Thẩm Yến thật sự không giống như trước đây tôi biết.

Có lẽ bản chất của Thẩm Yến vốn là như thế, tuyệt tình cay nghiệt.

Nhưng anh của trước đây, người yêu tôi, sẽ thu lại những góc cạnh này trước mặt tôi. Anh thích làm nũng, thích ỷ lại, sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho tôi, tuy rằng nấu ăn cũng không giỏi. Mùa hạ trời mưa chúng tôi sẽ chuyển cái ghế tựa ra gần cửa lớn, không khí lạnh lẽo, tôi cầm bảng vẽ, anh cuộn người trên ghế, tôi lén lút vẽ anh. Chờ anh tỉnh dậy, tôi đưa tranh cho anh xem, anh không thích, bảo xấu quá, sau đó cầm lấy bút chì viết lên mặt mình một chữ "đẹp". Hai chúng tôi không nhịn được, bật cười.

Tôi thật sự yêu anh, thật nhớ anh của tôi.

Tôi hốt hoảng rời khỏi buổi tiệc, Bowen vất vả vào được bên trong, tôi bảo cậu ở ngoài cửa nhà vệ sinh nam chờ. Tôi đẩy cửa phòng ngăn, tựa vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Cả buổi tối không ăn chút gì, sau khi nôn ra, dạ dày giống như vừa bị đốt cháy, đau rát từng cơn. Tôi hơi mất sức, ngồi bệt xuống đất, dùng bàn tay che khuôn mặt đang nóng lên.

Bowen ở bên ngoài gọi tôi, cuống họng tôi khô khốc, nắm chặt vạt áo mở nút áo ra. Tôi há miệng, một tiếng cũng không nói ra nổi.

Tôi thử tự mình đứng dậy, tay chống đất, hai chân giống như bị bẻ đi, loạng choạng chưa được mấy bước đã ngã xuống. Tôi nằm dưới đất, trong lòng còn thấy may mắn chỗ này không có ai khác, nếu không hẳn là rất mất mặt.

Tôi cảm thấy mình có chút thảm, rượu khiến đầu óc mụ mị, dạ dày thì sắp hỏng mất rồi. Tôi nằm trên mặt đất, cả người đều lười động đậy, không muốn đi đâu cả, chỉ muốn nằm luôn như thế.

Hỗn loạn mà nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu, cảm thấy mặt mát lạnh, cổ tay bị người khác dùng sức nắm lấy, tôi mở mắt ra.

Thẩm Yến ngồi xổm trước mặt tôi, tôi trì độn nhìn anh, thấy trong mắt anh là dáng vẻ ngu dại của mình.

Anh thở dài, "Triệu Ôn Gia..."

Anh gọi tên tôi, chỉ ba chữ thôi tôi đã muốn lệ nóng doanh tròng, tôi nhìn anh chờ đợi, vọng tưởng cái đầu mất đi ký ức của anh bị thiên thạch rớt trúng nên đã khôi phục lại rồi.

Anh nói với tôi: "Sau này đừng uống rượu nữa."

Tôi tham lam nhìn anh, sắp mừng đến phát khóc, kích động nói, "Được."

Sau đó anh buông tôi ra, lưng đập xuống đất, tôi dùng sức nâng mí mắt lên, nhìn anh biến mất trong tầm mắt mình. Bowen tiến đến.

Tôi được Bowen nâng dậy, cậu hỏi tôi làm sao vậy? Tôi cúi đầu, tôi thật vô dụng, lại không hăng hái, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, chỉ lắc đầu không nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện