Y sai người ngăn không cho mình vào thành, lại sai người ra cổng thành đưa lời khiêu khích.
Nếu như Lưu Sấm nhịn không được lửa giận, rất có thể sẽ đại khai sát giới, đến lúc đó Tự Tông liền có cớ ra tay với hắn?
Không đúng không đúng, cho dù là Tự Tông căm hận Lưu Sấm đến đâu thì người làm chủ ở Nghiệp Thành cũng không phải y, mà là Phùng Kỷ tiên sinh kia.
Y làm như vậy...
Lưu Sấm trong nháy mắt liền đoán ra dụng ý của đối phương, chẳng lẽ là muốn bức ta rời đi? Nghĩ đến đây, Lưu Sấm đột nhiên phóng ngựa tiến lên, Tượng Long hí lên rít một tiếng lớn, lập tức cả đàn ngựa bắt đầu hí những tiếng dài.
Lưu Sấm đi đến trước mặt tên Viên tướng kia, vung roi ngựa trong tay lên, "ba" một tiếng quật vào người của đối phương. Roi ngựa trong tay Lưu Sấm được chế tạo bằng phương pháp đặc thù, sử dụng loại da thuộc thượng phẩm mà chế tạo thành, cứng rắn vô cùng, quật vào người có thể làm người ta trầy da sứt thịt.
Tên Viên tướng kia không ngờ Lưu Sấm lại đột nhiên động thủ, lập tức bị ngã quật xuống ngựa.
- Đồ không biết sống chết, ta đường đường là Hoàng thúc Đại Hán được Thiên tử sắc phong. Ngươi là cái thá gì, lại dám ở đây nhục mạ? Quan thần ở đâu mà chẳng là của vua, đất đai nào mà chẳng là của vưa Chớ nói U Châu, liền là cả Hà Bắc, cũng đều là giang sơn của Đại Hán ta. Nay ta phụng mệnh Thiên tử đến quản lí U Châu, ngươi lại dám ở đây mở miệng nhục mạ, chẳng lẽ là mưu đồ làm phản hay sao? Các ngươi tránh ra cho ta, đừng để đến khi ta khai sát giới, kẻ nào dám đến ngăn cản ta?
- Ngươi dám động thủ?
Tên Viên tướng kia đứng lên, kinh hãi không thôi, ngón tay chỉ vào Lưu Sấm nói: - Tên tặc tử như ngươi dám động thủ ở đây?
Còn chưa dứt lời, bên tai chợt nghe thấy tiếng Lưu Sấm rút kiếm ra khỏi vỏ roạt một cái, một kiếm khiến tên Viên tướng này lại ngã úp xuống đất.
- Còn không mở cửa, giết không luận tội.
Lưu Sấm cắn răng, từng chữ một gằn giọng hô lên.
Ba trăm Phi Hùng thiết vệ dưới sự thống lĩnh của Lý Dật Phong đều đồng loạt rút trường đao ra.
Trường đao dưới ánh nắng chiếu rọi sáng như tuyết, hiện ra một tia lãnh ý... Những nạn dân vốn đang kích động nhìn thấy một cảnh như vậy cũng lập tức im lặng không dám ho he gì.
Người trước mắt này không hề tầm thường.
Người ta là hoàng thúc Đại Hán, giang sơn này vẫn là giang sơn của Đại Hán, người ta chiếm U Châu thì có sao, đến cả Thiên tử còn chẳng ngăn được hắn chiếm giữ U Châu.
Có người thông minh liền kịp phản ứng lại.
Đội Viên quân này dám ngang nhiên ngăn trở đường đi của Lưu hoàng thúc, chỉ sợ là bụng dạ khó lường.
Đổng Phi trên chiến xa thả người nhảy xuống, hai tay cầm song chùy chạy tới trước mặt Lưu Sấm.
- Thúc phụ, ta đến đây.
- A Sửu, hãy lui ra sau... Ta lại muốn xem xem kẻ nào dám động thủ với ta.
Lưu Sấm vừa nói chuyện vừa chỉ tay về phía sau.
Võ An Quốc vội vàng bước lên phía trước, đem cán Bàn Long Bát Âm Chùy đưa cho Lưu Sấm... Chỉ thấy chùy lớn trong tay Lưu Sấm rung lên bần bật, bát âm vang lên.
Phi Hùng Vệ cũng đồng loạt phóng ngựa về phía trước, trường đao trước người vắt ngang khiên chắn, đồng thanh phát ra tiếng keng keng.
- Nếu không nhường đường, giết không luận tội.
Tuy chỉ là ba trăm quân nhưng lại toát ra khí thế hùng hồn mà thiên binh vạn mã không thể có được.
Đừng nói chi là dân chúng bình thường, ngay cả Viên quân ngoài cửa thành cũng đều sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng run sợ.
- Dừng tay, dừng tay!
Đúng lúc này từ trong thành truyền đến một tiếng hô lớn.
Phùng Kỷ mang theo một đội nhân mã, vội vàng chạy ra ngoài của thành đã thấy hai bên đang giương cung bạt kiếm, cũng giật mình kinh hãi, liền vội vàng tiến lên ngăn cản.
- Hoàng thúc, ngươi đây là...
- Có kẻ không cho ta vào thành, có kẻ không muốn ta hợp tác với Tam công tử. Nguyên Đồ tiên sinh, có phải những kẻ này là do ngươi phái tới cản trở ta hay không?
Phùng Kỷ ngẩn ra, liền vội vàng khoát tay nói: - Hoàng thúc sao lại nói như vậy? Ta sao có thể ngăn ngươi vào thành?
Nói xong y xoay người nhìn thoáng qua thi thể tên Viên tướng trong vũng máu liền quát mắng những tên Viên quân đứng đó: - Các ngươi sao dám đứng đây ngăn cản hoàng thúc vào thành? Còn không mau tránh ra cho ta.
- Không được nhường đường!
Phùng Kỷ còn chưa dứt lời đã thấy Tự Tông mang theo một đội binh mã từ trong thành đi ra, lớn tiếng nói: - Tam công tử phong ta làm Giáo úy Thành môn, đương nhiên phải bảo vệ an nguy của Nghiệp Thành. Là ta hạ lệnh, không được cho binh mã tùy ý tiến vào, Lưu Sấm hắn tuy là hoàng thúc nhưng như vậy liền có thể làm càn sao? Nguyên Đồ tiên sinh ngươi nhận sự phó thác của Tam công tử, trấn thủ Nghiệp Thành. Nay thấy binh sĩ nhà mình bị chém chết thì k bận tâm, muốn để tên giặc cỏ kia vào thành là cái lí gì? Ngươi làm như vậy không sợ khiến lòng dạ tướng sĩ chán nản hay sao?
Phùng Kỷ không nghĩ tới Tự Tông này sẽ nói như vậy, lập tức không biết nên nói làm sao.
Lưu Sấm cũng thật không ngờ trong thời gian một tháng ngắn ngủi mà tình hình lại trở nên phức tạp như vậy. Tự Tông đây rõ ràng đã đem bản thân hắn đặt đối địch với Viên quân. Phùng Kỷ vâng mệnh trấn thủ Nghiệp Thành, nhưng thật giống như đã mất đi khống chế, đến Tự Tông cũng dám trước mặt mọi người chống lại y.
Tình hình này quả rất phiền phức.
Tuy nhiên, Lưu Sấm lại không xen vào mà là lẳng lặng nhìn Tự Tông.
Phùng Kỷ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: - Viên Lưu chống Tào là quyết sách mà Tam công tử đã sớm đặt ra, bất cứ kẻ nào cũng không được làm trái. Lưu hoàng thúc tới để bàn bạc sự tình cũng là lo lắng cho đại cục. Tự Trọng Dữ, ngươi vì suy nghĩ cho bản thân mà bỏ qua đại nghĩa, đây không phải là phản lại Đại tướng quân sao?
Tự Tông biến sắc: - Tự mỗ tuyệt đối không có ý định phản bội Đại tướng quân.
- Vậy còn không tránh ra cho ta.
Phùng Kỷ dù sao cũng đã ở Nghiệp Thành rất lâu, lại là thân tín của Viên Thượng.
Lần này y nổi giận, Tự Tông cũng không dám chạm hẳn vào cạnh sắc, khẽ cắn môi khoát tay ra hiệu, lệnh cho tướng sĩ Viên quân để tránh ra một con đường thoáng.
Ở ngoài nhìn vào là Phùng Kỷ chiếm thượng phong.
Nhưng từ sự căm thù toát ra trong ánh mắt binh lính Viên quân thì Lưu Sấm lại biết, thế cục chỉ sợ đã mất đi sự khống chế. Tuy nhiên, hắn cũng không sợ hãi, mà theo chân Phùng Kỷ tiến thẳng vào cổng thành Nghiệp Thành. Trên đường đến dịch quán, Lưu Sấm đột nhiên mở miệng nói: - Nguyên Đồ tiên sinh, tình hình hiện nay có vẻ như rất khó khống chế, ta thấy tình hình của Nghiệp Thành cũng có chút không ổn.
Phùng Kỷ cười khổ một tiếng: - Đâu chỉ không ổn.
Y thở dài, hạ giọng nói: - Từ khi Viên Thần Khanh đầu hàng Tào Tháo, Nội Hoàng thất thủ, ta liền triệu tập binh mã chuẩn bị cứu viện Tam công tử.
Nhưng...
Khắp nơi trong thành đều có kẻ có ý đồ xấu, nếu không có quân lệnh của Đại tướng quân trong tay, ta còn không điều động nổi binh mã.
Binh mã của thành Cửu Hậu, Ô thành đều chậm chạp chần chừ, chỉ có tướng giữ Võ thành Lã Tường tỏ ra bằng lòng xuất binh. Không dối gạt hoàng thúc, sau khi Viên Công qua đời, lòng người liền tan rã. Đại công tử và Tam công tử ở Lê Dương trong tình trạng đối đầu với kẻ địch mạnh mà còn phát sinh xung đột, càng khiến lòng người nguội lạnh. Mà hiện nay hai người Viên Thần Khanh và Phùng Lễ tạo phản, là họa vô đơn chí... Ta hiện tại cũng chỉ có thể nỗ lực duy trì bình ổn.
Tình hình của Nghiệp Thành xem ra là rất nghiêm trọng.
Nếu như Lưu Sấm nhịn không được lửa giận, rất có thể sẽ đại khai sát giới, đến lúc đó Tự Tông liền có cớ ra tay với hắn?
Không đúng không đúng, cho dù là Tự Tông căm hận Lưu Sấm đến đâu thì người làm chủ ở Nghiệp Thành cũng không phải y, mà là Phùng Kỷ tiên sinh kia.
Y làm như vậy...
Lưu Sấm trong nháy mắt liền đoán ra dụng ý của đối phương, chẳng lẽ là muốn bức ta rời đi? Nghĩ đến đây, Lưu Sấm đột nhiên phóng ngựa tiến lên, Tượng Long hí lên rít một tiếng lớn, lập tức cả đàn ngựa bắt đầu hí những tiếng dài.
Lưu Sấm đi đến trước mặt tên Viên tướng kia, vung roi ngựa trong tay lên, "ba" một tiếng quật vào người của đối phương. Roi ngựa trong tay Lưu Sấm được chế tạo bằng phương pháp đặc thù, sử dụng loại da thuộc thượng phẩm mà chế tạo thành, cứng rắn vô cùng, quật vào người có thể làm người ta trầy da sứt thịt.
Tên Viên tướng kia không ngờ Lưu Sấm lại đột nhiên động thủ, lập tức bị ngã quật xuống ngựa.
- Đồ không biết sống chết, ta đường đường là Hoàng thúc Đại Hán được Thiên tử sắc phong. Ngươi là cái thá gì, lại dám ở đây nhục mạ? Quan thần ở đâu mà chẳng là của vua, đất đai nào mà chẳng là của vưa Chớ nói U Châu, liền là cả Hà Bắc, cũng đều là giang sơn của Đại Hán ta. Nay ta phụng mệnh Thiên tử đến quản lí U Châu, ngươi lại dám ở đây mở miệng nhục mạ, chẳng lẽ là mưu đồ làm phản hay sao? Các ngươi tránh ra cho ta, đừng để đến khi ta khai sát giới, kẻ nào dám đến ngăn cản ta?
- Ngươi dám động thủ?
Tên Viên tướng kia đứng lên, kinh hãi không thôi, ngón tay chỉ vào Lưu Sấm nói: - Tên tặc tử như ngươi dám động thủ ở đây?
Còn chưa dứt lời, bên tai chợt nghe thấy tiếng Lưu Sấm rút kiếm ra khỏi vỏ roạt một cái, một kiếm khiến tên Viên tướng này lại ngã úp xuống đất.
- Còn không mở cửa, giết không luận tội.
Lưu Sấm cắn răng, từng chữ một gằn giọng hô lên.
Ba trăm Phi Hùng thiết vệ dưới sự thống lĩnh của Lý Dật Phong đều đồng loạt rút trường đao ra.
Trường đao dưới ánh nắng chiếu rọi sáng như tuyết, hiện ra một tia lãnh ý... Những nạn dân vốn đang kích động nhìn thấy một cảnh như vậy cũng lập tức im lặng không dám ho he gì.
Người trước mắt này không hề tầm thường.
Người ta là hoàng thúc Đại Hán, giang sơn này vẫn là giang sơn của Đại Hán, người ta chiếm U Châu thì có sao, đến cả Thiên tử còn chẳng ngăn được hắn chiếm giữ U Châu.
Có người thông minh liền kịp phản ứng lại.
Đội Viên quân này dám ngang nhiên ngăn trở đường đi của Lưu hoàng thúc, chỉ sợ là bụng dạ khó lường.
Đổng Phi trên chiến xa thả người nhảy xuống, hai tay cầm song chùy chạy tới trước mặt Lưu Sấm.
- Thúc phụ, ta đến đây.
- A Sửu, hãy lui ra sau... Ta lại muốn xem xem kẻ nào dám động thủ với ta.
Lưu Sấm vừa nói chuyện vừa chỉ tay về phía sau.
Võ An Quốc vội vàng bước lên phía trước, đem cán Bàn Long Bát Âm Chùy đưa cho Lưu Sấm... Chỉ thấy chùy lớn trong tay Lưu Sấm rung lên bần bật, bát âm vang lên.
Phi Hùng Vệ cũng đồng loạt phóng ngựa về phía trước, trường đao trước người vắt ngang khiên chắn, đồng thanh phát ra tiếng keng keng.
- Nếu không nhường đường, giết không luận tội.
Tuy chỉ là ba trăm quân nhưng lại toát ra khí thế hùng hồn mà thiên binh vạn mã không thể có được.
Đừng nói chi là dân chúng bình thường, ngay cả Viên quân ngoài cửa thành cũng đều sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng run sợ.
- Dừng tay, dừng tay!
Đúng lúc này từ trong thành truyền đến một tiếng hô lớn.
Phùng Kỷ mang theo một đội nhân mã, vội vàng chạy ra ngoài của thành đã thấy hai bên đang giương cung bạt kiếm, cũng giật mình kinh hãi, liền vội vàng tiến lên ngăn cản.
- Hoàng thúc, ngươi đây là...
- Có kẻ không cho ta vào thành, có kẻ không muốn ta hợp tác với Tam công tử. Nguyên Đồ tiên sinh, có phải những kẻ này là do ngươi phái tới cản trở ta hay không?
Phùng Kỷ ngẩn ra, liền vội vàng khoát tay nói: - Hoàng thúc sao lại nói như vậy? Ta sao có thể ngăn ngươi vào thành?
Nói xong y xoay người nhìn thoáng qua thi thể tên Viên tướng trong vũng máu liền quát mắng những tên Viên quân đứng đó: - Các ngươi sao dám đứng đây ngăn cản hoàng thúc vào thành? Còn không mau tránh ra cho ta.
- Không được nhường đường!
Phùng Kỷ còn chưa dứt lời đã thấy Tự Tông mang theo một đội binh mã từ trong thành đi ra, lớn tiếng nói: - Tam công tử phong ta làm Giáo úy Thành môn, đương nhiên phải bảo vệ an nguy của Nghiệp Thành. Là ta hạ lệnh, không được cho binh mã tùy ý tiến vào, Lưu Sấm hắn tuy là hoàng thúc nhưng như vậy liền có thể làm càn sao? Nguyên Đồ tiên sinh ngươi nhận sự phó thác của Tam công tử, trấn thủ Nghiệp Thành. Nay thấy binh sĩ nhà mình bị chém chết thì k bận tâm, muốn để tên giặc cỏ kia vào thành là cái lí gì? Ngươi làm như vậy không sợ khiến lòng dạ tướng sĩ chán nản hay sao?
Phùng Kỷ không nghĩ tới Tự Tông này sẽ nói như vậy, lập tức không biết nên nói làm sao.
Lưu Sấm cũng thật không ngờ trong thời gian một tháng ngắn ngủi mà tình hình lại trở nên phức tạp như vậy. Tự Tông đây rõ ràng đã đem bản thân hắn đặt đối địch với Viên quân. Phùng Kỷ vâng mệnh trấn thủ Nghiệp Thành, nhưng thật giống như đã mất đi khống chế, đến Tự Tông cũng dám trước mặt mọi người chống lại y.
Tình hình này quả rất phiền phức.
Tuy nhiên, Lưu Sấm lại không xen vào mà là lẳng lặng nhìn Tự Tông.
Phùng Kỷ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: - Viên Lưu chống Tào là quyết sách mà Tam công tử đã sớm đặt ra, bất cứ kẻ nào cũng không được làm trái. Lưu hoàng thúc tới để bàn bạc sự tình cũng là lo lắng cho đại cục. Tự Trọng Dữ, ngươi vì suy nghĩ cho bản thân mà bỏ qua đại nghĩa, đây không phải là phản lại Đại tướng quân sao?
Tự Tông biến sắc: - Tự mỗ tuyệt đối không có ý định phản bội Đại tướng quân.
- Vậy còn không tránh ra cho ta.
Phùng Kỷ dù sao cũng đã ở Nghiệp Thành rất lâu, lại là thân tín của Viên Thượng.
Lần này y nổi giận, Tự Tông cũng không dám chạm hẳn vào cạnh sắc, khẽ cắn môi khoát tay ra hiệu, lệnh cho tướng sĩ Viên quân để tránh ra một con đường thoáng.
Ở ngoài nhìn vào là Phùng Kỷ chiếm thượng phong.
Nhưng từ sự căm thù toát ra trong ánh mắt binh lính Viên quân thì Lưu Sấm lại biết, thế cục chỉ sợ đã mất đi sự khống chế. Tuy nhiên, hắn cũng không sợ hãi, mà theo chân Phùng Kỷ tiến thẳng vào cổng thành Nghiệp Thành. Trên đường đến dịch quán, Lưu Sấm đột nhiên mở miệng nói: - Nguyên Đồ tiên sinh, tình hình hiện nay có vẻ như rất khó khống chế, ta thấy tình hình của Nghiệp Thành cũng có chút không ổn.
Phùng Kỷ cười khổ một tiếng: - Đâu chỉ không ổn.
Y thở dài, hạ giọng nói: - Từ khi Viên Thần Khanh đầu hàng Tào Tháo, Nội Hoàng thất thủ, ta liền triệu tập binh mã chuẩn bị cứu viện Tam công tử.
Nhưng...
Khắp nơi trong thành đều có kẻ có ý đồ xấu, nếu không có quân lệnh của Đại tướng quân trong tay, ta còn không điều động nổi binh mã.
Binh mã của thành Cửu Hậu, Ô thành đều chậm chạp chần chừ, chỉ có tướng giữ Võ thành Lã Tường tỏ ra bằng lòng xuất binh. Không dối gạt hoàng thúc, sau khi Viên Công qua đời, lòng người liền tan rã. Đại công tử và Tam công tử ở Lê Dương trong tình trạng đối đầu với kẻ địch mạnh mà còn phát sinh xung đột, càng khiến lòng người nguội lạnh. Mà hiện nay hai người Viên Thần Khanh và Phùng Lễ tạo phản, là họa vô đơn chí... Ta hiện tại cũng chỉ có thể nỗ lực duy trì bình ổn.
Tình hình của Nghiệp Thành xem ra là rất nghiêm trọng.
Danh sách chương