Mạc Đường Phong ở Mạc gia lo lắng đến điên cả đầu, khuôn mặt chẳng mấy chốc lại già nua, ông vì đứa con trai này mà sai người tìm kiếm mấy ngày nay, lục tung cái hang ổ của nó cũng không thấy được một mống người, đáng lẽ ra người nên giận dữ là ông mới phải mà bây giờ cái thân già này phải tìm ngược lại nó, đúng là tức chết mà.

Nếu nói Mạc Đường Phong giận Mạc Đường Chấn phá hôn lễ của Cố Nghiêm thì không hề, làm sao mà ông có thể nỡ giận nó được, chỉ là cảm thấy nó không tôn trọng ông.

Mạc Đường Phong ngồi tại phong khách, bên cạnh là Thuần Nhã rót trà cho ông, Mạc Đường Phong không nhịn được lên tiếng

"Rốt cuộc thì bà đã bảo nó về chưa? Sao đến một bóng ma cũng không thấy vậy?"

Thuần Nhã ngồi bên cạnh, nét mặt có chút gì đó lẫn tránh, liền đáp: "Tôi đã hết lời với nó rồi, ông không bảo nó được thì sao tôi bảo nó được, cứ cái dạng cà lơ phất phơ ấy thế nào cũng có ngày rước họa vào thân"

Mạc Đường Phong hơi khó chịu với ngôn từ nặng nề của Thuần Nhã, bỗng nhiên gắt gỏng: "Dù sao nó cũng là người nhà bọ Mạc, bằng cánh nào cũng phải đưa được nó về"

"Bà gọi cho Cố Nghiêm đưa nó về đi"

"Liên quan gì tới Cố Nghiêm cơ chứ?" đây chỉ là suy nghĩ của Thuần Nhã chứ bà làm gì dám nói như vậy, một lúc sau Thuần Nhã từ trên ghế hậm hực tới góc bếp, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, điện cho Cố Nghiêm.

Sau mấy tiếng tút dài thì rốt cuộc cũng có người bắt máy.

Một giọng nói có chút mệt mỏi phát ra:

『 Mẹ! 』

Thuần Nhã nghe được âm thanh mệt mỏi của Cố Nghiêm thì bắt đầu lo lắng.

『 Con sao vậy? Bị ốm à? 』

Nhưng Cố Nghiêm không có kiên nhẫn như vậy, hắn nói: 『 Không có chuyện gì thì con cúp đây... 』

『 Khoan...khoan...mẹ nói 』

『 Con có biết Mạc Đường Chấn bây giờ ở đâu không, ba con đang mong nó...』

『... 』

Không có tiếng đáp lại, hiển nhiên Cố Nghiêm đã cúp máy, Thuần Nhã hơi tức giận vì đứa con của bà hôm nay lại không lễ độ như vậy.

Cố Nghiêm hiện giờ đang ở trong phòng làm việc, ánh mắt vạn phần giận dữ, hắn làm chuyện gì cũng thấy bực, không thể tập trung vào công việc được, cứ hễ nhân viên cần hắn kí hồ sơ thì bị sát khí của hắn dọa sợ xanh mặt, trong đầu hắn cứ chập chờn một câu nói không hồi kết, Cố Nghiêm như bị phát điên phải tựa lưng ra ghế tự điều chỉnh tâm tình của mình, bàn tay khẽ xoa huyệt thái dương nhưng chẳng có mấy tác dụng.

Cố Nghiêm chưa bao giờ cảm thấy lạnh lòng như lúc này, cảm giác rét lạnh này cứ như bốp nát trái tim hắn bất giác khó thở.

Từng dãy kí ức hôm qua hiện ngay trong đầu hắn như một thước phim mơ hồ.

"CÚT!"

Khi Mạc Đường Chấn nói xong, Cố Nghiêm liền khụy một gối xuống sàn, hai tay đưa giữa không trung, sau đó là một màn im lặng khó thở, lúc đó hắn liên tục nói:

"Anh không hề nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này...anh không hề biết..."

Nhưng dù có nói thế nào hắn cũng chỉ nghe được một chữ "Cút" khiến hắn ngay giờ khắc đó khuôn mặt trở nên ác liệt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mọi nhất động của cậu.

Một Mạc Đường Chấn tóc dài tán loạn vì mồ hôi mà dính hết bên má, bết đến vô cùng thảm thương, nét mặt thờ thẩn cũng không lưu cho hắn, ánh mắt vẫn quật cường như thế như đâm vào tim Cố Nghiêm một nhát chí mạng.

Tại sao? Mạc Đường Chấn là cái thá gì mà cũng dám nói với hắn câu đó, nếu là kẻ khác đã bị hắn loại bỏ, sau đó hắn mới biết, hắn mới là cái thá gì mà khiến em ấy chịu nhục nhã như vậy.

Đến bây giờ hắn mới biết thì ra cũng có một người làm hắn khốn đốn như vậy, đây không gọi là thích thì cái gì mới gọi là thích?

Sau đó Cố Nghiêm tựa như phát điên, đứng dậy hai tay lôi hai gã Omega phát tình dơ bẩn này đá chổng vó này ra ngoài, Mạc Đường Chấn tự nhiên tốt hơn nhiều tự mình đứng dậy một đường tiến ra cửa.

Lúc đó Cố Nghiêm không hề ngăn cản cậu mặc cậu rời đi.

Trở về hiện thực, Cố Nghiêm day day trán, bất đắc dĩ thở dài, suy nghĩ dù sao thì em cũng không thoát khỏi tay tôi được đâu.

Điều lưu tâm nhất bây giờ là Cố Nghiêm phải lục cho ra gã Lôi Khổng đang ở đâu, gã ta là một gã quái đản biến thái, Cố Nghiêm liền nhớ tới phát súng khi đó, tâm trạng cũng chùm xuống, nơi bàn tay khẽ đảo cây bút mực, đầu mở ra, đột nhiên cây bút khựng lại, lực tay Cố Nghiêm đỉnh tới, đầu mũi bút một đường hoàn mỹ phóng về phía trước trúng ngay con ngươi trong tranh lớn treo tường, rồi tư do rơi xuống.

Như vậy mọi ngờ vực lại từ đây nổi lên.

Từ sau khi trở về từ sở căn cứ thối nát đó, Nhâm Thạch liền nôn nóng đến phát sầu, một bên là bọn Lâm Phó một hai bắt cậu phải vào bệnh viện kiểm tra, bọn người đằng đằng sát khí tung hoành cả bệnh viện làm phá vỡ sự yên tĩnh của mấy người bệnh xung quanh, đến Nhâm Thạch còn thấy chướng mắt, một hai đòi về, mấy người này hôm nay lại lên cơn điên, không nể nang cậu ra gì.

Phùng Hạo được bọn hắn tìm trong kho chứa đồ, cả người như ăn mày nhếch nhát thê thảm, lập tức được đưa vào khoa cấp cứu, hiện tại đã tỉnh lại, Nhâm Thạch thì đỡ thảm hơn hắn ta một chút.

Nhâm Thạch không bạc đãi người của cậu cho nên phòng bệnh này là phòng vip, đầy đủ tiện nghi xa hoa hơn mức bình thường, Phùng Hạo ngồi trên giường bệnh, sắc mặt đã tốt hơn nhiều.

Nhâm Thạch nán lại nói chuyện với hắn một chút, một bên đuổi Lâm Phó đi, bảo hắn tống hết mấy người đó về nếu không dọa sợ người khác nữa thì phiền phức.

"Cậu cứ ở đây mấy ngày đi, chuyện khác cứ để Lâm Phó lo"

Mặt Phùng Hạo chịu đau nhăn như khỉ, hắn ta khó chịu nói: "Lão Đại! Ở đây chán lắm"

Nhâm Thạch đột nhiên bồi một câu làm Phùng Hạo đơ người, phiến môi giật giật: "Chán cũng phải ở, cậu mà về thì tôi cũng đuổi cậu đi, nhà chật lắm!"

Phùng Hạo biết điều không nói đến vấn đề này nữa hắn lập tức hỏi tình hình của cậu thì đột nhiên tức giận

"Lão Đại cơ thể vẫn ổn chứ?"

"Không vấn đề gì!"

"Lão Đại định làm gì với Cố Nghiêm, hắn ta không nể mặt anh như vậy..."

Phùng Hạo nhìn vẻ mặt biến sắc của Lão Đại thì giật mình, khóe môi cứng đờ khó lòng phát ra câu tiếp theo.

Nhâm Thạch vừa nghe đến cái tên Cố Nghiêm trong lòng liền run rẩy một trận, ngoài miệng thì tặc lưỡi vài tiếng, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng bình thản.

"Hắn ta á? Để tôi nghĩ thử..."

Nói cậu không giận thì là dối lòng, hắn ta vẫn cứ đầu óc ngu si, não hạn hẹp như vậy, mấy lời nhảm nhí bên ngoài lại nghe râm rấp còn người nhà mình thì...

Cớ gì phải tổn thương lẫn nhau như vậy mới thấy cam lòng? Đúng là trò cười mà!

Nhưng nghĩ một hồi lại không thể giận hắn lâu được, chắc là cái hệ thống vô dụng chó má nào đó điều khiển hắn phải theo mạch truyện như vậy, xem ra qua các thế giới điều phải tẩy não, bất quá cậu cũng không ngại chơi với hệ thống, chả là cái thá gì mà đòi khống chế chúng ta.

Nhâm Thạch vội tạm biệt Phùng Hạo, từ bệnh viện lái thẳng xe về nhà, tất nhiên không phải ổ chuột của cậu mà là Mạc gia.

Nhâm Thạch chạy xe nữa tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng tới, căn biệt thự xa hoa đứng sừng sững, phong cảnh nơi này phải nói hoàn mỹ để hình dung, bên cạnh rất nhiều nhà ba gian nhỏ, bất quá khu này tất cả đều là của Mạc gia, người có tiền muốn xây gì mà không được, bất quá đây là lần đầu tiên Nhâm Thạch thấy nơi ở của Mạc gia, có chút trầm trồ cũng là điều tất nhiên, lần này về e rằng phải nháo loạn một trận.

Quản gia Mạc gia nhanh chóng mở cổng, Nhâm Thạch lái xe chậm rãi vào ga, Người trung niên làm quản gia ở đây kinh ngạc đến tròng mắt cũng sắp lòi ra, cậu chủ đại giá quang lâm, đúng là có chút thụ sủng nhược kinh.

Phải nhanh chóng gọi Ông chủ mau, người làm trong nhà nhìn Nhâm Thạch như muốn xuyên thủng quần áo cậu, Nhâm Thạch khẽ lườm, bọn họ mới sợ hãi làm việc của mình.

Mạc Đường Phong đang uống trà nghe quản gia nói liền bị sặc nước, ho liên hồi, đến khi thấy Mạc Đường Chấn hàng thật giá thật đứng ở trước mặt mới nhanh chóng đứng lên, khuôn mặt vui mừng đến nổi nhăn thành một đoàn nơi khóe mắt.

Nhâm Thạch nhìn ông bất giác khựng lại, Mạc Đường Phong không giống Thẩm Tô cũng không giống Chu Lữ, ông ta đã có dấu hiệu tuổi tác, khuôn mặt trung niên hiền từ, Nhâm Thạch chưa bao giờ trải qua cảm giác có người thân đợi cậu về mà vui mừng như vậy, mơ hồ cả cha mẹ ruột cũng chưa từng cho cậu cảm giác ấm áp này.

Sống mũi cậu có cay cay, Nhâm Thạch đột nhiên nhớ tới anh trai, nhớ chị dâu, đã rất lâu rồi chưa hề gặp lại, mặc như thế nào Nhâm Thạch biết họ vẫn đang tồn tại, một ngày không xa nào đó chắc chắn sẽ gặp lại.

Nhâm Thạch rất muốn quay về hiện thực, chỉ cần tích đủ điểm khổng lồ kia là có thể quay về, điểm số nhìn thì nản nhưng vẫn còn cơ hội.

Nhâm Thạch nhìn Mạc Đường Phong khẽ gọi: "Ba!"

Mạc Đường Phong ha hả cười, gọi cậu ngồi xuống, gọi người đem nước giải khát cho cậu: "Con về sao không báo trước? Cũng sắp tới giờ cơm tối rồi con ở lại ăn một bữa được không?"

Nhâm Thạch căn bản không nỡ từ chối, nếu như là nguyên chủ sẽ không bao giờ nói chuyện như vậy với ông, khúc mắc giữa nguyên chủ và cha cậu ta âu cũng là bất đắc dĩ.

"Được..."

Mạc Đường Phong vui không kiềm được, gọi Thuần Nhã ra, bà ta đang làm đẹp trong phòng không hề biết là Nhâm Thạch tới.

Khi Thuần Nhã thấy cậu thì sững sờ sắc mặt biến hóa lớn, chỉ nghe thanh âm vui mừng nói lớn: "Không đi đâu nữa hết, bà mau gọi Cố Nghiêm về, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm!"

_________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện