Nguyên lão này sợ tới mức kinh hô một tiếng, muốn lui về phía sau, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nắm chặt tay ông ta. Nguyên lão sợ tới mức dùng một tay kia đánh lại, Kỷ Hi Nguyệt lại lần nữa bắt lấy, lại đột nhiên hút.

Nguyên lão nháy mắt sụp đổ.

“Cứu tôi!” Nguyên lão sợ tới mức tròng mắt đều sắp rớt ra, vội vàng kêu to. Bốn gã nguyên lão kia lập tức đứng lên, nhưng cùng lúc đó, Triệu Húc Hàn, lão Vương và chú Phong đã sớm âm thầm đứng vào vị trí.

Đồng thời quyền cước cũng đã đánh ra, chỉ có một người vọt tới cạnh Kỷ Hi Nguyệt.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã dùng một chân đá văng nguyên lão bị hút đến linh hồn cũng sắp dại ra, cả người ông ta bay ra, va chạm đến ghế dựa lúc trước ông ta ngồi, lập tức toàn bộ dập nát.

Mọi người sôi trào, sợ tới mức chạy trốn. Đám Tiêu Ân, Long Bân, La Hi đều vọt vào, chiến đấu với những ám vệ các nguyên lão mang đến. Nhưng bởi vì trước đó Kỷ Hi Nguyệt đã đánh ba người, cho nên bọn họ quả thực như cá gặp nước, lập tức bắt cả đám còn lại.

Mười phút sau, toàn bộ năm nguyên lão bị Kỷ Hi Nguyệt hút, thực lực cả đám tuột xuống, ngã trên mặt đất.

Bởi vì trước đó Kỷ Hi Nguyệt đã đánh bại hai người, cho nên khi lão Vương và chú Phong trợ giúp, chỉ cần nguyên lão bị hấp thu thực lực, dưới sự kinh hoảng thất thố thì chắc chắn phải thua.

Rất nhanh, sau khi dọn dẹp lại bên trong một chút, người Triệu gia bên ngoài lại lần nữa tiến vào. Lúc này Triệu Húc Hàn ngồi ở trung tâm, Kỷ Hi Nguyệt ngồi cạnh anh, năm nguyên lão đều quỳ gối trước bọn họ.

Tiêu Ân lôi nguyên lão Tôn gia đã bị giam giữ gần hai tháng ra, để mọi người nghe xem nguyên lão cấu kết Tôn gia thế nào, muốn đẩy gia chủ vào chỗ chết ra sao, làm sao để việc kinh doanh của Triệu gia thua lỗ 30%.

Tất cả mọi người rất khiếp sợ. Họ vẫn luôn cảm thấy không phải nguyên lão hẳn nên trợ giúp Triệu gia kiếm tiền ư? Có thể không hợp ý Triệu gia chủ nhưng cũng có thể hóa giải.

Đâu nghĩ năm gia hỏa hoàn toàn không màng ích lợi của Triệu gia, vì muốn giết chết Triệu Húc Hàn mà vô duyên vô cớ cho Tôn gia kiếm lời nhiều tiền như vậy, còn để nguyên lão Tôn gia giết Triệu gia gia chủ, đây quả thực là tạo phản.

Rốt cuộc trong cơ thể cả đám bọn họ đều chảy dòng máu Triệu gia, nhất định sẽ hy vọng người mang dòng máu Triệu gia tới làm gia chủ, sao có thể cho năm nguyên lão không phải người có huyết mạch Triệu gia đến nắm giữ mạch máu Triệu gia được.

Cho nên sau khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt giải thích, mọi người tức khắc cũng hiểu ra.

Ngay sau đó, Triệu Húc Hàn nói chuyện của mẹ và mẹ Kỷ Hi Nguyệt, kéo Thiết Thiên Hoa và Triệu Hoành Tài ra.

Sau một tháng tra tấn, hai người đều đã không ra hình người. Chân đã bị gãy nên bọn họ không còn làm gì được, cho dù muốn chết cũng không chết được, bởi vì Triệu Húc Hàn phái người trông chừng bọn họ.

Ở trước mặt mọi người, hai người cũng thừa nhận hành vi phạm tội, cho mẹ Triệu Húc Hàn một công đạo. Lệ tràn ra trong đôi mắt già nua của Triệu Tịch Quy, người phụ nữ ông yêu nhất lại chết thảm, cuối cùng con trai hiếu thuận, sửa lại án xử sai cho bà ấy.

Cuối cùng, Triệu Húc Hàn hạ một mệnh lệnh máu lạnh, dẫn Triệu Hoành Tài và Thiết Thiên Hoa sống sờ sờ dìm chết đuối! Tuy rằng rất nhiều người cảm thấy tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến anh tám tuổi tang mẫu, lại bị oan uổng lâu như vậy, không có người dám nói chuyện.

Cuối cùng xử tử toàn bộ năm nguyên lão. Triệu Húc Hàn chưa bao giờ lưu tình với những người này. Mọi người nhìn thấy thủ đoạn cường ngạnh của Triệu Húc Hàn, hơn nữa cũng thấy thực lực của tất cả bọn họ nên cả đám đều im như ve sầu mùa đông, chỉ có thể đồng ý.

Mọi người cũng đều tán thành Kỷ Hi Nguyệt làm chủ mẫu Triệu gia tương lai.

Đêm nay, mãi cho đến ba giờ sáng Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt mới trở lại biệt thự trên sườn núi, để bọn Tiêu Ân xử lý vực còn sót lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện