Tô Thần cũng không nghĩ đến Diệp Vi sẽ tới nhanh như vậy, Diệp Vi muốn ả chờ cô, trực giác của ả cho rằng Diệp Vi đang chơi đùa với ả, Diệp Vi có thể từ bỏ cơ hội tiếp cận Thịnh thiếu để tới tìm ả? Nói giỡn, trừ phi mặt trời mọc từ phía Tây!

Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tô Thần vẫn đợi, vốn dĩ ả ta không có bao nhiêu hi vọng gì, không nghĩ tới Diệp Vi thật sự sẽ tới!

“Như thế nào cô có thể từ bỏ được Thịnh thiếu? Cô có âm mưu gì có phải hay không?” Mục đích quá dễ dàng đạt được, ngược lại Tô Thần trở nên nghi thần nghi quỷ, cảm thấy Diệp Vi cái kỹ nữ tâm cơ này khẳng định đang đào cái hố cho ả nhảy xuống.

“Cái này có gì kỳ quái, ở bên người Thịnh thiếu nguy hiểm như vậy, cũng bởi vì hắn mà tôi thiếu chút nữa đã chết!” Diệp Vi xua xua tay, nói đến nghiêm trang, trong lòng còn cảm thấy Tô Thần dong dong dài dài, người cũng đã tới, không chạy nhanh đưa cô đi tìm chết còn nhiều lời như vậy làm gì? Thân là vai ác mà không biết bắt lấy một chút tàn nhẫn nào, khó trách chỉ có thể làm nữ phụ ác độc không tên, so với cô còn kém hơn rất nhiều.

Tô Thần: “……???” Diệp Vi thật sự không phải là người bệnh tâm thần? Ả nửa tin nửa ngờ, ở một phương diện cảm thấy Diệp Vi vô nghĩa, về phương diện khác lại cảm thấy cô nói rất có đạo lý?

“Vậy cô nói với Thịnh thiếu là cô phải đi như thế nào? Thịnh thiếu lại nói như thế nào?”

Diệp Vi nói: “Chưa nói cái gì a, Thịnh thiếu kêu tôi cút, tôi liền cút a.”

“???” Tô Thần cũng chấn kinh rồi! Diệp Vi thành thật như vậy sao?

Tô Thần càng thêm không tin, sự việc mất mặt như vậy Diệp Vi sao có thể tùy tiện nói với cô? Khẳng định là có âm mưu!

Đối mặt với ánh mắt không tin của Tô Thần, Diệp Vi cũng phải gấp hộ ả ta, thời điểm làm vai ác luôn là sẽ bị phát hiện, chính là cùng bọn họ cọ tới cọ lui, thái độ dây dưa dây cà có quan hệ, đạo lý tốc chiến tốc thắng có hiểu hay không?

“Thật sự, là Thịnh thiếu kêu tôi cút, thật nhiều người cũng nghe thấy được, không tin cô lên lầu hỏi đi.”

Tô Thần đi nơi nào hỏi được?

Người con gái bên cạnh Tô Thần lôi kéo ả, dùng cái ánh mắt, tựa như thúc giục.

Tô Thần: “Cô không gạt tôi?”

Diệp Vi: “Đương nhiên, bằng không vì cái gì tôi sẽ xuống dưới?”

Đúng vậy, nếu không phải vì Thịnh thiếu tức giận đuổi người, người nịnh nọt như Diệp Vi sao có thể bỏ đi được như vậy?

Được, rốt cuộc Tô Thần cũng tin cái này.

Diệp Vi ngu ngốc dốt đặc cán mai như vậy, chọc giận Thịnh thiếu mới là bình thường, lại nói Thịnh thiếu sao có thể để ý loại phụ nữ như Diệp Vi này?

Nghĩ như vậy, rốt cuộc một tia kiêng kị trong trong lòng ả ta cuối cùng cũng không còn, cười cầm lấy cái ly trên bàn, nâng chén nói: “Vậy được rồi, tới, uống một chén, chúng ta coi như giải hòa thế nào? Nhìn tiôi làm gì, không muốn uống a? Cô không uống chính là khinh thường tôi……”

Đương nhiên Diệp Vi nguyện ý, dường như là một chút do dự cô cũng không có, cầm ly đồ uống bị hạ thuốc lên chạm vào cái ly của Tô Thần, ngửa đầu liền uống hơn phân nửa cái ly.

Tô Thần chuẩn bị tốt mấy cái lý do thoái thác chỉ có thể đem lời nói nghẹn trở về: “……”

Ả ta trơ mắt nhìn Diệp Vi đắc ý uống nửa ly nước trái cây, còn cảm thấy vừa lòng thỏa ý chép chép miệng, giống như uống được cái của ngon vật lạ gì.

Cho đến khi đem Diệp Vi choáng váng đỡ lên xe, nhìn Diệp Vi bất tỉnh nhân sự, thanh thản ổn định nằm ở đằng kia, bộ dáng ngoan ngoãn vô cùng, Tô Thần cũng có chút hoảng hốt, không biết vì cái gì, ả luôn cảm thấy sự việc thuận lợi đến có chút quá đáng, quả thực có thể nói là không hề có trở ngại!

Ả ta nhịn không được lại bắt đầu hoài nghi có phải Diệp Vi có âm mưu gì hay không……?

Người con gái bên cạnh ả khẩn trương nói: “Có thể có âm mưu gì, Diệp Vi cũng ngất ở chỗ này, cô ta còn có thể tạo nên được sóng gió gì, chúng ta chạy nhanh đem người đưa đi đi! Làm sao bây giờ, lòng em vô cùng hoảng a, nếu chúng ta bị phát hiện thì làm sao bây giờ……”

Hiện tại Tô Thần cũng vô cùng phiền: “Câm miệng! Cho em nói chuyện sao?”

Người con gái lúng ta lúng túng ngậm miệng, trong lòng khẩn trương sợ hãi một chút không thiếu.

Mắt cô ta nhịn không được nhìn Diệp Vi nằm ở ghế ngồi phía sau, trong lòng lóe lên từng đợt không đành lòng rồi biến mất, nhưng cô ta chịu đủ khi dễ rồi, chịu đủ ánh mắt người khác nhìn cô ta một thời gian rồi, như v ậy chỉ có thể xin lỗi Diệp Vi.

……

Triệu Bằng bị Thịnh Chí Minh khẩn cấp gọi lại đây, còn có chút mờ mịt, bình thường lúc này Thịnh đại thiếu sẽ không tìm hắn, chỉ sợ không phải chuyện gì tốt, quả nhiên vừa đi qua đã thấy, sắc mặt Thịnh thiếu cực kỳ khó coi, hỏi hắn vấn đề càng làm cho hắn sửng sốt.

Diệp Vi? Không phải Diệp Vi đi rồi sao? Tình huống ngay lúc đó?

“Thời điểm tôi đi xuống lầu tìm Diệp Vi, cô ấy đã đi với Tô Thần rồi, lúc tôi đi ra đuổi theo thấy hai người họ cùng nhau lên xe, tình huống của Diệp Vi ngay lúc đó? Hình như là bị đỡ, cụ thể tôi không nhìn thấy rõ, tôi cũng không biết hai người họ đi đâu…… Tôi sẽ đi tra ngay đây!”

Khuôn mặt Thịnh Chí Minh trầm xuống: “Trực tiếp đi tra vị trí hiện tại của Khổng Bảo Hoa!”

Diệp Vi phải bị hiến cho Khổng Bảo Hoa, chỉ cần tìm được ông ta, là có thể tìm được Diệp Vi.

Lão già bất tử này, thế nhưng ngay cả người của hắn cũng dám động!

Thịnh Chí Minh tức giận làm cho Trần An với Trâu Húc cũng kinh ngạc, không phải chỉ là một người phụ nữ không liên hệ sao? Đến mức này sao?

“Thịnh thiếu, không phải cậu đã chấm dứt với Diệp Vi sao? Loại phụ nữ dối trá ích ký như cô ta, cậu duỗi tay lý giải giúp tôi một phen, hiện tại bộ dáng này của cậu, cậu không phải muốn ăn lại cây cỏ này chứ?” Trần An kinh ngạc nói.

Trâu Húc ở bên cạnh trêu ghẹo: “Cũng không thể nói Diệp Vi dối trá ích kỷ, cậu nói bên cạnh cậu có người phụ nữ nào không dối trá ích kỷ không? Nhưng mà Diệp Vi vẫn là rất chân thật, rốt cuộc có thể thừa nhận bản thân tham sống sợ chết yêu thích hư vinh cũng không dễ dàng. Đương nhiên vẫn là không so được với tiểu thiên sứ Nhược Nghiên, có thể vì cậu mà ngay cả mạng sống cũng không cần, đời này cũng không gặp được người thứ hai đâu.”

Thịnh Chí Minh lười đến mức không thèm phản ứng với bọn họ: “Đem người của các cậu ra dùng hết đi, tôi muốn lập tức biết vị trí của Khổng Bảo Hoa!”

Trần An với Trâu Húc thấy Thịnh Chí Minh nghiêm túc như thế, nhún vai, cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ gọi mấy cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài, quả nhiên trong chốc lát, liền có người đưa tin tức tới nói, ở vùng lân cận khách sạn Đông Phương thấy qua Khổng Bảo Hoa, lại đi tra một hồi, quả nhiên phát hiện hắn ở phòng vip lớn khách sạn Đông Phương.

Thịnh Chí Minh không nói hai lời, trực tiếp lái xe đi qua.

Thời gian hiện giờ đã là quá 1 giờ sáng, khoảng cách Diệp Vi rời đi đã qua gần hai giờ, Thịnh Chí Minh lại một lần nữa cảm nhận được cái gì gọi là lòng nóng như lửa đốt, Diệp Vi vụng về không đầu óc như vậy, điển hình của người bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, thế nhưng người như Tô Thần mà ngốc tử kia cũng trở thành bạn bè với ả ta, nguyện ý đi với ả ta cũng không đợi hắn!

Chờ tới khi hắn cứu cô ra, khẳng định phải hảo hảo giáo huấn nàng một lần, để cho cô biết cái gì gọi là người gian hiểm ác.

(Editor: Có mà bả hận chết anh cái tội phá việc của bả:))

Nói nữa, không phải cô ghét bỏ bên người hắn nguy hiểm quá mức sao? Chờ hắn cứu cô, xem cô còn dám nói như vậy không.

Cùng lúc đó, rốt cuộc Diệp Vi bị trúng mê dược cũng từ từ tỉnh lại, cô không vội vã mở to mắt, trước hết nghe động tĩnh chung quanh một chút, thật an tĩnh, an tĩnh đến kỳ cục, trong lòng cô kỳ quái, lặng lẽ mở một con mắt, lại đột nhiên đối diện với một đôi mắt vẩn đục!

—— Khổng Bảo Hoa ngồi ở mép giường, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, âm u nhìn chằm chằm cô, cũng không ra tiếng, dường như giống một con quỷ.

Ông ta đã nhiều hơn 60, ngay cả khi nói là bảo dưỡng, trên mặt ông ta cũng để lại những nếp nhăn khắc sâu, mái tóc màu đen bên trong kẹp lấy màu trắng, lại bởi vì trầm mê sắc đẹp, quầng thâm mắt rất nặng, trước mắt treo một khóe mắt thật to, thoạt nhìn chính là một bộ dáng đáng khinh.

“Rốt cuộc cũng tỉnh.” Ông ta cười một chút, lộ ra hàm răng vẩn đục giống đôi mắt của ông ta, “Hẳn là cô biết tôi không thích đùa chết người.”

Hiệu quả của thuốc ở trên Diệp Vi còn chưa có tan đi, đầu của cô không chỉ choáng váng, trên người cũng không còn nhiều sức lực, đương nhiên chút sức lực này cũng đủ để cô ngồi dậy, đây cũng là hứng thú độc ác của Khổng Bảo Hoa, chính là ông ta thích xem bộ dáng muốn giãy giụa mà lại không có sức lực giãy giụa của người khác, như vậy sẽ thỏa mãn tư tưởng hư vinh biến thái của hắn.

Diệp Vi ngồi dậy, co lại về phía đầu giường, cô áp xuống chờ mong dưới đáy lòng, trước xem xét cửa sổ ngoài ban công —— không tồi không tồi, cửa sổ đều mở ra, rất thuận tiện cho cô kết thúc công việc hoàn mỹ.

Dường như Khổng Bảo Hoa nhìn thấu ý tưởng của Diệp Vi, ông ta cười âm lãnh: “Đừng nghĩ tới việc chạy trốn, nơi này chính là tầng mười, cô xem lúc này đây, còn có người tới cứu cô hay không!”

Không sai, thật sự đúng là sẽ không có ai tới cứu cô, Diệp Vi rất là biết nhận thức gật gật đầu đồng ý: “Ừm, tôi biết a.”

Khổng Bảo Hoa: “……”

Khổng Bảo Hoa: “Hừ, cô đừng giả bộ, trong lòng cô khẳng định đang còn suy nghĩ tới Thịnh đại thiếu đi? Lúc trước theo tôi sẽ không phải tốt hơn sao? Khẳng định là tôi sẽ không làm cô thảm giống như hiện tại vậy, hiện giờ cô biết được Thịnh đại thiếu lãnh khốc vô tình, có phải hối hận lúc trước từ bỏ tôi hay không? Thịnh đại thiếu hiện tại ở với Vương Nhược Nghiên ôn nhu thiện lương kia, cô cảm thấy hắn còn sẽ liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một cái? A.”

Diệp Vi: “……”

Cô nhìn Khổng Bảo Hoa, trên đầu dần dần hiện ra một cái: “?”

“Cái này tôi cũng biết a?”

Khổng Bảo Hoa: “……?!”

Cái ánh mặt của Diệp Vi đây là sao? Vì cái gì cho ông ta một loại ảo giác “Ông đang nói cái gì vô nghĩa vậy vì sao còn không chạy nhanh hành động”? Giống như còn sốt ruột hơn so với ông ta?

Thật sự là Diệp Vi rất sốt ruột, như thế nào vị đồng bọn nhỏ này so với Tô Thần còn kém hơn? Thời khắc mấu chốt còn nói cái gì Thịnh Chí Minh Vương Nhược Nghiên a, cái này quan trọng sao? Trực tiếp thượng đi a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện