Cả dám ngồi cùng bàn đều ngây dại, sôi nổi xoay đầu, giả vờ không thấy được hình ảnh lúc nãy, sợ sẽ bị diệt khẩu.
Ai biết sẽ có một màn kinh bạo (kinh ngạc + táo bạo) như vậy.
Thanh âm Lục Dĩ Hoài rất thấp, ở gần mới nghe được.
Ngu Trà mê mang gật đầu, nghe lời về chỗ ngồi, cô cũng không biết chỗ của mình ở đâu, chỉ có thể ngồi đại chỗ nào đó.
Mắt cô nhìn đến cái ly thủy tinh trên bàn, hai mắt sáng ngời, vươn tay ra lấy, kết quả lại bị một bàn tay khác cầm đi trước.
Ngu Trà lập tức xoay đầu, không vui nhìn đối phương.
“Hửm?” Lục Dĩ Hoài đối diện với cô, đặt cái ly ở chỗ khác, ra khỏi tầm mắt cô, “Có vấn đề gì?”
Ngu Trà theo bản năng trả lời: “Không có.”
Qua một lúc lắng đọng lại, cô đã hơi tỉnh táo, chỉ là năng lực tư duy lại chậm hơn bình thường rất nhiều, nửa ngày mới phản ứng lại.
Lục Dĩ Hoài kêu người đem đến một ly nước mật ong, dung dịch nằm trong ly thủy tinh thoạt nhìn không khác gì so với rượu, ôn hòa nói: “Uống cái này.”
“Rất ngọt a.” Ngu Trà nhận cái ly, còn tưởng là rượu, uống từng ngụm nhỏ, có thể là do quá ngọt, nhíu nhíu mày, nhưng không thể từ chối.
Uống hết ly lại muốn tìm rượu, nhưng rượu trên bàn hoặc là đã có chủ, hoặc là đã bị dẹp hết.
Tô Ngọc ngồi một bên nhìn qua, có hơi không đành lòng, nhắc nhở nói: “Lục ca, Chị dâu nhỏ muốn uống, cho cậu ấy một ly đi.”
Lục Dĩ Hoài liếc mắt nhìn hắn.
Tô Ngọc giơ tay đầu hàng, quay đầu nhìn thấy Ngu Trà ngoan ngoãn ngồi bên kia, không nói lời nào, đang cầm ly mật ong uống từng ngụm nhỏ, dáng vẻ này ở quán bar rất khó tìm thấy, cũng rất mê người.
“Lục ca lo lắng chi Chị dâu nhỏ, cậu xen vào làm gì a.”
“Tôi nói chứ, Chị dâu nhỏ uống say rồi vẫn rất nghe lời Lục ca, uống mật ong để tỉnh rượu cũng tốt.”
“Không nghĩ rằng Chị dâu nhỏ lại là một tiểu tửu quỷ (người thích uống rượu, mình thấy để vậy dễ nghe hơn), lại có thể thèm đến như vậy, trước kia đúng là không biết.”
Các nam sinh vừa đánh bài vừa nói chuyện ríu rít với nhau.
Hiểu biết của bọn họ với Ngu Trà không nhiều không ít, nhưng cũng biết bình thường cô là bé ngoan, nữ sinh trong trường rất ít khi uống rượu, kết quả không nghĩ rằng Ngu Trà ngoan như vậy lại có thể uống không ít rượu.
Chai rượu lúc nãy nếu một người trong đám bọn họ uống chắc chắn cũng rất say, noí không chừng còn khoa trương hơn Ngu Trà.
Ngu Trà bất tri bất giác lại đến gần Lục Dĩ Hoài.
Khi say rượu cô đề làm theo bản năng, trên người hắn mang lại cho cô cảm giác an toàn, đây là năng lực bí ẩn của một người.
Càng đến gần, Lục Dĩ Hoài có thể ngửi thấy mùi rượu rất thơm, trộn lẫn với mùi hương cơ thể làm cổ họng hắn lại bắt đầu nóng rát.
Hắn quay đầu đi, nhìn thấy một đôi mắt ngây thơ, hô hấp chậm lại một ít, trầm giọng nói: “Đi toilet.”
Ngu Trà á một tiếng: “Được.”
Lục Dĩ Hoài đã có thể đứng thẳng được vài phút, nên bây giờ hắn có thể tự làm, không cần người giúp đỡ.
Hắn ngồi trên xe lăn, mang theo Ngu Trà đi qua bên kia.
Thỉnh thoảng Ngu Trà đến gần, đụng đến cánh tay hắn, Lục Dĩ Hoài có thể cảm giác được xúc cảm mềm mại, vừa xoay đầu là đối diện với cặp mắt trong suốt ngoan ngoãn.
Cũng chỉ khi uống say cô mới có thể vô hại như vậy.
Lục Dĩ Hoài cười nhạo một tiếng.
Tại quầy bar, Sơ Ninh đang gắn lại mặt nạ của mình.
Ở đây có hai bartender, một người đứng bên kia, một người đứng ở đây xum xoe, nửa khuôn mặt của cô đẹp như vậy, tâm tư của đối phương không cần nói cũng biết.
Tần Du vẫn luôn ngồi cạnh cô, cười hi hi nhìn cô ấy: “Không phải trước kia tôi không biết sao, cậu đừng để trong lòng.”
Hôm nay hắn mới biết được, Sơ Ninh chính là cô gái nhỏ mà trong nhà đã nói, lúc trước hắn không thèm để trong lòng, còn phủ định nữa.
Tần Du nghĩ nghĩ, trước kia mình chưa gặp Sơ Ninh, còn cãi nhau với cha mẹ, nói lỡ như đối phương là một người xấu nhiều chuyện thì bọn họ cũng sẽ để cho hắn cưới?
Kết quả bây giờ bị vả mặt.
Tần Du nhấp rượu, “Tôi chưa từng nghĩ đến, người tôi luôn theo dõi trên Weibo lại là cậu, nếu cậu không đăng video thì tôi vẫn không biết.”
Sơ Ninh hơi nghiêng đầu, liếc hắn một cái.
Thiếu niên đang đắm chìm trong câu chuyện căn bản không chú ý đến ánh mắt giảo hoạt của cô, còn đang một mình ảo não chuyện ngu xuẩn trước kia của mình.
Sơ Ninh đang định nói, dư quang nhìn thấy người đằng kia, đột nhiên hỏi: “Lương Vân trở lại lúc nào vậy?”
“Lương Vân?” Tần Du suy nghĩ một chút, “Chắc là mấy ngày trước, nếu không tin tức cũng đã truyền ra ngoài, tôi gặp hắn ở đây mới biết được.”
“Hắn mang theo một nữ sinh đi vào toilet.” Sơ Ninh nhìn hai bóng dáng biến mất ở hành lang, “Muốn đi không?”
Tần Du nhíu nhíu mày, “Người còn lại là ai?”
Sơ Ninh miêu tả cho hắn quần áo và mặt nạ của cô gái.
“Chị gái của Chị dâu nhỏ a.” Tần Du bừng tỉnh đại ngộ, lần trước nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện đi chơi cùng nahu, “Là cô ta tự muốn, không cần xen vào.”
Thân là đại tiểu thư Ngu gia còn không biết Lương Vân là loại người nào, là do cô ta vô tri. Bọn họ không có nghĩa vụ phải giúp cô ta.
Ngoài ra bọn họ cũng không hợp nhau.
Sơ Ninh suy nghĩ gật đầu.
Cô ấy cũng biết chuyện Lục gia, đương nhiên biết thân phận của Ngu Trà, cô ấy rất có hảo cảm với Ngu Trà, cô ấy cảm thấy mình và Ngu Trà là một loại người.
Có lẽ người khác không thấy điểm giống nhau của bọn họ, chỉ là do cô ấy tự cảm thấy.
“Tôi nhớ lần trước Ngu Minh Nhã gây chuyện rất lớn trên Weibo, bây giờ lại có thể xuất hiện bình yên ở quán bar, cũng thật lạc quan.” Tần Du nói.
Sơ Ninh nói: “Chuyện như vậy trên mạng là bình thường.”
“Ngu Minh Nhã vô tri không biết gì, còn sống rất tốt.” Tần Du xoay ly rượu, “Bất quá sớm muộn gì cũng sẽ thua vì sự vô tri này.”
Sơ Ninh không thể phủ nhận.
Cô ấy nhìn thấy lúc nãy Ngu Minh Nhã đi với Lương Vân, hình như đã say rồi, Lương Vân chay mặn đều ăn, sao có thể tha cho món ăn đã dâng lên tận miệng.
Hơn nữa, đam mê của hắn rất đặc biệt.
Ngu Minh Nhã nhìn ánh đèn lập lòe đầy màu sắc, âm nhạc bên tai cũng dần không nghe rõ, đầu óc cô ta bây giờ đã rối loạn.
Cô ta quay đầu: “Tôi muốn đi toilet.”
Lương Vân nói: “Tôi đi cùng cô.”
Ngu Minh Nhã đi với hắn qua toilet bên kia, bên trong lúc này còn có người, chắc là một cặp đang yêu nhau, lời ngon tiếng ngọt, không hề kiêng dè người khác tiến vào.
Trước kia cô ta chỉ đi những sự kiện chính thức, chỉ có những danh môn tiểu thư khuê tú, nói chuyện khéo léo.
Ngu Minh Nhã vỗ mặt, trên cằm còn có dấu vết.
Lương Vân đứng cạnh cô ta nói gì đó, Ngu Minh Nhã không nghe thấy, đến gần một chút, “Minh Nhã, ra ngoài một chút, ở đây quá ồn.”
Trong giọng nói còn lẫn với tiếng nhạc điện tử.
Trong đầu Ngu Minh Nhã còn đang bị chuyện trong toilet kích thích, cứ như vậy để Lương Vân lừa đi, chậm chạp gật đầu.
Hai người đi song song ra khỏi hành lang, hành vi bình thường của Lương Vân cũng coi như ôn nhu, hôm nay cũng rất thân sĩ, làm Ngu Minh Nhã rất hưởng thụ.
Sau đó, hai người dừng lại ngay cửa.
Thần sắc Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt nhìn Lương Vân rời đi cùng Ngu Minh Nhã, Lương Vân còn vẫn tay với bạn bè phía trước, hắn nhíu nhíu mày.
“Ngu Trà! Mày cũng đến đây, đúng là âm hồn không tan!” Không nghĩ tới Ngu Minh Nhã lại mở lời trước, kêu lên.
Ngu Trà a một tiếng, sau đó mới phát hiện cô ta đang đứng trước mặt, đi ra sau xe lăn Lục Dĩ Hoài, không nghĩ nói chuyện.
Hai mắt Lương Vân nhìn cô mấy lần, nhanh chóng dời tầm mắt, cười nói: “Lục thiếu, chúng tôi đi trước.”
Hắn sợ Lục Dĩ Hoài nhúng tay vào chuyện này.
Dù sao Ngu Minh Nhã cũng là chị gái Ngu Trà.
Ai ngờ Lục Dĩ Hoài cũng không thèm nhìn, trực tiếp kéo Ngu Trà đi lên, đến khi cách xa mấy bước, mới ném xuống một câu: “Khuyên cậu đừng chơi đùa quá trớn.”
“…”
Trán Lương Vân đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn Ngu Minh Nhã, suy nghĩ nên tiếp tục hay từ bỏ, cuối cùng dục vọng chiến thắng lý trí.
Không dễ gặp được người thích hợp như vậy.
Mà bên này, cuối cùng Ngu Trà mới phản ứng lại: “Hồi nãy là Ngu Minh Nhã sao? Có phải cô ta say rồi không?”
“Ừm.”
Lục Dĩ Hoài dùng tay mở vòi nước, rửa sạch rượu dính trên tay cô, cô vẫn chậm nửa nhịp, để mặc cho hắn làm.
Ngu Trà còn đang suy nghĩ chuyện của Ngu Minh Nhã, hai người đó thân mật như vậy, không phải đang hẹn hò chứ, rất có khả năng như vậy.
Nếu bị Trần Mẫn Quyên biết, rất có thể sẽ nhốt Ngu Minh Nhã trong nhà, vì bà ta chỉ một lòng muốn gả Ngu Minh Nhã vào hào môn đứng đầu.
Chỉ tiếc, lần này có khả năng bà ta sẽ thất vọng.
Trong lúc suy nghĩ, tay Ngu Trà đã được rửa sạch.
Ở đây cách xa trung tâm quán bar, tiếng nhạc nhỏ hơn rất nhiều, thoát khỏi hoàn cảnh ồn ào vài phút, Ngu Trà đã tỉnh lại khá nhiều.
Nhìn mình và Lục Dĩ Hoài thân mật như vậy, hai tai cô nóng lên, há miệng thở dốc, không biết nói gì cho tốt.
Lục Dĩ Hoài cười như không cười, “Tỉnh?”
Ngu Trà nhỏ giọng: “Ân…”
Lúc nãy cô không làm gì đúng không?
Ngu Trà lén nhìn Lục Dĩ Hoài, thấy hắn có vẻ không tức giận, chắc là mình không có làm gì chọc tức hắn.
Sau khi trở về, quán bar đã đến đỉnh điểm.
Đang diễn ra trò chơi hôn mô ngẫu nhiên, vốn dĩ ai cũng phải tham gia, nhưng người phụ trách quán bar đã bỏ tên họ ra khỏi danh sách.
Dưới ánh đèn ồn ào náo động như vậy, hai người nam nữ xa lạ hôn môi, mỗi người đều mang mặt nạ, nhiệt tình hòa nhập vào đó.
Tiếng vỗ tay huýt sao vang lên khắp nơi.
Ngu Trà không thích hoạt động như vậy.
Lục Dĩ Hoài để đồ trên tay xuống, “Trở về.”
Tô Ngọc và Chu Chu đang xem náo nhiệt, cắn hạt dưa, vội vàng nói: “Đừng đi mà, đang hay đó.”
“Các cậu cứ tự nhiên, không về cũng được.” Lục Dĩ Hoài thuận miệng nói một câu, lại nói: “Theo tôi.”
Hiển nhiên là nói với Ngu Trà.
Ngu Trà ngoan ngoãn đuổi kịp, trên tay còn có hạt dưa vừa lột, coi như đồ ăn vặt mà ăn từng hạt.
Đến khi ra khỏi quán bar, gió nhẹ thổi qua làm thanh tỉnh hơn rất nhiều, lúc này đèn trên đường sáng trưng, nhưng lại rất ít người.
Ngu Trà duỗi tay, nhẹ giọng hỏi: “Anh ăn không?”
Bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay có một nắm hạt dưa đã lột, đối lập với da thịt trắng như tuyết.
Ánh mắt Lục Dĩ Hoài sâu lại, nhớ đến hình ảnh cô ngậm lấy ngón tay của mình.
Ngón tay hắn giật giật, hầu kết lăn lộn.
Lục Dĩ Hoài nói: “Em ăn đi.”
Tốc độ nói chuyện rất nhanh, thanh âm lãnh đạm.
Ngu Trà không hiểu vì sao hắn lại khó chịu, hừ một tiếng trong lòng, không ăn càng tốt, cô ăn một mình.
Gió đêm hơi lạnh, cảm giác kia của Lục Dĩ Hoài đã vơi đi một ít.
Về đến khách sạn cũng đã khuya.
Ngu Trà không ngâm mình, sau khi rửa mặt thì lên giường ngủ, dù sao cô cũng đã uống rượu, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt.
Giấc ngủ này kéo dài đến sáng sớm.
Thời tiết ở khu du lịch rất tốt, ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào, kéo dài một đường đến mép giường, chiếu rọi lên tấm chăn đã bị xốc lên.
Ngu Trà đi ra từ toilet, tóc mới gội đã sấy một nửa, đang định đi lấy đồ thì nghe thấy tiếng động.
Cô nhíu nhíu mày.
Ngu Trà nghe thấy tiếng này giống như xe cấp cứu, kéo màn ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu dừng bên dưới.
Tiếng đập cửa vang lên.
Sáng sớm đã gõ cửa, chắc chắn đã có chuyện, thêm chiếc xe cấp cứu bên dưới, Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện?
Ngu Trà sợ nhất việc này.
Vì Lục Dĩ Hoài đang trong thời kì phục hồi, không lâu nữa đã có thể không ngồi xe lăn, nếu lúc này xảy ra chuyện thì không biết có thể giẫm lên vết xe đổ lúc trước hay không.
Trong lòng cô căng thẳng, hôm qua sau khi tắm xong chỉ mặc váy ngủ, bên dưới đầu gối không có gì che chắn, bây giờ không kịp thay quần áo đã ra mở cửa.
Ngoài cửa chính là Lục Dĩ Hoài, hắn đang ngồi trên xe lăn.
Ngu Trà thở phào, hắn không có gì thì tốt, cô lại tò mò, vậy ai là người trong xe cấp cứu?
Thật kỳ quái.
Ngu Trà cong đôi mắt, “Tôi còn tưởng là ——”
“Trở về.” Lục Dĩ Hoài ngắt lời cô, tầm mắt dời xuống bên dưới, dừng trên hai bắp đùi trơn mảnh của cô, lãnh đạm nói: “Thay quần áo rồi đi ra.”
Hết chương 37
#xanh
Ai biết sẽ có một màn kinh bạo (kinh ngạc + táo bạo) như vậy.
Thanh âm Lục Dĩ Hoài rất thấp, ở gần mới nghe được.
Ngu Trà mê mang gật đầu, nghe lời về chỗ ngồi, cô cũng không biết chỗ của mình ở đâu, chỉ có thể ngồi đại chỗ nào đó.
Mắt cô nhìn đến cái ly thủy tinh trên bàn, hai mắt sáng ngời, vươn tay ra lấy, kết quả lại bị một bàn tay khác cầm đi trước.
Ngu Trà lập tức xoay đầu, không vui nhìn đối phương.
“Hửm?” Lục Dĩ Hoài đối diện với cô, đặt cái ly ở chỗ khác, ra khỏi tầm mắt cô, “Có vấn đề gì?”
Ngu Trà theo bản năng trả lời: “Không có.”
Qua một lúc lắng đọng lại, cô đã hơi tỉnh táo, chỉ là năng lực tư duy lại chậm hơn bình thường rất nhiều, nửa ngày mới phản ứng lại.
Lục Dĩ Hoài kêu người đem đến một ly nước mật ong, dung dịch nằm trong ly thủy tinh thoạt nhìn không khác gì so với rượu, ôn hòa nói: “Uống cái này.”
“Rất ngọt a.” Ngu Trà nhận cái ly, còn tưởng là rượu, uống từng ngụm nhỏ, có thể là do quá ngọt, nhíu nhíu mày, nhưng không thể từ chối.
Uống hết ly lại muốn tìm rượu, nhưng rượu trên bàn hoặc là đã có chủ, hoặc là đã bị dẹp hết.
Tô Ngọc ngồi một bên nhìn qua, có hơi không đành lòng, nhắc nhở nói: “Lục ca, Chị dâu nhỏ muốn uống, cho cậu ấy một ly đi.”
Lục Dĩ Hoài liếc mắt nhìn hắn.
Tô Ngọc giơ tay đầu hàng, quay đầu nhìn thấy Ngu Trà ngoan ngoãn ngồi bên kia, không nói lời nào, đang cầm ly mật ong uống từng ngụm nhỏ, dáng vẻ này ở quán bar rất khó tìm thấy, cũng rất mê người.
“Lục ca lo lắng chi Chị dâu nhỏ, cậu xen vào làm gì a.”
“Tôi nói chứ, Chị dâu nhỏ uống say rồi vẫn rất nghe lời Lục ca, uống mật ong để tỉnh rượu cũng tốt.”
“Không nghĩ rằng Chị dâu nhỏ lại là một tiểu tửu quỷ (người thích uống rượu, mình thấy để vậy dễ nghe hơn), lại có thể thèm đến như vậy, trước kia đúng là không biết.”
Các nam sinh vừa đánh bài vừa nói chuyện ríu rít với nhau.
Hiểu biết của bọn họ với Ngu Trà không nhiều không ít, nhưng cũng biết bình thường cô là bé ngoan, nữ sinh trong trường rất ít khi uống rượu, kết quả không nghĩ rằng Ngu Trà ngoan như vậy lại có thể uống không ít rượu.
Chai rượu lúc nãy nếu một người trong đám bọn họ uống chắc chắn cũng rất say, noí không chừng còn khoa trương hơn Ngu Trà.
Ngu Trà bất tri bất giác lại đến gần Lục Dĩ Hoài.
Khi say rượu cô đề làm theo bản năng, trên người hắn mang lại cho cô cảm giác an toàn, đây là năng lực bí ẩn của một người.
Càng đến gần, Lục Dĩ Hoài có thể ngửi thấy mùi rượu rất thơm, trộn lẫn với mùi hương cơ thể làm cổ họng hắn lại bắt đầu nóng rát.
Hắn quay đầu đi, nhìn thấy một đôi mắt ngây thơ, hô hấp chậm lại một ít, trầm giọng nói: “Đi toilet.”
Ngu Trà á một tiếng: “Được.”
Lục Dĩ Hoài đã có thể đứng thẳng được vài phút, nên bây giờ hắn có thể tự làm, không cần người giúp đỡ.
Hắn ngồi trên xe lăn, mang theo Ngu Trà đi qua bên kia.
Thỉnh thoảng Ngu Trà đến gần, đụng đến cánh tay hắn, Lục Dĩ Hoài có thể cảm giác được xúc cảm mềm mại, vừa xoay đầu là đối diện với cặp mắt trong suốt ngoan ngoãn.
Cũng chỉ khi uống say cô mới có thể vô hại như vậy.
Lục Dĩ Hoài cười nhạo một tiếng.
Tại quầy bar, Sơ Ninh đang gắn lại mặt nạ của mình.
Ở đây có hai bartender, một người đứng bên kia, một người đứng ở đây xum xoe, nửa khuôn mặt của cô đẹp như vậy, tâm tư của đối phương không cần nói cũng biết.
Tần Du vẫn luôn ngồi cạnh cô, cười hi hi nhìn cô ấy: “Không phải trước kia tôi không biết sao, cậu đừng để trong lòng.”
Hôm nay hắn mới biết được, Sơ Ninh chính là cô gái nhỏ mà trong nhà đã nói, lúc trước hắn không thèm để trong lòng, còn phủ định nữa.
Tần Du nghĩ nghĩ, trước kia mình chưa gặp Sơ Ninh, còn cãi nhau với cha mẹ, nói lỡ như đối phương là một người xấu nhiều chuyện thì bọn họ cũng sẽ để cho hắn cưới?
Kết quả bây giờ bị vả mặt.
Tần Du nhấp rượu, “Tôi chưa từng nghĩ đến, người tôi luôn theo dõi trên Weibo lại là cậu, nếu cậu không đăng video thì tôi vẫn không biết.”
Sơ Ninh hơi nghiêng đầu, liếc hắn một cái.
Thiếu niên đang đắm chìm trong câu chuyện căn bản không chú ý đến ánh mắt giảo hoạt của cô, còn đang một mình ảo não chuyện ngu xuẩn trước kia của mình.
Sơ Ninh đang định nói, dư quang nhìn thấy người đằng kia, đột nhiên hỏi: “Lương Vân trở lại lúc nào vậy?”
“Lương Vân?” Tần Du suy nghĩ một chút, “Chắc là mấy ngày trước, nếu không tin tức cũng đã truyền ra ngoài, tôi gặp hắn ở đây mới biết được.”
“Hắn mang theo một nữ sinh đi vào toilet.” Sơ Ninh nhìn hai bóng dáng biến mất ở hành lang, “Muốn đi không?”
Tần Du nhíu nhíu mày, “Người còn lại là ai?”
Sơ Ninh miêu tả cho hắn quần áo và mặt nạ của cô gái.
“Chị gái của Chị dâu nhỏ a.” Tần Du bừng tỉnh đại ngộ, lần trước nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện đi chơi cùng nahu, “Là cô ta tự muốn, không cần xen vào.”
Thân là đại tiểu thư Ngu gia còn không biết Lương Vân là loại người nào, là do cô ta vô tri. Bọn họ không có nghĩa vụ phải giúp cô ta.
Ngoài ra bọn họ cũng không hợp nhau.
Sơ Ninh suy nghĩ gật đầu.
Cô ấy cũng biết chuyện Lục gia, đương nhiên biết thân phận của Ngu Trà, cô ấy rất có hảo cảm với Ngu Trà, cô ấy cảm thấy mình và Ngu Trà là một loại người.
Có lẽ người khác không thấy điểm giống nhau của bọn họ, chỉ là do cô ấy tự cảm thấy.
“Tôi nhớ lần trước Ngu Minh Nhã gây chuyện rất lớn trên Weibo, bây giờ lại có thể xuất hiện bình yên ở quán bar, cũng thật lạc quan.” Tần Du nói.
Sơ Ninh nói: “Chuyện như vậy trên mạng là bình thường.”
“Ngu Minh Nhã vô tri không biết gì, còn sống rất tốt.” Tần Du xoay ly rượu, “Bất quá sớm muộn gì cũng sẽ thua vì sự vô tri này.”
Sơ Ninh không thể phủ nhận.
Cô ấy nhìn thấy lúc nãy Ngu Minh Nhã đi với Lương Vân, hình như đã say rồi, Lương Vân chay mặn đều ăn, sao có thể tha cho món ăn đã dâng lên tận miệng.
Hơn nữa, đam mê của hắn rất đặc biệt.
Ngu Minh Nhã nhìn ánh đèn lập lòe đầy màu sắc, âm nhạc bên tai cũng dần không nghe rõ, đầu óc cô ta bây giờ đã rối loạn.
Cô ta quay đầu: “Tôi muốn đi toilet.”
Lương Vân nói: “Tôi đi cùng cô.”
Ngu Minh Nhã đi với hắn qua toilet bên kia, bên trong lúc này còn có người, chắc là một cặp đang yêu nhau, lời ngon tiếng ngọt, không hề kiêng dè người khác tiến vào.
Trước kia cô ta chỉ đi những sự kiện chính thức, chỉ có những danh môn tiểu thư khuê tú, nói chuyện khéo léo.
Ngu Minh Nhã vỗ mặt, trên cằm còn có dấu vết.
Lương Vân đứng cạnh cô ta nói gì đó, Ngu Minh Nhã không nghe thấy, đến gần một chút, “Minh Nhã, ra ngoài một chút, ở đây quá ồn.”
Trong giọng nói còn lẫn với tiếng nhạc điện tử.
Trong đầu Ngu Minh Nhã còn đang bị chuyện trong toilet kích thích, cứ như vậy để Lương Vân lừa đi, chậm chạp gật đầu.
Hai người đi song song ra khỏi hành lang, hành vi bình thường của Lương Vân cũng coi như ôn nhu, hôm nay cũng rất thân sĩ, làm Ngu Minh Nhã rất hưởng thụ.
Sau đó, hai người dừng lại ngay cửa.
Thần sắc Lục Dĩ Hoài nhàn nhạt nhìn Lương Vân rời đi cùng Ngu Minh Nhã, Lương Vân còn vẫn tay với bạn bè phía trước, hắn nhíu nhíu mày.
“Ngu Trà! Mày cũng đến đây, đúng là âm hồn không tan!” Không nghĩ tới Ngu Minh Nhã lại mở lời trước, kêu lên.
Ngu Trà a một tiếng, sau đó mới phát hiện cô ta đang đứng trước mặt, đi ra sau xe lăn Lục Dĩ Hoài, không nghĩ nói chuyện.
Hai mắt Lương Vân nhìn cô mấy lần, nhanh chóng dời tầm mắt, cười nói: “Lục thiếu, chúng tôi đi trước.”
Hắn sợ Lục Dĩ Hoài nhúng tay vào chuyện này.
Dù sao Ngu Minh Nhã cũng là chị gái Ngu Trà.
Ai ngờ Lục Dĩ Hoài cũng không thèm nhìn, trực tiếp kéo Ngu Trà đi lên, đến khi cách xa mấy bước, mới ném xuống một câu: “Khuyên cậu đừng chơi đùa quá trớn.”
“…”
Trán Lương Vân đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn Ngu Minh Nhã, suy nghĩ nên tiếp tục hay từ bỏ, cuối cùng dục vọng chiến thắng lý trí.
Không dễ gặp được người thích hợp như vậy.
Mà bên này, cuối cùng Ngu Trà mới phản ứng lại: “Hồi nãy là Ngu Minh Nhã sao? Có phải cô ta say rồi không?”
“Ừm.”
Lục Dĩ Hoài dùng tay mở vòi nước, rửa sạch rượu dính trên tay cô, cô vẫn chậm nửa nhịp, để mặc cho hắn làm.
Ngu Trà còn đang suy nghĩ chuyện của Ngu Minh Nhã, hai người đó thân mật như vậy, không phải đang hẹn hò chứ, rất có khả năng như vậy.
Nếu bị Trần Mẫn Quyên biết, rất có thể sẽ nhốt Ngu Minh Nhã trong nhà, vì bà ta chỉ một lòng muốn gả Ngu Minh Nhã vào hào môn đứng đầu.
Chỉ tiếc, lần này có khả năng bà ta sẽ thất vọng.
Trong lúc suy nghĩ, tay Ngu Trà đã được rửa sạch.
Ở đây cách xa trung tâm quán bar, tiếng nhạc nhỏ hơn rất nhiều, thoát khỏi hoàn cảnh ồn ào vài phút, Ngu Trà đã tỉnh lại khá nhiều.
Nhìn mình và Lục Dĩ Hoài thân mật như vậy, hai tai cô nóng lên, há miệng thở dốc, không biết nói gì cho tốt.
Lục Dĩ Hoài cười như không cười, “Tỉnh?”
Ngu Trà nhỏ giọng: “Ân…”
Lúc nãy cô không làm gì đúng không?
Ngu Trà lén nhìn Lục Dĩ Hoài, thấy hắn có vẻ không tức giận, chắc là mình không có làm gì chọc tức hắn.
Sau khi trở về, quán bar đã đến đỉnh điểm.
Đang diễn ra trò chơi hôn mô ngẫu nhiên, vốn dĩ ai cũng phải tham gia, nhưng người phụ trách quán bar đã bỏ tên họ ra khỏi danh sách.
Dưới ánh đèn ồn ào náo động như vậy, hai người nam nữ xa lạ hôn môi, mỗi người đều mang mặt nạ, nhiệt tình hòa nhập vào đó.
Tiếng vỗ tay huýt sao vang lên khắp nơi.
Ngu Trà không thích hoạt động như vậy.
Lục Dĩ Hoài để đồ trên tay xuống, “Trở về.”
Tô Ngọc và Chu Chu đang xem náo nhiệt, cắn hạt dưa, vội vàng nói: “Đừng đi mà, đang hay đó.”
“Các cậu cứ tự nhiên, không về cũng được.” Lục Dĩ Hoài thuận miệng nói một câu, lại nói: “Theo tôi.”
Hiển nhiên là nói với Ngu Trà.
Ngu Trà ngoan ngoãn đuổi kịp, trên tay còn có hạt dưa vừa lột, coi như đồ ăn vặt mà ăn từng hạt.
Đến khi ra khỏi quán bar, gió nhẹ thổi qua làm thanh tỉnh hơn rất nhiều, lúc này đèn trên đường sáng trưng, nhưng lại rất ít người.
Ngu Trà duỗi tay, nhẹ giọng hỏi: “Anh ăn không?”
Bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay có một nắm hạt dưa đã lột, đối lập với da thịt trắng như tuyết.
Ánh mắt Lục Dĩ Hoài sâu lại, nhớ đến hình ảnh cô ngậm lấy ngón tay của mình.
Ngón tay hắn giật giật, hầu kết lăn lộn.
Lục Dĩ Hoài nói: “Em ăn đi.”
Tốc độ nói chuyện rất nhanh, thanh âm lãnh đạm.
Ngu Trà không hiểu vì sao hắn lại khó chịu, hừ một tiếng trong lòng, không ăn càng tốt, cô ăn một mình.
Gió đêm hơi lạnh, cảm giác kia của Lục Dĩ Hoài đã vơi đi một ít.
Về đến khách sạn cũng đã khuya.
Ngu Trà không ngâm mình, sau khi rửa mặt thì lên giường ngủ, dù sao cô cũng đã uống rượu, tốt nhất vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt.
Giấc ngủ này kéo dài đến sáng sớm.
Thời tiết ở khu du lịch rất tốt, ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào, kéo dài một đường đến mép giường, chiếu rọi lên tấm chăn đã bị xốc lên.
Ngu Trà đi ra từ toilet, tóc mới gội đã sấy một nửa, đang định đi lấy đồ thì nghe thấy tiếng động.
Cô nhíu nhíu mày.
Ngu Trà nghe thấy tiếng này giống như xe cấp cứu, kéo màn ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu dừng bên dưới.
Tiếng đập cửa vang lên.
Sáng sớm đã gõ cửa, chắc chắn đã có chuyện, thêm chiếc xe cấp cứu bên dưới, Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện?
Ngu Trà sợ nhất việc này.
Vì Lục Dĩ Hoài đang trong thời kì phục hồi, không lâu nữa đã có thể không ngồi xe lăn, nếu lúc này xảy ra chuyện thì không biết có thể giẫm lên vết xe đổ lúc trước hay không.
Trong lòng cô căng thẳng, hôm qua sau khi tắm xong chỉ mặc váy ngủ, bên dưới đầu gối không có gì che chắn, bây giờ không kịp thay quần áo đã ra mở cửa.
Ngoài cửa chính là Lục Dĩ Hoài, hắn đang ngồi trên xe lăn.
Ngu Trà thở phào, hắn không có gì thì tốt, cô lại tò mò, vậy ai là người trong xe cấp cứu?
Thật kỳ quái.
Ngu Trà cong đôi mắt, “Tôi còn tưởng là ——”
“Trở về.” Lục Dĩ Hoài ngắt lời cô, tầm mắt dời xuống bên dưới, dừng trên hai bắp đùi trơn mảnh của cô, lãnh đạm nói: “Thay quần áo rồi đi ra.”
Hết chương 37
#xanh
Danh sách chương