Tư Đồ Phong vô cùng đau đớn, đây là gạo đã nấu thành cơm rồi sao?!

Tên khốn tiểu tử này, đùa giỡn lưu manh không lỡ giây phút nào!

Nhìn làm sao giống thư sinh kia lừa hắn, rõ ràng là hắn ăn sạch người không tha!

Nhị muội, ta có lỗi với ngươi, hỗn tiểu tử này thật sự ngã đến hư đầu rồi…

“Cứng quá…” Trong doanh trướng truyền ra âm thanh của Thẩm Mục.

Tướng quân nói: “Chờ một chút, ta lấy nó ra…”

Sau đó, Thẩm Mục còn nói: “Quá lớn, không vào được…”

Tướng quân nói: “Sẽ không, chen một chút là được… Ngươi xem, vào rồi…”

Tư Đồ Phong: “…”

Chuyện này… Ban ngày ban mặt mà lại…

“Hây da…” Tư Đồ Phong nghe không nổi nữa, nét mặt già nua cũng ửng đỏ, chỉ có thể dậm chân một cái, mang theo đầy bụng tức giận rời khỏi.

Trong doanh trướng, tướng quân nhét chăn vào trong tủ, đóng cửa tủ lại.

Vừa rồi khi Thẩm Mục nằm dài trên giường, bị một cái vật cưng cứng cộm vào người.

Tướng quân nhìn, thì ra là hắn tiện tay ném binh phù lên giường.

Hắn lấy binh phù ra, lại cảm thấy chăn chiếm chỗ, đơn giản vê thành một đống rồi nhét vào tủ.

Nhưng chăn có hơi lớn, đẩy đẩy chen chen một lát mới cất vào được.

Hắn nằm xuống giường kéo Thẩm Mục vào trong ngực, “Ngủ đi, có việc ta gọi ngươi.”

“Ừm.” Thẩm Mục ôm eo hắn, buồn ngủ mà nhắm chặt mắt lại.

Tướng quân nghe thấy tiếng hít thở, tâm trạng lại có chút bất an.

Lý Trường Tự giống như phát điên muốn kéo Thẩm Mục xuống nước, nói Thẩm Mục là tình nhân cũ, lại vì cầu vinh hoa phú quý mà bán đứng hắn; còn nói hắn có chứng cứ, trước đây Thẩm Mục từng thư từ qua lại với hắn nhiều lần, từng nói lời thề son sắt muốn trung thành với thừa tướng…

Thư là có thật.

Trong mấy năm kia, Thẩm Mục phụng mệnh cấu kết với thừa tướng, lời a dua nịnh hót cũng nói không ít, thậm chí lén lút giúp thừa tướng làm rất nhiều chuyện.

Mà bây giờ, những chuyện này đều bị Lý Trường Tự thêm mắm dặm muối, Thẩm Mục thành người mượn gió bẻ măng, tiểu nhân ham cầu vinh hoa không chừa thủ đoạn nào.

Chuyện này đích thực là giả, hoàng đế đương nhiên rõ ràng trong lòng, nhưng những người khác thì sao? Có bao nhiêu người khi nghe câu chuyện của Lý Trường Tự sẽ chọn tin tưởng Thẩm Mục đây?

Quả nhiên, sau khi lời nói điên cuồng của Lý Trường Tự truyền ra ngoài, bắt đầu có những ánh mắt khác thường rơi vào người Thẩm Mục, thậm chí có người dâng sớ, nói Thẩm Mục cùng thừa tướng lén lút qua lại, lòng có tư tâm không trung thành; cũng có người nói Thẩm Mục phẩm hạnh không thích hợp, nếu sau này có người lợi dụng thì sẽ làm hại đến Đại Ngu…

Tướng quân tức giận đến muốn đi đạp cái người dâng sớ kia, Thẩm Mục khuyên can đủ đường mới khuyên nhủ được hắn: “Không có chuyện gì, hoàng thượng tin ta, sẽ không để ý tới điều này.”

“Vậy cũng không thể để cho bọn họ nói ngươi như vậy!” Tướng quân lên cơn giận dữ, “Lão tử nên trực tiếp đạp chết tên họ Lý khốn khiếp kia!”

“Đừng nóng giận, hoàng thượng đã giao hắn cho Hình bộ, tự nhiên sẽ xử trí hắn.” Thẩm Mục đang giúp tướng quân đổi thuốc cho vết thương, dừng một chút còn nói, “Hôm qua ta nhìn thấy tiền bối Tư Đồ…”

Tướng quân bấm mông y một cái, “Cái gì tiền bối, gọi cữu cữu!”

Thẩm Mục đỏ mặt, lại không chịu gọi, “Hắn nói, ngươi đã đính hôn, cô nương tên là Đại Thúy…”

“A?!” Tướng quân khiếp sợ, “Đại Thúy nào chứ?!”

Thẩm Mục rầu rĩ nói: “Hắn nói các ngươi là thanh mai trúc mã, chỉ là sau đó ngươi ghét bỏ cô nương nhà người ta không dễ nhìn, nên muốn từ hôn…”

Tướng quân: “…”

Tướng quân nghĩ, cữu cữu của hắn vì muốn hù dọa thư ngốc đúng là lời nói dối gì cũng có thể nói, cái ổ thổ phỉ kia của bọn họ ngoại trừ đại nương làm cơm ra thì tất cả đều là đại lão gia, từ đâu lại xuất hiện thanh mai trúc mã? Còn là Đại Thúy, sao không gọi là Thúy Hoa đi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện