Edit: cầm thú

"Hình như cô ấy đi chung với Trình Cẩm?" Ôn Ngọc muốn nhắc nhở Sở Hoài một câu.

"Tôi biết, cô ấy là người của Trình gia."

Sở Hoài trầm giọng lên tiếng, trong khoảng thời gian này, hắn đã điều tra chuyện sau khi Lăng Hiểu rời khỏi cô nhi viện một phen, tất nhiên biết được cô trở lại Trình gia thế nào.

Ôn Ngọc một bên miệng giật giật, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, nhìn thấy Lăng Hiểu vừa cười vừa đi đến.

"Đừng quá đáng, một vừa hai phải thôi."

Để lại những lời này, Ôn Ngọc chậm rãi xoay người rời đi.

Một vừa hai phải...

Sở Hoài hơi hơi buông mi mắt ---

Ngại ngùng, trong từ điển của Sở Hoài này, không có mấy từ này.

"Sở Hoài."

Lúc này Lăng Hiểu đã đi đến bên cạnh Sở Hoài: "Đúng rồi, vừa nãy cậu định nói cái gì?"

"Không có gì đâu."

Sở Hoài nâng mắt, hướng về phía Lăng Hiểu cười dịu dàng: "Hay là chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi, đấu giá sắp bắt đầu rồi."

"Ừm, cũng được."

Lăng Hiểu gật đầu, nhìn thấy Sở Hoài không muốn tiếp tục nói chủ đề kia nữa, Lăng Hiểu cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Kỳ thật...

Sao cô có thể không nhớ thằng nhóc Tiểu Minh kia chứ?

Cầm đi một túi đồ ăn vặt của cô nhưng không có thực hiện lời hứa quay trở về biến cô thành đầu heo!

Đến chết cô cũng nhớ rất rõ.

Chẳng qua...

Hiện tại Lăng Hiểu không muốn thừa nhận bản thân còn nhớ rõ hắn.

Bởi vì Sở đại thiếu đã thẳng thắn bày tỏ, không chỉ muốn cô nhận ra hắn, còn muốn theo đuổi cô, nói không chừng về sau còn muốn ở chung một chỗ với cô.

Lăng Hiểu cảm thấy có chút hoảng sợ.

Cho nên thà chết cũng không nhận.

Từ trong đáy lòng cô thật lòng không muốn yêu đương với bất kỳ ai cả.

Bởi vì cô là người thật sự rất nghiêm túc trong tình cảm.

Một khi yêu, cô liền phải chấp nhận tình cảm chân thành này sẽ mất đi rất đau khổ, hơn nữa còn phải mang đau khổ này luân hồi đến từng thế giới xa lạ, vĩnh viễn không ngừng.

Quả thảm rồi.

Cô từ chối.

... ...

Buổi đấu giá từ thiện cuối cùng cũng bắt đầu.

Lăng Hiểu không tìm thấy bóng dáng Trình Cẩm, chỉ có thể ngồi chung với Sở Hoài.

"Cô có thích cái gì hay không? Tôi sẽ đấu cho cô."

Sở Hoài bày ra mấy tấm ảnh vật phẩm đấu giá hôm nay, trên ảnh, có không ít vật phẩm của cho nữ, bao gồm túi sách bản giới hạn còn có trang sức đá quý các loại, nữ giới đều thích mấy thứ này.

"Không cần, tôi không cần gì hết."

Lăng Hiểu không nhìn tới mấy vật phẩm này, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng tìm Trình Cẩm, mãi cho đến khi đấu giá kết thúc, bữa tiệc bắt đầu, Lăng Hiểu cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng Trình Cẩm.

Trong lòng cô có chút lo lắng, chẳng lẽ thằng nhóc Trình Cẩm này lâm trận bỏ chạy rồi à?

"Trình Cẩm, cậu đi đâu rồi hả?"

Không nhịn được nữa Lăng Hiểu cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Trình Cẩm.

"Tôi với Quan tổng đang ở trong phòng nghỉ bàn công việc, cô không cần phải quan tâm tôi đâu." Nói xong những lời này, Trình Cẩm không chút do dự liền cúp máy.

Công việc, công việc, công việc!

Thời điểm nào thằng nhóc này cũng nghĩ tới công việc, đi làm quen với mấy cô gái xinh đẹp này không được sao?

Có một cháu trai như vậy, Lăng Hiểu thật sự cảm thấy vô cùng buồn bực.

"Làm sao vậy?"

Sở Hoài lấy một ít thức ăn trên bàn đưa đến cho Lăng Hiểu, nhìn thấy mặt mày cô cau có, Sở Hoài hơi nhíu mày: "Có phải cô với Trình Cẩm cãi nhau gì à? Cần tôi giúp đỡ không?"

"Ài, cậu không giúp được cậu ta đâu, tôi đang nghĩ cách để cậu ta đi nói chuyện yêu đương, tôi thật khổ mà!"

Lăng Hiểu thở phì phì nói nhỏ, ngựa quen đường cũ giơ tay nhận đồ ăn trên tay Sở Hoài.

Ừm, tức giận trong người hôm nay tôi có thể ăn nhiều hơn hai phần cơm! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện