Edit: Quàng Thượng

"Nàng thu nhận đồ đệ rồi hả?"

Nghe thấy Lăng Hiểu nói, ánh mắt Hoắc Đông Lưu đột nhiên sáng ngời, năm mươi năm nay Lăng Hiểu luôn không xuống núi nên tất nhiên tin tức của nàng, hắn biết rất ít.

Không nghĩ tới... Nàng đã có đồ đệ rồi!

"Ta thu đồ đệ, ngươi có ý kiến à?"

Nghe Hoắc Đông Lưu nói, bước chân của Lăng Hiểu hơi dừng một chút, cũng không có gì quan trọng nên trả lời hắn một câu.

Hoắc Đông Lưu cười cười, lại giơ tay lên lần nữa tất cả bảo bối còn dư lại bên trong kho báu đều bị thu vào nhẫn trữ vật hắn mới lấy ra lúc nãy.

"Mấy thứ này xem như lễ gặp mặt ta cho đồ đệ của nàng đi."

Giác ngộ của Hoắc Đông Lưu luôn luôn rất cao, truy thê thì tuyệt đối không thể keo kiệt nha!

Lăng Hiểu vốn dĩ không muốn nhận nhưng mà nghĩ tới quan hệ của Lạc Vô Tình và Hoắc Đông Lưu trong tương lai thì nàng vẫn nhận lấy nhẫn trữ vật: "Ta thay mặt đồ nhi cảm ơn ngươi!"

"Khách khí gì chứ, xem ra ta cũng nên nhận đồ đệ rồi."

Hoắc Đông Lưu thấp giọng tự nói.

"Không được!"

Nghe Hoắc Đông Lưu nói nhỏ, Lăng Hiểu đột nhiên ngắt lời hắn: "Ngươi không thể nhận đồ đệ!"

"Hử?"

Hoắc Đông Lưu ngẩng đầu nhìn Lăng Hiểu một cái, ngay sau đó cười nhạt: "Nàng không cần lo lắng đâu, ta không nhận đồ đệ nữ."

Phi.

Lăng Hiểu trừng mắt nhìn Hoắc Đông Lưu một cái: "Ta mặc kệ là nam hay nữ, tóm lại thời điểm chưa tới, về sau tự nhiên ngươi sẽ nhận được một đồ đệ tốt."

"Về sau? Chẳng lẽ... Nàng nhìn trộm thiên cơ giúp ta?"

Sắc mặt Hoắc Đông Lưu khẽ biến, vẻ mặt đầy khiếp sợ mà nhìn Lăng Hiểu.

Thiên Diễn Tông ngoại trừ kiếm tu đứng đầu chính đạo thì đồng thời còn có một tuyệt học tông môn đó là Diễn Thiên thuật!

Môn thuật pháp này có thể nhìn thấy tương lai, nhìn trộm thiên cơ!

Dĩ nhiên là cái giá phải trả khi thi triển thuật pháp này cũng rất lớn.

Hiển nhiên là Hoắc Đông Lưu lại hiểu lầm Lăng Hiểu nhưng mà Lăng Hiểu cũng không giải thích: "Ngươi thấy sao thì là vậy đi, về sau ngươi sẽ gặp một thiếu niên họ Lạc, hắn mới là người thừa kế tốt nhất của Ma môn các người."

Để lại những lời này xong Lăng Hiểu nhanh nhẹn rời đi.

"Lạc..."

Hoắc Đông Lưu thấp giọng lặp lại một chữ, ngay sau đó ánh mắt sâu kín mà ngước mắt nhìn về phương hướng Lăng Hiểu rời đi --

Lăng Hiểu, tương lai mà nàng nhìn thấy rốt cuộc là gì đây? Có đôi khi Hoắc Đông Lưu cảm thấy khoảng cách của mình và Lăng Hiểu rất gần.

Có đôi khi hắn lại cảm thấy nữ nhân này lại cách mình rất là xa xôi...

Đó không phải là khoảng cách giữa chính và tà mà là một loại khoảng cách khác không nói rõ được.

Hoắc Đông Lưu thu hồi suy nghĩ, rồi lại một lần nữa ngước mắt, dịu dàng ở đáy mắt biến mất mà thay vào đó là một mảnh sắc lạnh quỷ dị.

Hắn giờ khắc này mới thật sự là chủ của Ma môn.

"Chủ thượng!"

Một bóng dáng màu đen to lớn đột ngột xuất hiện bên người của Hoắc Đông Lưu: "Bẩm báo chủ thượng, Thanh Ngọc tiên tử đã rời khỏi núi Thiên Âm."

"Đã biết."

Hoắc Đông Lưu vẫy vẫy tay, bóng đen kia lập tứ hoá thành một làn sương đen biến mất.

"Một lần đợi là năm mươi năm, tiếp theo... Nàng sẽ để ta chờ bao lâu đây?"

Hoắc Đông Lưu thấp giọng tự nói, một ánh sáng chợt loé trong lòng bàn tay, kho báu vốn dĩ trống rỗng lại một lần nữa lấp đầy các loại linh dược và pháp bảo.

Nơi này kỳ thât cũng không phải kho báu của Ma môn mà chỉ là phòng cất chứa đồ vật của Hoắc Đông Lưu hắn mà thôi.

Mà đồ vật trong này vốn dĩ là Hoắc Đông Lưu đặc biệt chuẩn bị vì Lăng Hiểu.

Nữ nhân ngốc kia...

Khoé môi Hoắc Đông Lưu hơi nhếch lên một độ cong mềm mại, ngay sau đó chung quanh ngập tràn sương đen, cả người hắn đã biến mất bên trong sương đen, mà cánh cửa kho báu đóng lại lần nữa, trận pháp bên ngoài cũng khởi động lại một lần nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện