Thế Giới thứ ba: Mạt Thế

Nhâm Thạch để trạng thái hồn treo lơ lửng theo hệ thống, là để bổ sung năng lượng, vì thế giới kế tiếp rất khó để tiếp thu với người hiện đại sống trong hòa bình như Nhâm Thạch.

Hệ thống: 【 Hoàn thành thế giới thứ hai cộng 2000 điểm tích lũy, số điểm tích lũy của ký chủ hiện giờ là 3000 điểm, xin kí chủ cố gắng pháp huy ở thế giới kế tiếp sẽ cộng 10 000 điểm 】

Nhâm Thạch khi nghe đến dãy kí tự này thì tròng mắt lóe sáng như ánh sao, theo như Nhâm Thạch suy đoán thì càng lên cao mức độ càng khó, Nhâm Thạch không thể lơ là hay là chủ quan được.

【 Để ăn mừng vì kí chủ hoàn thành nhiệm sớm hơn gian quy định, hệ thống sẽ có thưởng 】

【 +80% Công lực 】

【 +60% Vận may 】

....

【 +30% Nhan sắc 】

Nhâm Thạch: "..."

Nhâm Thạch bi ai mà phun tào hệ thống, vì cớ gì chỉ có tăng 30% nhan sắc, ông đây đã tạo nghiệt gì?

Hệ thống nghiêm nghị nói: [Đã tăng nhiều đến mức quy định]

Thôi được rồi! Nhâm Thạch không muốn thừa thải nhiều lời với cái cỗ máy rách nát không hiểu tiếng người này, cậu muốn tới thế giới tiếp theo ngay và luôn nhưng hệ thống lại bắt cậu ở trong trạng thái linh hồn để hấp thu năng lượng gì đấy, và còn để chuẩn bị tâm lý???

Nhâm Thạch dẹp chuyện này qua một bên nghĩ tới "hắn" Nhâm Thạch bây giờ đã khẳng định luôn là Khâu Duẫn có mang hệ thống cũng làm nhiệm vụ qua các thế giới như cậu, mà điều cậu không thể hiểu nổi là tại sao Khâu Duẫn lại không nhớ ra cậu, không biết cậu là ai? Điều này làm Nhâm Thạch bối rối, nhưng dù thế nào đi nữa cậu phải nắm bắt mới được, giành nam chính trước nữ chính.

Một năm sau. linh hồn cậu tiến hành bị hút vào hố đen, truyền tống cậu đi nơi khác, không gian ba chiều này thật thú vị, ngay lập tức linh hồn cậu nhập vào một thân xác.

Nhâm Thạch đột nhiên hít phải một thứ hôi thối đến cực điểm còn hơn mùi xác chết thối rữa một tháng, mùi hôi làm xộc lên não cậu khiến cậu như muốn ngất, Nhâm Thạch nín thở hé một mắt, một màn tối đen lập tức đập vào mắt cậu.

"A______"

Nhâm Thạch đôi mắt trợn trừng, nét mặt cực kì khủng bố hét thất thanh, bàn chân chạy trối chết dẫm đạp lên những "thi thể" thối rửa, nhầy nhầy nhớt nhớt dưới chân, cậu cơ hồ muốn ngất ngay tại chỗ, khứu giác của cậu rất nhạy, nhạy đến nỗi hít hết cả mùi nồng nặc ghê tởm tản ra trong không khí.

Nhâm Thạch chạy đến chỗ khô ráo để bình tĩnh lại, chân liên tục run rẩy díu hết vào nhau, Nhâm Thạch dựa lưng vào gốc cây thở hồng hộc, bàn tay bấu chặt vào thân cây để trấn an mình, chỉ là một thế giới do hệ thống tạo ra, việc gì phải sợ, nhưng đối diện với nhiều thi thể không còn tứ chi như thế này vẫn quá sức với cậu.

Ở đây là một cách rừng đen, một mảnh hắc ám trải dài vô tận không có điểm dừng, dưới đất có rất nhiều thi thể mà tứ chi không lành lặn, máu me bê bét rợn người, tay chân nằm lăn lốc, thậm chí cả đầu người chết trợn trắng mắt lên đen ngòm, từ cổ chảy ra một thứ đen đục, cơ hồ đã trải qua một tuần mới bốc mùi hôi thối như vậy, mấy con dòi to đến bàn tay người lúc nhúc gặm xé thi thể, khung cảnh thập phần tàn khốc, Nhâm Thạch ôm ngực nôn đến lợi hại.

Đây là đây? Một bãi tha ma?

Nhâm Thạch đã tự rèn cho mình tính không được xúc động trước mọi tình huống, nhưng CMN mày làm ta rất bất ngờ đấy hệ thống.

Ở đây là rừng rậm không tìm thấy lối ra, Nhâm Thạch mù đường không biết gì về thế giới này, nén lại mọi cảm xúc đọc tin tức về thế giới này

Thế giới này CMN là mạt thế, là mạt thế đó! Hèn gì, mới vừa đến đã cho cậu thấy một màn kinh diễm như vậy, 10 000 điểm coi như cũng có cái giá của nó.

Đầu tiên nguyên chủ tên là Thẩm Thiên Lương, trước mạt thế là cậu con riêng của Thẩm Tô cha của nguyên chủ, mẹ của Thẩm Thiên Lương đã chết vì tai nạn giao thông do chính mẹ kế Cao Dung sắp đặt, bà ta ghen ghét đứa con hoang này nên đã bày kế không từ thủ đoạn, trước kia Thẩm Tô cũng không để ý nhiều đến cậu con trai sơ xuất tình một đêm này nhưng khi nghe được lời ra tiếng vào của Cao Dung rằng Thẩm Thiên Lương muốn hãm hại con của bả để kế thừa công ty làm Thẩm Tô ngu muội bị dắt mũi lạnh nhạt với Thẩm Thiên Lương, một phần công ty cũng không chừa cho Thẩm Thiên Lương.

Thẩm Thiên Lương nhận đủ mọi ức hiếp, khó khăn sống trong hang sói, bất quá cần tiền tài và địa vị làm gì khi mạt thế xâm nhập, chỉ công nhận thực lực mọi cái khác đều phế bỏ cùng vô dụng, Thẩm Thiên Lương trước mạt thế đến rất may mắn nhặt được không gian, còn được báo trước mạt thế sẽ đến nên đã tự mình vay mượn bỏ tiền tích góp của mình ra để mua lương thực, rau củ, vật dụng tư trang, súng lục, xe việt dã vũ khí các thứ...

Như dự đoán mạt thế tới, động vật bất đầu nổi điên cắn người, thực vật cũng cao lớn nhanh hơn bình thường, con người thì bị lây nhiễm một loại virus làm mất hết nhân tính, như những cái xác sống vật vờ, ăn thịt đồng loại, nói đúng hơn là tang thi.

Còn người không bị lây nhiễm thì trải qua một cơn sốt cao tỉnh dậy công lực tăng lên nhanh chóng, chém giết tang thi cũng dễ dàng hơn, ít lâu sau lại phát sinh thêm một vấn đề nữa là bộc phát dị năng, dị năng có nhiều loại, phong, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi...là phổ biến nhất

Dị năng của người thì có nhiều loại thì tang thi cũng đa dạng, phân theo cấp bậc, tang thi cấp thấp, tang thi cấp cao, tang thi thần cấp, cao nhất là Tang thi Hoàng, cũng có dị năng như con người.

Cả đất nước thất thủ, con người dần trở nên lãnh cảm vô tâm, để có được trang bị hay thức ăn họ phải chém giết đồng đội dành dật đến đầu rơi máu chảy mà tang thi không bao giờ chém giết đồng đội, tang thi cũng từ con người mà ra.

Trong Thẩm gia Thẩm Thiên Lương bị hắt hủi là phế vật, mặt dù không bị nhiễm virus, nhưng Thẩm Thiên Lương lại không bộc phát dị năng, Thẩm Tô chính là dị năng hệ Thủy, anh cả Thẩm Triệu Tôn bộc phát dị năng hệ Mộc, muội muội của Thẩm Triệu Tôn, Thẩm Diệu Lăng nhỏ hơn Thẩm Thiên Lương đến năm tuổi vẫn bộc phát dị năng hệ Thủy, giúp gia đình không thiếu nước trong mạt thế khó khăn này vì thế Thẩm Thiên Lương càng bị khinh bỉ từ trong ra ngoài, nguyên chủ cũng hổ thẹn khi mình vô dụng như vậy.

Trong một lần đi theo gia đình vào siêu thị tìm kiếm vật tư bị một bầy tang thi tập kích, tang thi hôi thối đầu sắp rơi trên cổ vồ tới Cao Dung làm bà hoảng sợ tột độ vớ được Thẩm Thiên Lương đẩy vào một bầy tang thi vì vậy cả nhà bốn người mới có cơ hội chạy thoát, thật là đáng kinh tởm.

Nam chính của thế giới này tên là Thiệu Hác Nguyên là Trung tướng trẻ tuổi nhất thủ đô, người người ngưỡng mộ, không làm thất vọng của người mọi người anh bộc phát song hệ dị năng Phong và Hỏa duy nhất và đẳng cấp trên tinh cầu này, ánh quang chói lóa như vậy làm ai cũng muốn được anh che chở, muốn làm đạo lữ của hắn.

Còn nữ chính rất quen thuộc chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Thẩm Thiên Lương, Thẩm Diệu Lăng, lại là tình tiết quen thuộc, vì Thẩm Tô trước kia cũng có quen biết trong quân đội nên Thẩm Diệu Lăng được hưởng hơi ké là người đạo lữ phù hợp với Thiệu Hác Nguyên nhất lúc này, nhưng mãi vẫn không thấy Trung tướng ngỏ lời làm Cao Dung rất buồn bực.

Nhâm Thạch trở lại hiện thực tàn khốc, như vậy là đây là thời điểm Thẩm Thiên Lương bị Cao Dung hi sinh mình để thoát thân một nhà bốn người, Nhâm Thạch cũng không còn gì để nói, đáng lẽ ra Thẩm Thiên Lương đã bị xé xác từng mảng làm thức ăn cho tang thi nhưng Nhâm Thạch lại đến đúng lúc, bất giờ không hẳn là đúng lúc, Thẩm Thiên Lương đã bị nhiễm virus móng tay dài màu tím, làm da tím ngắt như xác chết làm Nhâm Thạch nhận ra, chỉ có điều cấp tang thi mạnh nhất ở đây là gì, là tang thi hoàng, tang thi Hoàng không như cấp thấp không có linh trí não bộ chỉ như như đứa bé mới sinh ra chỉ biết giết người theo bản năng nhưng tang thi hoàng thì khác, nó có cơ trí và bộ não hoạt động như con người, là vương trong tất cả các loại tang thi, vừa vặn Nhâm Thạch đến đã bị nhiễm virus có não bộ như con người thì là gì? Chính là tang thi hoàng trong truyền thuyết, nghe rất phi lý nhưng đó là sự thật.

Nhâm Thạch tuy cậu muốn làm dị năng giả hơn nhưng tang thi hoàng cũng thú vị không kém, cậu càng muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, thở không được nữa rồi.

Từ xa xa bụi cây lóe lên nhiều thân ảnh không tay, không chân, bì bò lúc nhúc về phía Nhâm Thạch, ngay khi Nhâm Thạch hoảng sợ tột độ định trèo lên cây thì bầy tang thi đó lại đình chỉ dừng lại, như có vẻ sợ Nhâm Thạch không dám tiến lại gần, co chân bỏ chạy thụt mạng.

Nhâm Thạch cũng chạy theo tụi nó, mới mò ra được khu phố bị bỏ hoang, trời đã tờ mờ sáng, tang thi ít xuất hiện, Nhâm Thạch nhớ ra không gian thử sài nó, ngay lập tức thân ảnh Nhâm Thạch xuất hiện ở môt không gian rộng lớn, bề bộn vật dụng, cậu nhanh tay thay quần áo rách nát trên người mình ra, ăn vài trái táo để bổ sung năng lượng, mặc dù Nhâm Thạch thèm thịt người hơn.

Chẳng lẽ Nhâm Thạch làm tang thi hoàng vô dụng, đến dị năng cũng không có, Nhâm Thạch nghĩ đến giết vài tên tang thi dị năng rồi đến quân đội tìm người yêu, còn cả nhà Thẩm Tô cứ để từ từ rồi giải quyết sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện