"Nếu như anh không muốn cưới em gái tôi thì anh hãy thích tôi đi"
Lời nói có thể coi là tùy tiện mà nói vang lên nhưng nó không giống như mấy lời vui đùa ngả ngớn mà chỉ đơn giản là tùy tiện nói ra lời trong lòng. Nhâm Thạch biết Đại tướng đang hối thúc hắn phải lấy Thẩm Diệu Lăng cho bằng được, cậu cũng không mấy vui vẻ, nên một lời đồng dạng đã ba lần thổ lộ phát ra.
Nét mặt chẳng mấy biểu cảm gì nhưng trong lòng có chút khẩn trương.
Thiệu Hác Nguyên hắn mặt mày không vui, đang chuẩn bị ba lô, súng đạn, nghe cậu nói bên tai mấy lời như vậy thoáng dừng lại, cơ mặt dật dật, không lấy Thẩm Diệu Lăng thì yêu cậu, hắn cũng không tức giận khi nghe cậu này, tay lập tức soạn đồ: "Tôi hiện giờ đang rất bận không rảnh nói đến chuyện này đâu"
Nhâm Thạch nôn nóng nói: "Anh lo cho bọn họ, cũng phải lo cho mình một chút chứ, anh muốn nghĩ sao cũng được nhưng tôi chờ không nỗi nữa"
Thiệu Hác Nguyên đeo ba lô lên vai, nhìn vào Nhâm Thạch nghiêm mặc bỏ lại một câu rồi bước đi: "Đó là trách nhiệm của tôi"
Thiệu Hác Nguyên bây giờ tâm thật sự rất rối loạn, Thẩm Thiên Lương là tang thi, hắn thân là Trung tướng mà lại giấu một con tang thi, nếu như chuyện này rơi vào người khác thì hắn đã bắn nát sọ rồi, nhưng rơi vào Thẩm Thiên Lương hắn lại chần chừ, từ trước tới nay, bảo vệ cho mọi người là trách nhiệm của hắn, có thể, sống ở nơi khắc nghiệt như quân đội đã rèn cho hắn không còn biết chuyện ngoài kia đã thành cái dạng gì rồi, hắn rất cứng ngắt cổ hủ trong chuyện yêu đương, hắn cho rằng thật nhảm nhí và ấu trĩ chỉ những người rảnh rỗi mới như vậy.
Chỉ cần tìm đại một người và kết hôn làm tròn bổn phận của người con là được rồi, nhưng hắn đến bây giờ lại không hề muốn ở chung một chỗ với Thẩm Diệu Lăng, Thẩm Thiên Lương đã từng cứu hắn, cứu cả quân đội vậy mà không ai biết đến cậu đã từng như vậy, tang thi lại cứu con người? Trong khi đó hắn được hưởng mọi lời nể phục, thực ra hắn chả là cái thá gì.
Thiệu Hác Nguyên hiện giờ lại bộc phát ý nghĩ độc chiếm điên cuồng, Thẩm Thiên Lương cơ hồ hắn phải có người này, hắn mặc kệ trái luân thường đạo lý gì đó, hắn vẫn muốn có được cậu, nhưng hắn phải kiềm nén thứ tình cảm này lại vì hắn muốn đi làm một việc này cho cậu.
Ai cũng hiểu, tất nhiên hắn cũng hiểu, vỡ tinh hạch là chuyện gì? Thẩm Thiên Lương sẽ chết sao? Thiệu Hác Nguyên hắn chính là không muốn, hắn không cho phép việc này xảy ra.
Nhâm Thạch nét mặt có chút mơ hồ với tới: "Này anh đi đâu đấy?"
Thiệu Hác Nguyên quay lại nhìn Thẩm Thiên Lương biểu tình phức tạp: "Cậu tốt nhất nên ở yên đây"
Nhâm Thạch: "..."
Hắn bước qua cánh cửa gọi Lưu Khải đến dặn dò: "Chắc chắn gần đây thi triều sẽ không diễn ra nữa, tang thi Thần cấp đó sẽ biết chừng mực về tổn hại lần trước, trước khi tôi trở về cậu cùng Uông Vũ Minh chỉ huy quân đội cho tốt, còn nữa..." Thiệu Hác Nguyên nhìn vào trong phòng nói tiếp: "Coi chừng cậu ta cho tốt, nhớ kĩ không được chạm vào cậu ta"
Lưu Khải muốn nói gì đó lại thôi, không nhiều lời Trung tướng đi đâu, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Trung tướng cũng bị lây theo, hắn đứng nghiêm chào hô: "RÕ"
Đại tướng ở lại đây không giúp ích được gì, biết mình gây vướng mắt cho thằng ranh con ông, cho nên đã vội vội vàng vàng không thu được lợi ích trở về, còn đưa theo Thẩm Diệu Lăng về cùng.
Thiệu Hác Nguyên lần này đi chính là để gom tinh hạch cho Thẩm Thiên Lương, mặc kệ lời Bạch Hàn nói đúng hay sai, chuyện của riêng hắn nhất thiết không nên phiền tới ai, một mình đi là tốt nhất.
Trong phòng Nhâm Thạch đơ người ra, Thiệu Hác Nguyên lại đi đâu vậy, đã vậy còn bảo cậu ở yên đây? Nói cậu yên là cậu sẽ yên? Ngây thơ quá rồi! Nhâm Thạch lách mình định mở cách cửa đóng ra, khuôn mặt bỗng dưng biến sắc, bị khóa rồi, muốn nhốt cậu luôn ở đây? Thật quá đáng, cậu xòe bàn tay ra, một mạt ánh sáng lửa điện chớp động trên đầu ngón trỏ, xuyên qua khe nhỏ đến một con muỗi cũng không lọt vào, trong không khí bốc lên mùi cháy khét khó ngửi, làm Nhâm Thạch cũng suýt sặc.
Ánh sáng lóe vào, khóa cửa bị đốt trụi hoàn toàn, Nhâm Thạch bước ra, mắt nhìn xung quanh, Lưu Khải vẫn chưa đi nán lại xem tình hình thì giật mình kinh ngạc thể hiện rõ trong ánh mắt, hắn mới khóa trái cửa, hắn vừa mới thấy cái gì? Lôi điện? Kinh hoàng hơn là chưa kịp nhìn cậu ta ra sao đã thấy Thẩm Thiên Lương phi lên "BỐP" sau đó...không có sau đó, Lưu Khải lập tức cảm nhận một cơn váng đầu "BỊCH" thân thể đồ sộ của Lưu Khải ngã xuống nằm chổng vó dưới đất bất tỉnh nhân sự trông rất khó coi.
Nhâm Thạch ngoài cười nhưng trong không cười, dơ tay xin lỗi với thân thể Lưu Khải: "Tôi không cố ý, rất xin lỗi" mà tôi chỉ cố tình thôi ha ha.
Nhâm Thạch chậm một bước Thiệu Hác Nguyên đã lên xe quân dụng đi mất dạng, từ đời nào rồi, Nhâm Thạch chỉ biết vận hết tốc độ chạy theo, khứu giác bộc hết khả năng đánh ra mùi Thiệu Hác Nguyên.
Khá xa khoảng 30km Nhâm Thạch ngừng lại thở phì phò, ở đây chính là đường cái bị cây cối khô quắc ngã xuống chấn hết cả đường, cậu nhận thấy có một đoàn tìm vật tư khoảng bốn, năm người đang chiến đấu với một con tang thi Cao cấp, con tang thi này chắc mới vừa lên cấp, còn chật vật rơi vào thế yếu sắp bị mấy người dị năng bốp chết, Nhâm Thạch nổi lên ý định kì quái, lôi điện ở bàn tay tung ra đánh bay một chưởng của dị năng hệ Phong.
Mấy người dị năng giả bật ra ngoài, con tang thi Cao cấp được thoát thân, không hiểu sao lại chạy về phía Nhâm Thạch, một người dị năng giả nhìn thấy được Nhâm Thạch cản trở nổi điên tiến lên: "Muốn cướp tinh hạch hả, có biết là chúng tôi khó khăn lắm mới sắp bắt được nó không?"
Nhâm Thạch đến cậu còn không hiểu, không muốn nhiều lời vô nghĩa, chạy đi như một làn khói, cậu nhận thấy con tang thi vừa mới cứu ban nãy cứ chạy theo cậu, Nhâm Thạch ngừng lại, khó hiểu nhìn nó, bàn tay rụt rịch dơ lên bảo nó lại gần.
Con tang thi khuôn mặt thiếu niên tím ngắt, quần áo rách tả tơi, tóc ngắn bị xén nhiều chỗ còn bốc cả khói lên, tứ chi như khúc gỗ ngoan ngoãn lâm le lại gần.
"Cảm...ơn..." Đây là lời con tang thi này nói
Nhâm Thạch sửng sốt, như vậy đã có linh trí? Cậu lại nói: "Cậu đã có linh trí?"
Nó nói: "Đúng...vậy..."
Làm sao mà Nhâm Thạch có thể bảo với nó là, tự động mở não mình ra lấy tinh hạch cho cậu? Một đồng loại đáng yêu như vậy nên giữ lại thì hơn.
Tang thi đáng yêu ngu ngơ nhìn Nhâm Thạch.
"Cậu tên gì?"
"Chu...Lưu Dương..."
"Chu Lưu Dương?" Nhâm Thạch đen mặt tru lên với hệ thống một loạt tiếng khó nghe.
Băng qua thêm 10km nữa với một người bạn trùng tên ở thế giới thứ hai, Nhâm Thạch phải nói là đen đủi hay man mắn thì chạm mặt với Thẩm Triệu Tôn, hắn ta làm gì ở đây? Xung quanh hắn có rất nhiều xác tang thi cấp thấp chết trong tình trạng não bị phanh ra, tràn ra những thứ nhầy nhụi ghê tởm, tang thi Cấp cao bên cạnh Nhâm Thạch nổi điên định xông lên muốn giết Thẩm Triệu Tôn, Nhâm Thạch cản lại: "Cấm động"
Nhâm Thạch rất muốn quay thân chạy đi không muốn chạm mặt hắn ta thì con tang thi ngu suẩn bên cạnh dẫm lên cành cây dồn tan phát ra tiếng, Thẩm Triệu Tôn theo tiếng động bàn tay xuất dị năng hệ Thủy ào ạt vung tới, con tang thi cũng hệ Thủy vung chưởng ra cản, thân hình tang thi bắn ra, chật vật ngã xuống, Nhâm Thạch bỏ chạy thì quá mất mặt, dù sao cũng không còn nhiều thời gian ở đây nữa, Thẩm Triệu Tôn có biết thì cùng với Nhâm Thạch không quan hệ gì.
Đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Thẩm Triệu Tôn, hắn tưởng Nhâm Thạch bị tang thi vây lấy, một chưởng xông lên con tang thi nằm dưới đất nay điên cuồng hơn.
Nhâm Thạch một tay phá mười phần lực nhắm vào Chu Lưu Dương: "Đủ rồi"
Thẩm Triệu Tôn chạy tới, bị vật lại chân loạng choạng sắp ngã, mắt trừng khó tin vê phía Nhâm Thạch, Thẩm Thiên Lương không có lý do gì phải đánh hắn cả? Điều hắn kinh ngạc nhất là em hắn có dị năng? cũng tốt, nhưng tại sao Thẩm Thiên Lương lại cản hắn? Tinh hạch sẽ cho em hết mà!
Thẩm Triệu Tôn moi được từ chỗ Bạch Hàn rằng em hắn cần tinh hạch, nên đã từ chối về cùng Đại tướng, một thân ra đây, hắn cũng kiếm được rất nhiều tinh hạch nhưng chỉ toàn là cấp thấp, con tang thi cấp cao này Thẩm Thiên Lương cản hắn, hơn nữa sức mạnh vô cùng lớn khiến hắn cũng không làm chủ được thân thể.
Lời nói có thể coi là tùy tiện mà nói vang lên nhưng nó không giống như mấy lời vui đùa ngả ngớn mà chỉ đơn giản là tùy tiện nói ra lời trong lòng. Nhâm Thạch biết Đại tướng đang hối thúc hắn phải lấy Thẩm Diệu Lăng cho bằng được, cậu cũng không mấy vui vẻ, nên một lời đồng dạng đã ba lần thổ lộ phát ra.
Nét mặt chẳng mấy biểu cảm gì nhưng trong lòng có chút khẩn trương.
Thiệu Hác Nguyên hắn mặt mày không vui, đang chuẩn bị ba lô, súng đạn, nghe cậu nói bên tai mấy lời như vậy thoáng dừng lại, cơ mặt dật dật, không lấy Thẩm Diệu Lăng thì yêu cậu, hắn cũng không tức giận khi nghe cậu này, tay lập tức soạn đồ: "Tôi hiện giờ đang rất bận không rảnh nói đến chuyện này đâu"
Nhâm Thạch nôn nóng nói: "Anh lo cho bọn họ, cũng phải lo cho mình một chút chứ, anh muốn nghĩ sao cũng được nhưng tôi chờ không nỗi nữa"
Thiệu Hác Nguyên đeo ba lô lên vai, nhìn vào Nhâm Thạch nghiêm mặc bỏ lại một câu rồi bước đi: "Đó là trách nhiệm của tôi"
Thiệu Hác Nguyên bây giờ tâm thật sự rất rối loạn, Thẩm Thiên Lương là tang thi, hắn thân là Trung tướng mà lại giấu một con tang thi, nếu như chuyện này rơi vào người khác thì hắn đã bắn nát sọ rồi, nhưng rơi vào Thẩm Thiên Lương hắn lại chần chừ, từ trước tới nay, bảo vệ cho mọi người là trách nhiệm của hắn, có thể, sống ở nơi khắc nghiệt như quân đội đã rèn cho hắn không còn biết chuyện ngoài kia đã thành cái dạng gì rồi, hắn rất cứng ngắt cổ hủ trong chuyện yêu đương, hắn cho rằng thật nhảm nhí và ấu trĩ chỉ những người rảnh rỗi mới như vậy.
Chỉ cần tìm đại một người và kết hôn làm tròn bổn phận của người con là được rồi, nhưng hắn đến bây giờ lại không hề muốn ở chung một chỗ với Thẩm Diệu Lăng, Thẩm Thiên Lương đã từng cứu hắn, cứu cả quân đội vậy mà không ai biết đến cậu đã từng như vậy, tang thi lại cứu con người? Trong khi đó hắn được hưởng mọi lời nể phục, thực ra hắn chả là cái thá gì.
Thiệu Hác Nguyên hiện giờ lại bộc phát ý nghĩ độc chiếm điên cuồng, Thẩm Thiên Lương cơ hồ hắn phải có người này, hắn mặc kệ trái luân thường đạo lý gì đó, hắn vẫn muốn có được cậu, nhưng hắn phải kiềm nén thứ tình cảm này lại vì hắn muốn đi làm một việc này cho cậu.
Ai cũng hiểu, tất nhiên hắn cũng hiểu, vỡ tinh hạch là chuyện gì? Thẩm Thiên Lương sẽ chết sao? Thiệu Hác Nguyên hắn chính là không muốn, hắn không cho phép việc này xảy ra.
Nhâm Thạch nét mặt có chút mơ hồ với tới: "Này anh đi đâu đấy?"
Thiệu Hác Nguyên quay lại nhìn Thẩm Thiên Lương biểu tình phức tạp: "Cậu tốt nhất nên ở yên đây"
Nhâm Thạch: "..."
Hắn bước qua cánh cửa gọi Lưu Khải đến dặn dò: "Chắc chắn gần đây thi triều sẽ không diễn ra nữa, tang thi Thần cấp đó sẽ biết chừng mực về tổn hại lần trước, trước khi tôi trở về cậu cùng Uông Vũ Minh chỉ huy quân đội cho tốt, còn nữa..." Thiệu Hác Nguyên nhìn vào trong phòng nói tiếp: "Coi chừng cậu ta cho tốt, nhớ kĩ không được chạm vào cậu ta"
Lưu Khải muốn nói gì đó lại thôi, không nhiều lời Trung tướng đi đâu, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Trung tướng cũng bị lây theo, hắn đứng nghiêm chào hô: "RÕ"
Đại tướng ở lại đây không giúp ích được gì, biết mình gây vướng mắt cho thằng ranh con ông, cho nên đã vội vội vàng vàng không thu được lợi ích trở về, còn đưa theo Thẩm Diệu Lăng về cùng.
Thiệu Hác Nguyên lần này đi chính là để gom tinh hạch cho Thẩm Thiên Lương, mặc kệ lời Bạch Hàn nói đúng hay sai, chuyện của riêng hắn nhất thiết không nên phiền tới ai, một mình đi là tốt nhất.
Trong phòng Nhâm Thạch đơ người ra, Thiệu Hác Nguyên lại đi đâu vậy, đã vậy còn bảo cậu ở yên đây? Nói cậu yên là cậu sẽ yên? Ngây thơ quá rồi! Nhâm Thạch lách mình định mở cách cửa đóng ra, khuôn mặt bỗng dưng biến sắc, bị khóa rồi, muốn nhốt cậu luôn ở đây? Thật quá đáng, cậu xòe bàn tay ra, một mạt ánh sáng lửa điện chớp động trên đầu ngón trỏ, xuyên qua khe nhỏ đến một con muỗi cũng không lọt vào, trong không khí bốc lên mùi cháy khét khó ngửi, làm Nhâm Thạch cũng suýt sặc.
Ánh sáng lóe vào, khóa cửa bị đốt trụi hoàn toàn, Nhâm Thạch bước ra, mắt nhìn xung quanh, Lưu Khải vẫn chưa đi nán lại xem tình hình thì giật mình kinh ngạc thể hiện rõ trong ánh mắt, hắn mới khóa trái cửa, hắn vừa mới thấy cái gì? Lôi điện? Kinh hoàng hơn là chưa kịp nhìn cậu ta ra sao đã thấy Thẩm Thiên Lương phi lên "BỐP" sau đó...không có sau đó, Lưu Khải lập tức cảm nhận một cơn váng đầu "BỊCH" thân thể đồ sộ của Lưu Khải ngã xuống nằm chổng vó dưới đất bất tỉnh nhân sự trông rất khó coi.
Nhâm Thạch ngoài cười nhưng trong không cười, dơ tay xin lỗi với thân thể Lưu Khải: "Tôi không cố ý, rất xin lỗi" mà tôi chỉ cố tình thôi ha ha.
Nhâm Thạch chậm một bước Thiệu Hác Nguyên đã lên xe quân dụng đi mất dạng, từ đời nào rồi, Nhâm Thạch chỉ biết vận hết tốc độ chạy theo, khứu giác bộc hết khả năng đánh ra mùi Thiệu Hác Nguyên.
Khá xa khoảng 30km Nhâm Thạch ngừng lại thở phì phò, ở đây chính là đường cái bị cây cối khô quắc ngã xuống chấn hết cả đường, cậu nhận thấy có một đoàn tìm vật tư khoảng bốn, năm người đang chiến đấu với một con tang thi Cao cấp, con tang thi này chắc mới vừa lên cấp, còn chật vật rơi vào thế yếu sắp bị mấy người dị năng bốp chết, Nhâm Thạch nổi lên ý định kì quái, lôi điện ở bàn tay tung ra đánh bay một chưởng của dị năng hệ Phong.
Mấy người dị năng giả bật ra ngoài, con tang thi Cao cấp được thoát thân, không hiểu sao lại chạy về phía Nhâm Thạch, một người dị năng giả nhìn thấy được Nhâm Thạch cản trở nổi điên tiến lên: "Muốn cướp tinh hạch hả, có biết là chúng tôi khó khăn lắm mới sắp bắt được nó không?"
Nhâm Thạch đến cậu còn không hiểu, không muốn nhiều lời vô nghĩa, chạy đi như một làn khói, cậu nhận thấy con tang thi vừa mới cứu ban nãy cứ chạy theo cậu, Nhâm Thạch ngừng lại, khó hiểu nhìn nó, bàn tay rụt rịch dơ lên bảo nó lại gần.
Con tang thi khuôn mặt thiếu niên tím ngắt, quần áo rách tả tơi, tóc ngắn bị xén nhiều chỗ còn bốc cả khói lên, tứ chi như khúc gỗ ngoan ngoãn lâm le lại gần.
"Cảm...ơn..." Đây là lời con tang thi này nói
Nhâm Thạch sửng sốt, như vậy đã có linh trí? Cậu lại nói: "Cậu đã có linh trí?"
Nó nói: "Đúng...vậy..."
Làm sao mà Nhâm Thạch có thể bảo với nó là, tự động mở não mình ra lấy tinh hạch cho cậu? Một đồng loại đáng yêu như vậy nên giữ lại thì hơn.
Tang thi đáng yêu ngu ngơ nhìn Nhâm Thạch.
"Cậu tên gì?"
"Chu...Lưu Dương..."
"Chu Lưu Dương?" Nhâm Thạch đen mặt tru lên với hệ thống một loạt tiếng khó nghe.
Băng qua thêm 10km nữa với một người bạn trùng tên ở thế giới thứ hai, Nhâm Thạch phải nói là đen đủi hay man mắn thì chạm mặt với Thẩm Triệu Tôn, hắn ta làm gì ở đây? Xung quanh hắn có rất nhiều xác tang thi cấp thấp chết trong tình trạng não bị phanh ra, tràn ra những thứ nhầy nhụi ghê tởm, tang thi Cấp cao bên cạnh Nhâm Thạch nổi điên định xông lên muốn giết Thẩm Triệu Tôn, Nhâm Thạch cản lại: "Cấm động"
Nhâm Thạch rất muốn quay thân chạy đi không muốn chạm mặt hắn ta thì con tang thi ngu suẩn bên cạnh dẫm lên cành cây dồn tan phát ra tiếng, Thẩm Triệu Tôn theo tiếng động bàn tay xuất dị năng hệ Thủy ào ạt vung tới, con tang thi cũng hệ Thủy vung chưởng ra cản, thân hình tang thi bắn ra, chật vật ngã xuống, Nhâm Thạch bỏ chạy thì quá mất mặt, dù sao cũng không còn nhiều thời gian ở đây nữa, Thẩm Triệu Tôn có biết thì cùng với Nhâm Thạch không quan hệ gì.
Đối diện với ánh mắt ngỡ ngàng của Thẩm Triệu Tôn, hắn tưởng Nhâm Thạch bị tang thi vây lấy, một chưởng xông lên con tang thi nằm dưới đất nay điên cuồng hơn.
Nhâm Thạch một tay phá mười phần lực nhắm vào Chu Lưu Dương: "Đủ rồi"
Thẩm Triệu Tôn chạy tới, bị vật lại chân loạng choạng sắp ngã, mắt trừng khó tin vê phía Nhâm Thạch, Thẩm Thiên Lương không có lý do gì phải đánh hắn cả? Điều hắn kinh ngạc nhất là em hắn có dị năng? cũng tốt, nhưng tại sao Thẩm Thiên Lương lại cản hắn? Tinh hạch sẽ cho em hết mà!
Thẩm Triệu Tôn moi được từ chỗ Bạch Hàn rằng em hắn cần tinh hạch, nên đã từ chối về cùng Đại tướng, một thân ra đây, hắn cũng kiếm được rất nhiều tinh hạch nhưng chỉ toàn là cấp thấp, con tang thi cấp cao này Thẩm Thiên Lương cản hắn, hơn nữa sức mạnh vô cùng lớn khiến hắn cũng không làm chủ được thân thể.
Danh sách chương