Edit: Quàng Thượng

"Chưởng quầy, túi tiền của ta thật sự bị trộm, không phải cố ý muốn ăn cơm bá vương đâu!"

Lầu một Thiên Hương lầu, Điệp Nhi một thân xiêm y vải thô đang bị một đám người vây quanh, mà đứng ở đối diện nàng rõ ràng chính là chưởng quầy và đám tiểu nhị của Thiên Hương lầu.

"Không phải cố ý? Ngươi ăn mặc rách nát như vậy thật sự sẽ có tiền trả sao? Ta thấy ngươi chính là cố ý!"

Một tiểu nhị chanh chua trong cửa tiệm vẻ mặt khinh thường nhìn Điệp Nhi, vừa nói vừa quay đầu nhìn chưởng quầy của mình: "Chưởng quầy, hay là chúng ta báo quan đi!"

"Không được, không được, không thể báo quan! Ta có thể làm công, bưng trà đổ nước quét rác cho các người, ta có thể làm công để bồi thường tiền cơm."

Điệp Nhi có chút nóng nảy, thân phận của nàng không thể vào quan phủ, nếu bị tra được thân phận thật thì tiểu thiếu gia sẽ gặp nguy hiểm.

"Bồi thường?"

Chưởng quầy nhìn lên nhìn xuống đánh giá Điệp Nhi vài lần, nữ tử này tuy ăn mặc rách nát nhưng dung mạo coi như là xinh xắn, dáng người cũng không tệ.

Không biết là nghĩ tới cái gì mà chưởng quầy mỉm cười nâng tay lên rồi bắt lấy cánh tay của Điệp Nhi.

"Ngươi làm gì?"

Điệp Nhi theo bản năng lùi về phía sau, nhưng người ở phía sau vây quanh nàng, làm nàng không thể lui lại.

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài đám đông truyền tới: "Nàng ấy đã ăn hết bao nhiêu? Ta mời."

Giọng nói này không lớn nhưng lại có thể truyền rõ ràng vào tai mỗi người.

Mọi người theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh trắng tuyền.

Lăng Hiểu mặc một thân bạch y đi tới, dáng vẻ không nhiễm khói bụi làm mọi người theo bản năng ngừng hô hấp.

"Như vậy, hẳn là đủ rồi phải không?"

Lăng Hiểu không thích dây dưa, ném ra một thỏi bạc sau đó liền kéo tay Điệp Nhi rời đi, chờ lúc mọi người phục hồi tinh thần thì không còn thấy bóng dáng các nàng nữa.

......

"Vị nữ hiệp này, đa tạ cô nương giúp đỡ, hay là cô nương cùng ta về nhà lấy tiền đi, tuy rằng có thể là tiền trong nhà ta cũng không đủ..."

Điệp Nhi mơ mơ màng màng đi theo Lăng Hiểu ra khỏi Thiên Hương lầu, Điệp Nhi thật sự kính sợ và cảm kích nên luôn nhìn Lăng Hiểu bên cạnh.

Người bên cạnh cho Điệp Nhi một cảm giác rất là cao lãnh, không dính khói lửa nhân gian.

Chẳng lẽ đây chính là người trong võ lâm trong truyền thuyết? Hoặc là... Tiên nhân sao? Điệp Nhi không dám làm càng, giọng nói cũng cực kỳ nhỏ.

"Không cần phiền phức như vậy, ta không muốn dính vào nhân quả ở đây."

Lăng Hiểu tùy tiện ra tay nhưng cũng không muốn dính dáng gì tới nữ tử trước mặt, tuy nhiên đứa bé trong lòng nữ tử này...

"Đứa nhỏ này rất đáng yêu."

Lăng Hiểu hơi hơi ngước mắt nhìn đứa nhỏ đó, một cái liếc mắt đã xác định phán đoán trong lòng của mình.

Tiên thiên linh thể!

Tuy rằng đứa nhỏ trước mắt chỉ mới mấy tháng tuổi nhưng mà bên người lại có linh khí trời đất mỏng manh như có như không tụ lại.

Loại tình huống nghịch thiên này chỉ có một khả năng đứa nhỏ này giống với Lăng Hiểu, đều là Tiên Thiên Linh thể cực kỳ hiếm thấy và có thể thụ động hấp thu linh khí trời đất!

Chậc chậc chậc!

Ánh mắt Lăng Hiểu loé lên một chút, mình tùy tiện xuống núi cũng có thể gặp được Tiên Thiên Linh thể mà ngàn vạn tông môn mơ ước?

Nếu mang về Thiên Diễn Tông thu làm đệ tử...

Ha ha, vẫn là quên đi, nàng lười như vậy, tuyệt đối không có khả năng thu nhận thêm đồ đệ.

Một đồ đệ thôi đã tốn kém tới mức nàng muốn phá sản, nếu lại thêm một đứa, chẳng phải là muốn lấy mạng già này sao?

"Hôm nay có thể gặp nhau coi như là duyên phận, khối ngọc bội này cho cô!"

Lăng Hiểu tâm niệm vừa chuyển, một khối ngọc bội được lấy ra khỏi túi trữ vật sau đó mỉm cười đeo lên cổ của đứa nhỏ.

Này chẳng phải pháp bảo cao cấp gì nhưng nó là một khối ôn ngọc vô cùng tốt, có thể nuôi dưỡng kinh mạch, khối ngọc này là năm đó Lăng Hiểu còn nhỏ trước lúc đi Thiên Diễn Tông bái sư được trưởng bối trong nhà tặng cho.

Đảo mắt đã tu tiên ba trăm năm, người trong Lăng gia đã sớm mất hết, mà khối ngọc này đi theo Lăng Hiểu hơn ba trăm năm nên đã dính linh lực của nàng, cũng có thể coi là một linh vật có tác dụng trừ tà tránh đại hung.

"Này... ngọc bội này quá quý giá không được đâu ân nhân!"

Điệp Nhi nhìn khối ngọc bội trong suốt kia, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết giá trị xa xỉ, đang muốn từ chối nhưng lúc ngước mắt lên thì đã không thấy người kia đâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện