Đại khái là tướng quân thật sự da dày thịt béo, đến ngày thứ hai vết thương đã không còn đau như trước nữa.

Thẩm Mục muốn hắn ở lại hang động nghỉ ngơi, hắn không chịu, nói muốn đi bắt chim hoang.

“Ngươi gầy như vậy,” tướng quân nói, “Lúc đói bụng thì một chút thịt trên người cũng không có.”

Thẩm Mục phản bác: “Ta không gầy, có thịt.”

Tướng quân lập tức bóp cái mông y, lưu manh nói: “Ở đây sao?”

Thân thể Thẩm Mục run lên, bưng cái mông mặt đỏ bừng, “Ngươi…”

Tướng quân sợ y tức giận, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Bên kia hình như có gà rừng! Đi qua xem một chút…” Nói xong kéo người bỏ chạy.

Thẩm Mục: “…” Bên kia ngay cả một cọng lông gà cũng không có, ngươi cho rằng ta mù chắc? Bọn họ tìm một hồi lâu, cuối cùng thật sự để tướng quân bắt được một con gà rừng.

Tướng quân xem gà rừng như vật quý hiếm mà nướng cho Thẩm Mục ăn, nhóm lửa tỉ mỉ mà nướng, chỉ lo sơ ý một chút sẽ nướng khét.

Thẩm Mục ngồi ở một bên nhìn hắn nướng, thấy thủ pháp của hắn mới lạ, không nhịn được hỏi: “Ngươi bình thường…rất hay nướng gà sao?”

Tướng quân nhìn chằm chằm con gà nướng, thuận miệng đáp: “Trong phủ có đầu bếp, trong doanh trại cũng có đầu bếp, lão tử làm gì phải tự nướng?”

Thẩm Mục: “…” Vậy sao ngươi nướng gà vui vẻ ra mặt vậy?

“Chắc là được rồi.” Tướng quân cầm gà nướng ngửi một cái, bẻ một cái đùi gà đưa cho Thẩm Mục, “Thư ngốc, ngươi nếm thử.”

Thẩm Mục tiếp nhận đùi gà, cắn một miếng.

Tướng quân sốt sắng mà hỏi: “Thế nào? Ăn ngon không?”

Thẩm Mục giương mắt nhìn hắn, sau đó mặt mày cong lên, cười nói: “Ăn ngon.”

Hô hấp tướng quân hơi ngưng lại, trái tim “Thình thịch thình thịch” đập loạn.

Mẹ nó, người đừng cười đến đẹp mắt như vậy được không?

Tướng quân nhận được khích lệ, ngày thứ ba lại tóm được gà rừng đem về nướng.

Hắn đang điều chỉnh đống lửa, gà rừng bị trói chân bất thình lình muốn nhảy dựng lên chạy trốn, uỵch một cái chạy ào vào sâu bên trong hang động.

Tướng quân nhanh chóng đi bắt lại, càng đi về phía bên trong càng cảm thấy ấm áp dễ chịu, cuối cùng dù đã đuổi kịp gà rừng, vẫn tò mò tiếp tục đi vào sâu bên trong.

Hắn đi tới đi tới, bỗng nhiên mắt sáng lên, tận cùng của sơn động ấy vậy mà lại có một suối nước nóng bốc khói nghi ngút.

Trên đỉnh của sơn động có ánh trăng rọi vào, trong veo.

Tướng quân vui vẻ đến phát điên, quăng luôn gà rừng chạy về kéo Thẩm Mục đến xem.

“Thư ngốc, ngươi xem…” Thẩm Mục cùng tướng quân đi tới, khi thấy được suối nước nóng cũng rất bất ngờ.

Tướng quân không nói hai lời cởi quần áo muốn đi xuống ngâm mình, Thẩm Mục lo lắng nói: “Vết thương phía sau lưng của ngươi…”

“Không có chuyện gì, ” tướng quân nói, “Không để vết thương bị thấm nước là được.” Hắn đi vào bên trong suối nước nóng, dòng nước tràn qua thân thể, ấm áp xuyên qua toàn thân.

Tướng quân dựa vào bên cạnh ao thoải mái thở dài một hơi, quay đầu nhìn Thẩm Mục nói: “Thư ngốc, ngươi cũng xuống ngâm mình đi.”

Thẩm Mục vẫn lo lắng cho vết thương của hắn, “Trước tiên ta giúp ngươi thay băng vết thương đã.”

Y ngồi xổm xuống phía sau lưng tướng quân, mở băng vải trên lưng hắn ra.

Vết thương đã kết vảy không còn chảy máu nữa, mỗi lần Thẩm Mục làm một động tác đều khiến lòng y dâng lên chua xót.

Trước kia hắn cũng không phải chưa từng bị thương, y nghĩ, thậm chí đau cũng không thể la lên thành tiếng. Hắn là thống soái tam quân, đứng đầu thiên quân vạn mã, chỉ có thể đánh đâu thắng đó, mặc dù vết thương có sâu hơn, cũng chỉ có thể một mình cắn răng chịu đựng.

“Làm sao vậy?” Tướng quân thấy Thẩm Mục bỗng nhiên dừng động tác mới xoay người nhìn lại, người kia rũ mắt, đầu ngón tay đều đang phát run.

“Sau này ngươi…” Thẩm Mục thấp giọng nói, “Đừng để mình bị thương nữa… Có được không?”

Tướng quân nhìn y, màu da lúa mạch bị khí nóng hun đến đỏ lên.

Hắn nói, đương nhiên ta không muốn bị thương, lần trước bị thương đập đầu đến cả người trong lòng cũng quên mất rồi, ngươi nói ta có thiệt thòi hay không?

Kỳ thực ngẫm lại, lão tử cũng vô liêm sỉ, đầu óc sứt mẻ, cái gì cũng không nhớ rõ, không tim không phổi, chỉ để lại người kia một mình nhớ đến ta, thương tâm không có chỗ nói…

Hắn giơ tay cọ cọ vào hai má Thẩm Mục, nhẹ giọng hỏi, “Thư ngốc, ngươi nói xem, ngay cả người trong lòng ta cũng quên mất, có phải người đó rất thương tâm không?”

Thẩm Mục không lên tiếng, nửa khuôn mặt giấu dưới ánh trăng, mím môi lại khẽ run.

Hồi lâu, y ngẩng mặt lên, đáy mắt đầy lệ quang, “Ngươi biết… Đúng không?”

Ngón tay dọc theo hai má cọ lên khóe mắt đang ửng đỏ, tướng quân khàn tiếng hỏi: “Biết cái gì?”

Thẩm Mục nhìn hắn, ngón tay cọ đến đâu thì chỗ đó đều phát nóng, làm nóng đến cả nỗi oan ức bấy lâu nay y phải cố gắng giấu diếm trong lòng.

Y giơ tay ôm cổ tướng quân, nghiêng người cắn môi hắn.

Nước mắt ấm áp dọc theo hai má rơi vào miệng tướng quân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện