Tay chân Sa Sa run run, cố giữ bình tĩnh. Cô cảm nhận được hơi thở của Hoàng Ân mỗi lúc một gần hơn

- thiếu gia, người.... (né tránh ánh mắt)

- hừ... (cười nhạt) cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô? (buông cánh tay xuống) 

- ..... (ngất xĩu vì mệt)

Hoàng Ân bất ngờ đỡ người Sa Sa vào lòng mình. Hắn chưa bao giờ có thể hình dung ra được một ngày, hắn có thể chạm vào cô gái khác gần như thế này

- thiếu gia yên tâm, chỉ là suy nhược cơ thể nhẹ, chỉ cần nghĩ ngơi lấy sức là khỏe lại (bác sĩ nói)

- cám ơn bác sĩ (hắn nói rồi nhìn vào người con gái đang nằm trên giường bằng ánh mắt xao xuyến)

- tránh cho bệnh nhân bị kích động mạnh vì cô gái này thường xuyên xúc động nên mới bị suy nhược cơ thể 

Mọi người đứng bên ngoài chồm chồm lên xem, ai cũng thắc mắc tại sao thiếu gia nhà mình lại tốt với Sa Sa thế. Bản tính của thiếu gia đó giờ là không quan tâm mọi người xung quanh ra sao mà

- có khi nào thiếu gia động lòng Sa Sa rồi không? 

- con kia, đừng nói bậy, kẽo thiếu gia nghe thấy. im đi (Vú Hoa lên tiếng) 

Vú Hoa bước vào trong phòng, đặt thuốc và đồ tẩm bổ cho Sa Sa trên bàn, lặng lẽ bước ra ngoài để tiển bác sĩ về. Hiện tại, chỉ còn 2 hình bóng gần kề nhau

- nha đầu này thật sự vào Khải gia mà không có mục đích hay động cơ gì? (Hoàng Ân nghĩ trong đầu) chẳng lẽ mình đã quá khắc khe và đa nghi?

Lặng nhìn khuôn mặt ngây thơ của Sa Sa, hình ảnh Liễu Trinh chợt hiện lên trong tâm trí của Hoàng Ân. Hắn cố nuốt nghẹn tâm tư vào lòng, tay nhẹ nhàng đưa lên mái tóc của Sa Sa. Hương thơm từ làn tóc ấy vương vấn mãi lên tay của hắn

hắn đứng thẳng dậy. Đi đến bên bàn để lấy thuốc cho Sa Sa uống. 

- cái này .... (nắm lấy đống thuốc đó rồi quay sang Sa Sa) uống thuốc bằng cách nào? 

Hắn thở dài 1 tiếng, cuối cùng cũng sà xuống giường, nâng người Sa Sa dậy

- chỉ còn cách này thôi ( hắn gật đầu)

Hoàng Ân ngậm thuốc và nước vào môi , sau đó tiến sát lại môi Sa Sa, đẩy hơi nhẹ để thuốc được chạy qua người cô. Sa Sa khẽ run lên. Sau khi làm xong, Hoàng Ân đặt Sa Sa xuống rồi rời khỏi phòng

Ở phòng mình, Hoàng Ân lấy tay chạm nhẹ lên cánh môi vừa chạm vào môi Sa Sa. cảm giác này đã rất lâu rồi Hoàng Ân chưa nếm thử. Hắn lại đưa tay mình lên để nghe hương thơm từ mái tóc mềm đó, nó không như những người con gái mà hắn từng gặp qua. Sa Sa thật khác biệt!

- không thể để tâm trí bị lưu mờ như vậy! (hắn chấn chỉnh mình)



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện