Hôm này, tôi việc đầu tiên sau khi tan làm là, xuống bếp nấu vài món cho Lượng, mấy ngày này chúng tôi đã tiêu tan hiềm nghi lúc trước, Lượng so với lúc trước hiểu chuyện hơn nhiều, không còn hễ không thấy tôi liền nổi đóa nữa, ngày tháng trôi qua cũng được tính là ngọt ngào.
Trần mặc nói, lúc trước là tôi quá nóng nảy rồi, cũng chính vì yêu Lượng, nên mới suy tính thiệt hơn, nếu đã yêu như vậy, tại sao vẫn còn từ bỏ dễ dàng như vậy.
Người trong cuộc mơ hồ! Rất may chúng tôi đã quen được một người bác sĩ tâm lý ưu tú làm bạn.ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ
Vuốt ve hộp cơm tình yêu, nghĩ tới bộ dạng vừa ăn vừa khúc khích cười, trong lòng vui vẻ không sao nói hết.
Vừa mới ra khỏi cầu thang, thình lình phía sau một đôi tay đưa ra, tiếp đó toàn thân choáng váng.
Thuốc mê? Theo bản năng đá hai cái, há miệng muốn kêu lên, một nắm đấm đột nhiên đấm vào bụng tôi. Kết quả, mắt nổ đom đóm, lập tức té xỉu.
Bắt cóc………Các ngươi quá thô bạo rồi!
Khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình bị trói gô lại, nằm trên mặt đất. Từ những vật trang hoàng trong nhà có thể cho người nhìn biết được, đây dường như là trụ sở của người có tiền. Một đám vẻ mặt cứng ngắc, năm ba người đàn ông thổ thiển vậy quanh tôi, thây tôi tỉnh, người đàn ông có dáng vẻ là thủ lĩnh quay người rời đi.
Không lâu sau, trông thấy người hắn dẫn tới, dọa tôi sợ hết hồn.
“Cô làm cái gì vậy!?” Tôi tức giận một cách bất lực gào lên với cô ta, bụng hiện tại rất đói………
“Chỉ cần cô biến mất, Lượng sẽ quay trở về bên tôi!”ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ
Ác a, độc ác a……..Người con gái này thật sự quá độc ác!!! Có điều, lời này thật quen tai? “Cô muốn giết tôi?”
“Tôi đâu có ngốc như vậy!”
Được, coi như vẫn còn lý trí………..
“Tôi muốn từ từ dày vò cô!”
“……………”
“Cô biết không, tôi từ nhỏ đã yêu Lượng rồi, là tôi giúp cha tôi tạo một số chứng cứ, để Khoát thúc thúc (cha Lượng) cho rằng vợ của ông ta ngoại tình. Trần Mặc không nói cho cô biết sao, cha Lượng cũng có bệnh tâm thần, ông ta có chứng trầm cảm và huyễn tưởng nghiêm trọng, thường xuyên hoài nghi vợ của mình, ha ha, thật buồn cười, bệnh tâm thần của Lượng là có di truyền, cô căn bản là chuyện gì cũng không biết, tại sao phải tranh với tôi!”
Cố Uyển Đình càng nói càng kích động, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên vẻ dữ tợn vô cùng.
Tôi mới biết, cha cô ta vì muốn quay vòng vốn công ty mình, đành đối phó với Khoát thị, để Cố Uyển Đình mới chỉ có 7 tuổi cầm tấm ảnh (là mẹ Lượng trên đường bị người đàn ông đã được sắp xếp sẵn trước đó đến gần, cố ý vỗ xuống) câu chuyện ba hoa chích chòe bịa đặt, ai sẽ hoài nghi một đứa trẻ 7 tuổi cơ chứ, kết quả cha Lượng rốt cuộc phát bệnh đã đánh chết mẹ Lượng, bản thân cũng vì tình mà chết, sau đó cổ phiếu Khoát thị giảm mạnh, cũng may còn có thúc thúc của Lượng, Khoát Nhiên ra tay chống đỡ, Hoát thị mới tránh khỏi phá sản, ngược lại phát triển ngày càng tốt lên.
Biết quá nhiều không phải chuyện tốt, nghĩ mình đã tiến gần nguy hiểm thêm một bước, Cố Uyển Đình thao thao bất tuyệt nói xong ân oán giữa hai nhà, lạnh lùng liếc nhìn tôi, quay người nói với người phía sau “Đưa cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!”
“Đoàng” một tiếng, kèm theo tiếng kêu rên “A”, tôi ngã trên mặt đất, hoàn toàn đã mất đi tri giác......
Cùng lúc đó—ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ
“Thiếu gia, sao vậy?” Trần Mặc kỳ quái hỏi, sắc mặt Lượng không chỉ khó coi, mà hai tay đặt trên chăn cũng không ngừng run rẩy “Có chuyện gì vậy?”
Từ sau khi hòa hảo với cô Lục, Lượng có thể nói là đắc ý như gió xuân, có những lúc ngủ cũng tỉnh dậy cười, hai người trong cuộc hoàn toàn không thấy phản ứng của người khác, cắm đầu cắm cổ hưởng thụ, cả người cả tim đều tràn đầy mật ngọt. Trần Mặc thấy sắc mặt Lượng càng lúc càng trắng bệch, chợt lấy làm kinh hãi, cậu ấy thật sự đang phát run.
“Thiếu gia, cậu có phải thân thể không được khỏe không?”
Khoát Thư Lượng lắc lắc đầu, nhìn đồng hồ, đã sắp 6 giờ rồi. “Vân sao vẫn chưa tới vậy?” Xa vân chưa đến một ngày, nhưng cậu lại có một cảm giác sai sai, bất an cực độ.
Trần Mặc nghe vậy nhướn mày, trêu chọc “Học kỳ mới mới bắt đầu, có thể việc tương đối nhiều, cô Lục nếu đã đồng ý lời cầu hôn của cậu, chạy cũng không thoát.”
Thư Lượng miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Cậu đừng nghĩ nhiều quá.” Trần Mặc chân mày nhíu chặt, sắc mặt Thư Lượng càng lúc càng xấu, tay cũng không ngừng run rẩy.
“Không nói với anh nữa, em đi tìm cô ấy đây.”
Khoát Thư Lượng càng bất an.
Trần Mặc nghe vậy ngăn cậu lại, “Thiếu gia, cậu vẫn nên quý trọng thân thể mình, chân cậu bị thương vẫn chưa khỏi, trên đầu vẫn còn quấn băng, bác sĩ nói nếu không quá cần thiết thì không nên xuống giường, cậu nếu tùy ý như vậy, cô Lục biết sẽ giận đó.” Không còn cách, chỉ có thể lấy cô Lục ra ép cậu.
“Đúng a………..đúng a………..Vân sẽ nổi giận………”
Lượng hoảng hoảng hốt hốt, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vệ sĩ ở cửa “Kêu bọn họ đi, đi tìm Vân, nhanh! Kêu bọn họ đi tìm cô ấy!”
Trần Mặc nháy mắt cho đám vệ sĩ, ngầm ra hiệu cho bọn họ nghe lời cậu ấy.
Thấy vệ sĩ rời đi, Lượng cảm thấy lòng chưa bao giờ bó chặt như vậy, nhưng bầu trời phía trước đang sáng, dần dần lại trở nên u ám. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ, phát hiện đám mây bắt đầu trở nên dày đặc, đen lại, trong lòng càng lúc càng bất an……..
3 tiếng sau
“Người đâu?”ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ
Thư Lượng lúc này gần như đã bên bờ bạo phát, nếu có ai muốn chết thì hãy tới thử cơn bạo phát tức giận của cậu đi!
“Vẫn chưa tìm được!” Trần Mặc thấp giọng nói.
“Không thấy cô ấy! Lại không thấy cô ấy! Đây là chuyện gì vậy! Lẽ nào cô ấy lại muốn bỏ trốn?” Thư Lượng đấm lên tường, lớn tiếng gào lên.
Đêm qua Vân hãy còn ngủ bên cạnh cậu, hương thơm trên người Vân vẫn còn thoảng quanh cậu, sớm biết cậu đã không cho cô đi làm rồi!
Đáng chết! Cô không phải đã tha thứ cho cậu rồi sao? Không phải đã nói sẽ không rời xa cậu sao? Tại sao, rốt cuộc là tại sao!
Ba tiếng, là 180 phút, cậu giống như ở địa ngục vậy, bảo vệ dưới lầu của Vân chỉ nói trông thấy một người con gái “giống như” cô ấy 5 giờ đi vào cao ốc, lại chưa thấy đi ra, vì thế, Trần Mặc lại lần nữa phát động tất cả mạng lưới quan hệ đi tìm cô, Lục Yên Vân lúc này vẫn chưa biết, tên của mình đã xuất hiện nhiều lần trên 5 mạng tình báo hàng đầu thế giới.
“Tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm cho ra cô ấy!” Tim Lượng giống như bị chiên dầu nóng, nhúng qua nước sôi vậy, đau khổ.
Đột nhiên, bọn họ từ trên mạng lưới tình báo có được một tin tức lớn, một vệ sĩ lúc này đi vào phòng bệnh, kích động nói với Khoát Thư Lượng: “Thiếu gia, có tin tức quan trọng truyền tới!”
PS: Liên quan tới di truyền bệnh tâm thần
Chứng tâm thần phân liệt, rối loạn tình cảm (chứng nóng nảy trầm cảm) rối loạn tâm thần, mặc dù không thuộc về chứng bệnh di truyền, nhưng phát sinh của nó và yếu tố di truyền có quan hệ nhất định. Học giả trong nước đã từng tiến hành điều tra 1196 tên chứng bệnh tâm thần phân liệt đối với 54576 người thân thuộc của 5 đời lưỡng hệ, phát hiện trong đó có 965 người mắc chứng tâm thần phân liệt, 17.5‰ thân nhân mắc bệnh vì bị lây nhiễm, cao hơn 2.8‰ so với gia tộc không có lịch sử mắc chứng tâm thần phân liệt gấp 6.2 lần. Hơn nữa quan hệ máu mủ càng gần, tỷ lệ nhiễm bệnh càng cao. Bệnh của Lượng kỳ thực cũng không tính là di truyền, chủ yếu là cậu khi nhỏ đã chịu kích động, không kịp thời được khai thông, mới mắc phải, nhưng đời sau, con của Lượng và Vân, vẫn phải chờ Lượng khỏe lên rồi mới nói được, còn về việc sinh đứa trẻ, cha mẹ sẽ YY, hắc hắc.
Trần mặc nói, lúc trước là tôi quá nóng nảy rồi, cũng chính vì yêu Lượng, nên mới suy tính thiệt hơn, nếu đã yêu như vậy, tại sao vẫn còn từ bỏ dễ dàng như vậy.
Người trong cuộc mơ hồ! Rất may chúng tôi đã quen được một người bác sĩ tâm lý ưu tú làm bạn.ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ
Vuốt ve hộp cơm tình yêu, nghĩ tới bộ dạng vừa ăn vừa khúc khích cười, trong lòng vui vẻ không sao nói hết.
Vừa mới ra khỏi cầu thang, thình lình phía sau một đôi tay đưa ra, tiếp đó toàn thân choáng váng.
Thuốc mê? Theo bản năng đá hai cái, há miệng muốn kêu lên, một nắm đấm đột nhiên đấm vào bụng tôi. Kết quả, mắt nổ đom đóm, lập tức té xỉu.
Bắt cóc………Các ngươi quá thô bạo rồi!
Khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình bị trói gô lại, nằm trên mặt đất. Từ những vật trang hoàng trong nhà có thể cho người nhìn biết được, đây dường như là trụ sở của người có tiền. Một đám vẻ mặt cứng ngắc, năm ba người đàn ông thổ thiển vậy quanh tôi, thây tôi tỉnh, người đàn ông có dáng vẻ là thủ lĩnh quay người rời đi.
Không lâu sau, trông thấy người hắn dẫn tới, dọa tôi sợ hết hồn.
“Cô làm cái gì vậy!?” Tôi tức giận một cách bất lực gào lên với cô ta, bụng hiện tại rất đói………
“Chỉ cần cô biến mất, Lượng sẽ quay trở về bên tôi!”ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ
Ác a, độc ác a……..Người con gái này thật sự quá độc ác!!! Có điều, lời này thật quen tai? “Cô muốn giết tôi?”
“Tôi đâu có ngốc như vậy!”
Được, coi như vẫn còn lý trí………..
“Tôi muốn từ từ dày vò cô!”
“……………”
“Cô biết không, tôi từ nhỏ đã yêu Lượng rồi, là tôi giúp cha tôi tạo một số chứng cứ, để Khoát thúc thúc (cha Lượng) cho rằng vợ của ông ta ngoại tình. Trần Mặc không nói cho cô biết sao, cha Lượng cũng có bệnh tâm thần, ông ta có chứng trầm cảm và huyễn tưởng nghiêm trọng, thường xuyên hoài nghi vợ của mình, ha ha, thật buồn cười, bệnh tâm thần của Lượng là có di truyền, cô căn bản là chuyện gì cũng không biết, tại sao phải tranh với tôi!”
Cố Uyển Đình càng nói càng kích động, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên vẻ dữ tợn vô cùng.
Tôi mới biết, cha cô ta vì muốn quay vòng vốn công ty mình, đành đối phó với Khoát thị, để Cố Uyển Đình mới chỉ có 7 tuổi cầm tấm ảnh (là mẹ Lượng trên đường bị người đàn ông đã được sắp xếp sẵn trước đó đến gần, cố ý vỗ xuống) câu chuyện ba hoa chích chòe bịa đặt, ai sẽ hoài nghi một đứa trẻ 7 tuổi cơ chứ, kết quả cha Lượng rốt cuộc phát bệnh đã đánh chết mẹ Lượng, bản thân cũng vì tình mà chết, sau đó cổ phiếu Khoát thị giảm mạnh, cũng may còn có thúc thúc của Lượng, Khoát Nhiên ra tay chống đỡ, Hoát thị mới tránh khỏi phá sản, ngược lại phát triển ngày càng tốt lên.
Biết quá nhiều không phải chuyện tốt, nghĩ mình đã tiến gần nguy hiểm thêm một bước, Cố Uyển Đình thao thao bất tuyệt nói xong ân oán giữa hai nhà, lạnh lùng liếc nhìn tôi, quay người nói với người phía sau “Đưa cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa!”
“Đoàng” một tiếng, kèm theo tiếng kêu rên “A”, tôi ngã trên mặt đất, hoàn toàn đã mất đi tri giác......
Cùng lúc đó—ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ
“Thiếu gia, sao vậy?” Trần Mặc kỳ quái hỏi, sắc mặt Lượng không chỉ khó coi, mà hai tay đặt trên chăn cũng không ngừng run rẩy “Có chuyện gì vậy?”
Từ sau khi hòa hảo với cô Lục, Lượng có thể nói là đắc ý như gió xuân, có những lúc ngủ cũng tỉnh dậy cười, hai người trong cuộc hoàn toàn không thấy phản ứng của người khác, cắm đầu cắm cổ hưởng thụ, cả người cả tim đều tràn đầy mật ngọt. Trần Mặc thấy sắc mặt Lượng càng lúc càng trắng bệch, chợt lấy làm kinh hãi, cậu ấy thật sự đang phát run.
“Thiếu gia, cậu có phải thân thể không được khỏe không?”
Khoát Thư Lượng lắc lắc đầu, nhìn đồng hồ, đã sắp 6 giờ rồi. “Vân sao vẫn chưa tới vậy?” Xa vân chưa đến một ngày, nhưng cậu lại có một cảm giác sai sai, bất an cực độ.
Trần Mặc nghe vậy nhướn mày, trêu chọc “Học kỳ mới mới bắt đầu, có thể việc tương đối nhiều, cô Lục nếu đã đồng ý lời cầu hôn của cậu, chạy cũng không thoát.”
Thư Lượng miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Cậu đừng nghĩ nhiều quá.” Trần Mặc chân mày nhíu chặt, sắc mặt Thư Lượng càng lúc càng xấu, tay cũng không ngừng run rẩy.
“Không nói với anh nữa, em đi tìm cô ấy đây.”
Khoát Thư Lượng càng bất an.
Trần Mặc nghe vậy ngăn cậu lại, “Thiếu gia, cậu vẫn nên quý trọng thân thể mình, chân cậu bị thương vẫn chưa khỏi, trên đầu vẫn còn quấn băng, bác sĩ nói nếu không quá cần thiết thì không nên xuống giường, cậu nếu tùy ý như vậy, cô Lục biết sẽ giận đó.” Không còn cách, chỉ có thể lấy cô Lục ra ép cậu.
“Đúng a………..đúng a………..Vân sẽ nổi giận………”
Lượng hoảng hoảng hốt hốt, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vệ sĩ ở cửa “Kêu bọn họ đi, đi tìm Vân, nhanh! Kêu bọn họ đi tìm cô ấy!”
Trần Mặc nháy mắt cho đám vệ sĩ, ngầm ra hiệu cho bọn họ nghe lời cậu ấy.
Thấy vệ sĩ rời đi, Lượng cảm thấy lòng chưa bao giờ bó chặt như vậy, nhưng bầu trời phía trước đang sáng, dần dần lại trở nên u ám. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ, phát hiện đám mây bắt đầu trở nên dày đặc, đen lại, trong lòng càng lúc càng bất an……..
3 tiếng sau
“Người đâu?”ঔɬųყềŋ﹏ųཞı﹏ɖɖƖզɖ.ƈơɱঌ
Thư Lượng lúc này gần như đã bên bờ bạo phát, nếu có ai muốn chết thì hãy tới thử cơn bạo phát tức giận của cậu đi!
“Vẫn chưa tìm được!” Trần Mặc thấp giọng nói.
“Không thấy cô ấy! Lại không thấy cô ấy! Đây là chuyện gì vậy! Lẽ nào cô ấy lại muốn bỏ trốn?” Thư Lượng đấm lên tường, lớn tiếng gào lên.
Đêm qua Vân hãy còn ngủ bên cạnh cậu, hương thơm trên người Vân vẫn còn thoảng quanh cậu, sớm biết cậu đã không cho cô đi làm rồi!
Đáng chết! Cô không phải đã tha thứ cho cậu rồi sao? Không phải đã nói sẽ không rời xa cậu sao? Tại sao, rốt cuộc là tại sao!
Ba tiếng, là 180 phút, cậu giống như ở địa ngục vậy, bảo vệ dưới lầu của Vân chỉ nói trông thấy một người con gái “giống như” cô ấy 5 giờ đi vào cao ốc, lại chưa thấy đi ra, vì thế, Trần Mặc lại lần nữa phát động tất cả mạng lưới quan hệ đi tìm cô, Lục Yên Vân lúc này vẫn chưa biết, tên của mình đã xuất hiện nhiều lần trên 5 mạng tình báo hàng đầu thế giới.
“Tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm cho ra cô ấy!” Tim Lượng giống như bị chiên dầu nóng, nhúng qua nước sôi vậy, đau khổ.
Đột nhiên, bọn họ từ trên mạng lưới tình báo có được một tin tức lớn, một vệ sĩ lúc này đi vào phòng bệnh, kích động nói với Khoát Thư Lượng: “Thiếu gia, có tin tức quan trọng truyền tới!”
PS: Liên quan tới di truyền bệnh tâm thần
Chứng tâm thần phân liệt, rối loạn tình cảm (chứng nóng nảy trầm cảm) rối loạn tâm thần, mặc dù không thuộc về chứng bệnh di truyền, nhưng phát sinh của nó và yếu tố di truyền có quan hệ nhất định. Học giả trong nước đã từng tiến hành điều tra 1196 tên chứng bệnh tâm thần phân liệt đối với 54576 người thân thuộc của 5 đời lưỡng hệ, phát hiện trong đó có 965 người mắc chứng tâm thần phân liệt, 17.5‰ thân nhân mắc bệnh vì bị lây nhiễm, cao hơn 2.8‰ so với gia tộc không có lịch sử mắc chứng tâm thần phân liệt gấp 6.2 lần. Hơn nữa quan hệ máu mủ càng gần, tỷ lệ nhiễm bệnh càng cao. Bệnh của Lượng kỳ thực cũng không tính là di truyền, chủ yếu là cậu khi nhỏ đã chịu kích động, không kịp thời được khai thông, mới mắc phải, nhưng đời sau, con của Lượng và Vân, vẫn phải chờ Lượng khỏe lên rồi mới nói được, còn về việc sinh đứa trẻ, cha mẹ sẽ YY, hắc hắc.
Danh sách chương