Edit: Diệp.

Khi nào là Diệp Hân nghĩ thông suốt đây? Có lẽ ở sau khi Thẩm Linh Linh và Triệu Hiên ly hôn, cô nhìn Thẩm Linh Linh - phu nhân hào môn lại biến thành một người bình thường lần nữa, không có Triệu Hiên sủng ái, cái gì của cô ta cũng không có khả năng khiến cô ghen ghét.

Diệp Hân đột nhiên cảm thấy không thú vị cực kỳ, cô không nhịn được hồi tưởng cả đời này cô đã làm những gì? Khi còn nhỏ liều mạng đọc sách, bởi vì ghen ghét Diệp Vi mà luôn đối nghịch với chị ta, cũng bởi vì ghen ghét, cô liều mạng hoàn thiện bản thân, muốn trôi qua tốt hơn Diệp Vi. Cô luôn muốn chèn ép Diệp Vi một phen.

Thế cho nên thời điểm cuối cùng Diệp Vi thích Triệu Hiên, mà Triệu Hiên lại thích Thẩm Linh Linh, cô không chút do dự đứng ở bên phía Thẩm Linh Linh, còn thêm mắm thêm muối nói chuyện Diệp Vi bắt nạt Thẩm Linh Linh ra sao cho Triệu Hiên nghe.

Bị người mình thích chán ghét là chuyện rất đau khổ đi?

Cô nhìn thấy Diệp Vi thống khổ, nhìn thấy Diệp Vi cầu mà không được, rốt cuộc cô cũng vui vẻ.

Từ nhỏ đến lớn cái gì Diệp Vi cũng có, bây giờ chị ta cũng nên nếm thử mùi vị mất đi.

Sau này Diệp Vi xảy ra tai nạn xe cộ biến thành người thực vật, mặc dù cô kinh ngạc, tiếc hận, cảm thán thế sự vô thường, nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ. Rốt cuộc cô có cơ hội, có cơ hội trở nên thân mật với ba mẹ Diệp Vi hơn, có lẽ cô còn có thể thay thế Diệp Vi, thay thế thân phận Diệp Vi, hưởng thụ tất cả của Diệp Vi……

Quả thật cô được như ý nguyện một đoạn thời gian, sau này thậm chí còn có được hệ thống y học Trung Quốc mà chỉ có trong tiểu thuyết!

Đó là một sự tồn tại vô cùng cường đại, cô cho rằng mình sắp trở thành nhân vật vĩ đại toàn cầu, thậm chí cả trên dưới 5000 năm, không gì sánh nổi!

Thế nhưng là ở thời điểm cô đang cố gắng học tập, Diệp Vi biến thành lệ quỷ uy hiếp cô phải giúp chị ta tỉnh lại, cuối cùng còn đoạt hệ thống y học Trung Quốc của cô đi!

Cô hận Diệp Vi, cho dù hệ thống y học Trung Quốc là của chị ta thì thế nào? Dựa vào cái gì cho cô hy vọng lại khiến cô thất vọng? Dựa vào cái gì?!!

Cô hận không thể thiên đao vạn quả Diệp Vi, cuối cùng lại không thể không thừa nhận, cô không có năng lực kia. Cô không biết ở trong hai năm biến thành người thực vật kia Diệp Vi đã xảy ra cái gì, thế nhưng là cô biết, Diệp Vi trở nên không giống trước, so với trước kia chị ta càng ác liệt hơn. Quan trọng nhất, là chị ta không thích Triệu Hiên, mặc cho Triệu Hiên và Thẩm Linh Linh kết hôn đối với chị ta mà nói cũng không có chút ảnh hưởng nào, chị ta lại biến thành chị ta của trước kia, kiêu ngạo, tự tin, nhìn như không thèm để ý đến tất cả, bộ dáng trong mắt không chấp nhận được nửa hạt kia vô cùng khiến cho người ta chán ghét.

Thế nhưng là hận đến cuối cùng, Diệp Hân mờ mịt.

Cả đời này cô làm cái gì đây? Cô có chuyện gì đáng để kiêu ngạo sao? Cuộc đời của cô dường như đều quay xung quanh Diệp Vi, luôn muốn giỏi hơn chị ta, luôn muốn đánh bại chị ta.

Có cái gì là thuộc về chính cô sao?

Lần đầu tiên Diệp Hân cảm thấy khủng hoảng, cuộc đời của cô vì sao biến thành như vậy?

Ở một lần bị bệnh, cô vào bệnh viện, lại nghe thấy tin Diệp Vi đi du lịch nước ngoài rồi.

Đột nhiên cô cảm thấy bản thân rất buồn cười, đem Diệp Vi trở thành kẻ thù cả đời, nhưng đối phương thì ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng chưa từng.

Diệp Hân:……

Cô lại bắt đầu hoài niệm cái loại cảm giác huấn luyện ở trong hệ thống y học Trung Quốc, bên trong mặc dù yên tĩnh không tiếng động, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng kiên định và thỏa mãn.

Cuối cùng, cô lại cầm lấy ngân châm lần nữa―― từ sau khi hệ thống y học Trung Quốc bị cướp đoạt, cô liền không còn chạm qua mấy thứ này nữa, dưới cái nhìn của cô, bị tước đoạt hệ thống y học Trung Quốc, đã nói lên tước đoạt y thuật của cô. Thế nhưng là thời điểm cô cầm lấy ngân châm, cái loại cảm giác diễn luyện trăm ngàn lần quen thuộc kia lại về rồi, đột nhiên cô đâm kim vào cánh tay!

“Sao lại thế này?” Vì sao cô cảm thấy kỹ thuật châm cứu mình chăm học khổ luyện lâu ngày vậy mà còn ở đây? Mặc dù không có dòng điện mà hệ thống y học Trung Quốc phụ trợ lúc dẫn vào, thế nhưng là thật sự ở đây!

Diệp Hân đột nhiên vui đến phát khóc! Cô lại bắt đầu bắt mạch cho mình, còn bắt mạch cho một y tá đang tới thay nước muối cho mình, đối phương không thể hiểu được nhìn cô: "Cô làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào không?”

“Chúc mừng, cô mang thai!”

“???”

……

Diệp Hân xuất viện, cô giống như đột nhiên tìm được phương hướng cuộc đời vậy, bắt đầu đọc sách y học hiện đại số lượng lớn, thậm chí còn lên kế hoạch tiến vào học viện đọc sách một lần nữa. Ý tưởng của cô bị mẹ Phùng Nặc phản đối kịch liệt, cũng đã làm vợ người ta rồi, không giúp chồng dạy con cho tốt, đi đọc sách cái gì chứ?

Ngay cả Phùng Nặc cũng không thể hiểu nổi cô, không thể duy trì ủng hộ cho cô, hai người còn vì thế mà xảy ra vài lần khắc khẩu. Bởi vì lúc trước Phùng Nặc và Diệp Hân đều chuẩn bị muốn một đứa bé, lúc này Diệp Hân lại đột nhiên thay đổi chủ ý muốn đi đọc sách, tất nhiên anh ta tức giận.

Biến hoá của cô rất lớn, ngay cả khi Thẩm Linh Linh quen thói muốn tìm cô bày tỏ thống khổ và phiền não của cô ta, Diệp Hân cũng từ chối. Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta bị từ chối, cô ta cũng sợ ngây người: “Diệp Hân, cậu làm sao vậy?”

Diệp Hân: “Tôi nói, tôi muốn đọc sách, không có thời gian bồi cô.”

Thẩm Linh Linh: “……”

Cô ta chỉ có thể ấm ấm ức ức nói: “Tớ chỉ là có chút khổ sở, muốn tìm cậu tâm sự, không phải chúng ta là bạn tốt sao……”

Rốt cuộc Diệp Hân cũng bạo phát: “Bạn tốt, ha, ai là bạn tốt với cô? Cô là bạn của tôi à, mỗi ngày ngoại trừ khoe với tôi Triệu Hiên có bao nhiêu yêu cô đối xử với cô có bao nhiêu tốt ra, cô còn sẽ làm cái gì? Tôi nghe đủ rồi! Cái gì mà A Hiên thật đáng ghét, kêu anh ấy đừng mua kim cương cho tớ anh ấy càng muốn mua! Lại tiêu mấy ngàn vạn! Cái gì mà quần áo tớ đủ mặc rồi, nhưng mỗi một quý anh ấy đều kêu người đưa quần áo mới tới thật lãng phí thật phiền! Cái gì mà A Hiên cứ muốn mang tớ đi ăn bữa tối dưới ánh nến, tớ chỉ muốn ăn một bữa cơm vô cùng đơn giản, làm cho long trọng như vậy thật phiền…… Cô không khoe ra cô sẽ chết sao? So với Diệp Vi cô còn khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm hơn!”

Thẩm Linh Linh nghẹn họng nhìn trân trối: “Tớ…… Tới không có ý này mà! Sao cậu lại nghĩ tớ như vậy chứ?”

Diệp Hân: “Cô không có ý này? Thẩm Linh Linh, cô là cái đồ thật dối trá, Diệp Vi cũng dối trá, nhưng chị ta không che giấu chút nào, chi ít là bằng phẳng, cô thì sao? Rõ ràng cô vô cùng dối trá, lại còn thích giả dạng ra vẻ đơn thuần!”

Thẩm Linh Linh: “……”

Diệp Hân: “Đừng tìm tôi nữa, những cái chuyện đó của cô tôi cũng nghe muốn nôn ra rồi.”

Thẩm Linh Linh cầm điện thoại có chút há hốc mồm, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Hân nói với cô ta loại lời này, thái độ lạnh nhạt kia, ngay cả một người xa lạ cũng không bằng.

Vốn là cô ta bởi vì chuyện ầm ĩ với Triệu Hiên mà không vui, muốn tìm Diệp Hân tâm sự, hiện tại tốt rồi, càng không vui.

Một đoạn thời gian thật lâu về sau cô ta cũng không nhìn thấy Diệp Hân nữa, đừng nói gặp mặt, ngay cả gửi tin nhắn cho cô cũng không thấy đáp lại. Mà chính bản thân cô ta cũng không có quá nhiều thời gian đi nghĩ đến chuyện Diệp Hân nữa, bởi vì về sau mâu thuẫn giữa cô ta và Triệu Hiên càng lúc càng lớn, cuối cùng thậm chí ly hôn.

Cô ta không muốn ly hôn, cũng không muốn Triệu Hiên cho cô ta phòng ở, tiền, vì thế cô dây dưa Triệu Hiên một đoạn thời gian thật dài, cô ta hy vọng Triệu Hiên có thể hiểu được là cô ta yêu hắn, trên đời này không có người nào hiểu hắn, yêu hắn hơn cô ta. Thời điểm cô ta nói như vậy, Triệu Hiên lại như phảng phất nghe thấy trò cười buồn cười nhất trên đời.

“Cô yêu tôi? Cô thật sự yêu tôi sao?” Người đàn ông từ trước đến nay trầm ổn dịu dàng giờ phút này vậy mà vô cùng bén nhọn, “Cô yêu chính là gia thế của tôi? Bề ngoài của tôi? Hay là yêu thứ tình cảm độc nhất vô nhị của tôi đối với Diệp Vi?”

“Bởi vì cô thích tôi ở trong tiểu thuyết, liền đi đoạt lấy cốt truyện thuộc về Diệp Vi, bá chiếm vị trí của cô ấy, làm tôi nhất kiến chung tình với cô. Thứ cô gọi là yêu cũng là tính toán mà đến, tình cảm của cô đối với tôi từ lúc ban đầu đã mang theo mục đích tính toán cướp đoạt.”

“Cô vậy mà nói cô yêu tôi ư?”

“Cô yêu đến tột cùng là tôi, hay là các loại thiết lập tiểu thuyết giao cho tôi?”

Thẩm Linh Linh đột nhiên run lên, thiếu chút cô ta không đứng thẳng được nữa, trợn to mắt nhìn Triệu Hiên, phảng phất đang nhìn một con quái vật!

“Anh, anh anh…… Làm sao anh lại biết? Khi nào thì anh biết được?” Thẩm Linh Linh gần như hỏng mất, vì sao Triệu Hiên lại biết? Vì sao? Không phải hắn là nhân vật trong tiểu thuyết sao?

Vì sao sau khi biết sự thật, Triệu Hiên cũng biết? Diệp Vi nói cho hắn sao?

Triệu Hiên khôi phục lý trí là lạnh nhạt, thanh tỉnh, hắn đã từng dịu dàng đã sớm không còn tồn tại nữa: “Ký hiệp nghị ly hôn thì đi đi, đừng đến tìm tôi nữa, về sau chúng ta cũng không cần gặp lại.”

Thẩm Linh Linh sợ hãi lại thống khổ, tranh luận nói: “Cho dù mục đích ban đầu của em không thuần túy, nhưng chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ sẽ không có tình cảm sao? Chúng ta ở chung nhiều năm như vậy là giả sao? Em thật sự thích anh mà! Chẳng lẽ anh cũng chưa từng thích em sao?”

Triệu Hiên: “Tôi không thích cô.”

Thẩm Linh Linh: “Có phải Diệp Vi nói gì đó với anh không? Anh đừng tin lời cô ta nói, cô ta vẫn chưa từ bỏ anh, cô ta đang châm ngòi ly gián! Anh phải tin tưởng em a!”

Triệu Hiên: “Đủ rồi!”

Ánh mắt hắn lạnh lùng: “Diệp Vi không nói với tôi bất cứ chuyện gì, châm ngòi ly gián chính là cô, vẫn luôn là cô.”

Thẩm Linh Linh còn muốn nói nữa, Triệu Hiên lại nói: “Nếu cô càn quấy nữa, tôi liền thu hồi toàn bộ tiền đồng ý cho cô trên hợp đồng ly hôn.”

Hắn quá nhẫn tâm, cặp mắt kia chỉ còn là hờ hững và lãnh tình đối với một người ăn trộm.

“Không cần xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Nếu không, tôi không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì. Cũng đừng nói loại trò cười cô yêu tôi này, hỏi bản thân cô một chút, cô tin không?”

Thẩm Linh Linh:……

Cơ hồ là Thẩm Linh Linh chạy trối chết, cô ta không dám đối mặt với Triệu Hiên như vậy, không hề bị cốt truyện ảnh hưởng Triệu Hiên thông minh đến đáng sợ, tất cả ở trước mặt hắn Thẩm Linh Linh không che giấu được chỗ nào.

Vốn dĩ cô ta còn muốn kéo dài một chút, hy vọng tạm thời có thể khiến Triệu Hiên thay đổi tâm ý, nhưng ngay cả thời gian cho cô ta kéo dài cũng không có, sau khi ngả bài với cô ta, Triệu Hiên liền phân phó quản gia, thu thập xong từng đồ vật của cô ta, cất vào xe vận tải, đuổi cô ta ra khỏi nhà, căn bản không cho cô ta bất kỳ một cơ hội nào.

Rốt cuộc Thẩm Linh Linh cũng nhận thức được quyết định của Triệu Hiên, hắn thật sự muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với cô ta, cô ta trở thành một vết nhơ không thể nói đến trong đời hắn.

Đoạn thời gian kia, dường như toàn bộ trong vòng đều đang nghị luận việc Triệu Hiên đột nhiên ly hôn với Thẩm Linh Linh, tin tức còn lên báo chí. Dù sao thời điểm cô bé lọ lem gả vào hào môn, cũng từng chấn động một thời, hiện giờ thảm hại cô đơn, tất nhiên không thể không trở thành đề tài cho người khác buôn dưa.

Đoạn thời gian kia Thẩm Linh Linh trôi qua rất khổ, cô ta dọn ra từ nhà họ Triệu, bất kể đi đến nơi nào cũng có thể nhận được ánh mắt khác thường của người khác, ngay cả trong nhà cũng như thế, ba cô sáu bà tất cả đều gọi điện thoại tới hỏi cô ta vì sao ly hôn, có khối người vui sướng khi người gặp họa, ngay cả ba mẹ cô ta cũng đang khuyên cô ta trở về tìm Triệu Hiên nhận sai, không nên cáu kỉnh, không ai hiểu được cô ta.

Thẩm Linh Linh có miệng nhưng khó mà trả lời, rõ ràng cô ta không làm gì sai, là Triệu Hiên nhất định phải ly hôn với cô ta, sao có thể trách cô ta chứ?

Hơn nữa cô ta như bây giờ, đừng nói đi tìm Triệu Hiên nhận sai, ngay cả gặp hắn một cái cũng khó như lên trời ――Nhìn thấy Triệu Hiên từ trên báo chí tài chính và kinh tế, vậy mà thành liên hệ duy nhất giữa cô ta và Triệu Hiên.

Lần đầu tiên Thẩm Linh Linh cảm thấy bất lực và đau khổ ở thế giới này, cô ta cho rằng mình sẽ đạt được hạnh phúc mà cô ta tha thiết mơ ước, cuối cùng chẳng qua chỉ là lấy giỏ tre múc nước.

Cô ta gần như sụp đổ.

Không nên như vậy, không nên như vậy a……

Càng làm cho cô ta sụp đổ, là lúc cô ta nhìn thấy tin tức Diệp Hân lần nữa, lại là ở trên một tin tức vào vài năm sau, cô vậy mà thành công cứu một người thực vật ngủ say ba năm tỉnh lại! Đây quả thật là kỳ tích y học, mà cái kỳ tích này còn trình diễn lần lượt!

Quả thật Thẩm Linh Linh không dám tin tưởng, kết cục của Diệp Hân rõ ràng không phải như thế a, cô làm nữ phụ bên cạnh nữ chủ, mặc dù cũng gả cho Phùng Nặc là phú nhị đại, nhưng cả một đời cô trôi qua cũng không hài lòng, hơn phân nửa đời đều là đấu tranh với mẹ chồng, bị mẹ chồng chèn ép, chồng cô cũng không quá yêu thương cô gì nhiều, ngược lại luôn luôn khuyên cô nhịn nhiều một chút, nhường nhiều một chút, nhìn như rực rỡ thật ra là ảm đạm trôi qua nửa đời người.

Sao cô có thể có thành tựu như vậy?

Cô ta lại gửi tin nhắn cho Diệp Hân lần nữa, đáng tiếc Diệp Hân đã sớm kéo đen cô ta, tin nhắn của cô ta tất nhiên không gửi qua được, cô ta lại gửi cho một người bạn tốt của cô ta, nhưng mà vẫn luôn không thông qua được. Trước đó bạn học bên trong group lúc này cũng náo nhiệt vô cùng, nhao nhao chúc mừng Diệp Hân tới, lần trước náo nhiệt như vậy, vẫn là khi tin tức cô ta và Triệu Hiên ly hôn lộ ra ánh sáng.

Thẩm Linh Linh tức giận đến không chịu được, cô ta lại nhìn nhìn Diệp Hân một thân áo blouse trắng tự tin kiêu ngạo trong tin tức lần nữa, mà bản thân cô ta thì sao? Triệu Hiên chỉ cho cô ta một căn phòng và 500 vạn tài chính, số tiền kia ở lúc cô ta trầm mê trong thống khổ đã tiêu không ít, sau này cô ta lại đi học người quản lý tài sản mua cổ phiếu, hao tổn không ít, mà ba mẹ cô ta cũng cầm một số tiền từ chỗ cô ta đi mua phòng cho em cô ta, hiện giờ tiền dư lại căn bản không đủ cô ta miệng ăn núi lở, cô ta lại muốn học làm người buôn bán, mở tiệm trà sữa cửa hàng quần áo mấy tháng liền bởi vì sinh ý không tốt mà đóng cửa, cuối cùng cô ta chỉ có thể đi ra ngoài tìm việc, mỗi ngày sáng chín chiều năm, mệt gần chết, cuộc sống cô ta lại biến thành như trước kia……

Ngồi ở trên xe buýt về nhà, Thẩm Linh Linh rốt cuộc không nhịn được gào khóc!

……

Đã rất lâu rồi Diệp Hân không thấy Diệp Vi, một là chính cô bận bịu, hai là Diệp Vi cũng rất bận. Lần này cô đến nhà họ Diệp, cũng không phải tới cảm kích Diệp Vi, cô coi Diệp Vi như quân địch giả hơn hai mươi năm, không nói nên lời cảm ơn với cô được. Cho dù là trong lòng cô có chút cảm kích Diệp Vi, cô cảm kích Diệp Vi ở thời điểm lấy đi hệ thống y học Trung Quốc, không cướp đoạt ký ức của cô, để cô giữ lại tất cả những gì học được ở hệ thống y học Trung Quốc.

Đương nhiên Diệp Vi chưa từng hiếm lạ lời cảm ơn của Diệp Hân, sở dĩ cô không cướp đoạt ký ức của cô ta, chính là lưu lại cho cô ta một con đường, nếu cô ta có thể suy nghĩ cẩn thận, tất nhiên có thành tựu, nghĩ không rõ vậy đó cũng là chuyện của cô ta. Xem như trả lại ân tình mấy năm kia cô ta chăm sóc ba mẹ cô, dù sao cũng là một người không muốn cứu cô, còn muốn động tay động chân vào châm cứu, Diệp Vi không có nhiều lòng tốt như vậy.

Diệp Hân vừa đến nhà họ Diệp, không có nhìn thấy Diệp Vi trước, ngược lại thấy được một người đàn ông kỳ lạ ―― đó là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai.

Anh ngồi ở trên sô pha phòng khách, một tay chống cái trán, một tay cầm điều khiển từ xa, như có như không đổi đài truyền hình. Thấy cô tiến vào, cũng chỉ nâng nâng mi mắt lên, một cái liếc mắt kia, lười biếng tản mạn, lại lộ ra một cổ xa xăm và thờ ơ phảng phất như cách một thế kỷ.

Liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt lại rơi xuống trên TV, ngay cả coi thường cũng làm như đương nhiên vậy.

Từ sau khi thành danh, Diệp Hân còn chưa từng gặp người nào dùng loại ánh mắt này nhìn cô, ngay cả mẹ chồng khinh thường cô ta nhất, hiện giờ đối với cô cũng là vẻ mặt ôn hoà, yêu mến có thừa, những quý phụ nhân đã từng khinh thường cô kia, nhìn thấy cô cũng thay đổi cái mặt. Đây là thứ mà cô đã từng muốn nhất, mà khi thật sự có được, cô lại cảm thấy chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Lại nói, đã lâu rồi cô không gặp được người dùng loại ánh mắt này nhìn cô.

“Chào anh, tôi là Diệp Hân. Anh là khách nhân của nhà họ Diệp sao?”

Người đàn ông lại nhìn cô ta một cái nữa, hơi gật đầu: “Ừ.”

Ánh mắt lại rơi xuống trên TV, phảng phất thứ trong TV mới là điều hiện giờ anh quan tâm nhất.

Diệp Hân: “……” Chỉ có vậy?

Sau đó cô nghe Diệp Vi gọi anh ta là Tưởng Phỉ.

Tưởng Phỉ?

Một người đàn ông xa lạ mà cô chưa từng gặp.

Người kia là ai?

“Bạn trai chị?”

“Bạn bè.”

“Ha hả.”

Chị thấy tôi có tin không?

Về sau cô ta nhìn thấy, Tưởng Phỉ đối với ai đều lười biếng thì đối với Diệp Vi cũng như vậy, đối với cô dường như cũng không có gì khác biệt. Chỉ là xuất thân của anh ta hẳn là không thấp, mặc dù lười biếng, nhưng giơ tay nhấc chân lại lộ ra ưu nhã quý khí, ngay cả lễ nghi cũng không kém chút nào, rất là khiến cho người ta thích ―― Cha mẹ Diệp Vi rất thích anh ta.

Mẹ Diệp đối xử với anh ta rất nhiệt tình, còn từng hỏi chuyện nhà anh ta cùng với hiện trạng của anh ta. Bởi vì bà rất nhọc lòng chung thân đại sự của con gái.

Đáng tiếc, nghe nói người nhà Tưởng Phỉ đều qua đời, mà chính anh ta cũng không có công việc.

Cha mẹ song vong, còn là dân thất nghiệp lang thang.

Diệp Hân bắt đầu hoài nghi ánh mắt của Diệp Vi, người như vậy chị ta cũng nhìn trúng? Nhưng mà điều kiện này ngược lại rất thích hợp ở rể, cùng với ý tưởng của mẹ Diệp không bàn mà hợp.

Cùng với gả con gái ra ngoài, không bằng cưới một người về nhà!

Diệp Vi:……

Cô không nhịn được đi tìm Tưởng Phỉ đang xem phim thần tượng: “Chừng nào thì cậu đi? Còn chưa giả bộ xong à?”

Tưởng Phỉ cũng không nâng mắt lên chút nào: “Không vội.”

Diệp Vi: “Không vội nữa tôi sợ cậu muốn chạy cũng không chạy được.”

Tưởng Phỉ: “Không sợ.”

Diệp Vi: “……?”

Tưởng Phỉ: “Muốn cưới tôi, không dễ như vậy.”

Diệp Vi:…………

=====

Toàn Văn Hoàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện