Edit: cầm thú

Đêm giao thừa là đêm đoàn viên.

Dì Cần và chú Lâm đều nghỉ để về nhà với ông bà, biệt thự Trình gia chỉ còn ba người bọn họ, cho nên nhiệm vụ cao cả là nấu cơm tối tự nhiên rơi vào người nữ trưởng bối duy nhất trong nhà, Lăng Hiểu.

"Muốn tôi giúp đỡ gì không?"

Trình Cẩm nhìn Lăng Hiểu mặc tạp dề đứng trong phòng bếp có vẻ cực kì bận rộn, không khỏi đi tới hỏi cô một câu.

Lúc này, Trình Tiêu đã sớm cầm điện thoại mới lên lầu tìm bọn Sở Nguyên chơi game.

Ừm, đáng nhắc tới chính là, từ sau chuyện lần trước ở buổi họp phụ huynh, không biết Sở Nguyên bị Lăng Hiểu dọa thế nào, sau đó bị Sở Hoài thuyết phục, tóm lại, cậu thay đổi thái độ, làm bạn với Trình Tiêu, mà tình bạn của nam sinh, thường thường thông qua mấy ván game chiến thắng thì có thể bền vững rồi...

Trong phòng bếp.

Lăng Hiểu vừa mới bỏ thịt bò vào trong nồi hầm, đang nghiên cứu làm tôm như thế nào, thì nghe được Trình Cẩm nói, cô lập tức ngẩng đầu lên: "Cậu tới đúng lúc lắm, tối nay ăn tôm hùm cậu muốn ăn thế nào đây? Hấp? Cháo tôm hùm? Hay là làm tôm hùm nướng than?"

"Ừm."

Trình Cẩm do dự một chút.

Hắn luôn cho rằng Lăng Hiểu tham ăn, chỉ có thể ăn, nhưng không ngờ... cô lại có thể nấu ăn được.

Tại phòng bếp tôm hùm Châu Úc này kích thích không nhỏ, vẫn còn nhảy tưng tưng, Trình Cẩm nhìn có chút sợ hãi, mà khi Lăng Hiểu cầm trong tay cô vân vê nhào nặn, nó lại hết sức ngoan ngoãn.

"Cô muốn làm gì thì làm, không ngờ cô lại lợi hại như vậy."

Trình Cẩm chân thành khen ngợi một câu.

"Có gì đâu, chuyện này có là gì! Trước kia tôi... ách, ý tôi là sau khi rời khỏi cô nhi viện đều là tự mình nấu cơm, có một vị vĩ nhân nói, một người sành ăn không nhất định phải là đầu bếp giỏi, nhưng một đầu bếp giỏi, chắc chắn là một người sành ăn."

"Đây là vĩ nhân nào nói?" Trình Cẩm mỉm cười nhìn Lăng Hiểu.

"Ách, chắc là Lỗ Tấn? Hay là Chu Thụ Nhân?" Lăng Hiểu trừng mắt nhìn Trình Cẩm nói.

Lỗ Tấn: Không phải tôi, tôi không có, đừng nói bừa!

Lăng Hiểu: Dù sao cũng không ai biết là ai nói, thôi cứ nói là Lỗ Tấn tiên sinh là được rồi, người tài giỏi nói gì cũng tốt!

Trình Cẩm: ...

Người luôn tỏ vẻ lạnh lùng như Trình tổng hôm nay cũng bị Lăng Hiểu chọc vui vẻ.

"Xem ra cô không cần thường dân giúp đỡ, vậy tôi chờ ăn!"

Trình Cẩm mỉm cười nhẹ.

"Thoải mái, cậu phải biết rằng tôi không dễ dàng gì mới xuống bếp, cậu với Trình Tiêu là người thứ hai trên thế giới ăn đồ ăn tôi nấu!"

Đại khái bởi vì hôm nay vui vẻ, cho nên Lăng Hiểu đặc biệt nói nhiều.

Người thứ hai?

Trình Cẩm có chút kinh ngạc nhìn Lăng Hiểu, không tự chủ được hỏi: "Vậy người thứ nhất là ai?"

Động tác của Lăng Hiểu hơi dùng lại, trong đầu lập tức xuất hiện mấy đoạn ngắn ---

Trong trí nhớ, người đàn ông có hai bàn tay dài trắng nõn.

Đôi bàn tay kia nấu mọi món ăn ngon trên thế giới cho cô.

Đôi bàn tay kia vĩnh viễn ở trong bóng tối, nắm lấy tay cô, dẫn cô đi đến hướng ánh sáng...

"Người kia... ở một nơi rất xa."

Lăng Hiểu thở dài.

Nơi rất xa?

Trình Cẩm sửng sốt, theo bản năng cho rằng Lăng Hiểu nói người kia đã qua đời.

"Thực xin lỗi, tôi không cố ý."

"Không sao đâu, dù sao thì sau này... tôi cũng sẽ trở lại bên cạnh hắn."

"Nhất định sẽ."

Ánh mắt Lăng Hiểu kiên định nhẹ giọng nói.

Ở tại thời không xa xôi kia, có người, vẫn đợi cô trở về.

Cô biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện