bầu trời đêm trong lòng ngàn mảnh tâm sự, khuỷu tay chống lên thành kính ô tô, tay còn lại theo thói quen mà vò đầu, cả người buồn bực không sao để tả, bây giờ cậu thật sự muốn nuốt chết hệ thống vô dụng.

Đúng là phế vật!

Nhâm Thạch ngồi trong xe qua một khoản thời gian khá lâu, cho đến khi điện thoại réo inh ỏi đầu Nhâm Thạch mới thoát ra phút chốc liền tỉnh táo, tùy tiện nắm điện thoại.

Phùng Hạo? Cậu ta điện cho cậu làm gì?

Nhâm Thạch bắt máy.

『 Anh đang ở đâu, Mạc gia xảy ra chuyện rồi... 』

Đến khi nghe hết những lời Phùng Hạo nói đầu óc Nhâm Thạch liền căng thẳng, tròng mắt như muốn nổ tung, chiếc điện thoại bị cậu đập vỡ nát dưới nền xe, Nhâm Thạch hung hăng thắt dây an toàn, vặn ga hết tốc lực, chiếc xe lao đi vun vút để lại những vệt bụi bay mù mịt.

"Mẹ kiếp!"

Đèn chuyển đỏ Nhâm Thạch cũng không thèm đừng, phóng như điên về nhà cơ hồ nữa tiếng mới về tới.

Không nghĩ Mạc gia đã đảo lộn trật tự ồn ào đến gà bay chó sủa.

Trong căn phòng xa hoa rộng lớn, một người phụ nữ trung niên liên tục ôm chân một người đàn ông, bà ta khóc thảm thiết đến vành mắt đỏ hoe, khuôn mặt nhếch nhác tiều tụy đầu tóc rối xả tán loạn, bà ta là một người phụ nữ kiêu ngạo, nhưng lại có ngày phải hạ mình ti tiện đến mức quỳ gối van xin, nhưng người đàn ông niên vẫn tức giận ngút trời, khuôn mặt gằn lên nếp nhăn chi chít nổi lên trong rất khó coi đến vặn vẹo.

Mạc Đường Phong sống đến tuổi này, có tất cả mọi thứ trong tay nhưng chỉ vì gặp Thuần Nhã mà cuộc sống của ông rẽ theo một hướng khác, một sai lầm ngu xuẩn mà cả đời ông cũng không thể nào chuộc lại được.

Mạc Đường Phong đã nuôi giặc mà không hề hay biết, đến nổi đứa coi trai duy nhất phải bỏ nhà ra đi, cũng đáng lắm, cũng đáng đời ông lắm.

Bên cạnh là một thân hình cao lớn, hắn ta vẫn im lặng, khuôn mặt không một chút gợn sóng bình thản đến đáng sợ, Cố Nghiêm xoay cổ tay áo, hắn vẫn đang vận vest đen, vừa nhìn là biết mới vừa tức tốc từ công ty trở về.

Khung cảnh chỉ nghe được tiếng nháo của Thuần Nhã, lát sau từ ngoài sân vang lên tiếng xe lưu vào, quản gia chưa kịp thông báo đã bị đẩy một cách thô bạo, bọn người áo đen không biết ở đâu tràn vào, đặc biệt bọn họ đều là Alpha thân hình hai mét trở lên, cường tráng đáng sợ, theo sau là hai vợ chồng đã có tuối.

Không ai khác chính là Thuần Chính ông đã khuôn mặt đầy nếp nhăn tóc đã bạc trắng đầu nhưng cơ thể vẫn còn rất khỏe, nhìn thảm cảnh con gái ông như vậy, tức đến đột quỵ, ông ta rống lên: "Thuần Nhã sao mày lại quỳ mất mặt như thế, Cố Nghiêm tại sao lại không cản mẹ mày để nó rước nhục như thế?"

Ngược lại Cố Nghiêm chỉ nhìn ông ngoại hắn, miệng cũng không buồn mở ra một từ, hắn vẫn âm trầm.

Mẹ Thuần Nhã cũng nháo lên đỡ Thuần Nhã đứng dậy, nhưng Thuần Nhã không động đậy khóc đến tê tâm liệt phế.

"Không được...không muốn..."

Thuần chính: "Nó đã không xem mày ra gì rồi, mày đứng lên cho tao..."

Mạc Đường Phong mặc kệ gia đình bọn họ kéo tới rồi làm loạn, ông căn bản cũng lười nói, nhìn Thuần Nhã khẽ nhắm mắt, cũng đã sắp ba năm kể từ khi mẹ Đường Chấn qua đời rồi cũng sắp ba năm ông ở cùng với Thuần Nhã, phải nói là rất ngắn, ngắn đến nổi không để lại một tia cảm xúc gì, vậy mà vì sao phải hạ mình như vậy?

Thuần Nhã gào lên: "Đường Phong ông suy nghĩ lại đi, đó không phải là lỗi của tôi, tôi không làm thì tại sao tôi phải chịu, nào có lý như vậy chứ...?"

Phải cũng đâu phải lỗi của Thuần Nhã, mà tất cả là lỗi của ông, khi mẹ Đường Chấn bị bệnh bà ấy đã đau khổ như thế nào chứ, lúc ấy ông đã ở đâu? Cứ nghĩ bệnh của bà ấy có thể kiên cường xạ trị là chữa được, ung thư gan giai đoạn hai tại sao lại chết nhanh như vậy chứ, bọn mất nhân tính nhà họ Thuần đã tráo đổi người của bệnh viện tiêm thuốc vào băng chuyền của bà ấy, hỏi tại sao bà ấy lại chết nhanh như vậy, lúc ấy bác sĩ chỉ đưa tin bà ấy chết trong lúc ngủ, những lời giải thích cặn kẽ không một kẽ hở, Mạc Đường Phong ấy vậy mà lại tin, lúc đó Đường Chấn bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng dần trở nên hư hỏng bỏ nhà đi cà lơ phất phơ mấy lão già ở công ty dòm ngó, bị Thuần gia lừa mua lại cổ phần của bọn họ với giá trên trời, miếng mồi béo bở như vậy hỏi mấy người mà không có lòng tham? Mạc Đường Phong lý nào lại để tâm huyết cả đời của ông phút chốc sụp đổ, nên ông mới quyết định sai lầm mà từ bỏ thứ quan trọng nhất cuộc đời mình, cưới Thuần Nhã, mọi thứ được như ý nhưng đứa con duy nhất của ông lại mãi mãi không thể gần được nữa rồi.

Thuần gia đúng là dã tâm quá lớn, muốn thao túng cả cái thủ đô này kể cả Mạc gia.

Trên bàn có tất cả tài liệu cặn kẽ không một đường lui tố cáo nhà họ Thuần gián tiếp gây ra cái chết cho mẹ Đường Chấn, từ một người bí ẩn đưa tới, lúc đầu ông cũng không tin tưởng nhưng đần bị sự thật làm cho mụ mị.

Thuần Nhã vẫn cứ cần xin Mạc Đường Phong, Mạc Đường Phong chỉ hỏi một cậu: "Tạo sao?"

Thuần Nhã hiểu, bà ta thừa nhận: "Tôi không muốn tương lai của Cố Nghiêm bị tôi chôn vùi, nó bây giờ thành công rồi không thể để sự việc này xảy ra được, không thể, làm ơn tha cho Cố Nghiêm..."

Mạc Đường Phong cơ hồ rất tức giận, ông nhìn Cố Nghiêm đường nhìn lạnh toát: "Còn ai lo cho tương lai của Đường Chấn, nó không cần có tương lai sao?"

Mẹ Thuần Nhã nhịn hết nổi nói lớn: "Nó là cái dạng đó rồi, tương lai chỉ như thứ bỏ đi..."

Mạc Đường Phong như ăn phải ớt mà đỏ lên: "Tất cả cuốn gói ra khỏi đây mau"

"Cút hết đi..."

Thuần Chính gọi người lôi Thuần Nhã đi, nhà bọn họ đi hết đến khi Mạc gia trống không, khung cảnh im lặng chỉ còn Mạc Đường Phong hiu quạnh ngồi đó, không biết qua bao lâu vẫn không động đậy.

Nhâm Thạch chạy xe như điên nhưng vẫn không kịp có mặt thời khắc đó, khi cậu đi vào chỉ thấy thân ảnh Mạc Đường Phong ngồi đó, như một bóng ma dật dờ, không cử động cũng không chớp mắt làm Nhâm Thạch sợ hãi cực độ.

Nhâm Thạch bước tới để ý thấy trên bàn lưu một tập hồ sơ, là hồ sợ bệnh án từ ba năm trước, Nhữ Lưu Ý? Mẹ nguyên chủ.

Đến bây giờ Nhâm Thạch liền muốn cười lớn, cái gã chết tiệt Lôi Khổng mới vừa nói với cậu, gã phất tay một cái mọi việc đã xong xuôi, mẹ con Thuần Nhã bị tống ra ngoài, không cần tới thời gian năm ngày, không được, tiếp theo gã chắn chắc là sẽ nghĩ cách làm gì đó với Cố Nghiêm, Nhâm Thạch không thể để gã hoàn thành mục đích.

Mạc Đường Phong đảo mắt cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, ông chỉ nói: "Con bảo chiều sẽ về, sao bây giờ mới về?"

Nhâm Thạch: "Con có chút việc bận"

Nhâm Thạch tránh không nhắc đến Thuần Nhã, cũng không hỏi gì tránh ông thương tâm.

Trở vào phòng, Nhâm Thạch liền nhắc điện thoại phòng điện cho Cố Nghiêm, sau nhiều tiếng tít lâu Cố Nghiêm mới nhắc máy, Nhâm Thạch lo lắng hỏi.

『 Cố Nghiêm bây giờ anh đang ở đâu? 』

Giọng nói mệt mỏi của hắn phát ra:

『 Công ty, em đến đây đi 』

Nhâm Thạch lại một lần nữa từ nhà đến công ty hắn, cậu không thèm tắm cứ thể để người bẩn thiểu, khi đi đầu óc Nhâm Thạch vẫn còn mơ hồ, Nhâm Thạch bị đau đầu kinh khủng, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến Nhâm Thạch tiếp thu không nổi mới mệt mỏi như vậy, bây giờ lại không được nghỉ ngơi.

Trong phòng làm việc của Cố Nghiêm không bật đèn, chỉ có ánh trăng lay lắt từ cửa sổ chíu vào sáng lên gương mặt dữ tợn của hắn, như một gã ác quỷ độc địa, hắn ngồi trên ghế làm việc bàn tay lên chống trán, đột nhiên nở nụ cười khó hiểu, hơi thở tàn khốc cũng làm người đứng gần hắn như bị nuốt trôi.

Đến khi Nhâm Thạch bước vào khuôn mặt ác liệt đó đột nhiên biến mất.

Nhâm Thạch khó hiểu vì sao Cố Nghiêm không bật đèn mà lại để tối đen như vậy, cậu tự với tay bật đèn, ánh trăng le lói cũng bị ánh đèn sáng trưng dập tắt, Nhâm Thạch thấy Cố Nghiêm, hắn ta dường như không thỏa mái, Nhâm Thạch mới lại gần hỏi.

"Tại sao anh lại không bật đèn?"

Cố Nghiêm không trả lời cậu mà hắn lại hỏi câu khác: "Hôm nay em đã đi đâu?"

Nhâm Thạch sửng người, Nhâm Thạch cảm thấy hôm nay Cố Nghiêm rất khác lạ, ngữ khí hơi âm trầm với thường ngày, Nhâm Thạch không biết làm sao để trả lời hắn, bởi vì cậu đi gặp Lôi Khổng mà không nói với hắn..

Cố Nghiêm không nhận được câu trả lời, hắn mới nói tiếp: "Hôm nay em gặp Lôi Khổng?"

"Tại sao em gặp gã ta mà không nói với anh? Em coi anh là cái gì? Em có biết là anh lo cho em lắm không hả? Lỡ như..."

Nhâm Thạch cảm thấy có điều gì khác thường, Cố Nghiêm đoán được cậu đi gặp Lôi Khổng, thật sự Nhâm Thạch không hiểu Cố Nghiêm hắn bị làm sao,.

"Lỡ như làm sao?"

Cố Nghiêm bây giờ mới ngẩng mặt lên nhìn Nhâm Thạch, đường nhìn mang tích độc chiếm mạnh mẽ khóa chặt Nhâm Thạch lại: "Lỡ như gã cướp em đi mất thì sao?"

Nhâm Thạch giật mình, hoảng hốt lại gần hắn: "Anh bị làm sao vậy?"

Chỉ nghe Cố Nghiêm nói năng lộn xộn, gào lên: "Em đừng lại gần hắn ta, hắn nói cái gì em cũng đừng tin, không được em là của anh"

Đến đây đột nhiên Cố Nghiêm đứng lên, vớ lấy Nhâm Thạch như cọng rơm cứu mạng, ôm chặt đến không có kẽ hở, thân hình cao lớn bao bọc lấy Nhâm Thạch, khiến cậu bất giác khó thở, Nhâm Thạch thật sự lo sợ, Cố Nghiêm đột nhiên trở nên lạ lùng như vậy, Cố Nghiêm đã gặp Lôi Khổng? Nhưng mà nội trong mấy giờ ngắn ngủi ấy Lôi Khổng cũng không nhanh như vậy chứ.

Nhâm Thạch vòng tay qua ôm tấm lưng hắn trấn an: "Được rồi, em căn bản không tin gã ta"

Không biết hôm nay Cố Nghiêm ăn nhầm cái gì mà lại xúc động như vậy thật khác lạ.

Bỗng dưng bàn tay ôm thắt lưng của Nhâm Thạch cứng đờ, khóe môi run lên bần bật, cả người vì chấn động mà cứng ngắt đến khi lỗ tai ong hết cả lên Nhâm Thạch mới tỉnh táo.

Bởi vì Cố Nghiêm nói với cậu một câu khiến Nhâm Thạch cả đời cũng không quên.

"Đừng rời khỏi anh, Nhâm Thạch!"

__________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện