Triệu Húc Hàn nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Chính anh phải xử lý giải quyết tốt hậu quả, việc tôi đồng ý với anh thì nhất định làm được.”

“Yên tâm đi, tôi hiểu. Chính anh cẩn thận một chút, lệnh giết màu đen cũng không phải dễ chơi.” Thiết Quý Hoành nói.

Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Tiểu Nguyệt, đi một vòng rồi, em còn muốn du ngoạn chút nữa không?”

“Không cần, vẫn nên trở về đi, nếu không cha em sẽ lo lắng. Sau này còn có rất nhiều thời gian chơi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn đồng ý, nói: “Được, Tiêu Ân, sắp xếp máy bay buổi tối. Long Bân, anh dẫn La Hi về Cảng Thành, còn Quy Mao và Thước Phong tạm thời bất động.”

“Đã hiểu.” Long Bân biết ý của cậu chủ, hẳn là cũng muốn xúi giục La Hi. Chẳng qua anh ấy cảm thấy La Hi nhất định sẽ ủng hộ cậu chủ. Rốt cuộc La Hi cũng không muốn rời bỏ người chủ thú vị như Kỷ Hi Nguyệt, ý tưởng khá giống anh ấy.

Sau khi ăn xong, Kỷ Hi Nguyệt lại đi xuống nhìn Úy Mẫn Nhi. Toàn thân Úy Mẫn Nhi toàn là máu, trên một cánh tay đều là thuốc bột màu trắng, cô ta đã dựa vào trên ghế hôn mê, trên ghế là nước tiểu do mất khống chế.

Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Không cần đồng tình, cô ta bị trừng phạt đúng tội. Vốn anh còn nghĩ ném cô ta đến Châu Phi, chẳng qua ngẫm lại vẫn tiện nghi cho cô ta. Chỉ chịu khổ một chút đã cho cô ta được chết thoải mái.”

Nói xong anh ta đi đến vách tường, mở một ngăn tủ kính cổ xưa kiểu cũ, lấy ra một hộp châm. Sau đó Thiết Quý Hoành dùng nó hút một chai nước thuốc, cầm châm đi tới, hỏi: “Tiểu Nguyệt, em muốn ra tay không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn ống tiêm, ngay sau đó lắc đầu, nói: “Em không làm, em nên đi lên rồi.” Nói xong cô xoay người bỏ đi.

“Người nhát gan.” Thiết Quý Hoành ở phía sau cười nói. Ngay sau đó khuôn mặt anh ta Đội trưởng Biên, đi đến trước mặt Úy Mẫn Nhi, ghim một châm vào trong cổ cô ta.

Úy Mẫn Nhi lập tức bị đau tỉnh, lập tức mở to mắt hoảng sợ nhìn Thiết Quý Hoành.

“Yên tâm, Triệu Húc Hàn nói cho cô một cái chết thoải mái, cô nên thoải mái đi thôi!” Thiết Quý Hoành bơm nước thuốc vào trong cơ thể cô ta.

Vẻ mặt Úy Mẫn Nhi sợ hãi, nước thuốc phát tác ngay lập tức, làm cả người coi ta run rẩy, hai mắt lập tức lòi ra, máu tràn ra trên lòng trắng mắt, trở nên phi thường khủng bố.

Trong miệng phát ra tiếng ục ục, ngay sau đó máu loãng từ miệng cô ta chảy ra. Sau khi thân thể cô ta căng thẳng vài cái thì đầu gục xuống, rốt cuộc kết thúc cuộc đời đầy rẫy tội ác của cô ta.

Sau khi Thiết Quý Hoành nhìn cô ta chết đi thì lấy ra di động, gọi một cuộc điện thoại: “Buổi chiều nay, có cái rương muốn đưa đến chỗ phu nhân chủ tịch Quốc tế Úy Lam – Thiết Thiên Hoa.” Nói xong anh ta cúp máy.

Thiết Quý Hoành trước sau tin tưởng việc ám sát nhất định là Thiết Thiên Hoa đưa ra ý tưởng cho Úy Mẫn Nhi, người đàn bà kia mới là đầu sỏ gây tội.

Chính anh ta suýt chút nữa đã chết hai lần, bí thư vô tội chết thảm. Bây giờ cũng đến lúc Thiết Thiên Hoa trả giá đắt cho mọi thứ.

Không biết khi bà ta nhìn thấy thi thể Úy Mẫn Nhi thì sẽ có cảm tưởng gì.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi, trong lòng cũng không phải rất thoải mái, rốt cuộc Úy Mẫn Nhi là một người đang sống. Nhưng nghĩ đến nếu không phải Úy Mẫn Nhi chết, thì người chết chính là cô, anh Hàn và Thiết Quý Hoành, như vậy cô sẽ lựa chọn ích kỷ.

Tình huống của Triệu Húc Hàn đã rất nguy hiểm, không thể lại nhiều thêm một phần nguy hiểm. Xử lý Úy Mẫn Nhi vẫn có thể xem là một biện pháp nhất lao vĩnh dật.

Buổi tối 8 giờ, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, Tiêu Ân lên máy bay trực thăng rời khỏi Paris, Long Bân thì đi tìm La Hi.

Khi Thiết Quý Hoành đưa tiễn đã nói cho Kỷ Hi Nguyệt, có thể rất nhanh anh ta sẽ đi Cảng Thành thăm cô, đổi lấy chính là ánh mắt lạnh như băng của Triệu Húc Hàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện