Editor: Vi + Beta: Điêu

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng rửa mặt, thay lễ phục dạ hội thành một bộ trang phục đơn giản. Lộ ra bờ vai trắng như tuyết, mịn như ngọc, dường như toả ra ánh sáng, làm cho người khác không kiềm nổi xúc động muốn cắn một ngụm. Mái tóc vừa dài vừa đen lượn sóng xoã trên vai, nhìn cô vừa thấy thanh thuần lại vừa xinh đẹp.

Gương mặt nhỏ nhắn không son không phấn, đôi mắt to trong veo như nước, đôi môi nhỏ đỏ hồng. Cô gái trong gương thật không khác gì một báu vật trời ban. Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, đây có lẽ chính là lí do Triệu Húc Hàn thích cô.

Dẫu sao cô cũng chính là một đại mỹ nhân. Chỉ cần sửa soạng lại một chút thì cô vẫn chói mắt hơn so với những minh tinh kia nhiều.

Bởi vì thời trung học cô không ít lần bị lưu manh quấy rối, thế nên cô phải tự che dấu đi gương mặt của mình. Đương nhiên không giống như cách trang điểm xấu xí để làm phóng viên như hiện tại, nhưng tuyệt đối không tính là xinh đẹp.

Mắt kính đen nhất định phải có, chỉ có điều không vừa dày vừa nặng như bây giờ. Tóc dài gợn sóng được quấn lên gọn gàng, sau đó trang điểm trên mặt một ít tàn nhan. Nhìn qua không khác gì những nữ sinh bình thường.

Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu thấy Triệu Húc Hàn đang ưu nhã ngồi trên ghế sofa xem điện thoại. Nghe được âm thanh của gày cao gót, anh ngẩng đầu lên. Kỷ Hi Nguyệt thấy trong đôi mắt sâu thẳm kia ánh lên một tia u ám, nhưng rất nhanh trở nên bình thản.

"Hàn ca ca, chúng ta sẽ đi đâu?" Kỷ Hi Nguyệt có chút lúng túng nói. Dù sao cô với hắn cũng chưa chính thức cùng nhau đi ra ngoài lần nào.

"Đi đến khu nhà cũ tổ tiên của anh để lại.” Khuôn mặt tuấn tú đã giãn ra trong nháy mắt lại đông cứng lại.

"À!" Kỷ Hi Nguyệt giật mình, kiếp trước cô chưa từng đến khu nhà cũ của Triệu gia. Vì sao lần này lại dứt khoát đi như thế, khiến cho cô thật sự vội vàng không chuẩn bị kịp.

"Không cần khẩn trương, cha tôi muốn gặp em một lát." Triệu Húc Hàn vừa nói vừa đi ra: "Đi thôi, phải đến trước bữa tối."

"Hàn ca ca, em, em, chuyện này..." Kỷ Hi Nguyệt không biết nói ra sao, nhưng thấy Triệu Húc Hàn ra cửa, cô không thể không theo sau.

Cửa mở ra liền thấy Vô Cốt diễm lệ khí chất lạnh lùng, một thân y phục đen ôm sát người, mái tóc mượt mà được buộc đuôi ngựa, khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy người phụ nữ này nhất định là sát thủ.

"Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong. Lễ vật cũng đã sắp xếp ổn thoả." Vô Cốt cung kính nói, ánh mắt lúc lướt qua Kỷ Hi Nguyệt, có chút kinh ngạc nhưng lập tức khôi phục lại thần sắc lạnh như băng.

Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ quả nhiên chủ nhân như thế nào thì sẽ có người dưới trướng y như thế. Tiếu Ân, Vô Cốt còn có lão Khôi. Cô biết rõ đó là ba đại tâm phúc của Triệu Húc Hàn. Ba người này lúc nào cũng lạnh như băng, Tiếu Ấn thì có vẻ tốt hơn một chút, nhưng Vô Cốt và lão Khôi thì chẳng khác gì cương thi vừa bò ra khỏi quan tài. Kỷ Hi Nguyệt có chút hiếu kì rốt cuộc Triệu Húc Hàn tìm được ba thủ hạ này ở đâu?

"Ừ." Triệu Húc Hàn không nhìn Vô Cốt, đi luôn về phía thang máy. Kỷ Hi Nguyệt đuổi kịp, quay sang cười mỉm với Vô Cốt một cái, nhưng Vô Cốt không có bất kì phản ứng nào, dường như xem cô như không tồn tại.

Đến bãi đổ xe, lập tức thấy Tiếu Ấn đang đứng trước cửa xe của một cỗ xe Rolls - Royce. Thấy bọn họ tới, hắn liền mở cửa xe đằng sau ra. Tiếu Ân liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc

Dáng vẻ đầy trí thức và lễ nghĩa của Kỷ Hi Nguyệt như thế, thật sự rất ít khi xuất hiện. Cứ xem như lúc trước cách ăn mặc bị ép buộc, nhưng sắc mặt của cô luôn tệ đến cực điểm, không giống như hôm nay cô thấy hắn liền gật đầu híp mắt cười.

Người phụ nữ này không giống như trước đây. Tối hôm đó, rốt cuộc lão đại đã làm gì với cô ta? Giữa nam và nữ dù xảy ra loại chuyện kia, thì mọi chuyện cũng không có sự thay đổi lớn như vậy, chẳng lẽ lão đại đã cho cô rơi vào Mê Hồn Thuật rồi hay sao?

Tiếu Ân không nhịn được cười một cái. Nhưng khi vừa thấy gương mặt lạnh như núi băng của tiểu sư muội Vô Cốt, hắn lập tức run một chút, tranh thủ thời gian quay về ghế lái.

Triệu Húc Hàn lên xe, Kỷ Hi Nguyệt ngồi bên cạnh anh, không còn chỗ cho Vô Cốt nên cô ta liền quay lên ngồi ở ghế phụ bên cạnh ghế lái.

"Hàn ca ca, sao em lại phải đến khu nhà cũ, em, em hơi sợ." Kỷ Hi Nguyệt lộ vẻ lo lắng. Trước đây cô từng nghe Triệu Vân Sâm nói qua, cha của Triệu Húc Hàn là một nhân vật tương đối lợi hại.

Triệu Húc Hàn đột nhiên đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ trên đùi cô, không nhìn cô nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây."

"Cha anh đột nhiên sao lại muốn thấy em?" Kỷ Hi Nguyệt giật mình.

Cô cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài của anh, cảm giác giống như đang thưởng thức một bức tranh. Tay của đàn ông sao lại đẹp mắt đến như vậy. Khi anh nắm lấy tay cô khiến cô không còn cảm giác lạnh lẽo nữa. Lòng bàn tay tràn đầy ấm áp, làm cho tâm trạng khẩn trương của cô bắt đầu thả lỏng.

"Bởi vì ông ấy yêu cầu tôi phải đưa người phụ nữ của mình đến." Triệu Húc Hàn trả lời ngắn gọn.

Toàn thân Kỷ Hi Nguyệt chết lặng. Cô lập tức hiểu rằng, mình chính là tấm bia đỡ đạn cho anh. Kỷ Hi Nguyệt bối rối. Cô không biết trả lời ra sao. Xem ra, chắc chắn Triệu lão gia sẽ không thích anh ta, bởi vì chính anh ta đã giúp Triệu Húc Hàn chọn trúng cô.

"Tại sao lại im lặng?" Triệu Húc Hàn quay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cười mỉa một cái nói: "Em, em không biết nói cái gì. Triệu lão gia biết sự xuất hiện của em ư?"

"Cứ nói đi.” Triệu Húc Hàn vẫn nhìn cô như trước.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu. Cô thực sự rất sợ hãi khi bị Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm như vậy. Trong nội tâm nhận ra sự trấn áp chiếm hữu của anh ở kiếp trước đã để lại sự sợ hãi sâu sắc trong cô.

"Triệu Vân Sâm nói, em là nữ nhân của anh ta."Triệu Húc Hàn nháy mắt trở nên lạnh lùng, toàn bộ nhiệt độ trong xe dường như giảm xuống thành âm độ.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình run lên, vội vàng nói:"Không phải, không phải em!"

"Thật không?" Triệu Húc Hàn lộ ra chút thâm sâu khó dò.

Kỷ Hi Nguyệt khóc không ra nước mắt. Lúc trước cô liều mạng nói mình là bạn gái Triệu Vân Sâm, nhưng hiện tại cô thực sự không nghĩ như thế. Dù sao cô cũng đã thay đổi rồi. Những hành động lúc trước của cô với Triệu Húc Hàn, chỉ sợ đã làm anh thương tâm đi.

"Khụ khụ, đêm hôm ấy, anh thực sự không biết sao?"Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cho thấy cõi lòng. Ý tứ của những lời này là lần đầu tiên không phải là hắn cầm đi sao?

Triệu Húc Hàn kinh ngạc, hơi thở lạnh băng lập tức tản ra. Anh vỗ vỗ lên tay cô rồi cầm áo choàng phủ lên người cô. Kỷ Hi Nguyệt toàn thân cứng ngắc, cô không dám nhìn loạn đi đâu, trong mũi đều là hơi thở lạnh lẽo của Triệu Húc Hàn.

Bỗng nhiên, điện thoại của Tiếu Ân vang lên. Anh ta vừa nhấc máy liền truyền đến âm thanh rất lớn.

"Tiếu Ân, sao các cậu còn chưa tới? Chẳng lẽ người phụ nữ kia đáng giá đến vậy sao!"

"Triệu Nhất gia, chúng tôi đã trên đường rồi. Còn mười phút nữa là đến." Tiếu Ân rất chính thức trả lời.

"Hừ! Lại để cho tất cả mọi người phải đợi cô ta. Người phụ nữ này quả là thiếu phép tắc!" Triệu Nhất gia mắng xong liền cúp điện thoại.

Kỷ Hi Nguyệt nghe được rất rõ ràng. Thật ra trên xe bốn người đều có thể nghe rất rõ.

"Là cha của Triệu Vân Sâm." Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt

Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể ồ một tiếng. Triệu Húc Hàn tiếp tục nói: "Tôi có hai anh trai, Triệu Nhất gia là cha của Triệu Vân Sâm còn Triệu Nhị gia là anh hai tôi, quanh năm ở nước ngoài."

"Ồ, vậy anh là Triệu Tam gia?" Kỷ Hi Nguyệt thuận miệng nói.

Triệu Húc Hàn nhìn cô, khóe miệng hung hăng khẽ run rẩy một chút, nói: "Người khác đều gọi tôi là Hàn thiếu. Em gọi Tam gia là quá già rồi."

Kỷ Hi Nguyệt khuôn mặt tuấn tú xấu hổ của anh, đột nhiên trong lòng cảm giác không sợ nữa, thực ra anh cũng không tệ lắm.

"Đúng vậy, Kỷ tiểu thư, thiếu gia chỉ lớn hơn Vân Sâm thiếu gia có 6 tuổi thôi. Gọi là Tam gia quá già rồi." Tiếu Ân cười nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu mỉm cười nói: "Nói cũng phải."

"Không đề cập tới Triệu Vân Sâm sẽ chết sao?" Âm thanh Vô Cốt lạnh lùng vang lên, ngầm chỉ trích Tiếu Ân.

Tiếu Ân trong nháy mắt lúng túng nói: "Tôi đây chỉ muốn nói, thiếu gia chúng ta tuổi trẻ tài cao. Kỷ tiểu thư đừng hiểu lầm.”

"Tài xế, chuyện của chủ tử không cần tới anh phải giải thích đâu!" Vô Cốt tựa như một cái gai nhím. Cô ấy sẽ ghim chặt Tiếu Ân đến khi nào anh ta không mở miệng được thì thôi.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bầu không khí có chút ngưng trọng. Nhưng thực ra ba người đều rất thoải mái, giống như đây chỉ là câu chuyện thường ngày. Chỉ có cô là không hòa hợp với bọn họ mà thôi. Bản thân cô còn chưa hiểu rõ Triệu Húc Hàn. Nếu như muốn cùng anh sống chung, từ nay về sau phải cố gắng để ý tới Triệu Húc Hàn mới được.

Kỉ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn cũng không thật sự đáng sợ, khi trước tất cả đều là do cô luôn muốn trốn thoát.

Cô có hiểu lầm quá lớn với anh.

Xe rẽ sang một con đường mờ tối, hai bên đều là hàng cây, đèn đường cũng không có mấy cái, cảm giác có chút tĩnh mịch, nguy hiểm.

Kỷ Hi Nguyệt không thấy rõ bên ngoài, cũng không có ấn tượng gì với nơi này, Cảng Thành mà vẫn còn nơi như vậy sao?

Đi không lâu, hai hàng cây cũng dần biến mất, thay vào đó là hồ nước, cảm giác như xe đang đi trên mặt nước vậy.

"Đây là nơi giáp ranh giữa Cảng Thành và Đài Châu, hồ nước này là gọi là Giới Hà, nhà cũ của nhà họ Triệu nằm ở mảnh đất nhỏ giữa hồ." Triệu Húc Hàn nhìn vẻ mặt kinh ngạc Kỷ Hi Nguyệt, giải thích.

"Ồ, thì ra đây chính là Giới Hà." Kỷ Hi Nguyệt nhớ lại, Giới Hà là một nơi không lớn lắm, dân số thưa thớt, có thể nói là vắng tanh, khu nhà gần nhất cũng phải đi 1km mới đến.

Tại sao Triệu Gia lại phải ở đây chứ?

Quá thần bí và cổ quái.

Chỉ là cô nhớ tới việc Triệu Gia là một gia tộc thần bị, tập đoàn Triệu thị còn lớn hơn rất nhiều so với tập đoàn Kỷ Hải, tất cả sẽ không còn kì lạ nữa.

"Nhà cũ Triệu thị đã có từ hơn 200 năm rồi." Triệu Húc Hàn nói với cô.

"Oa, đây không phải trở thành danh lam thắng cảnh lịch sử đó chứ?" Lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt được nghe Triệu Húc Hàn nói về chuyện của nhà họ Triệu.

Khóe miệng Triệu Húc Hàn giật giật: "Nhà cũ sẽ không ngừng đổi mới, hơn nữa nơi đây vẫn có người ở."

"Vậy gia chủ Triệu gia đều ở đây sao?" Kỷ Hi Nguyệt cảm giác có chút sờ sợ.

Triệu Húc Hàn không nói gì, khi xe dừng lại rồi mới nói: "Còn sớm." Coi như đó là câu trả lời với cô.

Tiếu Ân cùng Vô Cốt xuống xe rồi bước sang hai bên mở cửa, Kỷ Hi Nguyệt vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một kiến trúc đình viện cổ xưa dưới ánh đèn mờ tối.

Đậm phong cách cổ xưa, cổng sắt được chạm khắc tinh xảo vắt đầy tường vi, khó có thể nhìn rõ tình huống bên trong.

"Gia chủ, ngài đến rồi." Một người đàn ông trung niên bước ra, mỉm cười chào hỏi.

"Ừ." Triệu Húc Hàn đáp một tiếng, kéo tay Kỷ Hi Nguyệt đang mơ màng đi vào. "Vị này là quản gia ở đây, chú Phong."

"Chào chú Phong." Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay bị Triệu Húc Hàn nắm lấy, trong lòng run rẩy, chẳng qua cô không được phép suy nghĩ nhiều, vội phản ứng lại rồi cười chào hỏi.

"Chào Kỷ tiểu thư, mời vào trong, lão gia cùng Nhất gia đều đang đợi ngài." Chú Phong nói xong nhanh chóng dẫn đường,

Tiếu Ân cùng Vô Cốt không nói một lời, chỉ là yên tĩnh đi sau bọn họ, cổng sắt tự động đóng lại.

Kỷ Hi Nguyệt biết rõ nhà cũ Triệu gia rất lớn, có thể lớn hơn cái biệt thự lưng chừng núi kia, ít nhất là cái nhà này vô cùng lợi hại, cho cô cảm giác như đang đi vào nhà thờ vậy.

Mà ở hai bên là ba người mặc đồ đen, biểu cảm lạnh lùng không khác gì Tiếu Ân Vô Cốt, khiến cho Kỷ Hi Nguyệt cảm giác giống như bảo vệ an ninh vậy.

Dáng người bọn họ đều rất cường tráng, ánh mắt không hề nhìn ngang dọc, như đã được huấn luyện chuyên nghiệp vậy.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt run lẩy bẩy, cô tưởng mình đang bước vào một tổ chức hắc đạo nào đó.

Triệu gia quả nhiên quá thần bí, hơn nữa có thể tồn tại hơn hai trăm năm, người ngoài không biết quá nhiều về bọn họ, có thể nói rõ là bọn họ có quyền lực rất lớn để phong tỏa tin tức.

Đi vào phòng khách nhà chính, Kỷ Hi Nguyệt còn chưa kịp nhìn, một giọng nói dữ dằn vang lên.

"Em ba, tốc độ này là tốc độ ốc sên sao? Lão gia chờ đến đói bụng rồi, Kỷ đại tiểu thư, chào mừng cô đại giá."

Trước mặt Kỷ Hi Nguyệt là một người đàn ông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi. Dáng dấp không tệ, tay chống một cây quải trượng, người này lại là người tàn phế.

"Anh cả, là em có chuyện chậm trễ, không liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt". Triệu Húc Hàn cau mày nói với người đàn ông.

Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới biết, người đàn ông này là anh họ của Triệu Húc Hàn, bố của Triệu Vân Sâm. Ông gọi là Triệu Nhất gia Triệu Hằng Sinh.

"Ôi chao, chú ba thế này là thương hoa tiếc ngọc à? Kỷ đại tiểu thư thật là có phúc, để cho thiếu gia của Triệu gia nhìn trúng. Sau này xem như là hưởng không xong vinh hoa phú quý.” Triệu Nhất gia dường như không muốn buông tha Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Nguyệt Hi từ trong lòng đã không thích người đàn ông trước mặt! Cô cho rằng người đàn ông ba mươi tám tuổi này, chân cà nhắc, tâm lý rõ là có thiếu sót, không nhìn người khác bằng ánh mắt tốt.

"Triệu Nhất gia, nhà tôi mặc dù không bằng nhà họ Triệu, nhưng tập đoàn Kỷ Hải cũng không phải là kém cỏi. Cha tôi vẫn có thể cho tôi vinh hoa phú quý". Kỷ Nguyệt Hi chỉ có thể nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Triệu Húc Hàn quay đầu nhìn cô một cái, không thể ngờ tới cô gái này có thể kiên cường như vậy. Ba năm trước cô đối nghịch với mình như thế nào, tính cách của cô hiển nhiên không ai rõ bằng. Ngay cả anh cũng không sợ, còn có thể sợ anh cả của anh hay sao?

"Nhìn xem, tính cách vị tiểu thư này không vừa chút nào.” Triệu Nhất gia ngạc nhiên đứng lên: "Xem ra tin đồn bên ngoài không phải là giả. Cha, cha nhìn xem! Đây chính là người phụ nữ mà chú ba thích.”

Kỷ Nguyệt Hi nhìn về phía bên trái lập tức thấy một người đàn ông tóc trắng từ từ đi ra. Đi theo bên cạnh là một cụ già rất gầy, nhưng cụ có vẻ gân cốt rất tốt, đôi mắt rất sắc bén, nhìn qua không phải là kiểu người dễ đụng vào.

"Khụ khụ khụ.” Triệu Tịch lão gia ho khan vài tiếng, mắt nhìn sang Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt rất căng thẳng, dù sao đây là lần đầu tiên nhìn thấy lão gia chủ của Triệu gia. Người này trong truyền thuyết thần bí khó lường, không gì có thể làm khó được người đứng đầu Triệu gia.

"Cha, đây là Kỷ Hi Nguyệt." Triệu Húc Hàn kéo Kỉ Nguyệt Hi tới.

"Con chào cha.” Kỷ Hi Nguyệt không biết nên xưng hô thế nào, đành phải bắt chước theo Triệu Húc Hàn, như vậy sẽ hợp lý hơn.

Đáp lại cô cũng chỉ có không khí im lặng. Triệu lão gia đi lướt qua trước mặt hai người, ngồi lên vị trí chủ toạ trong đại sảnh.

Kỉ Nguyệt Hi có chút lúng túng, nhưng vì lo sợ nên không dám lên tiếng. Trên tay bỗng nhiên đau đớn, Kỷ Hi Nguyệt thiếu chút nữa kêu lên. Cô nhìn sang Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt Triệu Húc Hàn hết sức nghiêm trọng, làm trong lòng cô cũng cảm thấy sợ hãi.

Ở nơi này để ăn cơm chiều, chính là Hồng Môn Yến. Bỗng nhiên hai bên có bốn người đi ra, tất cả quần áo giống nhau, nét mặt không chút cảm xúc.

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Cô cảm thấy mình giống như một mâm thức ăn trên bàn, vừa giống như con khỉ bị nhốt vào lồng cho người ta quan sát.Cảm giác này giống như ngồi trên bàn chông.

May mà Triệu Húc Hàn luôn luôn nắm tay cô. Người đàn ông mà ngày trước cô thường hay trốn tránh, giờ phút này lại cho cô một sự an tâm to lớn. Cô cảm thấy chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, mình sẽ không có bất kì nguy hiểm nào.

Lúc này Triệu Húc Hàn cả người lạnh như băng. Ánh mắt nhìn thẳng bố mình. Cả người giống như thanh kiếm sắp rút ra khỏi vỏ, không có ai dám chạm đến sự sắc bén của anh.

"Kỷ tiểu thư, mấy vị này đều là lão gia và thiếu gia thuộc dòng trưởng của nhà họ Triệu.” Phong thúc đột nhiên đi tới bên người Kỷ Nguyệt Hi, giới thiệu cho cô bốn người đàn ông vừa mới đi ra.

Kỷ Nguyệt Hi thật ra cũng rất tò mò, Triệu gia chẳng lẽ không có phụ nữ sao? Hay là địa vị của phụ nữ thật ra quá thấp.

Kỷ Hi Nguyệt lễ phép chào hỏi, cảm thấy những người này hình như chưa từng xuất hiện. Cho dù cô đã tham gia không ít cuộc gặp gỡ của tầng lớp thượng lưu, cũng chưa từng thấy bốn người này.

Người Triệu gia ngoại trừ Triệu Húc Hàn và Triệu Vân Sâm có quan hệ chú cháu mà cô biết, còn lại cô không nhận ra người nào hết.

"Cha, có thể dùng bữa được chưa? Con đói rồi". Triệu Húc Hàn đột nhiên mở miệng.

Tất cả mọi người đều sững sờ, Kỷ Hi Nguyệt lại muốn bật cười.

“Được rồi. Mọi người cũng đừng vây quanh Kỷ tiểu thư nữa. Ăn cơm đi.” Triệu lão gia cuối cùng cũng đứng lên, một đám người bước đến lối đi phía bên phải.

"Cha, cha xem chú ba kìa. Đây không phải là đang bảo vệ cô gái này sao?" Triệu Nhất gia đi theo bên cạnh Triệu lão gia.

Ông Triệu liếc đứa con trai lớn này của mình một cái, tức giận nói: "Không bảo vệ người con gái của mình, chẳng lẽ lại đi bảo vệ cái đứa đàn ông lớn đầu như con?"

"Phụt! Haha!" Kỷ Hi Nguyệt nhất thời nhịn không được, bật cười.

Lúc đầu cảm thấy ông Triệu quá nghiêm túc, chắc chắn sẽ không thích cô, không nghĩ tới câu nói này của lão nhân gia thật sự rất đáng yêu. Mọi người quay sang nhìn cô một lần nữa, Kỷ Hi Nguyệt mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu xuống.

Một đám người đi vào phòng ăn. Triệu Húc Hàn và cô là hai người cuối cùng.

Phòng ăn rất lớn, rất sáng, bàn ăn hình chữ nhật và ghế đều là gỗ lim kiểu dáng hoa văn chạm trổ, rất lộng lẫy, sang trọng.

Ông Triệu đi đến vị trí chủ vị, sau đó ngồi xuống. Những người khác cũng đều rối rít ngồi xuống.

"Em ngồi ở đây." Triệu Húc Hàn kéo một cái ghế tới gần vị trí cuối, nói với Kỷ Hi Nguyệt.

"Cảm ơn." Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, nhưng Triệu Húc Hàn lại đi đến trước chỗ trống bên trái của ông Triệu ngồi xuống.

Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở vị trí thứ ba ngược từ dưới lên phía bên phải, có thể nhìn thấy chính diện Triệu Húc Hàn. Nhưng mà trong giây lát cô cảm thấy có chút cảm giác tứ cố vô thân (*).

(*) Tứ cố vô thân: bốn phía không có người thân.

Trong lòng có chút khẩn trương và sợ hãi, nhưng vẫn hít một hơi thật sâu, không phải chỉ là ăn cơm thôi sao? Chẳng lẽ cô lại ăn cơm không được?

Chú Phong cho người mang đồ ăn lên. Một loạt người mặc đồ trắng mang đồ ăn ra, khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm giác như mình đang đóng phim điện ảnh.

Trình tự mang thức ăn lên dựa theo cơm Tây tiêu chuẩn, rất quy củ. Nhìn đám người Triệu gia như là đã thích ứng với việc dùng cơm như thế này.

Trên bàn ăn không có âm thanh, tất cả mọi người đều yên lặng dùng cơm. Động tác của Kỷ Hi Nguyệt cũng không dám quá lớn, tránh tạo ra tiếng vang. Nhưng trong lòng cô lại rất phiền muộn, đây chính là bữa ăn liên hoan của người một nhà cùng đại gia tộc sao? Đều không có không khí gia đình như thế này?

Cô tỏ vẻ chính mình như không phải hào môn đại tiểu thư, hoàn toàn không thích hợp với hoàn cảnh liên hoan này. Cũng may thức ăn đều rất tinh xảo, Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn cúi đầu ăn, khẩu vị cũng không tệ lắm.

Sau bữa ăn, Triệu Húc Hàn đứng lên nói: "Người con đã mang đến cho cha xem rồi. Chúng con trở về."

Ông Triệu nhìn Triệu Húc Hàn lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hơi nhíu mày. Kỷ Hi Nguyệt có chút khẩn trương nhìn hai cha con họ.

"Chú Ba, anh thấy chú đầu óc hồ đồ rồi. Tập đoàn Kỷ Hải có cái gì? Chỗ nào hơn được quốc tế Úy Lam? Nếu chú có thể cưới Úy tiểu thư, Triệu gia chúng ta sẽ lại nâng cao một bước." Triệu Nhất gia thấy lão gia tử không nói lời nào, lập tức giành nói trước.

Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, nhìn chằm chằm anh cả của mình, ánh mắt như đao, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Anh cả, nếu như anh yêu thích Úy tiểu thư, có thể tự mình cưới."

"Chú...! Anh đây không phải vì chú và Triệu gia sao? Cha, cha nhìn chú ấy!" Triệu Nhất gia cả giận nói.

"Được rồi! Ồn ào cái gì! Húc Hàn cũng không phải một đứa trẻ, chuyện như vậy để chính nó cân nhắc!" Ông Triệu nghiêm nghị nói.

Kỷ Hi Nguyệt cảm giác được rõ ràng, ông Triệu đối xử với đứa con trai Triệu Húc Hàn này thật ra vẫn không tệ.

"Cha, đây không phải là chuyện rất lớn sao? Chú Ba là gia chủ của Triệu gia! Hôn nhân của chú ấy liên quan đến toàn bộ Triệu gia, nếu là những người khác con sẽ không quan tâm đâu. Hôm nay gọi mọi người đến ăn cơm, không phải là muốn gặp Kỷ đại tiểu thư sao?" Triệu Nhất gia nhất quyết không chịu im lặng.

Nói xong, nhìn những người khác rất khó chịu nói: "Chẳng lẽ mấy người đều đồng ý để gia chủ làm loạn? Cô gái này làm sao xứng với gia chủ của chúng ta!"

Bốn người khác hầu như cũng không nói chuyện. Sau khi nhìn nhau, lại nhìn Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, tất cả đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

"Triệu Nhất gia, xin ông nói chuyện nghiêm túc, tại sao lại gọi là làm loạn? Triệu Húc Hàn và tôi kết giao thì gọi là làm loạn? Tại sao lại gọi tôi là cô gái này? Tôi có tên họ, gọi là Kỷ Hi Nguyệt! Tôi không biết, tôi rốt cuộc đắc tội ông lúc nào rồi?" Kỷ Hi Nguyệt thật sự nghe không nổi, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ nói.

Triệu Húc Hàn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt tức giận, đi qua đứng bên cạnh cô.

"Kỷ Hi Nguyệt, cô là loại hàng nào chẳng lẽ ông đây còn không biết? Giữa cô và Vân Sâm vốn dĩ không trong sáng. Bây giờ lại cùng gia chủ của chúng ta hòa hợp. Cô đây là muốn đùa giỡn đàn ông Triệu gia sao?" Triệu Nhất gia bị Kỷ Hi Nguyệt oán giận, cũng nổi giận.

"Đùa giỡn đàn ông Triệu gia?" Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn cười: "Ông quá tự cao rồi phải không? Loại đàn ông như ông, tôi đến nhìn cũng sẽ không nhìn dù một cái!"

"Khụ khụ khụ..." Ông Triệu lập tức ho khan, những người khác tựa hồ cũng không nghĩ tới, Kỷ Hi Nguyệt ở chỗ này cũng dám dở tính khí tiểu thư kiêu căng, nhưng có điều nghe lời này còn rất vui vẻ.

"Không được nói bậy.” Triệu Húc Hàn nắm tay của cô, nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia đã có vẻ hơi run. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy anh cũng rất muốn cười.

"Cô...cô!" Triệu Nhất Gia chỉ ngón tay vào Kỷ Hi Nguyệt, mặt mày đều bị bóp méo, tức giận không nhẹ.

"Triệu Nhất Gia, nói cho con trai ông biết, những cái chiêu số buồn nôn kia cũng đừng sử dụng lại. Trước kia Kỷ Hi Nguyệt tôi mắt mù nên không nhìn rõ được, nhưng người sẽ lớn lên đấy. Hiện tại tôi cảm thấy Hàn ca ca so với hắn tốt một nghìn lần, gấp một vạn lần!"

Ánh mắt Kỉ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Nhất gia nói. Sau đó cô cười nói với ông Triệu: "Cha Triệu, tối nay thức ăn rất ngon. Cảm ơn đã chiêu đãi, con cùng Hàn ca ca gặp gỡ rất tốt đẹp, cha yên tâm."

Nói xong cô khoác lên tay Triệu Húc Hàn cười duyên nói: "Hàn ca ca, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi?"

Triệu Húc Hàn bị Kỷ Hi Nguyệt làm cho có chút ngạc nhiên. Tuy rằng Kỷ đại tiểu thư có tính khí tiểu thư quả thật rất nghiêm trọng, nhưng không nghĩ rằng hôm nay biểu hiện của cô không phải là cố tình gây sự, thật sự để lại cho hắn điểm khinh hỉ. Có thể nói thay đổi này của cô là bước ngoặt bất ngờ.

"Được.” Triệu Húc Hàn tuy rằng trong nội tâm kinh ngạc không thôi, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú vẫn rất bình tĩnh: "Cha, chúng con đi trước.”

Ông Triệu tựa hồ cũng rất kinh ngạc, cuối cùng gật gật đầu, cũng không nói lời nào, phất tay rồi xoay người rời đi.

"Cha, cha xem người phụ nữ này tính khí kém như vậy, biết mặt không biết lòng, không thích hợp với lão Tam.” Triệu Nhất Gia lại đi theo đằng sau lão gia tử lải nhải.

"Ngươi câm miệng! Bữa tối hôm nay là ai nghĩ ra chứ?" Ông Triệu để lại một câu nói, Kỷ Hi Nguyệt trong nháy mắt đã hiểu.

Hóa ra Hồng Môn Yến hôm nay là do Triệu Nhất gia yêu cầu, hắn quan tâm người phụ nữ tương lai của Triệu Húc Hàn làm cái gì?

Đi ra khỏi khu nhà cũ, Tiếu Ân không xuất hiện ngay lập tức, rất nhanh xe liền chạy ra giữa hồ.

"Hàn ca ca. Thực xấu hổ, em, em nhịn không được. Đại ca anh cũng quá khinh người.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn lên xe xong một mực không nói gì, khuôn mặt tuấn tú lại vẫn lạnh như băng, cô nghĩ anh vẫn còn đang tức giận. Vốn trong nội tâm đang có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến hôm nay anh một mực lôi kéo tay của mình, lá gan của cô liền lớn lên, thò tay kéo kéo ống tay áo của anh nói.

"Không có gì.” Triệu Húc Hàn phục hồi lại tinh thần, kỳ thật anh một mực là đang cân nhắc chuyện đêm nay, đương nhiên còn có sự thay đổi của Kỷ Hi Nguyệt.

"Thật sao? Vậy là tốt rồi. Có điều em cảm thấy cha của anh đối với anh rất tốt.” Kỷ Hi Nguyệt muốn nói điểm trọng tâm.

Triệu Húc Hàn nhìn cô một cái, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy cái nhìn này vô cùng phức tạp.Cô lại nói sai?

"Mẹ của tôi đã chết năm tôi 8 tuổi." Triệu Húc Hàn đột nhiên nói một câu.

Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, xem ra là bởi vì anh không có mẹ, vì vậy cha đối với anh đặc biệt tốt một chút.

Lúc này, Tiếu Ân nói chuyện: "Thiếu gia, không có xảy ra chuyện gì chứ?"

Thanh âm lạnh như băng của Vô Cốt lập tức vang lên: "Anh không có đầu óc sao? Ở đây vẫn còn có người ngoài "

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, cảm thấy Vô Cốt đối với cô rất bài xích. Cô không khỏi nhếch miệng cười lạnh: "Có tôi ở đây không thể nói chuyện gì sao?"

Vô Cốt lập tức im lặng, Tiếu Ân lúng túng nói: "Đương nhiên không phải Kỷ tiểu thư đừng hiểu lầm."

"Phải không? Tôi như thế nào cảm thấy Vô Cốt tiểu thư đối với tôi có thành kiến rất lớn? Đêm nay chuyện gì xảy ra đều có mặt tôi ở đó, chẳng lẽ tôi vẫn không thể nhìn ra được sao?" Kỷ Hi Nguyệt không né tránh lập tức giải quyết.

Kiếp trước Vô Cốt hầu như không có xuất hiện, bởi vì cô chán ghét toàn bộ những người của Triệu Húc Hàn. Nhưng bây giờ, cô cùng với Triệu Húc Hàn có mối quan hệ tốt, như vậy người bên cạch hắn tự nhiên cũng sẽ quen dần. Cô không muốn bản thân cuối cùng bị người của anh hiểu lầm. Nếu là có, như vậy phải giải quyết hết. Đời này sẽ không bao giờ bị người phía sau lưng chọc dao găm.

"Hàn ca ca, em là người ngoài sao? Chuyện của anh em không thể biết sao?" Kỷ Hi Nguyệt lập tức quay đầu lại tội nghiệp nhìn Triệu Húc Hàn.

Khoảng cách gần phía Triệu Húc Hàn, khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt anh như những ngôi sao duy nhất toả sáng trong đêm tối rộng lớn, làm cho người ta không tự chủ được bị hấp dẫn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện