Triệu Duệ Kỳ gặp được bệ hạ, Yên Nhiên cao hứng vô cùng.

Sau khi trở về hầu phủ, Yên Nhiên tươi cười sáng lạn, lúc dùng vãn thiện, An Bình hầu cùng Nhu Nương liếc mắt nhìn nhau rồi yên lặng không nói gì.

Yên Nhiên dùng vãn thiện xong, ngồi bầu bạn với Nhu Nương một lúc, rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi.

An Bình hầu nâng đỡ thê tử nói:

- Ta thấy thế tử điện hạ là thật lòng chờ đợi Yên Nhiên, nếu tùy tiện phản đối sẽ khiến hai hài tử không dễ chịu, cũng phá hỏng tình cảm nhiều năm giữa bọn chúng.

- Nhưng mà...Nếu Đại tỷ không...Ta còn có thể chia rẽ bọn chúng sao? Đại tỷ không chịu được bao lâu nữa, đương nhiên Trinh Nương sẽ gả vào, phụ thân sẽ không thay đổi chủý.

Nhu Nương xoa trán:

- Cũng không phải là ta lo lắng Trinh Nương, nếu Nữu Nữu đã biết Trinh Nương khó đối phó, sẽ không tin tưởng nàng nữa, Nữu Nữu là ta dưỡng, nàng không phải là người vụng vè cái gì cũng không biết, ta lo lắng nhất là thái phi điện hạ, nàng vẫn không thích Yên Nhiên, có đạo hiếu đè nặng Yên Nhiên, sao nàng có được những ngày tự tại? - Dù thế tử điện hạ có yêu thương Yên Nhiên hơn nữa, thì thái phi điện hạ vẫn tổ mẫu của hấn, Trinh Nương lại là người sát ngôn quan sắc, ta đoán nàng nhất định sẽ dùng thái phi điện hạ gây khó xử cho Yên Nhiên.

(Yul: sát ngôn quan sắc nghĩa là tùy mặt gửi lời, thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, đoán ý qua lời nói...)

An Bình hầu trấn an Nhu Nương:

- Thái phi điện hạ không thể không thích Yên Nhiên, chưa nói đến chuyện Yên Nhiên xuất thân từ nhất mạch tương truyền hầu phủ, so với Văn gia tiểu thư thì mạnh hơn nhiều, chỉ nói...

- Lão gia, lão gia, trong cung ban thưởng, bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương sai người đến ban thưởng.

Ở Đại Minh đôi khi đế vương sẽ ân thưởng cho huân quý liệt hầu, sức ảnh hưởng của An Bình hầu phủ đối với chuyện triều đình không nhiều.

Lại không phải là sủng thần của bệ hạ, trừ ngày tết hoàng thượng ân thưởng cho mỗi liệt hầu, thì An Bình hầu phủ rất khó nhận được ban thưởng khác.

Bệ hạ ban thưởng là đại biểu cho trình độ ân sủng cùng tín nhiệm, An Bình hầu có chút vui sướng, cũng có ngoài ý muốn.

Sai người bài trí hương án, nghênh đón thái giám tổng quản cùng nữ quan bên phía hoàng hậu nương nương phái tới.

Yên Nhiên nghe được tin này, là có thể đoán được bệ hạ muốn ban thưởng cho nàng, nhưng lại không thể ngờ, hoàng hậu nương nương cũng sẽ đưa đồ vật tới đây.

Nàng im lặng quỳ gối sau lưng phụ mẫu, thái giám tổng quản lớn tiếng tuyên chỉ:

- An Bình hầu giáo dưỡng tốt nhi nữ, trưởng tử oai hùng bất phàm, vì nước tận trung, đích nữ thông minh thanh tú, phẩm hạnh giai như đáng thưởng.

An Bình hầu áp chế kinh ngạc, dập đầu nói:

- Tạ chủ long ân.

- Hoàng hậu nương nương truyền phượng chỉ, An Bình hầu phủ đại tiểu thư Lý thị Yên Nhiên dịu dàng hiền thục, là điển phạm(khuôn mẫu) khuê tú trong kinh thành, đặc biệt ban thưởng một đôi ngọc Như Ý, một đôi trâm Ô Kim Hoàn, hai thanh Ngà Voi bảo phiến, bốn viên Nam Hải trân châu, đặc mệnh Lý thị Yên Nhiên ba ngày sau tiến cung tham gia Trâm Hoa yến.

- Khấu tạ hoàng hậu nương nương ân điển.

Yên Nhiên tiếp nhận ân thưởng của hoàng hậu nương nương, rồi nâng Nhu Nương đứng dậy.

Nhu Nương giật mình, Yên Nhiên có thể tham gia Trâm Hoa yến hội? Nhưng hiện tại không tiện hỏi.

Đưa hầu bao ban thưởng cho thái giám truyền chỉ cùng nữ quan, sau đó hạ lệnh cho tổng quản trong phủ tiễn bọn họ rời phủ.

Có thể được hoàng hậu nương nương ban thưởng, cũng không phải đơn giản là nàng được An Ninh công chúa yêu thích.

Hay là... thất điện hạ được giao cho hoàng hậu nương nương nuôi nấng? Nếu đúng như vậy, Yên Nhiên càng lo lắng.

Chuyện này còn không phải là khiến cho tất cả mọi người đều đối phó thất hoàng tử?

Dưỡng bên người hoàng hậu nương nương, chính là trưởng tử. Chẳng lẽ hoàng thượng nghe không hiểu?

Yên Nhiên nói thất hoàng tử cần bảo hộ, nhưng không phải là loại bảo hộ này...

Nhu Nương cùng An Bình hàu nhìn Yên Nhiên đang trầm tư suy nghĩ, Nhu Nương cười hỏi:

- Nữu Nữu muốn mặc gì khi tham gia Trâm Hoa yến? Ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị thật tốt, tranh thủ khiến Nữu Nữu diễm áp quần phương.

Yên Nhiên lắc đầu nói:

- Nữ nhi không muốn diễm áp quần phương, nương, y phục trang sức nữ nhi tự mình chuẩn bị, nương đang hoài thai, thân mình quan trọng cần nghĩ ngơi nhiều.

Yên Nhiên ngồi bên người Nhu Nương, nhìn thấy phụ thân vẫn còn kinh ngạc, Yên Nhiên đem mọi chuyện hôm nay nói cho phụ mẫu nghe.

- Nữ nhi từng nghe phụ thân nói đến bệ hạ, nữ nhi suy đoán có lẽ là bệ hạ.

An Bình hầu cười gật đàu:

- Đây là cơ duyên ngàn năm một lần của ngươi cùng Thế tử điện hạ, ta cũng không thể ngờ, các ngươi chỉ xuất môn có một lần đã gặp được bệ hạ.

- Lão gia nói rất đúng, Yên Nhiên được hoàng hậu nương nương khen ngợi, sau này sẽ không có người nào dám lắm miệng phá hủy thanh danh của Yên Nhiên.

Nhu Nương vì tiền đồ của nữ nhi mà vui sướng:

- Có thể vào cung tham gia Trâm Hoa yến hội không phải nhìn xuất thân, hay xem tài hoa, nhưng không phải ai cũng có thể đi, năm ròi Nữu Nữu rất muốn tham gia Trâm Hoayến, lần này được hoàng hậu nương nương ân chuẩn, sao ta có thể bỏ mặc khiến người ủy khuất? Nữu Nữu có thể hết khổ, nương đương nhiên sẽ vui mừng.

Yên Nhiên cười đau xót:

- Nương.

An Bình hầu nhìn Nhu Nương, cả hai người đã không còn lo lắng đến chuyện Yên Nhiên gả vào Nhữ Dương vương phủ.

Thái phi điện hạ khó có thể bỏ qua Yên Nhiên, tiểu thư có thể được hoàng hậu nương nương khen ngợi, rất ít.

Thái phi để ý nhất chính là thể diện của Nhữ Dương vương phủ, chỉ cần Yên Nhiên đủ xuất sắc, được quý nhân ưu ái.

Không chừng Nhữ Dương vương Thái phi sẽ tự mình từ tới cửa càu thân.

An Bình hầu đã sớm có chủ ý, Nhữ Dương vương thế tử muốn thú Yên Nhiên phải khiến Nhữ Dương vương tự mình đăng môn cầu thú.

Chuyện này không đơn giản là cho An Bình hàu phủ sĩ diện, quan trọng nhất là thể hiện vương phủ rất coi trọng Yên Nhiên.

Qua hôm nay, Yên Nhiên không kém gì huân quý danh môn trong kinh thành.

Nhữ Dương vương phủ.

Nhàn Nương nghe xong tin tức này, cười rất vui vẻ, sai người gọi nhi tử tới, hỏi những gì xảy ra.

Nhàn Nương cẩn thận hỏi thăm tướng mạo của vị lão giả kia, tràn đầy kinh hỉ nói với Triệu Duệ Kỳ:

- Hắn chính là bệ hạ, Kỳ nhi có cơ duyên tốt

- Biểu muội cũng nói hắn là bệ hạ, nhi tử cùng bệ hạ cũng không nói thêm cái gì, ngược lại là biểu muội...

- Hai người các ngươi là một thể, bệ hạ nói các ngươi là thanh mai trúc mã chính là xem trọng hai người các ngươi, Yên Nhiên tốt, ngươi cũng sẽ tốt.

Nhàn Nương nói:

- Đợi phụ thân ngươi từ Giang Nam trở về, ta sẽ thỉnh hắn cùng thái phi đi An Bình hầu phủ cầu thân, việc này nên sớm định ra, đỡ phải xảy ra chuyện gì đấy.

Triệu Duệ Kỳ thần bí cười nói:

- Liền nghe theo mẫu thân.

- Kỳ nhi, hay là ngươi muốn làm cái gì?

- Đợi nhi tử qua mùa thi hương, ròi bẩm với mẫu thân cũng không muộn.

Nhàn Nương cũng không truy vấn nữa, nhi tử trưởng thành, tự có chủ ý.

Mà tình trạng thân thể của nàng cũng không cho phép nàng bảo hộ Triệu Duệ Kỳ cả đời.

Sau khi dặn dò hắn cẩn thận giữ gìn thân thể, Nhàn Nương để Triệu Duệ Kỳ đi đọc sách.

Nhàn Nương nhìn thư tín từ Giang Nam truyền về:

- Vương gia thật đúng là mệnh đào hoa, vương phủ lại chuẩn bị có thêm một vị phu nhân.

- Chủ tử, nô tỳ đã đem tất cả mọi chuyện an bài thỏa đáng, người..

Người sẽ không thay đổi chủ ý?

Nhàn Nương lắc đầu cười nói:

- Sống lâu mấy ngày hay chết sớm mấy ngày đối với ta mà nói, cũng không có gì khác biệt. Có đôi khi người còn sống lại không tranh được người chết, không phải Uyển Như là một ví dụ sao? Lúc ta còn sống khỏe mạnh luôn hy vọng vương gia có thể hiểu ta..Hiểu ta, nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác khiến ta thất vọng lạnh tâm, nay ta đã sắp chết, cả đời ta quật cường kiêu ngạo cũng nên buông xuống.

Nhàn Nương nhìn đình viện, ôn nhu nói:

- Vì Kỳ nhi, ta phải khiến vương gia cả đời này nhớ kỹ ta, khiến người trong thiên hạ nhớ kỹ Nhữ Dương vương phi phong hoa tuyệt đại như thế nào, Trinh Nương có làm nhiều chuyện hơn nữa cũng không qua được ta, một khi vương gia muốn phế Kỳ nhi, thì hắn không có cách gì ngăn chặn miệng lưỡi của người trong thiên hạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện