Bởi vì ngày đó, người nào đó quá mức cố gắng, khiến cho Cố Tích Triều không chỉ triệt để vô duyên với tiền thưởng chuyên cần, mà còn bỏ lỡ cả một hội nghị trọng yếu. Vì thế, Cố Tích Triều trong lòng buồn bực đến không nói nên lời. Tên hỗn đản đó! Rõ ràng đã nhiều lần như vậy rồi, mà còn…
Chỉ nghĩ tới đã thấy giận, mà cơn tức lại càng ngày càng dâng cao.
“Sát ______” bút máy mạnh mẽ cắt qua tờ giấy trắng trên bàn.
“Hỗn đản!”
Lại tiếp tục oán hận, nhưng ngoài một câu này, cũng chỉ có thể ném cái bút thật mạnh xuống mặt bàn. Nhìn đồng hồ trên tường, đã qua giờ tan tầm. Nếu như không tất yếu, thời gian rảnh rỗi của cậu tuyệt sẽ không lãng phí vào mấy việc nhà thế này, dứt khoát chạy lấy người cho xong!
Thích bánh bao. Hừ!
Bên này giống như con sóng ngầm mãnh liệt trước cơn sóng thần, như gió thổi mưa giông trước bão, mà cái kẻ làm cho núi lửa bùng nổ bên kia lại cố tình như trước, thản nhiên tự đắc, một chút cũng không hay biết gì.
Thích Thiếu Thương tan tầm trở về, đóng cửa lại, ở ngoài huyền quan vừa đổi giày, vừa nói với người trong nhà như thường lệ, “Anh đã về!”
Ân? Không đáp lại? Giày Tích Triều ở đây, khẳng định đã về rồi. Lại nghe thấy trong phòng bếp tiếng dao băm băm thái thái, ha hả, Tích Triều hôm nay tự mình xuống bếp đây!
Đổi hảo quần áo ở nhà, đi dép lê vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy người đang bận rộn phía trước.
A, ôm thật thoải mái.
“Buổi tối ăn gì?”
Siết thật chặt vòng tay, để cho bản thân càng gần sít sao hơn với người trước mắt, cằm dựa trên hõm vai cậu cọ cọ, ghé vào tai cậu nhẹ giọng hỏi.
Cố Tích Triều không ngừng động tác trên tay, cũng không quay đầu lại, hỏi, “Anh muốn ăn gì?”
Thích Thiếu Thương khẽ liếm liếm vành tai gần ngay trước mắt, rồi hơi cắn cắn, ái muội không rõ ràng nói, “Anh muốn… chọc ghẹo em…”
“Nhưng mà…” Cố Tích Triều ngừng tay, quay người lại, ôn nhu cười, “Em định hấp bánh bao”.
Ân? Hấp bánh bao? Cũng không tệ! Lần đầu tiên Tích Triều làm cho mình ăn.
“Bánh bao thì bánh bao. Nhân bánh làm bằng gì thế?”
“Này… anh không cần xen vào, ra ngoài chờ đi”.
Nói xong lại cười, xoay người lại tiếp tục bận rộn.
Là mình hoa mắt sao? Như thế nào lại cảm thấy Tích Triều vừa rồi cười đến thực gian trá đâu? Ân, nhất định là mình hoa mắt.
Lúc này Thích Thiếu Thương mới chú ý tới, có năm, sáu chiếc đĩa thủy tinh lớn bên trong đựng đầy các thứ đã được xắt nhỏ: ớt xanh, nấm hương, rau cần, gà thái hạt lựu, mà người yêu anh đang hôn hôn nhẹ đây, vẫn đang băm thịt, hơn nữa lại dùng hai con dao, lực đạo lớn đến mức như hận không thể đem cả cái thớt cũng băm nát vụn luôn.
Cả khối thớt đều là thịt mỏng, không, hẳn là nên kêu thịt vụn mới đúng…
“Tích Triều, không phải có máy xay thịt sao, không cần cố sức như vậy”.
“A, máy xay không đủ mạnh, dùng không tốt”. Sao có thể băm cho hết giận được thế này, hừ!
Thích Thiếu Thương đột nhiên run lên, hắt xì, điều hòa trong phòng để nhiệt độ quá thấp hay sao? Trong thời gian ngồi chờ bánh bao hấp chín, Thích Thiếu Thương mở TV nghe tin tức, thuận tiện quấy rầy Bánh Bao đang oa ở một góc sô pha ngủ gà ngủ gật. Bánh Bao thoáng hí mắt, khò khè thị uy, đồng thời vươn cái trảo nhỏ, lập tức cho Thích Thiếu Thương “thưởng thức” năm cái móng trong suốt trắng ngà kia. Thích Thiếu Thương rụt tay lại, nghĩ phải nhanh chóng tóm lấy Bánh Bao rồi đem móng vuốt của nó mài rụng mới được.
Hừ, tiểu bạch nhãn lang, mệt ta bình thường uy ngươi ăn nhiều thịt như vậy.
Bánh bao rốt cuộc cũng ra lò, đặt trên bốn mâm, mỗi người một mâm.
Nóng hôi hổi, bốc lên hương khí mê người.
Thích Thiếu Thương vui vẻ lấy một cái, vỏ ngoài bóng loáng trắng như tuyết, cắn một hơi cái vị tươi mới kia, mặn nhạt rất vừa phải. Ân, không hổ là tay nghề của Tích Triều, đến nhân cải trắng cũng làm ngon đến vậy.
Nhanh chóng giải quyết xong cái thứ nhất, hưng trí bừng bừng lấy đến cái thứ hai, cắn một hơi. Như thế nào vẫn là nhân cải trắng? Anh rõ ràng thấy Tích Triều chuẩn bị nhiều loại nhân như vậy a. Có lẽ cải trắng nhiều hơn một chút! Lại đến.
Chiếc thứ ba, vẫn là nhân cải trắng… Thích Thiếu Thương nghi hoặc giương mắt nhìn người đối diện, thấy người nọ vẫn là chậm rãi ngồi ăn. Lúc này cũng ngẩng đầu nhìn anh một cái, giống như đang hỏi có chuyện gì, sau đó quay đầu khẽ gọi một tiếng, “Bánh Bao, tới dùng cơm”.
Con mèo trên sô pha meo meo mấy tiếng, nhất thời tỉnh táo, nhảy phốc lên ngồi chồm hổm trên đùi Cố Tích Triều. Cậu bẻ nhỏ một chiếc bánh, đút cho Bánh Bao ăn.
Thích Thiếu Thương trừng mắt nhìn nó, nghĩ nghĩ, hôm nào đó phải mang nhà ngươi đến chỗ bác sĩ thú y, tiêm phòng một trận cho hả dạ!
Bánh Bao cũng không chịu yếu thế, quay đầu lại liếc Thích Thiếu Thương một cái, rồi tiếp tục hưởng thụ, meo meo meo meo kêu, rúc đầu vào đùi chủ nhân cọ đến cọ đi. (=. = người hay vật gì tên bb đều vại hay sao?! Đặc biệt thích đậu hủ mn)
Cố Tích Triều lại liếc Thích Thiếu Thương một cái, lập tức khiến người kia thu hồi ánh mắt “hung tàn”, cúi đầu ngoan ngoãn ăn bánh bao…
Vừa rồi Tích Triều tách cái bánh kia ra, là nhân thịt và nấm hương, thế thì hẳn là phải còn những thứ nhân khác, ân, tiếp tục.
Chiếc thứ tư… Cắn một hơi… Vẫn là cải trắng…
“Tích Triều, em làm mấy loại nhân?”
“Bốn loại”.
“Vậy tại sao anh ăn nãy giờ vẫn chỉ thấy nhân cải trắng, còn nhân thịt đâu?”
“Đây là đặc chế cho anh. Như thế nào? Không thể ăn?” Khóe miệng gợn lên một mạt cười, nhưng càng nhìn càng thấy lạnh.
Thích Thiếu Thương rùng mình một cái, Tích Triều đang sinh khí… Kỳ thật nhân cải trắng ăn cũng thật ngon…
Ăn luôn tới cái cuối cùng, Thích Thiếu Thương hỏi, “Còn nữa không?”
“Chưa no?”
“No rồi. Anh là muốn hỏi, em làm nhiều nhân như vậy, hẳn là không chỉ có vài cái bánh bao này đi?”
“Còn lại đều ở trong tủ lạnh, mấy ngày nay đều sẽ ăn cái này đi”.
Ông trời a… Không thể nào… Thích Thiếu Thương khóc không ra nước mắt.
“A, thiếu chút nữa quên, còn một món nữa”. Cố Tích Triều đem Bánh Bao thả xuống đất, đứng dậy đi vào bếp, bưng ra một chiếc đĩa nhỏ đặt trước mặt Thích Thiếu Thương, “Đây cũng là cố ý làm cho anh đấy”.
Trên chiếc đĩa sứ men xanh trắng, đậu hủ trắng noãn, thêm một chút hành lá, xanh trắng tương xứng, rất là nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng Thích Thiếu Thương lại tuyệt không thấy khoan khoái—– “Anh thích ăn cái này, hai ngày này hảo hảo bồi bổ cho anh”.
Lão thiên gia! Nếu thấy ta không vừa mắt, không bằng trực tiếp cho thiên lôi bổ ta một phát đi…
Chỉ nghĩ tới đã thấy giận, mà cơn tức lại càng ngày càng dâng cao.
“Sát ______” bút máy mạnh mẽ cắt qua tờ giấy trắng trên bàn.
“Hỗn đản!”
Lại tiếp tục oán hận, nhưng ngoài một câu này, cũng chỉ có thể ném cái bút thật mạnh xuống mặt bàn. Nhìn đồng hồ trên tường, đã qua giờ tan tầm. Nếu như không tất yếu, thời gian rảnh rỗi của cậu tuyệt sẽ không lãng phí vào mấy việc nhà thế này, dứt khoát chạy lấy người cho xong!
Thích bánh bao. Hừ!
Bên này giống như con sóng ngầm mãnh liệt trước cơn sóng thần, như gió thổi mưa giông trước bão, mà cái kẻ làm cho núi lửa bùng nổ bên kia lại cố tình như trước, thản nhiên tự đắc, một chút cũng không hay biết gì.
Thích Thiếu Thương tan tầm trở về, đóng cửa lại, ở ngoài huyền quan vừa đổi giày, vừa nói với người trong nhà như thường lệ, “Anh đã về!”
Ân? Không đáp lại? Giày Tích Triều ở đây, khẳng định đã về rồi. Lại nghe thấy trong phòng bếp tiếng dao băm băm thái thái, ha hả, Tích Triều hôm nay tự mình xuống bếp đây!
Đổi hảo quần áo ở nhà, đi dép lê vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy người đang bận rộn phía trước.
A, ôm thật thoải mái.
“Buổi tối ăn gì?”
Siết thật chặt vòng tay, để cho bản thân càng gần sít sao hơn với người trước mắt, cằm dựa trên hõm vai cậu cọ cọ, ghé vào tai cậu nhẹ giọng hỏi.
Cố Tích Triều không ngừng động tác trên tay, cũng không quay đầu lại, hỏi, “Anh muốn ăn gì?”
Thích Thiếu Thương khẽ liếm liếm vành tai gần ngay trước mắt, rồi hơi cắn cắn, ái muội không rõ ràng nói, “Anh muốn… chọc ghẹo em…”
“Nhưng mà…” Cố Tích Triều ngừng tay, quay người lại, ôn nhu cười, “Em định hấp bánh bao”.
Ân? Hấp bánh bao? Cũng không tệ! Lần đầu tiên Tích Triều làm cho mình ăn.
“Bánh bao thì bánh bao. Nhân bánh làm bằng gì thế?”
“Này… anh không cần xen vào, ra ngoài chờ đi”.
Nói xong lại cười, xoay người lại tiếp tục bận rộn.
Là mình hoa mắt sao? Như thế nào lại cảm thấy Tích Triều vừa rồi cười đến thực gian trá đâu? Ân, nhất định là mình hoa mắt.
Lúc này Thích Thiếu Thương mới chú ý tới, có năm, sáu chiếc đĩa thủy tinh lớn bên trong đựng đầy các thứ đã được xắt nhỏ: ớt xanh, nấm hương, rau cần, gà thái hạt lựu, mà người yêu anh đang hôn hôn nhẹ đây, vẫn đang băm thịt, hơn nữa lại dùng hai con dao, lực đạo lớn đến mức như hận không thể đem cả cái thớt cũng băm nát vụn luôn.
Cả khối thớt đều là thịt mỏng, không, hẳn là nên kêu thịt vụn mới đúng…
“Tích Triều, không phải có máy xay thịt sao, không cần cố sức như vậy”.
“A, máy xay không đủ mạnh, dùng không tốt”. Sao có thể băm cho hết giận được thế này, hừ!
Thích Thiếu Thương đột nhiên run lên, hắt xì, điều hòa trong phòng để nhiệt độ quá thấp hay sao? Trong thời gian ngồi chờ bánh bao hấp chín, Thích Thiếu Thương mở TV nghe tin tức, thuận tiện quấy rầy Bánh Bao đang oa ở một góc sô pha ngủ gà ngủ gật. Bánh Bao thoáng hí mắt, khò khè thị uy, đồng thời vươn cái trảo nhỏ, lập tức cho Thích Thiếu Thương “thưởng thức” năm cái móng trong suốt trắng ngà kia. Thích Thiếu Thương rụt tay lại, nghĩ phải nhanh chóng tóm lấy Bánh Bao rồi đem móng vuốt của nó mài rụng mới được.
Hừ, tiểu bạch nhãn lang, mệt ta bình thường uy ngươi ăn nhiều thịt như vậy.
Bánh bao rốt cuộc cũng ra lò, đặt trên bốn mâm, mỗi người một mâm.
Nóng hôi hổi, bốc lên hương khí mê người.
Thích Thiếu Thương vui vẻ lấy một cái, vỏ ngoài bóng loáng trắng như tuyết, cắn một hơi cái vị tươi mới kia, mặn nhạt rất vừa phải. Ân, không hổ là tay nghề của Tích Triều, đến nhân cải trắng cũng làm ngon đến vậy.
Nhanh chóng giải quyết xong cái thứ nhất, hưng trí bừng bừng lấy đến cái thứ hai, cắn một hơi. Như thế nào vẫn là nhân cải trắng? Anh rõ ràng thấy Tích Triều chuẩn bị nhiều loại nhân như vậy a. Có lẽ cải trắng nhiều hơn một chút! Lại đến.
Chiếc thứ ba, vẫn là nhân cải trắng… Thích Thiếu Thương nghi hoặc giương mắt nhìn người đối diện, thấy người nọ vẫn là chậm rãi ngồi ăn. Lúc này cũng ngẩng đầu nhìn anh một cái, giống như đang hỏi có chuyện gì, sau đó quay đầu khẽ gọi một tiếng, “Bánh Bao, tới dùng cơm”.
Con mèo trên sô pha meo meo mấy tiếng, nhất thời tỉnh táo, nhảy phốc lên ngồi chồm hổm trên đùi Cố Tích Triều. Cậu bẻ nhỏ một chiếc bánh, đút cho Bánh Bao ăn.
Thích Thiếu Thương trừng mắt nhìn nó, nghĩ nghĩ, hôm nào đó phải mang nhà ngươi đến chỗ bác sĩ thú y, tiêm phòng một trận cho hả dạ!
Bánh Bao cũng không chịu yếu thế, quay đầu lại liếc Thích Thiếu Thương một cái, rồi tiếp tục hưởng thụ, meo meo meo meo kêu, rúc đầu vào đùi chủ nhân cọ đến cọ đi. (=. = người hay vật gì tên bb đều vại hay sao?! Đặc biệt thích đậu hủ mn)
Cố Tích Triều lại liếc Thích Thiếu Thương một cái, lập tức khiến người kia thu hồi ánh mắt “hung tàn”, cúi đầu ngoan ngoãn ăn bánh bao…
Vừa rồi Tích Triều tách cái bánh kia ra, là nhân thịt và nấm hương, thế thì hẳn là phải còn những thứ nhân khác, ân, tiếp tục.
Chiếc thứ tư… Cắn một hơi… Vẫn là cải trắng…
“Tích Triều, em làm mấy loại nhân?”
“Bốn loại”.
“Vậy tại sao anh ăn nãy giờ vẫn chỉ thấy nhân cải trắng, còn nhân thịt đâu?”
“Đây là đặc chế cho anh. Như thế nào? Không thể ăn?” Khóe miệng gợn lên một mạt cười, nhưng càng nhìn càng thấy lạnh.
Thích Thiếu Thương rùng mình một cái, Tích Triều đang sinh khí… Kỳ thật nhân cải trắng ăn cũng thật ngon…
Ăn luôn tới cái cuối cùng, Thích Thiếu Thương hỏi, “Còn nữa không?”
“Chưa no?”
“No rồi. Anh là muốn hỏi, em làm nhiều nhân như vậy, hẳn là không chỉ có vài cái bánh bao này đi?”
“Còn lại đều ở trong tủ lạnh, mấy ngày nay đều sẽ ăn cái này đi”.
Ông trời a… Không thể nào… Thích Thiếu Thương khóc không ra nước mắt.
“A, thiếu chút nữa quên, còn một món nữa”. Cố Tích Triều đem Bánh Bao thả xuống đất, đứng dậy đi vào bếp, bưng ra một chiếc đĩa nhỏ đặt trước mặt Thích Thiếu Thương, “Đây cũng là cố ý làm cho anh đấy”.
Trên chiếc đĩa sứ men xanh trắng, đậu hủ trắng noãn, thêm một chút hành lá, xanh trắng tương xứng, rất là nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng Thích Thiếu Thương lại tuyệt không thấy khoan khoái—– “Anh thích ăn cái này, hai ngày này hảo hảo bồi bổ cho anh”.
Lão thiên gia! Nếu thấy ta không vừa mắt, không bằng trực tiếp cho thiên lôi bổ ta một phát đi…
Danh sách chương