Chiến đấu bất ngờ xảy ra.

Lúc Hoàng Y Y đi tới, ba kẻ móc túi cũng nhận ra sự khác thường, họ dùng ánh mắt hung dữ đảo qua người đẹp đang bước tới, hi vọng có thể dọa nàng lùi lại. Nhưng cô gái nhìn bề ngoài nhu nhược, khuôn mặt tú lệ lại toát ra vẻ kiên định khiến họ ý thức được tình huống khó khăn.

Hoàng Y Y bỗng nhiên quát lớn:

-Mấy tên móc túi kia! Đứng lại!

Ba kẻ móc túi lập tức phản ứng theo kinh nghiệm lâu năm, đôi mắt họ trừng lên dọa sợ đám phụ nữ trung niên xung quanh, sau đó tiến lên bao vây Hoàng Y Y.

Nhìn biểu hiện của họ là biết đây là 3 gã côn đồ, ăn cắp không sợ người ta phát hiện, dùng thái độ hung hăng dọa người qua đường hoặc dùng tay chân đánh người vừa phát hiện họ ăn cắp. Đây gọi là cướp cũng không quá.

Thành phần này gây nguy hại rất lớn cho xã hội.

Hoàng Y Y xông lên, vừa tiếp cận 3 người đã đá ngã một tên móc túi, dù nàng không đi giày cao gót nhưng ưu điểm gót giày nhọn của nữ giới khiến một cước của nàng vừa xuất ra, tên móc túi lập tức ngã sấp xuống đất kêu gào thảm thiết, không còn sức chiến đấu,

Hai tên móc túi còn lại khá hung hãn, một trong hai còn có vũ khí như một ống tuýp nhỏ vung lên đâm Hoàng Y Y, tên còn lại nhào lên đấm thẳng tới.

Võ công của Hoàng Y Y ở Ngọa Long quật khởi xếp hạng chót, nàng chỉ là nhân viên phụ trách kỹ thuật, tuy nhiên chỉ thế cũng dư sức đối phó với ba tên móc túi xoàng xĩnh này.

Sau khi đá ngã tên đầu tiên, nàng bước sang bên cạnh ngửa người ra sau, lại một đá nhanh như tia chớp vào hạ bộ của tên thứ hai.

-Bộp!!!

Âm thanh trầm thấp vang lên khiến mọi người xung quanh nhịn không được “Hít” một hơi.

Cổ Thần Dật híp mắt lại rồi lắc lắc đầu, cô nàng Y Y so với trước kia thật hung tàn nha! Có lẽ vì mình kiếp trước —— Cổ Tiểu Quân chia tay làm nàng bị kích thích, hắn thở dài một hơi.

Kiếp trước, mấy lần hắn cùng Hoàng Y Y hành động nhưng chưa bao giờ để nàng ra tay mà luôn để nàng ở phía sau. Bởi vậy hắn không biết thân thủ của nàng ra sao, lúc này, tuy không tính là hạng nhất cũng không kém lắm.

Điều thú vị chính là kiếp trước hắn luôn để nàng ở phía sau, còn bây giờ đổi một thân phận khác thì hai lần chiến đấu nàng đều chắn ở trước.

Chiến đấu vẫn tiếp tục nhưng sẽ kết thúc nhanh thôi.

Cổ Thần Dật biết ba tên tép riu này có cùng xông lên cũng cũng còn lâu mới là đối thủ của nàng, bởi vậy tâm tình của hắn có chút nhàn nhã.

Quả nhiên, chiến đấu kết thúc nhanh như vắt khăn ướt, tên móc túi cầm ống tuýp nhỏ thảm nhất, bị Hoàng Y Y giẫm gãy một chân một tay.

Mọi người chung quanh ai nấy trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng 18+ này, thật hung tàn nhen!!!

Một cô gái xinh đẹp yếu đuối lúc đánh nhau bạo lực quá, hai hình ảnh tương phản này làm sao mà không làm họ khiếp sợ cho được? Mọi người vô thức lùi dần về phía sau.

Cổ Thần Dật thấy người phụ nữ bị móc túi có hơi sợ hãi lui lại, có vẻ muốn chạy đi thì cười hì hì đến gần nói:

- Dì ơi, chị gái này giúp dì bắt cướp, dì không thể bỏ đi như thế

Người phụ nữ này biến sắc, lắp bắp nói:

- Ai….Ai nói tôi muốn đi?

- Đúng vậy, dì không đi được…nếu đi thì không lấy lại tiền được đâu.

Người phụ nữ này bị móc túi không nhiều không ít, hơn ba ngàn, nếu lấy lại được thì đương nhiên là chuyện tốt, vì thế cô gật đầu đồng ý.

Cổ Thần Dật lại cười hì hì nói: 

- Đừng lo lắng, chị gái này là cảnh sát.

Người chung quanh nghe nói cô gái xinh đẹp này là cảnh sát, nhất thời vỗ tay rầm rộ.

- Không trách!

- Lợi hại! Hiện tại cảnh sát thật chuyên nghiệp nha.

Từ cảm nhận bạo lực ban đầu, ý nghĩ của mọi người bây giờ đột nhiên chuyển sang hình tượng của cảnh sát duy trì chính nghĩa như thế là đúng.

Chỉ chốc lát, cảnh sát đến…

Hoàng Y Y lấy ra giấy chứng nhận cho đối phương xem, lại nói chuyện cùng cảnh sát hồi lâu, người cảnh sát lấy điện thoại di động gọi mấy cuộc. Không tới mười phút đã xác nhận thân phận của Hoàng Y Y, người này nhìn nàng với sự tôn kính, cúi đầu khom lưng rồi tiếp nhận chuyện này.

Hoàng Y Y quay đầu lại vỗ tay cái độp nói với Cổ Thần Dật: 

- Đi thôi!

Thiếu niên tháp tùng cô gái rời đi, trong giọng nói mang theo mùi vị sùng bái nhưng vẻ mặt của hắn thì không hề có:

- Cô Hoàng à, em phát hiện em thích cô, chí ít ở bên cạnh cô có cảm giác an toàn, hơn nữa còn sống lâu hơn…
- Cốc!
Hoàng Y Y gõ vào trán hắn, hung hăng mắng:

- Pháp nhãn của chị vừa mở là biết yêu nghiệt chú giở trò gì, môn toán học thi cuối kỳ mà không tiến vào top 25 người thì cứ chờ bị phạt đi, chị sẽ làm chú chết rất khó coi.

- Ẹc! Cuộc đời tươi đẹp của em!!!

Hoàng Y Y quay người lần thứ hai muốn gõ vào trán hắn, nhưng lần này bị Cổ Thần Dật nhanh nhẹn tránh ra, hắn hét lớn:

- Người đẹp! Nàng có phải chắc thắng cược không mà cứ gõ ta?

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong tích tắc Hoàng Y Y có chút thất thần... Không biết chuyện gì xảy ra, khi nhìn vào mắt Cổ Thần Dật nàng hình như nắm bắt được một chuyện quen thuộc.

Biết rõ ràng điều này không thể nào, nhưng nàng vẫn hình thành ảo giác.

Đó là mối tình đầu của nàng - Kim Thủ Cổ Tiểu Quân, tính cách của hắn khá là trầm ổn hoặc nói về mặt tình cảm khô khan vô vị, hắn không dùng lời nói ngọt ngào, chỉ dùng ánh mắt hoặc hành động để biểu thị nội tâm của hắn. Cũng vì là duyên cớ này, nàng cùng hắn tuy rằng ý hợp tâm đầu nhưng không có phát triển đến mức độ yêu cuồng nhiệt, cử chỉ thân mật nhất chỉ dừng lại ở hành động ôm nàng chạy trốn giống như Cổ Thần Dật ngày hôm qua.

Ánh mắt của hai người họ thật sự rất giống nhau.

Nhưng nghĩ tới thằng nhóc miệng còn hôi sữa này ôm mình chạy trốn, tình tiết tương tự với Cổ Tiểu Quân ôm nàng đào tẩu ở Thái Lan, hình ảnh bị hắn đánh vào mông, cùng nói một câu trêu đùa nàng. Hoàng Y Y dâng lên một loại thất bại cùng cảm giác vô lực, nàng mắng:

- Không trách thầy Chu không thích em, lúc nào cũng nhí nhố, không giữ mồm, miệng đầy ô ngôn uế ngữ…
- Sao? Hình tượng của em thấp như thế à?
Ánh mắt kia thật giống Cổ Tiểu Quân, Hoàng Y Y bỗng dưng tức giận quát:

- Em nhìn lại hình tượng của mình là cái gì? Không đọc sách, học thì dốt mà dám đối chọi với thầy giáo, thật là kỳ quái sao lần tai nạn giao thông kia không đâm chết em đi.
Ặc!

Cổ Thần Dật sờ sờ mũi, nhìn khuôn mặt Hoàng Y Y uất ức tới đỏ bừng, vừa có phẫn nộ cũng có tình cảm đan xen vào nhau, trong ánh mắt của nàng còn toát ra cái nhìn đối với thân phận kiếp trước của hắn…

- Cô Y Y, cô làm sao vậy? Vừa rồi em có làm cô giận sao? Em xin lỗi cô, thời gian cũng không còn sớm, em mời cô ăn cơm nhé.

Hoàng Y Y rất nhanh thu lại tình cảm bộc phát của mình, nàng nói:

- Mời cơm? Vậy thì đi ăn cơm Tây!

Thẻ ngân hàng của Cổ Thần Dật rất nhiều tiền đương nhiên không sợ vì thế hắn cười nói:

- Nhưng cô không được tức giận đó, bất kể nói thế nào thì hôm nay cô là anh hùng nữ hiệp, hình tượng chói lọi hào quang trong lòng em. Hơn nữa, xem thái độ của thầy Chu thì hôm sau sẽ hết hy vọng, không còn người nào quấy rầy cô nữa, tháng ngày trải qua ung dung rất nhiều đó.
- Đi thôi. Ít một người lớn thì lại có một tiểu nhân (người bé), quấy rầy như nhau cả.
Bên cạnh bệnh viện có một quán cơm Tây, lúc hai người vào quán thì đã là tám giờ tối.

Đối diện quán cơm là một công viên, lúc này công viên mở cửa miễn phím đặc biệt là một số công viên quy mô nhỏ còn không có cửa, có thể tùy ý ra vào.

Hai cô trò ngồi trạm tàu điện ngầm cách quán cơm Tây khoảng chừng 200 mét, xuyên qua công viên này có rất nhiều đường đi.

Phía đông của công viên là một con sông, một thành phố lớn có sông kỳ thực không nhiều.

Công viên hồi xây dựng bùn đất chất cao chắn sông thành bờ đê, bên trên trồng nhiều cây non, vì đã qua nhiều năm nên những cái cây này đều xanh tốt và cao lớn.

Đương nhiên, con đường đi lại cũng có ghế băng, chòi….Lúc này, màn đêm bao phủ xuống, mơ mơ hồ hồ ánh đèn chiếu rọi, khung cảnh thật yên tĩnh.

Hai người cùng đi chưa tới nửa đường, Hoàng Y Y đột nhiên dừng lại nói:

- Em đi trước đi, cô có chút việc, rất nhanh sẽ đuổi theo sau.

Nói xong, nàng đi về phía bờ đê, sau đó thân ảnh biến mất ở sau mấy cây đại thụ.

Cổ Thần Dật hơi khó hiểu, nếu nàng nói cho mình đi trước, có lẽ nàng muốn gọi điện thoại không muốn mình nghe, với lại thân thủ của nàng dù gặp lưu manh trong công viên chắc cũng không lại. 

Hắn đi mấy bước, sau đó dừng lại chờ nàng.

Tuy rằng sắc trời đã tối, nhưng trong công viên vẫn có người túm năm tụm ba, họ nói chuyện cười đùa….

Đợi khoảng ba phút, không thấy Hoàng Y Y lại đây. Cổ Thần Dật hơi nghi hoặc trong lòng, mặc dù thân thủ Hoàng Y Y không tệ nhưng với một cô gái trẻ chỉ hơn hắn mười tuổi thì đi đêm vẫn làm hắn hơi chút bận tâm.

Cổ Thần Dật quay lại tìm nàng từ chỗ mấy cây đại thụ vừa rồi.

Đó là một rừng cây nhỏ, bên kia là con sông, hắn lần theo nơi Hoàng Y Y biến mất. Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng nước chảy. Chỉ hơi quái lạ là thanh âm này rất nhỏ, cao thủ hàng đầu như Cổ Thần Dật mới nghe được rõ, nhưng ý vị của nó thì hắn không rõ lắm.

Càng đi về phía trước một bước, hắn càng kinh ngạc đến ngây người ...

Sau cây đại thụ, một bóng người quen thuộc trong bóng đêm mơ hồ, bóng người đứng lên lộ ra cái mông trắng do nước sông phản quang chiếu. Nàng đang kéo quần lên thì nghe thấy âm thanh, nàng sợ hết hồn, quay lại thì đối mặt với Cổ Thần Dật.

Lập tức, nữ tử "A ô" một tiếng, một lần nữa ngồi xổm xuống, nam hài thì lại sợ đến nhanh chóng lùi về phía sau...

Chỉ một lúc sau, một tiếng gầm giận dữ vang lên, bóng dáng của một người con gái từ dưới đê chạy lên xông về phía nam hài, điệu bộ này nếu mà bắt được nam hài có lẽ sẽ có án mạng.

Nam hài vừa chạy vừa hô to:

- Xin lỗi, em không nhìn thấy cái gì, không nhìn thấy cái gì cả.

Mấy người khác đang trò chuyện trên đường không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trong bóng đêm nhìn thấy một cô gái truy sát nam hài thì lên tiếng hỏi:

-Chuyện gì thế?

Không hỏi cũng còn tốt, câu hỏi vừa dứt, người con gái càng thêm tức giận, nàng quát lớn:

- Cổ Thần Dật, ngươi đừng chạy, ta muốn giết ngươi.
- Tưởng ta bị ngốc à, không chạy chết thì sao?

Hai bóng người chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của đám người trong công viên. Chỉ còn lưu lại một cơn gió mát lạnh khiến họ cảm thấy hơi đau.

Ồ! Sao hai người này chạy nhanh thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện