Tiệt Vàng Tệ án ở trong trí nhớ của Yên Nhiên chiếm vị trí rất quan trọng.

Nhị thúc ở Hoài Châu làm thống lĩnh cũng bị liên lụy, phụ thân dùng rất nhiều quan hệ mới giúp nhị thúc thoát tội.

Nhưng nhị thúc bị bệ hạ bãi miễn chức vị vĩnh viễn không được làm quan, liên lụy đến các vị đường ca.

Sau đó nhị thúc buồn bực mà chết, dù các vị đường ca có hầu phủ chiếu cố, nhưng hầu phủ cũng không bằng lúc trước, có năng lực chiếu cố bọn hắn bao lâu? Các vị đường ca cả đời phải điệu thấp sống qua ngày.

- Yên Nhiên.

- Phụ thân.

Yên Nhiên đứng dậy đón nhận An Bình hàu đang đi vào thư phòng:

- Người không ở cùng mẫu thân?

Kiếp trước vì cứu nhị thúc, phụ thân đi khắp nơi cầu người, nhận hết ánh mắt xem thường của mọi người.

Cũng càu Nhữ Dương vương phủ, lúc đó Nhữ Dương vương cũng không dễ nói chuyện, cũng không để ý Nhàn Nương.

Yên Nhiên ôm cánh tay của An Bình hầu, nàng không muốn phụ thân phải khúm núm, khẩn cầu người khác nữa. An Bình hàu nói:

- Mới vừa rồi nhị thúc ngươi gửi tin, tặng rất nhiều lễ vật, có rất nhiều thứ ghi rõ là đưa cho ngươi.

- Nhị thúc vẫn thương yêu nữ nhi nhất An Bình hầu nói:

- Nữu Nữu, đầy là phụ thân đưa cho ngươi.

Yên Nhiên mở ra giấy Tuyên Thành, hốc mắt đỏ lên, An Bình hầu nói:

- Nếu Tuấn Khanh hiền chất nói ngươi am hiểu Trâm Hoa tiểu Khải, ta viết cho ngươi một ít, Tuấn Khanh hiền chất còn phải thi khoa cử, là đại sự cả đời, ngươi không nên quấy rầy hắn, vi phụ cũng viết một ít Trâm Hoa tiểu Khải, ngươi luyện trước đi.

Yên Nhiên cọ cọ cái mũi:

- Được, nghe người.

Yên Nhiên được An Bình hầu chỉ dạy luyện chữ, khuôn mặt An Bình hầu nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt tràn đầy sủng nịch.

Trước kia Yên Nhiên luôn thích chạy ra bên ngoài, rất ít khi chịu ngồi xuống luyện chữ.

An Bình hầu là phụ thân của nàng, thương tiếc sủng nịch nàng, chỉ cần nữ nhi vui vẻ là được.

An Bình hầu nhìn chữ Yên Nhiên viết, ý cười càng dày đặc, càng xem Yên Nhiên như tri kỷ.

- Bệ hạ vẫn tức giận án tử.

Tay Yên Nhiên cầm bút lông dừng một chút:

- Không phải đã qua rồi sao? Nhị thúc vô tội, không thể bị tiểu nhân liên lụy.

An Bình hầu còn nhớ rõ, một tháng trước, Yên Nhiên đi vào thư phòng, nói với hắn:

- Phụ thân, ta có một chuyện không hiểu.

Một ngày này bọn hắn nói chuyện rất lâu, nói đến Lý Vĩnh Khánh, nói đến tương lai của An Bình hầu.

An Bình hầu thấy nữ nhi đã trưởng thành vui mừng không thôi, tính khí nhi tử ngay thẳng, không biết luồn cúi.

Có tri kỷ là Phó Tuấn Khanh ở bên cạnh chỉ điểm, có Yên Nhiên thường xuyên nhắc nhở, An Bình hầu đối với tương lai càng yên tâm.

- Không hổ là người do Nhữ Dương vương phi dạy dỗ, ta hy vọng ngươi có thể học được nhiều kiến thức từ đại di ngươi, nhưng ở trong phủ cũng phải nhìn mẫu thân ngươi.

- Dạ.

