Ngày hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu là bảy giờ rưỡi, nhưng không nhìn thấy Triệu Húc Hàn đâu cả.

Buổi sáng cô trở lại đài truyền hình. Vừa mới tới cửa đã phát hiện có một nhóm người lạ mặt, người nào người nấy đều mặc âu phục giày da bóng loáng. Sau đó mấy vị giám đốc cấp cao của đài truyền hình còn đưa nhóm người đó đi tham quan xung quanh.

Vừa bước chân đến bộ phận tin tức, Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy sếp Lộc Hùng đang tiếp chuyện  với bốn người đàn ông rất nghiêm túc, dáng vẻ chân chó khom lưng cúi đầu của ông sếp khiến cô cũng được mở mang tầm mắt. Xem ra nhóm người này không đơn giản.

“Có người nào biết nhóm người này là ai không?” Anh Hâm đợi nhóm người đó rời đi, kỳ lạ hỏi mọi người.

“Quỷ mới biết, nhưng chắc chắn là nhân vật lớn. Có khi nào đổi sếp không?”

“Không phải chứ. Đài truyền hình Cảng Long lâu nay vẫn không đổi sếp. Sao bây giờ đột nhiên lại đổi sếp! Đừng đoán mò.”

Liễu Đông bỗng nhiên thất kinh nói: “Chết tiệt! Không phải chứ!”

Mọi người đều bị cậu làm cho hết hồn, ào ào xoay đầu lại thì thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào di động với biểu cảm kinh sợ.

“Liễu Đông, cậu kinh ngạc cái gì thế!”

“Đồng nghiệp cũ bên Hương Thành nói là bên đó cũng có nhân vật lớn ghé thăm.” Liễu Đông vội vã nói: “Sẽ không trùng hợp vậy chứ?”

“Cái này có được coi là tin tức lớn không? Có thể viết báo được không?” Mắt Cố Du Du rực sáng.

“Du Du, đừng như vậy chứ. Nếu có khả năng đăng bài thì hồi nãy sếp đã dặn dò rồi. Trước khi sự việc được sáng tỏ, đừng tự đưa mình vào ngõ cụt nữa.” Trần Đông Học có nhã ý nhắc nhở.

“Anh Trần anh Trần, anh đi tìm sếp thăm dò chút tin tức đi.”

“Tôi đi thì có tác dụng gì, Vương Nguyệt đi mới hữu dụng! Bây giờ cô ta là cục cưng của sếp đấy.”Giọng điệu của Trần Thanh rất chua.

Kỷ Hi Nguyệt mới vừa đặt mông ngồi xuống. Cô liếc Trần Thanh một cái rồi đi tới trước mặt anh Béo.

Hôm nay anh Béo một câu cũng không nói chen vào, hoàn toàn khác với dáng vẻ sôi nổi trước đây. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm trong bụng, chắc bởi vì bị Trần Thanh mắng té tát nên cảm thấy bản thân không có đủ tư cách để nói chuyện với những người phóng viên này nữa.

“Anh Béo, tôi mang cho anh cà phê này.” Buổi sáng Kỷ Hi Nguyệt đã đặc biệt đi mua nó.

Anh Béo ngạc nhiên cười nói: “Cảm ơn cô nhé, Vương Nguyệt.”

“Anh Béo, sếp đã nói với anh chưa?” Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.

Anh Béo ngơ ngác hỏi lại: “Sếp nói với tôi?”

“Phải. Sếp đã đồng ý để anh gia nhập vào nhóm của tôi rồi. Sau này tôi, anh, Liễu Đông, ba người chúng ta sẽ là một nhóm, nên những việc khác anh có thể không cần quan tâm nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nói khá lớn tiếng, vì vậy mọi người đều nghe thấy.

“Cái gì!” Trần Thanh đột nhiên nhảy dựng lên, “Vương Nguyệt, cô có ý gì đây. Anh Béo về nhóm của cô vậy người phụ việc của tôi đâu!”

“Anh Trần, dù sao anh cũng rãnh rỗi mà. Tự mình làm đi.” Kỷ Hi Nguyệt mỉa mai nói.

Anh Béo lộ vẻ sững sốt, những người khác cũng kinh ngạc không kém. Cô Vương Nguyệt này thực sự không phải tầm thường. Một thực tập sinh mới đến có ba tháng mà lại có cộng sự, bây giờ còn được phân thêm người phụ việc, sự đối đãi này khiến nhóm nhân viên cũ như bọn họ phải đỏ mắt ghen tị.

Trần Thanh tức đến phát run, rất muốn sang chỗ sếp phân rõ trái phải, nhưng nghĩ đến thành tích của bản thân và sự giáo huấn của sếp trước đây, anh ta không dám chuốc thêm phiền phức nữa. Song trong lòng lại rất hận Kỷ Hi Nguyệt, hận đến ngứa răng ngứa lợi.

Chỉ có điều người phụ nữ này ba tháng trước đâu có hung hăng càn quấy, sao đột nhiên lại vênh váo như vậy? Làm như có quỷ nhập vào người. Lẽ nào sau lưng cô ta có hậu thuẫn? Trần Thanh cảm thấy Vương Nguyệt chắc chắn có vấn đề, trong mắt anh ta đều là  lửa hận, nghĩ thầm trong bụng nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện