Thế nhân đang chờ xem mười năm sau rốt cuộc ai có được thành tựu to lớn.
Dù có đến hai người cùng hưởng tôn vinh trạng nguyên, thì Nhữ Dương vương phủ cùng Phó phủ vẫn mở yến tiệc để ăn mừng.
Sau khi Triệu Duệ Kỳ ở ngoài cửa cung biện bạch với đám cử tử, có rất nhiều tân khách đến Nhữ Dương vương phủ.
Đám mệnh phụ phu nhân biết thân mình Nhàn Nương không tốt, phần lớn chỉ chúc mừng vài câu, liền đi tìm thái phi điện hạ.
Thái phi điện hạ bị người vây quanh khen ngợi nên rất đắc ý, trưởng tôn không chịu thua kém có tiền đồ.
Nàng ở Nhữ Dương vương phủ nói một không ai dám nói hai, nhi tử tôn tử hiếu thuận, ngày ngày trôi qua rất thoải mái.
Nếu chất nữ ngoại gia có thể trở thành kế phi, thì thái phi càng cao hứng.
Loan Nguyệt tiểu thư giúp đỡ thái phi tiếp đón tân khách, hành vi cử chỉ tự nhiên hào phóng, lời nói hoạt bát.
Người đến Nhữ Dương vương phủ chúc mừng đều là người tinh mẫn, trên mặt thì nịnh hót thân cận Loan Nguyệt.
Nhưng trong lòng suy tư thầm nghĩ, không phải nghe nói Nhữ Dương vương phi chỉ định kế phị là muội muội bên gia mẫu sao? Chẳng lẽ thay đổi người? Trương phu nhân giao hảo với Nhàn Nương sau khi nhìn thấy Loan Nguyệt, vội vàng từ chổ thái phi quay lại tìm gặp Nhàn Nương.
- Chúng ta cũng không phải người ngoài cho nên ta có mấy câu muốn nói với ngươi, ngươi thật sự không lo lắng sao, biểu tiểu thư nhập môn không thể yên tâm hơn muội muội bên gia mẫu, một khi nàng sinh hạ nhi tử, thái phi điện hạ...Nhàn Nương, ngươi không thể hồ đồ.
Nhàn Nương nói:
- Tỷ muội gia mẫu có thể tin tưởng nhưng nếu chọn phải người lang tâm cẩu phế, mà Kỳ nhi lại tin nàng, ngươi nói sẽ tốt hơn sao? Hiện tại ta cũng đã nhìn ra, không phải muội muội bên gia mẫu cũng có thể giúp đỡ ngươi, ngươi cũng biết thái phi là thứ nữ, kiến thức, trí tuệ, khí độ sao có thể vượt qua đích nữ? Dù có chút cơ trí, nhưng gặp chuyện đại sự khó tránh sẽ hồ đồ phạm sai lầm, đối với chuyện bồi dưỡng thứ nữ...Chúng ta còn không rõ ràng sao?
Cùng Nhàn Nương nói chuyện là Tả Đô Ngự Sử phu nhân, ngoại gia họ Trương.
Chỉ cần nàng mở miệng, người bên ngoài sẽ nói nàng hiền lành rộng lượng, đối đãi thứ tử thứ nữ rất hòa thuận.
Vì thế trượng phu càng ngưỡng mộ yêu thương nàng, nhưng nàng biết rõ chuyện mình làm.
- Thứ nữ...Một khi có được thế lực, vụng về còn đỡ, sẽ không biết thủ đoạn của chúng ta, nếu là người trí tuệ, không áp chế đích nữ để xả giận mới là lạ, càng có tâm kế càng thông minh, thì trả thù càng tàn nhẫn.
- Nếu là người vụng về ta cũng không lo lắng đem vương phủ đưa vào tay nàng, nhưng nếu nàng cải trang thành từ mẫu đôn hậu, ai biết nàng nghĩ như thế nào? Một khi có ý niệm hại Kỳ nhi, không phải sẽ càng hung hiểm hơn sao? Ta thà để biểu muội gả vào, ít nhất Kỳ nhi còn có lòng cảnh giác, mẫu thân là người khôn khéo, sao có thể bất công để người bên ngoài nghị luận biểu muội là không hiền? Ta không muốn tương lai sau này của Kỳ nhi có miệng mà khó trả lời, ngược lại thân di không thể khiến Kỳ nhi không mở miệng được.
Trương phu nhân nói:
- Biết người biết mặt không biết tâm, thân nhân xuống tay không chừng còn ác độc hơn.
Nàng cùng Nhàn Nương tương giao đã hơn mười năm, biết Nhàn Nương suy tính hậu sự, nàng càng thương tiếc Nhàn Nương càng ngày càng gầy yếu:
- Ta nhìn khí sắc của ngươi rất tốt, không chừng vì chuyện thế tử đậu trạng nguyên là chuyện vui, khiến bệnh của ngươi có thể tốt hơn.
- Kỳ Nhi đậu hoàng bảng ta rất vui mừng, thân thể nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng ta tự biết thân mình ta như thế nào, không thể tốt lên, khụ khụ khụ...Khụ khụ khụ...Có thể sống đến ngày hôm nay, thì ta đã rất cảm kích trời xanh rồi.
Nhàn Nương dùng khăn tử che miệng ho khan, Trương phu nhân đau xót vỗ vỗ sau lưng nàng:
- Nhàn Nương.
- Không có việc gì, ta có Kỳ nhi là đủ rồi.
Nhàn Nương cầm chặt tay Trương phu nhân:
- Sau khi ta đi, hãy giúp ta chiếu cố Yên Nhiên, mặc kệ ai làm kế phi, Yên Nhiên vẫn là nhi tức của ta.
- Nhàn Nương ngươi hãy nói cho ta biết, có phải muội muội bên gia mẫu ngươi có cái gì...
Nhàn Nương cười cay đắng, lắc đầu:
- Không có việc gì.
- Ngươi còn có cái gì không thể nói với ta? Nếu Nhữ Dương vương điện hạ dám đối xử tệ bạc với thế tử, kế phi không từ(hiền lành từ ái), ta sẽ nói lão gia dâng sổ con buộc tội Nhữ Dương vương làm chuyện hoang đường.
- Vương gia sẽ không, Vương gia vẫn sẽ đau tiếc nàng, cũng không để Kỳ nhi chịu khổ.
Nhàn Nương rũ mắt, Trương phu nhân rất đau lòng, Trương phu nhân vỗ vỗ tay Nhàn Nương:
- Ngươi không muốn nói ta cũng không ép ngươi nữa, nhi tức của ngươi ta nhất định sẽ chiếu cố nàng.
- Làm phiền Trương tỷ tỷ lo lắng.
- Giữa chúng ta không cần khách khí.
Nàng lại cùng Nhàn Nương hàn huyên một lúc, thấy sắc mặt Nhàn Nương mệt mỏi, dặn dò nàng cẩn thận thân thể sau đó cáo từ.
Lúc Trương phu nhân ngồi trên xe ngựa rời khỏi Nhữ Dương vương phủ, tiếc hận thở dài:
- Nhàn Nương thật là số khổ.
- Nương vì sao lại nói như vậy?
- Nếu không phải muội muội bên gia mẫu của nàng làm ra chuyện gì, thì Nhàn Nương sẽ không phó thác ta chiếu cố nhi tức.
Trương phu nhân nắm tay nữ nhi:
- Phụ thân ngươi là Tả Đô ngự sử, vì chuyện của Văn gia mà nhìn thế tử điện hạ rất vừa mắt, ta hiểu rõ Nhàn Nương, nếu không phải bị ép buộc, nàng sẽ không như thế. Ngươi không học qua thi từ Nam Đường Lý Hậu chủ sao? Đại Tiểu Chu Hậu được thế nhân truyền tụng hoa mỹ, nhưng ai biết Đại Chu Hậu chịu nhiều cay đắng? Như thế xem ra vị Mạnh gia tiểu thư đang tu hành ở Chủng Đậu Cung cũng không phải là người tuân thủ quy củ, ngay cả Nhàn Nương cũng không thể nắm rõ phẩm hạnh của nàng, không chừng Mạnh cửu tiểu thư đã sớm cùng Nhữ Dương vương điện hạ gặp gỡ tương hứa (hứa hẹn), hừ, tùy tiện nhớ thương nam nhân? Không cảm thấy thẹn.
- Nương đừng nóng giận, nếu thật sự là vị Mạnh cửu tiểu thư kia gả vào Nhữ Dương vương phủ, chúng ta không để ý đến nàng là được.
Trương phu nhân ở trong đám mệnh phụ trung lưu rất có uy vọng, nếu bị nàng chán ghét thì đừng mơ tưởng sẽ dễ dàng chen chân vào vòng xã giao.
Nhàn Nương chính là coi trọng điểm này, cho nên hôm nay mới có sự an bày, huân quý mệnh phụ đã có An Ninh công chúa.
Trinh Nương không tạo nổi sóng gió, lúc này còn có thêm Trương phu nhân.
Trinh Nương càng không thoát nổi chướng ngại do Nhàn Nương bố trí, dù có tốn nhiều tâm sức cũng khó thay đổi.
Dù Nhữ Dương vương thích nàng, cũng không có khả năng giúp nàng.
Huống chi lúc động phòng Trinh Nương lại không có lạc hồng, Nhữ Dương vương không nghi ngờ mới lạ.
Ở bên ngoài Trinh Nương không bày ra cục diện gì, ở trong vương phủ lại có thái phi, trắc phi cản tay ngáng chân.
Quản lý gia vụ đương nhiên sẽ rơi vào tay Yên Nhiên, Yên Nhiên đã được Nhàn Nương dạy dỗ, có thể bảo trụ Nhữ Dương vương phủ tôn vinh trường tồn.
Nhàn Nương ăn tuyết lê ngon ngọt, môi cong lên, lúc này nàng còn có cái gì phải lo lắng?
- Vương phi điện hạ, Yên Nhiên tiểu thư đến.
Yên Nhiên rời khỏi Chủng Đậu Cung cũng không hồi phủ, mà sai người đánh xe ngựa đến Nhữ Dương vương phủ, vào cửa quỳ gối hành lễ:
- Đại di.
Nhàn Nương cười vui vẻ để Yên Nhiên ngồi bên cạnh mình, rồi hỏi:
- Đã gặp biểu ca ngươi?
- Không có, lúc vừa đến vương phủ, nghe nói có rất nhiều danh sĩ đến tìm biểu ca, một lát nữa ta sẽ đi chúc mừng biểu ca.
- Người Kỳ nhi muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi, để lát nữa ta sai người gọi Kỳ nhi đến đây, để các ngươi trò chuyện, ta nhìn cũng vui vẻ, người nịnh nọt vây quanh Kỳ nhi nhiều lắm, cũng đã lâu rồi, nếu để bọn hắn nói tiếp, ta lo lắng Kỳ nhi...
- Biểu ca sẽ không.
Yên Nhiên nói:
- Hắn sẽ không kiêu ngạo, dù có nhiều người tâng bốc thổi phồng hơn nữa, thì hắn vẫn bình tĩnh.
Nhàn Nương sai người thông tri cho Triệu Duệ Kỳ biết Yên Nhiên đến đây, chắc chắn nhi tử ngốc của nàng sẽ hận không thể lập tức bay đến đây.
- Ngươi có chuyện gì?
Nhàn Nương uống một ngụm trà:
- Nhìn ngươi vừa tiến vào, liền đoán được ngươi có tâm sự.
Yên Nhiên suy nghĩ một lúc, nên nói như thế nào mới thỏa đáng, đại di không phải loại người biết có người ngưỡng mộ mình mà cao hứng.
Nàng chỉ coi đó là phiền toái, huống chi Yên Nhiên cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng nói:
- Ta mới tới Chủng Đậu Cung nhìn thấy Nam Chiếu Nhiếp Chính vương điện hạ...Mộ Dung Thương, hắn biết mẫu thân, cũng biết đại đi.
- Hắn đi Chủng Đậu Cung?
Yên Nhiên nhìn ra đối với Nhàn Nương chuyện Mộ Dung thương ở kinh thành hoặc là đi Chủng Đậu Cung cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, gật đầu nói:
- Lúc ta đi đến đó, thấy hắn đang đứng trước tượng Chủng Đậu nương nương.
Nhàn Nương nói:
- Nam Chiếu có tai hoạ ngầm không phải là đế quốc, mà là bệnh thiên hoa, Mộ Dung Thương thân là Nam Chiếu Nhiếp Chính vương khát cầu phương pháp trị bệnh thiên hoa.
- Bệ hạ sẽ nói cho hắn biết?
- Sẽ không.
Nhàn Nương lắc đầu nói:
- Năm đó khai quốc hoàng đế đã ước định với Nam Chiếu quốc, đế quốc vĩnh viễn sẽ không xâm nhập thôn tính Nam Chiếu quốc, sau đó hoàng đế kế thừa ngôi vị đem công chúa gả cho Nam Chiếu quốc chủ, cẩn thận suy nghĩ mà nói, Nam Chiếu quốc chủ cũng là huyết mạch hoàng gia, chỉ là sau lần hòa thân đó, Nam Chiếu quốc không bao giờ đồng ý thú công chúa của đế quốc, đương kim hoàng thượng không muốn Nam Chiếu giải quyết được bệnh thiên hoa, nếu muốn phương pháp trị bệnh, Nam Chiếu quốc phải trả giá đại giới.
- Chỉ là phương pháp trị bệnh thiên hoa...
- Trinh Nương chỉ đưa ra cách phòng tránh, còn bệnh thiên hoa là bệ hạ sai người nghiên cứu ra, bệ hạ sẽ không để cho Mộ Dung Thương dễ dàng biết được. Hắn cũng hiểu được điều này, cho nên mới suy nghĩ đi Chủng Đậu Cung thử thời vận, Trinh Nương gặp phiền toái không nhỏ đâu, ta không biết hiện nay Mộ Dung Thương có bộ dạng gì...Năm đó hắn vinh quang không hề kém Ngọc lang, có biết bao nhiêu nữ tử âm thầm ái mộ, đến nổi không phải hắn sẽ không gả, lúc này hắn là Nhiếp Chính vương cầm quân quyền trong tay, nếu hắn muốn sủng nịch một người, rất ít ai có thể ngăn cản được.
Yên Nhiên nhìn Nhàn Nương:
- Còn người?
- Năm đó trong mắt trong đầu ta chỉ có một mình Nhữ Dương vương, hắn có làm nhiều điều hơn nữa cũng có liên quan gì đến ta đâu?
Quả nhiên, Mộ Dung Thương từng ái mộ đại di, Yên Nhiên nghĩ đến Trinh Nương...
- Không chừng Nhiếp Chính vương cũng không làm gì được nàng.
Trinh Nương không phải loại người thủy tính dương hoa, tuy trở thành Nhữ Dương vương phi tôn quý vinh hoa, nàng cũng hưởng thụ người bên ngoài ái mộ.
(Yul: thủy tính dương hoa nghĩa là dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương. Chỉ nữ giới có tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.)
Nhưng nàng vẫn thủy chung đứng bên người Nhữ Dương vương, đối với nam nhân khác cũng không có sắc thái gì.
Nhàn Nương nói:
- Có làm được gì hay không làm được gì cũng không liên quan đến chúng ta, chỉ cần đứng nhìn là được, thiên hoa...Ha ha, có rất nhiều người nhớ thương nàng.
Lúc Triệu Duệ Kỳ đi vào phòng, nhìn thấy Yên Nhiên đang tươi cười vui vẻ.
Dù bị người bao vây mệt mỏi, nhưng chỉ cần nhìn thấy Yên Nhiên mệt mỏi khổ cực gì cũng tan biến, hành lễ với Nhàn Nương:
- Mẫu thân.
Nhàn Nương biết Yên Nhiên da mặt mỏng, nên nói:
- Ngươi dẫn nàng đi dạo Kính Hồ ở sau sân viện đi, nàng náo loạn ta nãy giờ, ta muốn nghĩ một lát.
Triệu Duệ Kỳ đi đến bên cạnh Yên Nhiên, trầm giọng nói:
- Biểu muội.
Yên Nhiên mặt đỏ, lẩm bẩm:
- Ta tự đi, không cần làm phiền biểu ca.
Ánh mắt Nhàn Nương càng trêu đùa, thì mặt Yên Nhiên càng đỏ.
Triệu Duệ Kỳ nắm tay nàng, dẫn nàng xuất môn, phía sau là tiếng cười vui vẻ của Nhàn Nương.
- Thật xứng đôi.
- Lúc ta đậu hoàng bảng, nương cũng không cười vui vẻ đến như vậy.
Triệu Duệ Kỳ giải thích.
- Ta cũng vậy.
Yên Nhiên nghe xong trong lòng tan chảy như mật ngọt, nhu thuận theo sau Triệu Duệ Kỳ.
- Biểu ca...
- Hử?
- Không phải ngươi đã nói muốn thỉnh hoàng thượng tứ hôn sao?
Triệu Duệ Kỳ dừng lại, kinh hỉ nhìn về phía Yên Nhiên đang thẹn thùng xấu hổ, lắp bắp hỏi:
- Nàng đồng ý?
Yên Nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tràn đầy vui mừng của biểu ca, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn gả cho chàng.
(Yul: khúc này YN hoàn toàn chấp nhận TDK cho nên ta sẽ thay đổi cách xưng hô ta- chàng vs ta- nàng nhá)
- Ta đi cầu kiến hoàng thượng.
Triệu Duệ Kỳ định chạy ra ngoài, liền bị Yên Nhiên kéo lại:
- Ngày mai đi.
- Được.
Triệu Duệ Kỳ gật đầu đáp ứng, Yên Nhiên đồng ý kết thân.
Giờ khắc này lòng hắn tràn đầy vui sướng, Triệu Duệ Kỳ do dự một lúc lâu, mới đem Yên Nhiên ôm vào trong lòng:
- Biểu muội, thật tốt.
Hai má Yên Nhiên đụng vào ngực hắn, nhắm lại đôi mắt:
- Là biểu ca tốt.
Tốt đến nổi khiến cho nàng không thể ly khai, khiến cho nàng không thể nhìn thấy ai khác.
Nhàn Nương vuốt luồn tóc trước ngực, ánh mắt sáng ngời hữu thần, Mộ Dung Thương vào kinh thành.
Màn trình diễn cuối cùng cũng sắp bắt đầu, Nhàn Nương nhắm mắt lại:
- Hắn cũng nên tới báo thù.
- Thị vệ của Nhữ Dương vương phủ... Điều ly khai...
- Dạ.
- Sai người truyền tin tức cho vương gia, Mộ Dung Thương đi đến Chủng Đậu Cung, nghe nói hắn cùng Trinh Nương trò chuyện rất vui vẻ.
- Dạ.
- Sai người thông tri với bọn hắn, Trinh Nương tu hành ở Chủng Đậu Cung là nữ nhân được vương gia coi trọng nhất.
- Dạ.
- Ngươi không cần khổ sở, ta sống đến ngày hôm nay đã quá đủ rồi.
Đại Minh đế quốc không chỉ có nghênh đón Nam Chiếu Nhiếp Chính vương Mộ Dung Thương.
Còn nghênh đón một đám người đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này.
Bọn hắn ẩn mình trong kinh thành Đại Minh đế quốc, chuẩn bị đòn phản kích cuối cùng.
Dù có đến hai người cùng hưởng tôn vinh trạng nguyên, thì Nhữ Dương vương phủ cùng Phó phủ vẫn mở yến tiệc để ăn mừng.
Sau khi Triệu Duệ Kỳ ở ngoài cửa cung biện bạch với đám cử tử, có rất nhiều tân khách đến Nhữ Dương vương phủ.
Đám mệnh phụ phu nhân biết thân mình Nhàn Nương không tốt, phần lớn chỉ chúc mừng vài câu, liền đi tìm thái phi điện hạ.
Thái phi điện hạ bị người vây quanh khen ngợi nên rất đắc ý, trưởng tôn không chịu thua kém có tiền đồ.
Nàng ở Nhữ Dương vương phủ nói một không ai dám nói hai, nhi tử tôn tử hiếu thuận, ngày ngày trôi qua rất thoải mái.
Nếu chất nữ ngoại gia có thể trở thành kế phi, thì thái phi càng cao hứng.
Loan Nguyệt tiểu thư giúp đỡ thái phi tiếp đón tân khách, hành vi cử chỉ tự nhiên hào phóng, lời nói hoạt bát.
Người đến Nhữ Dương vương phủ chúc mừng đều là người tinh mẫn, trên mặt thì nịnh hót thân cận Loan Nguyệt.
Nhưng trong lòng suy tư thầm nghĩ, không phải nghe nói Nhữ Dương vương phi chỉ định kế phị là muội muội bên gia mẫu sao? Chẳng lẽ thay đổi người? Trương phu nhân giao hảo với Nhàn Nương sau khi nhìn thấy Loan Nguyệt, vội vàng từ chổ thái phi quay lại tìm gặp Nhàn Nương.
- Chúng ta cũng không phải người ngoài cho nên ta có mấy câu muốn nói với ngươi, ngươi thật sự không lo lắng sao, biểu tiểu thư nhập môn không thể yên tâm hơn muội muội bên gia mẫu, một khi nàng sinh hạ nhi tử, thái phi điện hạ...Nhàn Nương, ngươi không thể hồ đồ.
Nhàn Nương nói:
- Tỷ muội gia mẫu có thể tin tưởng nhưng nếu chọn phải người lang tâm cẩu phế, mà Kỳ nhi lại tin nàng, ngươi nói sẽ tốt hơn sao? Hiện tại ta cũng đã nhìn ra, không phải muội muội bên gia mẫu cũng có thể giúp đỡ ngươi, ngươi cũng biết thái phi là thứ nữ, kiến thức, trí tuệ, khí độ sao có thể vượt qua đích nữ? Dù có chút cơ trí, nhưng gặp chuyện đại sự khó tránh sẽ hồ đồ phạm sai lầm, đối với chuyện bồi dưỡng thứ nữ...Chúng ta còn không rõ ràng sao?
Cùng Nhàn Nương nói chuyện là Tả Đô Ngự Sử phu nhân, ngoại gia họ Trương.
Chỉ cần nàng mở miệng, người bên ngoài sẽ nói nàng hiền lành rộng lượng, đối đãi thứ tử thứ nữ rất hòa thuận.
Vì thế trượng phu càng ngưỡng mộ yêu thương nàng, nhưng nàng biết rõ chuyện mình làm.
- Thứ nữ...Một khi có được thế lực, vụng về còn đỡ, sẽ không biết thủ đoạn của chúng ta, nếu là người trí tuệ, không áp chế đích nữ để xả giận mới là lạ, càng có tâm kế càng thông minh, thì trả thù càng tàn nhẫn.
- Nếu là người vụng về ta cũng không lo lắng đem vương phủ đưa vào tay nàng, nhưng nếu nàng cải trang thành từ mẫu đôn hậu, ai biết nàng nghĩ như thế nào? Một khi có ý niệm hại Kỳ nhi, không phải sẽ càng hung hiểm hơn sao? Ta thà để biểu muội gả vào, ít nhất Kỳ nhi còn có lòng cảnh giác, mẫu thân là người khôn khéo, sao có thể bất công để người bên ngoài nghị luận biểu muội là không hiền? Ta không muốn tương lai sau này của Kỳ nhi có miệng mà khó trả lời, ngược lại thân di không thể khiến Kỳ nhi không mở miệng được.
Trương phu nhân nói:
- Biết người biết mặt không biết tâm, thân nhân xuống tay không chừng còn ác độc hơn.
Nàng cùng Nhàn Nương tương giao đã hơn mười năm, biết Nhàn Nương suy tính hậu sự, nàng càng thương tiếc Nhàn Nương càng ngày càng gầy yếu:
- Ta nhìn khí sắc của ngươi rất tốt, không chừng vì chuyện thế tử đậu trạng nguyên là chuyện vui, khiến bệnh của ngươi có thể tốt hơn.
- Kỳ Nhi đậu hoàng bảng ta rất vui mừng, thân thể nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng ta tự biết thân mình ta như thế nào, không thể tốt lên, khụ khụ khụ...Khụ khụ khụ...Có thể sống đến ngày hôm nay, thì ta đã rất cảm kích trời xanh rồi.
Nhàn Nương dùng khăn tử che miệng ho khan, Trương phu nhân đau xót vỗ vỗ sau lưng nàng:
- Nhàn Nương.
- Không có việc gì, ta có Kỳ nhi là đủ rồi.
Nhàn Nương cầm chặt tay Trương phu nhân:
- Sau khi ta đi, hãy giúp ta chiếu cố Yên Nhiên, mặc kệ ai làm kế phi, Yên Nhiên vẫn là nhi tức của ta.
- Nhàn Nương ngươi hãy nói cho ta biết, có phải muội muội bên gia mẫu ngươi có cái gì...
Nhàn Nương cười cay đắng, lắc đầu:
- Không có việc gì.
- Ngươi còn có cái gì không thể nói với ta? Nếu Nhữ Dương vương điện hạ dám đối xử tệ bạc với thế tử, kế phi không từ(hiền lành từ ái), ta sẽ nói lão gia dâng sổ con buộc tội Nhữ Dương vương làm chuyện hoang đường.
- Vương gia sẽ không, Vương gia vẫn sẽ đau tiếc nàng, cũng không để Kỳ nhi chịu khổ.
Nhàn Nương rũ mắt, Trương phu nhân rất đau lòng, Trương phu nhân vỗ vỗ tay Nhàn Nương:
- Ngươi không muốn nói ta cũng không ép ngươi nữa, nhi tức của ngươi ta nhất định sẽ chiếu cố nàng.
- Làm phiền Trương tỷ tỷ lo lắng.
- Giữa chúng ta không cần khách khí.
Nàng lại cùng Nhàn Nương hàn huyên một lúc, thấy sắc mặt Nhàn Nương mệt mỏi, dặn dò nàng cẩn thận thân thể sau đó cáo từ.
Lúc Trương phu nhân ngồi trên xe ngựa rời khỏi Nhữ Dương vương phủ, tiếc hận thở dài:
- Nhàn Nương thật là số khổ.
- Nương vì sao lại nói như vậy?
- Nếu không phải muội muội bên gia mẫu của nàng làm ra chuyện gì, thì Nhàn Nương sẽ không phó thác ta chiếu cố nhi tức.
Trương phu nhân nắm tay nữ nhi:
- Phụ thân ngươi là Tả Đô ngự sử, vì chuyện của Văn gia mà nhìn thế tử điện hạ rất vừa mắt, ta hiểu rõ Nhàn Nương, nếu không phải bị ép buộc, nàng sẽ không như thế. Ngươi không học qua thi từ Nam Đường Lý Hậu chủ sao? Đại Tiểu Chu Hậu được thế nhân truyền tụng hoa mỹ, nhưng ai biết Đại Chu Hậu chịu nhiều cay đắng? Như thế xem ra vị Mạnh gia tiểu thư đang tu hành ở Chủng Đậu Cung cũng không phải là người tuân thủ quy củ, ngay cả Nhàn Nương cũng không thể nắm rõ phẩm hạnh của nàng, không chừng Mạnh cửu tiểu thư đã sớm cùng Nhữ Dương vương điện hạ gặp gỡ tương hứa (hứa hẹn), hừ, tùy tiện nhớ thương nam nhân? Không cảm thấy thẹn.
- Nương đừng nóng giận, nếu thật sự là vị Mạnh cửu tiểu thư kia gả vào Nhữ Dương vương phủ, chúng ta không để ý đến nàng là được.
Trương phu nhân ở trong đám mệnh phụ trung lưu rất có uy vọng, nếu bị nàng chán ghét thì đừng mơ tưởng sẽ dễ dàng chen chân vào vòng xã giao.
Nhàn Nương chính là coi trọng điểm này, cho nên hôm nay mới có sự an bày, huân quý mệnh phụ đã có An Ninh công chúa.
Trinh Nương không tạo nổi sóng gió, lúc này còn có thêm Trương phu nhân.
Trinh Nương càng không thoát nổi chướng ngại do Nhàn Nương bố trí, dù có tốn nhiều tâm sức cũng khó thay đổi.
Dù Nhữ Dương vương thích nàng, cũng không có khả năng giúp nàng.
Huống chi lúc động phòng Trinh Nương lại không có lạc hồng, Nhữ Dương vương không nghi ngờ mới lạ.
Ở bên ngoài Trinh Nương không bày ra cục diện gì, ở trong vương phủ lại có thái phi, trắc phi cản tay ngáng chân.
Quản lý gia vụ đương nhiên sẽ rơi vào tay Yên Nhiên, Yên Nhiên đã được Nhàn Nương dạy dỗ, có thể bảo trụ Nhữ Dương vương phủ tôn vinh trường tồn.
Nhàn Nương ăn tuyết lê ngon ngọt, môi cong lên, lúc này nàng còn có cái gì phải lo lắng?
- Vương phi điện hạ, Yên Nhiên tiểu thư đến.
Yên Nhiên rời khỏi Chủng Đậu Cung cũng không hồi phủ, mà sai người đánh xe ngựa đến Nhữ Dương vương phủ, vào cửa quỳ gối hành lễ:
- Đại di.
Nhàn Nương cười vui vẻ để Yên Nhiên ngồi bên cạnh mình, rồi hỏi:
- Đã gặp biểu ca ngươi?
- Không có, lúc vừa đến vương phủ, nghe nói có rất nhiều danh sĩ đến tìm biểu ca, một lát nữa ta sẽ đi chúc mừng biểu ca.
- Người Kỳ nhi muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi, để lát nữa ta sai người gọi Kỳ nhi đến đây, để các ngươi trò chuyện, ta nhìn cũng vui vẻ, người nịnh nọt vây quanh Kỳ nhi nhiều lắm, cũng đã lâu rồi, nếu để bọn hắn nói tiếp, ta lo lắng Kỳ nhi...
- Biểu ca sẽ không.
Yên Nhiên nói:
- Hắn sẽ không kiêu ngạo, dù có nhiều người tâng bốc thổi phồng hơn nữa, thì hắn vẫn bình tĩnh.
Nhàn Nương sai người thông tri cho Triệu Duệ Kỳ biết Yên Nhiên đến đây, chắc chắn nhi tử ngốc của nàng sẽ hận không thể lập tức bay đến đây.
- Ngươi có chuyện gì?
Nhàn Nương uống một ngụm trà:
- Nhìn ngươi vừa tiến vào, liền đoán được ngươi có tâm sự.
Yên Nhiên suy nghĩ một lúc, nên nói như thế nào mới thỏa đáng, đại di không phải loại người biết có người ngưỡng mộ mình mà cao hứng.
Nàng chỉ coi đó là phiền toái, huống chi Yên Nhiên cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng nói:
- Ta mới tới Chủng Đậu Cung nhìn thấy Nam Chiếu Nhiếp Chính vương điện hạ...Mộ Dung Thương, hắn biết mẫu thân, cũng biết đại đi.
- Hắn đi Chủng Đậu Cung?
Yên Nhiên nhìn ra đối với Nhàn Nương chuyện Mộ Dung thương ở kinh thành hoặc là đi Chủng Đậu Cung cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, gật đầu nói:
- Lúc ta đi đến đó, thấy hắn đang đứng trước tượng Chủng Đậu nương nương.
Nhàn Nương nói:
- Nam Chiếu có tai hoạ ngầm không phải là đế quốc, mà là bệnh thiên hoa, Mộ Dung Thương thân là Nam Chiếu Nhiếp Chính vương khát cầu phương pháp trị bệnh thiên hoa.
- Bệ hạ sẽ nói cho hắn biết?
- Sẽ không.
Nhàn Nương lắc đầu nói:
- Năm đó khai quốc hoàng đế đã ước định với Nam Chiếu quốc, đế quốc vĩnh viễn sẽ không xâm nhập thôn tính Nam Chiếu quốc, sau đó hoàng đế kế thừa ngôi vị đem công chúa gả cho Nam Chiếu quốc chủ, cẩn thận suy nghĩ mà nói, Nam Chiếu quốc chủ cũng là huyết mạch hoàng gia, chỉ là sau lần hòa thân đó, Nam Chiếu quốc không bao giờ đồng ý thú công chúa của đế quốc, đương kim hoàng thượng không muốn Nam Chiếu giải quyết được bệnh thiên hoa, nếu muốn phương pháp trị bệnh, Nam Chiếu quốc phải trả giá đại giới.
- Chỉ là phương pháp trị bệnh thiên hoa...
- Trinh Nương chỉ đưa ra cách phòng tránh, còn bệnh thiên hoa là bệ hạ sai người nghiên cứu ra, bệ hạ sẽ không để cho Mộ Dung Thương dễ dàng biết được. Hắn cũng hiểu được điều này, cho nên mới suy nghĩ đi Chủng Đậu Cung thử thời vận, Trinh Nương gặp phiền toái không nhỏ đâu, ta không biết hiện nay Mộ Dung Thương có bộ dạng gì...Năm đó hắn vinh quang không hề kém Ngọc lang, có biết bao nhiêu nữ tử âm thầm ái mộ, đến nổi không phải hắn sẽ không gả, lúc này hắn là Nhiếp Chính vương cầm quân quyền trong tay, nếu hắn muốn sủng nịch một người, rất ít ai có thể ngăn cản được.
Yên Nhiên nhìn Nhàn Nương:
- Còn người?
- Năm đó trong mắt trong đầu ta chỉ có một mình Nhữ Dương vương, hắn có làm nhiều điều hơn nữa cũng có liên quan gì đến ta đâu?
Quả nhiên, Mộ Dung Thương từng ái mộ đại di, Yên Nhiên nghĩ đến Trinh Nương...
- Không chừng Nhiếp Chính vương cũng không làm gì được nàng.
Trinh Nương không phải loại người thủy tính dương hoa, tuy trở thành Nhữ Dương vương phi tôn quý vinh hoa, nàng cũng hưởng thụ người bên ngoài ái mộ.
(Yul: thủy tính dương hoa nghĩa là dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương. Chỉ nữ giới có tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.)
Nhưng nàng vẫn thủy chung đứng bên người Nhữ Dương vương, đối với nam nhân khác cũng không có sắc thái gì.
Nhàn Nương nói:
- Có làm được gì hay không làm được gì cũng không liên quan đến chúng ta, chỉ cần đứng nhìn là được, thiên hoa...Ha ha, có rất nhiều người nhớ thương nàng.
Lúc Triệu Duệ Kỳ đi vào phòng, nhìn thấy Yên Nhiên đang tươi cười vui vẻ.
Dù bị người bao vây mệt mỏi, nhưng chỉ cần nhìn thấy Yên Nhiên mệt mỏi khổ cực gì cũng tan biến, hành lễ với Nhàn Nương:
- Mẫu thân.
Nhàn Nương biết Yên Nhiên da mặt mỏng, nên nói:
- Ngươi dẫn nàng đi dạo Kính Hồ ở sau sân viện đi, nàng náo loạn ta nãy giờ, ta muốn nghĩ một lát.
Triệu Duệ Kỳ đi đến bên cạnh Yên Nhiên, trầm giọng nói:
- Biểu muội.
Yên Nhiên mặt đỏ, lẩm bẩm:
- Ta tự đi, không cần làm phiền biểu ca.
Ánh mắt Nhàn Nương càng trêu đùa, thì mặt Yên Nhiên càng đỏ.
Triệu Duệ Kỳ nắm tay nàng, dẫn nàng xuất môn, phía sau là tiếng cười vui vẻ của Nhàn Nương.
- Thật xứng đôi.
- Lúc ta đậu hoàng bảng, nương cũng không cười vui vẻ đến như vậy.
Triệu Duệ Kỳ giải thích.
- Ta cũng vậy.
Yên Nhiên nghe xong trong lòng tan chảy như mật ngọt, nhu thuận theo sau Triệu Duệ Kỳ.
- Biểu ca...
- Hử?
- Không phải ngươi đã nói muốn thỉnh hoàng thượng tứ hôn sao?
Triệu Duệ Kỳ dừng lại, kinh hỉ nhìn về phía Yên Nhiên đang thẹn thùng xấu hổ, lắp bắp hỏi:
- Nàng đồng ý?
Yên Nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tràn đầy vui mừng của biểu ca, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn gả cho chàng.
(Yul: khúc này YN hoàn toàn chấp nhận TDK cho nên ta sẽ thay đổi cách xưng hô ta- chàng vs ta- nàng nhá)
- Ta đi cầu kiến hoàng thượng.
Triệu Duệ Kỳ định chạy ra ngoài, liền bị Yên Nhiên kéo lại:
- Ngày mai đi.
- Được.
Triệu Duệ Kỳ gật đầu đáp ứng, Yên Nhiên đồng ý kết thân.
Giờ khắc này lòng hắn tràn đầy vui sướng, Triệu Duệ Kỳ do dự một lúc lâu, mới đem Yên Nhiên ôm vào trong lòng:
- Biểu muội, thật tốt.
Hai má Yên Nhiên đụng vào ngực hắn, nhắm lại đôi mắt:
- Là biểu ca tốt.
Tốt đến nổi khiến cho nàng không thể ly khai, khiến cho nàng không thể nhìn thấy ai khác.
Nhàn Nương vuốt luồn tóc trước ngực, ánh mắt sáng ngời hữu thần, Mộ Dung Thương vào kinh thành.
Màn trình diễn cuối cùng cũng sắp bắt đầu, Nhàn Nương nhắm mắt lại:
- Hắn cũng nên tới báo thù.
- Thị vệ của Nhữ Dương vương phủ... Điều ly khai...
- Dạ.
- Sai người truyền tin tức cho vương gia, Mộ Dung Thương đi đến Chủng Đậu Cung, nghe nói hắn cùng Trinh Nương trò chuyện rất vui vẻ.
- Dạ.
- Sai người thông tri với bọn hắn, Trinh Nương tu hành ở Chủng Đậu Cung là nữ nhân được vương gia coi trọng nhất.
- Dạ.
- Ngươi không cần khổ sở, ta sống đến ngày hôm nay đã quá đủ rồi.
Đại Minh đế quốc không chỉ có nghênh đón Nam Chiếu Nhiếp Chính vương Mộ Dung Thương.
Còn nghênh đón một đám người đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này.
Bọn hắn ẩn mình trong kinh thành Đại Minh đế quốc, chuẩn bị đòn phản kích cuối cùng.
Danh sách chương