Yên Nhiên dùng danh nghĩa của đại di Nhàn Nương mà nhắc nhở phụ thân chuyện nhị thúc gặp nguy hiểm.

Đại di không dễ dàng phạm sai lầm, nhưng có khi nàng quá quật cường, quá kiên trì.

Yên Nhiên có chút mê mang, kiên trì vì chính mình không tốt sao? Nhưng lúc này đại di vì tương lai của biểu ca mà dốc hết toàn lực, Yên Nhiên không có thương hại, chỉ có tiếc hận.

An Bình hầu chuẩn bị đi bàu bạn bên người Nhu Nương, bước ra khỏi thư phòng vài bước, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nói:

- Nhữ Dương vương thế tử được bệ hạ ân chuẩn tham gia khoa cử.

- Biểu ca? Hắn đi thi khoa cử? Sao có thể như vậy được, hắn không phải cử nhân, sao người đọc sách trong thiên hạ có thể tin phục?

- Bệ hạ ân điểm, ai dám không phục? Tiên đế đã từng trải qua điều lệ này, chỉ là người mê muội chịu ân tham gia khoa cử.

- Thi rớt?

- Thêm một ghế hạng bét, không biết sao đại di ngươi lại muốn, lấy tài học được viện trưởng Tung Sơn viện khen ngợi, đợi hai mươi tuổi tham gia khoa cử, hắn còn không đậu được sao? Hiện tại chịu hoàng ân...thật sự rất sốt ruột.

- Phụ thân nói chủ khảo chăm thi, miệng phục nhưng tâm không phục?

An Bình hàu gật đàu nói:

- Chủ trì khoa khảo có ba người, toàn bộ đều trải qua gian khổ, khổ học, mới đề tên lên bảng vàng, chủ khảo là Âu Dương đại nhân, thời thiếu niên nhiều lần thi rớt, qua ba mươi tuổi mới thi đậu tú tài, sau đó là cử nhân, ròi trạng nguyên, được bệ hạ giao trọng trách, hắn rất coi trọng phẩm tính cử tử, người càng ổn trọng kiên trì bền bỉ sẽ được hắn yêu thích, còn giống như Nhữ Dương vương thể tử đi đường tắt, hắn sẽ không coi trọng.

- Còn các chủ khảo khác thì sao?Đều giống như Ầu Dương đại nhân?

Yên Nhiên lo lắng, An Bình hàu nói:

- Bệ hạ chọn lựa chủ khảo, đều chọn lựa những người có tính khí hợp nhau, cũng không thể vì cử tử văn chương, mà khiển chủ khảo bất hòa, thế tử văn vẻ ta đã xem qua, cẩm tú hoa mỹ, đều rất hiểm lạ, sợ không được chủ khảo coi trọng.

An Bình hầu lo lắng, Yên Nhiên cũng biết, nhưng biểu ca đồng ý tham gia khoa cử, là chuyện tốt, so với chuyện điệu thấp tốt hơn rất nhiều, Yên Nhiên kiên định nói:

- Nữ nhi tin tưởng tài học của biểu ca, chắc chắn sẽ đề tên lên bảng vàng.

- Yên Nhiên, khoa cử lần này còn có kinh tài tuyệt thế Tuấn Khanh hiền chất, ngươi không thể xem nhẹ tài tử trong thiên hạ.

Không có người nào so với Yên Nhiên có thể hiểu rõ Phó Tuấn Khanh xuất sắc cỡ nào.

Kiếp trước hắn đỗ trạng nguyên tài văn xuất chúng, được học giả uyên thâm ca ngợi hắn là hội tụ trăm năm tinh hoa văn đàn.

Có thể nói là chưa từng có ai bằng hắn, sau này cũng không có ai, hắn là thước đo cho lục nguyên.

Yên Nhiên đứng dậy, sau có ngồi xuống, lại đứng dậy, rồi lại ngồi xuống, tâm tình không yên.

Theo lời phụ thân nói biểu ca đang trong hoàn cảnh xấu, lại cùng khoa với Phó Tuấn Khanh.

Yên Nhiên lo lắng nếu hắn thi rớt hoặc bại dưới Phó Tuấn Khanh sẽ khiến biểu ca ủ rũ.

Nàng nên làm gì bây giờ? Lúc Yên Nhiên ngẩng đầu, phụ thân đã đi rất xa rồi, nàng cũng không còn tâm tình luyện chữ.

Một lần lại một lần khuyên can chính mình, phải tin tưởng biểu ca, tin tưởng tài học của hắn.

Dù không đỗ đạt trạng nguyên, cũng sẽ đậu được tiến sĩ.

Yên Nhiên thu lại giấy Tuyên Thành, mày nhíu chặt, biểu ca chịu hoàng ân tham gia khoa cử, có tên trong ba giáp là hoàn hảo, nếu không có, biểu ca tổn thất quá lớn, Yên Nhiên trái lo phải nghĩ, phân phó:

- Chuẩn bị xe ngựa, đi Nhữ Dương vương phủ.

-Dạ.

Từ lúc trọng sinh, Yên Nhiên sẽ không quất roi cưỡi ngựa tung hoành kinh thành, nàng ra ngoài đều đi xe ngựa.

Kiêu ngạo không chỉ ở bề ngoài, An Ninh công chúa chưa từng phóng ngựa trong kinh thành, nhưng ai dám nói nàng không phải là nữ tử ngạo khí nhất thiên hạ?

Trước kia nàng quá mức mạnh mẽ, kiêu ngạo ngang bướng, bất quá là che dấu nội tâm tự ti cùng áp lực của nàng mà thôi

Nàng được nói là tính khí giống Nhàn Nương là hầu phủ quý nữ, nhưng trừ kiêu căng thì nàng có điểm nào giống Nhàn Nương?

Yên Nhiên nắm chặt tay, kiếp trước nàng cũng biết rõ ràng, mới có thể liều mạng che dấu bản tính, liều mạng tranh đoạt sự chú ý cùng nhận thức của người khác.

Nhưng nàng thấy Trinh Nương tốt lắm được người người yêu thích, nàng liền học theo Trinh Nương cuối cùng cả đời thất bại.

Yên Nhiên mỉm cười, nàng sẽ không giẫm lên vết xe đổ, thu liễm tính tình, đem kiêu ngạo áp chế, tất cả đều là vì tương lai.

Xe ngựa An Bình hầu phủ trên đường chạy đến Nhữ Dương vương phủ, đi ngang qua quán rượu ven đường.

Ở sát bên đường là quán rượu hai tầng, Phó Tuấn Khanh đang ngồi bên cửa sổ chợt buông chén rượu, kinh ngạc nhìn theo xe ngựa đến xuất thần.

Ngồi cùng bàn với hắn là vài bằng hữu, phần lớn đều giống hắn, từ tú tài, cử nhân một đường thi đỗ.

Nhữ Dương vương thế tử được hoàng ân tham gia khoa cử là sự tình đứng đầu kinh thành lúc này.

Có người trầm trồ khen ngợi, nhưng càng có nhiều người chờ xem Nhữ Dương vương thế tử bị chê cười.

- Các ngươi nói xem, rốt cuộc Nhữ Dương vương thể tử nghĩ như thế nào? Ta không tin người được viện trưởng Tung Sơn viện khen ngợi lại không biết thòi thể? Thiên hạ đều biết Âu Dương đại nhân thích người thật thà văn vẻ, hắn có thể đậu tiến sĩ mới là lạ.

Tên còn lại cười nói:

- Ta đi đánh cược hắn sẽ thi rớt, các ngươi đoán xem cược được bao nhiêu?

- Bao nhiêu? Bao nhiêu?

- Đặt Nhữ Dương vương Thể tử điện hạ đậu tiến sĩ, một ăn hai mươi.

Cử tử uống rượu cười vang:

-Ai mà đặt hắn đậu tiến sĩ? Còn không phải là đem bạc ném vào ao sao?

Phó Tuấn Khanh hoàn hồn, hỏi:

- ở noi nào đánh cược? Phường nào tiếp nhận?

- Sòng bạc Phát Tài.

- Tuấn Khanh huynh bị chuyện này hấp dẫn, muốn thử vận may? Tuấn Khanh huynh đậu tiến sĩ một ăn một.

Phó Tuấn Khanh bình tĩnh mỉm cười, khuôn mặt tuấn dật vô song:

- Ta đi trước đây, đi đến sòng bạc Phát Tài.

Phó Tuấn Khanh đứng dậy đi xuống lầu, phía sau có người hỏi:

- Tuấn Khanh huynh đặt ai?

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Nhữ Dương vương thế tử điện hạ nhất định đậu tiến sĩ, có cơ hội kiểm bạc, sao ta có thể bỏ qua, đánh cuộc khoa cử, là đánh cuộc ánh mắt.

Phó Tuấn Khanh rời khỏi quán rượu, mọi người bên trong đều trầm mặc, một lúc sau có người nói:

- Không phải là Phó Tuấn Khanh bị trúng tà đi, sao Nhữ Dương vương thế tử có thể đậu tiến sĩ?

- Nếu hắn đậu, không phải sẽ khiến người đọc sách trong thiên hạ ngượng chết sao? Gian khổ đọc sách, khổ học, nhiều lần dự thi chẳng phải là chê cười?

- Đúng vậy, đúng vậy, chủ khảo là người cương trực công chính, sẽ không làm ra chuyện nịnh nọt người quyền quý.

- Chỉ sợ là Phó huynh nhất thời vui đùa, chứ không phải thật.

Phó Tuấn Khanh xem trọng Nhữ Dương vương thế tử, khiến bọn hắn tăng thêm áp lực, nếu Triệu Duệ Kỳ chiếm một danh ngạch, bọn hắn liền thiếu một phần cơ hội đậu tiến sĩ, có người nói thầm:

- Không biết thế tử điện hạ nổi điên cái gì, sinh ra đã là thể tử, có cẩmy ngọc thực lại còn muốn tranh giành với chúng ta?

Lời hắn nói cũng là suy nghĩ của rất nhiều người, đám cử tử không còn tâm tình uống rượu, đều tự hồi phủ đóng cửa đọc sách.

Tiểu nhị sòng bạc Phát Tài nhận được đơn cược, một người giống như tiên nhân trên trời nói với hắn:

- Đặt ba trăm lượng...Nhữ Dương vương thế tử đậu tiến sĩ.

- Này, này...

Vì người trước mặt quá tuấn mỹ, lừa gạt thần tiên sẽ bị báo ứng, tiểu nhị nhìn bốn phía, đè thấp giọng nói:

- Ngươi hãy sửa lại đi, hắn không có khả năng đậu tiến sĩ đâu, ba trăm lượng bạc không phải là số lượng nhỏ.

- Không cần.

Tiểu nhị mở ra, đem ngân phiếu định mức:

- Ôi, đáng tiếc.

Tiểu nhị nhìn theo tiên nhân phiêu nhiên rời đi, chẳng lẽ tiên nhân hạ phàm? Nếu không sao hắn lại đặt thế tử?

Phó Tuấn Khanh đứng ở trên lầu các, Nhữ Dương vương Thế tử, ngươi là vì danh? Hay là vì nàng?

#####

Yên Nhiên chạy đến Nhữ Dương vương phủ, xuống xe ngựa vội vàng đến thỉnh an Nhàn Nương, Nhàn Nương cười nói với nàng:

- Kỳ nhi đang ở đình đài ngoại thư phòng, ngươi đi đi, không cần ở đây với ta.

Yên Nhiên bình tĩnh lại, nàng tới Nhữ Dương vương phủ làm cái gì? Bệ hạ đã ân chuẩn, Triệu Duệ Kỳ phải tham gia khoa cử, trốn tránh dự thi sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của hắn.

- Biểu ca.

- Yên Nhiên, ngươi đi gặp hắn sẽ hiểu rõ, đi đi.

Nhàn Nương cười đưa tiễn Yên Nhiên, Yên Nhiên có thể đến Nhữ Dương vương phủ khiến nàng rất vừa lòng.

Có thể ở trước mặt nàng suy nghĩ cẩn thận, nàng càng vừa lòng hơn, Nhàn Nương thỏa mãn nhắm mắt, hy vọng Phật tổ khai ân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện