Long Bân lập tức cười nói: “Đúng vậy, chỉ có đại tiểu thư khiến tôi cảm thấy mình tồn tại còn có nhân khí, cảm ơn đại tiểu thư dạy tôi nhiều như vậy.”
“Tính anh có lương tâm, rốt cuộc chúng ta đã cùng qua hoạn nạn.” Kỷ Hi Nguyệt cười.
La Hi nhìn mọi người, trong lòng càng thêm gấp gáp. Lần này đột nhiên muốn gọi anh ấy trở về, anh ấy đã cảm thấy không thích hợp, hỏi Long Bân, tên này cũng không nói, làm anh khá thấp thỏm, lo âu.
Triệu Húc Hàn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt trước rồi nói, buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, mọi người cùng nói chuyện.”
“A! Không được!” Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Em hẹn cha cùng ăn cơm, nếu không chúng ta ăn trưa được không? Hiện tại mọi người đi nghỉ ngơi, giữa trưa chúng ta nói chuyện được không?”
La Hi tức khắc rất hồi hộp, ngay sau đó dở khóc dở cười, nói: “Cậu chủ, đại tiểu thư, tôi thấy hay là giờ cứ nói đi, tôi nhất định ngủ không được. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
Triệu Húc Hàn hơi nhíu mày, ngay sau đó hỏi Thím Lý: “Bữa sáng xong chưa?”
“Xong rồi. Cậu chủ, tôi lại đun nóng chút điểm tâm, phần năm người không thành vấn đề.” Thím Lý nói.
Triệu Húc Hàn gật đầu, lập tức nhìn mọi người, nói: “Vậy năm phút sau vừa ăn vừa nói chuyện, đi rửa mặt chải đầu chút trước đi.”
Long Bân và La Hi nhìn nhau một cái, thêm Tiêu Ân, cả đám đồng ý một tiếng rồi đi xuống.
“Anh Hàn, anh cảm thấy La Hi có hi vọng giúp chúng ta không?” Kỷ Hi Nguyệt khá lo lăng nói.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, nói: “Em phải tin chính bản thân mình. Anh thấy lúc anh ta nhìn em vẫn rất có nhân tình, anh ta cũng không có nhiều nhân tình như vậy với anh.”
“Cái gì gọi là nhân tình? Còn có ánh mắt này là sao?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“La Hi và Long Bân có điểm bất đồng, anh ta là hơi không có suy nghĩ, chỉ biết nghe mệnh lệnh làm việc, không giống Long Bân còn có chút ý nghĩ của mình. Anh ta nói năng ngọt xớt, nhưng càng là người lãnh tình, nếu như cảm thấy ở cạnh một người có cảm giác ấm áp thì anh ta sẽ trở nên rất để ý, mà em chính là người mang cho anh ta ấm áp, đây là nhân tình. Cũng không phải nói anh ta thích em, mà là làm anh ta cảm thấy chính anh ta giống một con người, không phải một bảo vệ vô tình chỉ biết chịu huấn luyện.”
Triệu Húc Hàn giải thích thật sự rõ ràng, Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt đã hiểu.
“Như thế xem ra thời gian em ở cùng anh ta còn quá ngắn, hẳn nên ở chung một đoạn thời gian lâu hơn. Đúng rồi, nói vậy thì hẳn cũng để Quy Mao và Thước Phong ở cùng em một thời gian mới đúng. Ha ha ha.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Như vậy sau này bọn họ sẽ trở thành tứ đại ám vệ của em. Anh Hàn, anh cảm thấy anh có thất bại không?”
“Anh làm người vẫn luôn rất thất bại.” Triệu Húc Hàn cũng không vì chính mình hổ thẹn tí nào: “Cho nên chúng ta có thể một người xấu một người tốt, cũng không thể làm cho bọn họ trở nên vô pháp vô thiên, đúng không?”
“Wow, anh Hàn, anh âm hiểm ghê, đã sớm nghĩ xong chiêu này rồi!” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bản thân hơi bị lợi dụng.
Triệu Húc Hàn ôm cô đi đến nhà ăn, nói: “Hiện tại mới biết hả? Triệu gia dễ dàng đặt một ám vệ cạnh người khác à?”
“Xí, còn tưởng rằng khi đó anh lo lắng cho em, mới phái Long Bân lại đây. Thì ra anh có âm mưu!” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ anh.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó nói: “Em không tức giận?”
“Giận gì đâu? Cho dù là âm mưu thì cũng bảo vệ em. Hơn nữa nếu không phải quá lo lắng cho em, anh cũng không thể nghĩ được một nước cờ này. Rốt cuộc cũng không nhất định em có thể giao hảo với Long Bân, La Hi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười rất vui vẻ, đâu có dáng vẻ tức giận.
Triệu Húc Hàn cúi đầu hôn lên trán cô một cái, nói: “Quả nhiên là bạn gái của anh, hiểu anh nhất.”
“Đương nhiên!” Kỷ Hi Nguyệt cho anh một ánh mắt đắc ý.
“Tính anh có lương tâm, rốt cuộc chúng ta đã cùng qua hoạn nạn.” Kỷ Hi Nguyệt cười.
La Hi nhìn mọi người, trong lòng càng thêm gấp gáp. Lần này đột nhiên muốn gọi anh ấy trở về, anh ấy đã cảm thấy không thích hợp, hỏi Long Bân, tên này cũng không nói, làm anh khá thấp thỏm, lo âu.
Triệu Húc Hàn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt trước rồi nói, buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, mọi người cùng nói chuyện.”
“A! Không được!” Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Em hẹn cha cùng ăn cơm, nếu không chúng ta ăn trưa được không? Hiện tại mọi người đi nghỉ ngơi, giữa trưa chúng ta nói chuyện được không?”
La Hi tức khắc rất hồi hộp, ngay sau đó dở khóc dở cười, nói: “Cậu chủ, đại tiểu thư, tôi thấy hay là giờ cứ nói đi, tôi nhất định ngủ không được. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”
Triệu Húc Hàn hơi nhíu mày, ngay sau đó hỏi Thím Lý: “Bữa sáng xong chưa?”
“Xong rồi. Cậu chủ, tôi lại đun nóng chút điểm tâm, phần năm người không thành vấn đề.” Thím Lý nói.
Triệu Húc Hàn gật đầu, lập tức nhìn mọi người, nói: “Vậy năm phút sau vừa ăn vừa nói chuyện, đi rửa mặt chải đầu chút trước đi.”
Long Bân và La Hi nhìn nhau một cái, thêm Tiêu Ân, cả đám đồng ý một tiếng rồi đi xuống.
“Anh Hàn, anh cảm thấy La Hi có hi vọng giúp chúng ta không?” Kỷ Hi Nguyệt khá lo lăng nói.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, nói: “Em phải tin chính bản thân mình. Anh thấy lúc anh ta nhìn em vẫn rất có nhân tình, anh ta cũng không có nhiều nhân tình như vậy với anh.”
“Cái gì gọi là nhân tình? Còn có ánh mắt này là sao?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“La Hi và Long Bân có điểm bất đồng, anh ta là hơi không có suy nghĩ, chỉ biết nghe mệnh lệnh làm việc, không giống Long Bân còn có chút ý nghĩ của mình. Anh ta nói năng ngọt xớt, nhưng càng là người lãnh tình, nếu như cảm thấy ở cạnh một người có cảm giác ấm áp thì anh ta sẽ trở nên rất để ý, mà em chính là người mang cho anh ta ấm áp, đây là nhân tình. Cũng không phải nói anh ta thích em, mà là làm anh ta cảm thấy chính anh ta giống một con người, không phải một bảo vệ vô tình chỉ biết chịu huấn luyện.”
Triệu Húc Hàn giải thích thật sự rõ ràng, Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt đã hiểu.
“Như thế xem ra thời gian em ở cùng anh ta còn quá ngắn, hẳn nên ở chung một đoạn thời gian lâu hơn. Đúng rồi, nói vậy thì hẳn cũng để Quy Mao và Thước Phong ở cùng em một thời gian mới đúng. Ha ha ha.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Như vậy sau này bọn họ sẽ trở thành tứ đại ám vệ của em. Anh Hàn, anh cảm thấy anh có thất bại không?”
“Anh làm người vẫn luôn rất thất bại.” Triệu Húc Hàn cũng không vì chính mình hổ thẹn tí nào: “Cho nên chúng ta có thể một người xấu một người tốt, cũng không thể làm cho bọn họ trở nên vô pháp vô thiên, đúng không?”
“Wow, anh Hàn, anh âm hiểm ghê, đã sớm nghĩ xong chiêu này rồi!” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bản thân hơi bị lợi dụng.
Triệu Húc Hàn ôm cô đi đến nhà ăn, nói: “Hiện tại mới biết hả? Triệu gia dễ dàng đặt một ám vệ cạnh người khác à?”
“Xí, còn tưởng rằng khi đó anh lo lắng cho em, mới phái Long Bân lại đây. Thì ra anh có âm mưu!” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ anh.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó nói: “Em không tức giận?”
“Giận gì đâu? Cho dù là âm mưu thì cũng bảo vệ em. Hơn nữa nếu không phải quá lo lắng cho em, anh cũng không thể nghĩ được một nước cờ này. Rốt cuộc cũng không nhất định em có thể giao hảo với Long Bân, La Hi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười rất vui vẻ, đâu có dáng vẻ tức giận.
Triệu Húc Hàn cúi đầu hôn lên trán cô một cái, nói: “Quả nhiên là bạn gái của anh, hiểu anh nhất.”
“Đương nhiên!” Kỷ Hi Nguyệt cho anh một ánh mắt đắc ý.
Danh sách chương