Cuộc chiến Lê Dương trong lịch sử kéo dài tròn chín tháng.

Hai huynh đệ Viên thị mặc dù chiến bại, nhưng cũng chỉ là mất đi Lê Dương. Mà Tào Tháo lấy được thắng lợi nhưng lại tổn thường nguyên khí nặng nề, ngoài việc lấy được Lê Dương làm một phòng tuyến thì không thu được thêm chút gì. Cuối cùng Tào Tháo nghe lời kiến nghị của Quách Gia rút về Hứa Đô nghỉ ngơi và chỉnh đốn, đồng thời phòng bị Lưu Biểu đánh lén. Phải đến ba tháng sau khi hai huynh đệ Viên gia trở mặt, Tào Tháo mới lại xuất binh, phá được Nghiệp Thành, giành được ưu thế trong cuộc chiến ở Hà Bắc.

Nhưng hiện tại...

Khi Lưu Sấm nghe tin Phùng Lễ đầu hàng Tào quân, quay ra cắn ngược lại một cái cũng bị chấn động.

Phùng Lễ và thuộc cấp của Viên Thượng, sao lại đột nhiên đầu hàng? Mà Viên Xuân Khanh đóng ở Nội Hoàng không chỉ là thuộc hạ của Viên Thượng, và còn là người của Viên thị… Hiện tại ngay cả Viên Xuân Khanh cũng đầu hàng, có thể thấy được sự ác liệt của thế cục đã đến mức nào.

Trước khi Lưu Sấm trọng sinh, đã từng chơi một trò chơi gọi là “Tào Tháo truyện”, trong trí nhớ, trận Lê Dương trong trò chơi này kéo dài rất lâu.

Đây cũng là lí do vì sao hắn đồng ý tiến đến Nghiệp Thành. Bởi vì hắn biết, trận chiến Lê Dương này hai bên Viên Tào căn bản là không thắng không bại và đều phải hứng chịu tổn thất. Nhưng hắn lại không nhớ rằng Bình Ân bị Tào Tháo cướp được, lại càng không nhớ là Nội Hoàng sẽ thất thủ. Nội Hoàng một khi mất đi liền có nghĩa là Viên Thượng không những mất đi phòng tuyến quan trọng và lại còn bị chặt đứt cả đường lui.

Lịch sử hiện nay đã phát sinh biến hóa cực lớn. Hơn nữa thay đổi đến quá đột ngột khiến cho Lưu Sấm không hề có chút chuẩn bị nào…

- Việc cấp bách hiện này là cần đoạt lại Nội Hoàng.

Lư Dục cũng có chút lúng túng, vội vàng đề xuất với Lưu Sấm. Đúng vậy, đoạt lại được Nội Hoàng còn có một con đường sống, chỉ cần Lưu Sấm có thể khống chế bến nước bên sông Thanh Thủy là có thể đảm bảo đường lui của Viên Thượng không bị chặt đứt.

Lưu Sấm đang định hạ lệnh xuất binh Nội Hoàng, lại không ngờ bị Lục Tốn cản lại.

- Hoàng thúc, lúc này không được hành động thiếu suy nghĩ, phải cẩn thận tính kế mới phải.

- Lời này của Bá Ngôn là có ý gì? Lư Dục nóng nảy: - Nếu không đoạt lại Nội Hoàng, đường lui của Viên Tam công tử đã bị chặt đứt, đến lúc ấy bên phía chúng ta sẽ càng thêm lúng túng.

- Tử Gia, ngươi đừng vội. Ngươi nói quả thật có lí, nhưng vấn đề là Tào Tháo lần này xuất kích, hiển nhiên đến có chuẩn bị.

Cái gọi là trận chiến Lê Dương, hiển nhiên là một miếng mồi để đợi sau khi Tam công tử xuất binh gấp rút tiếp viện, Bình Ân, Nội Hoàng lần lượt bị lão đoạt lấy, cũng chính là nói Tào Tháo đã sớm mưu tính chuyện này. Tào Tháo giởi nhất là dùng mưu, hơn nữa hai kẻ bên người lão là Giả Hủ, Tuân Úc lại tính toán cặn kẽ không lộ một khe hở. Bọn họ nếu có thể thuyết hàng Viên Xuân Khanh, cướp lấy Nội Hoàng, thì sao có thể không có chuẩn bị chứ? Ta dám nói hoàng thúc nếu như đi đến Nội Hoàng, tất sẽ gặp Tào quân phục kích… Như vậy so với việc gấp rút tiếp viện Nội Hoàng, chẳng bằng phục kích Phùng Lễ.

- Ngươi nói là…

Lư Dục hiển nhiên ý thức được chính mình đã có chút lỗ mãng.

Lưu Sấm cũng nhẹ nhàng gật đầu: - Lời nói của Bá Ngôn quả thật rất có lý.

Lục Tốn được tán thưởng càng thêm vài phần thong dong tự tin.

Y lại tiếp tục nói: - Phùng Lễ đã quy thuận Tào Tháo, sốt ruột lập công cho nên dẫn binh liều lĩnh cách khá xa quân chủ lực của Tào Tháo. Một khi đã như vậy, chúng ta liền phục kích y trên sông Thanh Thủy, đến lúc đó Tào Hồng ở Nội Hoàng tất nhiên sẽ dẫn quân tiếp viện, đến lúc đó mới công kích Nội Hoàng, nói không chừng có thể đại hoạch toàn thắng. Chỉ có điều trận chiến này cần nắm chắc thời cơ, tuyệt đối không thể ham chiến với Tào quân, nhất định phải giáng một đòn như sấm sét, rồi sau đó tách ra rút lui khởi. Bằng không mà nói, liền rất có thể sẽ lâm vào bên trong trùng vây, ngược lại sẽ càng thêm nguy hiểm.

Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, cho rằng Lục Tốn nói rất có lý.

Hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: - Bá Ngôn, không bằng để ngươi tự mình đến chỉ huy, trừ ta ra thì tất cả mọi người đều nghe lệnh ngươi.

Bàng Đức và Hứa Chử lộ ra vẻ kinh ngạc, quay lại nhìn Lục Tốn. Hai người họ cũng biết Lưu Sấm vô cùng coi trọng Lục Tốn, nhưng vẫn không nghĩ tới không ngờ Lưu Sấm tín nhiệm Lục Tốn đến mức này. Nhưng Lưu Sấm nếu đã mở miệng, hai người họ cũng sẽ không có thêm ý kiến gì nữa. Tuy nhiên trong lòng vẫn có chút hoài nghi Lục Tốn… Dù sao, Lục Tốn quá trẻ, mới ở tuổi lục quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), có thể đảm đương được trọng trách hay không? Trên đời này có một loại người tên là thiên tài! Hứa Chử và Bàng Đức không nghi ngờ chuyện này. Tỷ như Gia Cát Lượng, tỷ như Tư Mã Ý... đều là những thiên tài. Cho dù là Gia Cát Lượng hay Tư Mã Ý, đều là những người thân cận nhất bên cạnh Lưu Sấm. Gia Cát Lượng đi theo Lưu Sấm đã sắp sáu năm, cũng nhiều lần cùng Lưu Sấm chinh chiến, tầm mắt và năng lực đều không ngừng tăng lên nên cũng không khiến cho người ta giật mình.

Mà Tư Mã Ý chủ trì Hoàng Các. Hoàng Các đến tột cùng là làm chuyện gì? Đám người Hứa Chử cũng không nắm rõ. Đám người Hứa Chử cũng vừa lòng với Tư Mã Ý, những người khác còn có thể nói được gì, cho nên đám người Hứa Chử cũng sẽ không có ý kiến quá lớn…Nhưng Lục Tốn mới đến được bao lâu mà đã để y chỉ huy một cuộc chiến, không khỏi quá mức vội vàng.

Lục Tốn dường như cũng biết, Hứa Chử và Bàng Đức không tín nhiệm y.

Nhưng y vẫn không chối từ mà là xúc động lĩnh mệnh.

Lưu Sấm cũng rất rõ ràng chuyện này, Lục Tốn từ khi đến góp sức cho hắn tới nay vẫn luôn rất khiêm tốn. Có thể nói ngoại trừ Lưu Sấm, người biết được bản lĩnh của Lục Tốn cũng chỉ có ba người Trương Liêu, Hách Chiêu và Triệu Vân. Hơn nữa sự hiểu biết của ba người này với Lục Tốn cũng chưa phải là toàn diện.

Đương nhiên Lục Tốn hiện nay còn chưa đạt đến mức độ ở thời điểm hỏa thiêu liên doanh mà đời sau vẫn nhắc đến.

Đó là khi đã trải qua rất nhiều vấp ngã mà tích tụ lại được, đối với y hiện tại thì còn cách mức đó quá xa.

Không chỉ có Lục Tốn mà bao gồm Gia Cát Lượng cũng chưa đạt tới đỉnh cao. Chuyện này cần có thời gian tích lũy, Lưu Sấm có thể chờ được.

Tuy nhiên dù vậy thì vầng hào quang của thiên tài vẫn không thể che giấu.

Lục Tốn mười sáu tuổi gánh vác trọng trách của cả một gia tộc, nếu không có bản lãnh thật sự, chỉ sợ bộ tộc Lục thị ở Ngô quận đã sớm chôn vùi trong lớp bụi dày đặc của lịch sử rồi.

Cho nên, Lưu Sấm rất có lòng tin với Lục Tốn.

Hắn cũng tin rằng với tài năng của Lục Tốn, sớm muộn gì cũng sẽ nhận được sự công nhận của Hứa Chử và Bàng Đức.

Sau khi an bài thỏa đáng, Lưu Sấm liền trở lại hậu trạch. Hắn ngồi trong phòng chần chừ một lúc lâu, đột nhiên lấy ra một túi gấm, cũng chính là túi gấm thứ hai Gia Cát Lượng đưa cho hắn.

Mở ra, hắn nhìn thoáng qua.

Nội dung trong túi gấm vô cùng đơn giản: Trận trận chiến Lê Dương nếu xảy ra biến thì phải nhanh chóng chóng về Nghiệp thành.

Mười hai chữ như sấm sét giữa trời quang, khiến Lưu Sấm giật nảy mình, toàn thân run lẩy bẩy… mười hai chữ này là có ý gì? Nói cách khác. Gia Cát Lượng dự liệu được trận chiến Lê Dương rất thể sẽ phát sinh biến số. Mà hiện tại Phùng Lễ và Viên Xuân Khanh quy hàng chẳng phải là biến số sao?

Đến Nghiệp Thành?

Chẳng phải là nói Nghiệp Thành cũng đang có chuyện sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện