Tiểu đồ nhi trong ngực cứ ngây ngốc nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, cái miệng nhỏ hơi hé mở.
Trọng Vũ muốn mở miệng nói điều gì đó, liền thấy đôi mắt của tiểu đồ nhi cúi xuống nhìn lồng ngực hắn, hắn cúi đầu, thấy đôi tay của tiểu đồ nhi nắm chặt vạt áo hắn, bộ dáng ngoan ngoãn cực kỳ.
Xem ra vẫn chưa tỉnh hẳn.
—- Rốt cuộc Phù Yến đã cho nàng uống cái gì vậy!
Trong lòng Trọng Vũ tức giận càng sâu, chỉ là hiện giờ tiểu cô nương đã say khướt trong lòng hắn, hắn cũng không tiện nói thêm điều gì nữa, đưa tay lên sờ sờ mặt tiểu đồ nhi, có lẽ là do ở trong nước quá lâu, sờ lên có chút lạnh. Dù sao cũng là đồ nhi của hắn, hắn cũng không thể không quan tâm được.
Trọng Vũ đem người trong lòng ngực bế lên, nhìn qua bể tắm mờ mịt hơi nước, lại thoáng nhìn qua tiểu đồ nhi ướt đẫm nằm trong lòng mình.
…. Tiểu đồ nhi vẫn luôn hầu hạ hắn tắm rửa, hiện giờ tiểu đồ nhi đang say khướt, làm sư phụ, chuyện tắm rửa cho nàng cũng là điều hết sức bình thường đi.
Trọng Vũ cảm thấy có lý, liền không hề do dự nữa, ôm tiểu đồ nhi xuống bể tắm.
Tiểu cô nương nhỏ nhỏ xinh xắn nằm trong ngực, nước ở bể tắm không đến ngực nàng, hiện giờ thân thể lại vô lực, lúc nào cũng có thể ngã xuống. Trọng Vũ một tay ôm nàng, một tay cởi quần áo của nàng, học tập bộ dáng hàng ngày nàng hầu hạ mình, đem toàn thân nàng tắm rửa sạch sẽ, rồi sau đó ôm trở lại tẩm điện.
Trọng Vũ đem người đặt ở trên giường, nghiêm túc đánh giá. Thấy mặt mày của tiểu đồ nhi như hoa như phấn, đôi môi hồng nhuận mê người, hắn nhịn không được đưa tay lên xoa xoa mặt nàng, cảm giác mềm mại tinh tế truyền vào tay thật sảng khoái.
Trọng Vũ cong môi cười, có một chút tự hào: Tiểu đồ nhi của hắn thật mềm mại, vừa rồi khi tắm rửa cho nàng, toàn thân đều mềm mại, hắn cũng không dám dùng quá sức, chỉ cần thoáng dùng một chút sức thôi, nàng sẽ nhíu mày nhẹ giọng lẩm bẩm.
Thật đúng là yếu ớt.
Nhìn nàng yên tĩnh ngủ ở trên giường, cơn giận của Trọng Vũ cũng tan đi hết, thanh âm cũng nhu hòa đi không ít, dịu dàng trách cứ: “Nếu về sau lại đi theo Phù Yến uống rượu, xem ta sẽ phạt ngươi như thế nào.”
“Ân…sư phụ.” Tiểu đồ nhi bỗng nhiên mở miệng, lông mi hơi hơi rung động, lẩm bẩm nói mê.
Mặt mày Trọng Vũ nhiễm đầy ý cười, vỗ về khuôn mặt trắng nõn của tiểu đồ nhi, ánh mắt dừng lại ở cánh môi hồng nhạt của nàng, hơi nao nao. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, dưới lòng bàn tay mồ hôi thấm ướt không ít, tiểu đồ nhi nằm trên giường đang nói mớ, cánh môi hé mở, liền đem ngón tay hắn cho vào trong miệng.
Thân mình Trọng Vũ ngẩn ra.
Cái lưỡi mềm mại lơ đãng cọ qua hai đầu ngón tay của hắn, Trọng Vũ sửng sốt một lát, lập tức đem bàn tay rút trở về, một đôi mắt đen âm trầm u ám đến cực điểm. Lông mi hắn run run, lại giương mắt lên nhìn tiểu đồ nhi trên giường, nhất thời trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nóng nóng, giống như… thiếu thứ gì đó.
….. Đến tột cùng là cá gì đây? Trọng Vũ nhíu mày, dứt khoát xoay người, ngay sau đó bước chân ra khỏi tẩm điện.
—– Đến lúc đi xem Linh Thủy Cư rồi.
Phù Yến biết Trọng Vũ sẽ đến tìm mình, lại không nghĩ rằng đến nhanh như vậy. Rõ ràng tiểu đồ nhi kia say khướt thành bộ dạng rất thê thảm, hắn cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc, như thế nào…. Đã chạy tới nơi này của hắn rồi.
Nhìn dáng vẻ này của sư huynh nhà mình, tâm tình nhìn qua không có gì là biến hóa quá lớn, chỉ là trước mắt…. hắn trốn không kịp nữa rồi.
Phù Yến vội vàng đi lên, thấy Trọng Vũ mặt lạnh ngồi xuống, hắn liền ngay lập tức đem một chén rượu thượng hạng tới, mỉm cười nói lời khách sáo: “Lâu rồi cũng chưa thấy sư huynh tới thăm Linh Thủy Cư của ta.”
Trọng Vũ đưa tay lên sờ sờ cằm, cảm xúc làm người ta không thể đoán được, đưa tay ra tùy ý cầm lấy một chén rượu, ngửi thấy hương rượu nồng đậm, mới đột nhiên ngẩn ra. Hắn cúi đầu nhìn ly rượu ngon trong tay, hương thơm nồng đậm ở cánh mũi và hương thơm ngào ngạt vừa rồi…. hắn nhớ tới thời điểm tăng thêm tu vi cho tiểu đồ nhi, đụng tới môi nàng, mà trong miệng nàng, chính là mùi hương của loại rượu này.
—– đây là rượu thật, lại càng thơm hơn những loại rượu bình thường.
Khi đó hắn đang nổi nóng, tự nhiên không có nghĩ nhiều, nhưng lúc này ngồi tỉ mỉ nhớ lại, môi của tiểu đồ nhi vừa thơm vừa mềm…
Tưởng rằng sư huynh sẽ tới tìm hắn tính sổ, nào ngờ bộ dáng lúc này lại như đang đi lạc vào cõi thần tiên, làm Phù Yến có chút ngoài ý muốn, chỉ là….. như vậy là tốt nhất. Phù Yến cong môi uống rượu, động tác cực kỳ nhàn nhã, thấy chén rượu của sư huynh đã cạn, liền lập tức rót thêm một ly.
“….Ngươi cho nàng uống, là cái này sao?” Trọng Vũ mày đẹp nhăn lại, nhướng mày nhìn về phái Phù Yến, người đó thấy vậy, đưa bầu rượu trong tay qua một bên, cong môi cười cười.
Hắn nào biết Tiểu Táo yêu này tửu lượng lại kém như vậy, chỉ là, rượu này đối với nàng mà nói, đích xác có chút mạnh.
“Ta biết tiểu đồ nhi này là bảo bối của sư huynh, tất nhiên không dám khi dễ nàng, mới đầu không biết tửu lượng của nàng như nào, bất quá chỉ uống qua vài chén liền say khướt như vậy, lần sau…”
“Còn có lần sau?” Trọng Vũ nắm chặt cái chén trong tay, thu hồi ánh mắt, ngữ khí lạnh lùng cực điểm.
Phù Yến biết mình không thể trêu chọc được vào hắn, lại thấy tình hình trước mắt, giờ chỉ có thể cười cười lấy lòng, cố ý đổi chủ đề, nói: “Tất nhiên là không có lần sau, bất quá sư huynh đem tiểu cô nương người ta lừa gạt tới tận đây, thật sự là tốt sao?”
“Ta lừa gạt nàng khi nào?” Trọng Vũ sắc mặt trầm xuống, nhìn Phù Yến.
Phù Yến cười, khuôn mặt tuấn lãng nhìn càng thêm ôn nhuận, chớp chớp mắt nói: “Sư huynh giả ngốc làm gì.”
Tiểu cô nương kia vẫn luôn cho rằng nơi này là Thiên giới, vẫn luôn cho rằng, sư phụ mà mình vẫn luôn kính trọng nhất là tiên quân trên Cửu Trọng Thiên.
Nghe Phù Yến nói, Trọng Vũ bỗng nhiên nghĩ đến tiểu đồ nhi giờ phút này vẫn đang ở Thừa Hoa Điện. Mới đầu hắn không giải thích thân phận của mình, là bởi vì không có nghĩ tới việc sẽ đem nàng trở về đây, sau đó bởi vì thích cơm canh của nàng làm, mới đem nàng về Ma cung, chỉ cần nghĩ nàng đã tới nơi này rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ, đến lúc đó muốn ở muốn đi đều theo quyết định của nàng.
….. hắn không nghĩ rằng, nàng lại ngốc như vậy.
Nhìn sư huynh nhà mình không nói được câu nào, Phù Yến biết mình đã thành công dẫn dắt rời đi đề tài kia.
Tính mạng được bảo toàn, tất nhiên là trong lòng rất vui sướng, Phù Yến lại thay sư huynh rót thêm vài chén rượu. Sư huynh xưa nay không thích nói chuyện, hắn cũng quen rồi, một bầu rượu ngon, Phù yến nhìn theo bóng dáng Trọng Vũ dời đi, rồi sau đó nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài.
Phù Yến quay đầu lại, nhìn chén rượu không ở trên bàn đá, cầm lấy đem tới đánh giá một phen, lòng bàn tay đụng chạm vách tường nên có chút trắng, ánh mắt Phù Yến lập tức trở nên ngưng trọng.
Cái chén này, rõ ràng là cái chén Tiểu Táo yêu kia đã dùng qua, hắn cũng không chê.
Như nghĩ tới điều gì, khóe môi Phù Yến cong lên, nghĩ thầm: Thật không hổ là thầy trò, đều ngốc giống nhau.
Đường Táo ngủ thật lâu, hơn nữa nàng cảm thấy cả người như đang bị lửa đốt, rất khó chịu. Nàng cố gắng mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra vậy, thân mình lại yếu ớt, không có chút sức lực nào cả.
Đường Táo đem tay đặt lên thái dương xoa xoa, một bên xoa một bên tỉ mỉ hồi tưởng lại chuyện đã qua.
Ký ức linh tinh vụn vặt, mơ hồ không rõ.
Nhớ mang máng, hình như là…. Phù Yến sư thúc?
Đường Táo định xuống giường uống chút nước, thân mình vừa động, liền không cẩn thận đụng phải cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, Đường Táo kinh hô ra tiếng, “Sư phụ?!”
Chỉ là…. Sư phụ vì sao không kêu lên một tiếng khi bị nàng đụng phải?
Trong điện âm u, nàng có chút nhìn không rõ. Đường Táo ngồi đấy ngơ ngác, nghĩ đến chuyện buổi sáng đi đưa điểm tâm cho Phù Yến sư thúc, sau đó ở lại uống mấy chén rượu, hiện giờ dáng vẻ này của sư phụ, chẳng lẽ… là đang tức giận sao?
Nàng quên mất chuyện mình trở về như thế nào rồi.
Đường Táo có chút sợ hãi. Tuy nói hiện giờ sư phụ đối xử với nàng không tệ, nhưng nàng cũng không hiểu rõ được tính tình của sư phụ, liền dịch dịch qua, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của sư phụ, thanh âm ngọt ngào nói: “Sư phụ, đồ nhi sai rồi, sư phụ đừng tức giận, có được không?”
Ngoan ngoãn nhận sai, sẽ dễ dàng được tha thứ.
Trọng Vũ lúc này mới nghiêng đầu nhìn Đường Táo, vừa rồi hắn ngồi ở bên giường của tiểu đồ nhi, nhìn nàng hồi lâu, giờ phút này thấy cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, hai má càng thêm ửng đỏ, đụng tới tay nàng, lại phát hiện nóng đến gay gắt.
Cũng đúng, nàng vốn tu vi thấp kém, buổi sáng nhận lấy nhiều tu vi như vậy, muốn dung hợp vào, còn cần một ít thời gian.
“Sai ở chỗ nào?”
Rốt cuộc sư phụ cũng nói chuyện, Đường Táo liền nhanh chóng nhận sai: “Sai ở chỗ không nên uống rượu, chỉ là… sư phụ, về sau nhất định đồ nhi sẽ không uống rượu nữa, ngoan ngoãn nghe lời sư phụ.”
Nhìn qua ngốc nghếch, nhưng lại rất biết cách lấy lòng.
Ánh mắt Trọng Vũ ôn nhu đi không ít, vừa lòng đưa tay lên xoa đầu nàng, nhàn nhạt nói:”Nếu ngươi tái phạm, vi sư liền ăn ngươi.”
Đường Táo ra vẻ sợ hãi rụt rụt cổ, rồi sau đo ngửa đầu lên ngây ngô cười, lại nghiêm túc nói: “Sẽ không, sư phụ sẽ không ăn ta.” Nếu như lúc đầu, nàng có lẽ sẽ tin tưởng, chỉ là hiện tại nàng cũng sư phụ ở cũng một chỗ rất vui vẻ, nàng biết sư phụ luyến tiếc nàng.”
“Về sau không được gặp Phù Yến.”
“A?” Lời này làm Đường Táo phản ứng chậm lại một nhịp, đôi mắt mở to, ngây ngốc hỏi: “Vì sao ạ?” Phù Yến sư thúc đối xử với nàng cũng không tồi, sư phụ vì sao không cho nàng gặp hắn…. chẳng lẽ, bởi vì chuyện ngày hôm nay sao?
Tiểu đồ nhi không nghe lời làm Trọng Vũ cực kỳ bất mãn, động tác xoa đầu Đường Táo chậm đi một chút, trong lòng không tự chủ được bỗng nhiên thốt ra một câu: “Ngươi vì sao lại để ý đến Phù Yến như vậy?”
Đường Táo nghiêm túc suy nghĩ, nhỏ giọng thành thật nói: “Bởi vì…. Bởi vì Phù Yến sư thúc rất tốt.”
Động tác Trọng Vũ sửng sốt, cũng không biết vì sao, trong lòng có chút không thoải mái, nhìn vào đôi mắt của tiểu đồ nhi, ngữ khí quái dị nói: “Vậy… vi sư đâu?”
Tuy trong lòng Đường Táo có chút ngốc, cũng biết rằng ngữ khí của sư phụ đang không vui, liền vội vàng đi lên, hai tay vòng lấy eo sư phụ, đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực hắn, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ tốt nhất.”
Trọng Vũ muốn mở miệng nói điều gì đó, liền thấy đôi mắt của tiểu đồ nhi cúi xuống nhìn lồng ngực hắn, hắn cúi đầu, thấy đôi tay của tiểu đồ nhi nắm chặt vạt áo hắn, bộ dáng ngoan ngoãn cực kỳ.
Xem ra vẫn chưa tỉnh hẳn.
—- Rốt cuộc Phù Yến đã cho nàng uống cái gì vậy!
Trong lòng Trọng Vũ tức giận càng sâu, chỉ là hiện giờ tiểu cô nương đã say khướt trong lòng hắn, hắn cũng không tiện nói thêm điều gì nữa, đưa tay lên sờ sờ mặt tiểu đồ nhi, có lẽ là do ở trong nước quá lâu, sờ lên có chút lạnh. Dù sao cũng là đồ nhi của hắn, hắn cũng không thể không quan tâm được.
Trọng Vũ đem người trong lòng ngực bế lên, nhìn qua bể tắm mờ mịt hơi nước, lại thoáng nhìn qua tiểu đồ nhi ướt đẫm nằm trong lòng mình.
…. Tiểu đồ nhi vẫn luôn hầu hạ hắn tắm rửa, hiện giờ tiểu đồ nhi đang say khướt, làm sư phụ, chuyện tắm rửa cho nàng cũng là điều hết sức bình thường đi.
Trọng Vũ cảm thấy có lý, liền không hề do dự nữa, ôm tiểu đồ nhi xuống bể tắm.
Tiểu cô nương nhỏ nhỏ xinh xắn nằm trong ngực, nước ở bể tắm không đến ngực nàng, hiện giờ thân thể lại vô lực, lúc nào cũng có thể ngã xuống. Trọng Vũ một tay ôm nàng, một tay cởi quần áo của nàng, học tập bộ dáng hàng ngày nàng hầu hạ mình, đem toàn thân nàng tắm rửa sạch sẽ, rồi sau đó ôm trở lại tẩm điện.
Trọng Vũ đem người đặt ở trên giường, nghiêm túc đánh giá. Thấy mặt mày của tiểu đồ nhi như hoa như phấn, đôi môi hồng nhuận mê người, hắn nhịn không được đưa tay lên xoa xoa mặt nàng, cảm giác mềm mại tinh tế truyền vào tay thật sảng khoái.
Trọng Vũ cong môi cười, có một chút tự hào: Tiểu đồ nhi của hắn thật mềm mại, vừa rồi khi tắm rửa cho nàng, toàn thân đều mềm mại, hắn cũng không dám dùng quá sức, chỉ cần thoáng dùng một chút sức thôi, nàng sẽ nhíu mày nhẹ giọng lẩm bẩm.
Thật đúng là yếu ớt.
Nhìn nàng yên tĩnh ngủ ở trên giường, cơn giận của Trọng Vũ cũng tan đi hết, thanh âm cũng nhu hòa đi không ít, dịu dàng trách cứ: “Nếu về sau lại đi theo Phù Yến uống rượu, xem ta sẽ phạt ngươi như thế nào.”
“Ân…sư phụ.” Tiểu đồ nhi bỗng nhiên mở miệng, lông mi hơi hơi rung động, lẩm bẩm nói mê.
Mặt mày Trọng Vũ nhiễm đầy ý cười, vỗ về khuôn mặt trắng nõn của tiểu đồ nhi, ánh mắt dừng lại ở cánh môi hồng nhạt của nàng, hơi nao nao. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, dưới lòng bàn tay mồ hôi thấm ướt không ít, tiểu đồ nhi nằm trên giường đang nói mớ, cánh môi hé mở, liền đem ngón tay hắn cho vào trong miệng.
Thân mình Trọng Vũ ngẩn ra.
Cái lưỡi mềm mại lơ đãng cọ qua hai đầu ngón tay của hắn, Trọng Vũ sửng sốt một lát, lập tức đem bàn tay rút trở về, một đôi mắt đen âm trầm u ám đến cực điểm. Lông mi hắn run run, lại giương mắt lên nhìn tiểu đồ nhi trên giường, nhất thời trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nóng nóng, giống như… thiếu thứ gì đó.
….. Đến tột cùng là cá gì đây? Trọng Vũ nhíu mày, dứt khoát xoay người, ngay sau đó bước chân ra khỏi tẩm điện.
—– Đến lúc đi xem Linh Thủy Cư rồi.
Phù Yến biết Trọng Vũ sẽ đến tìm mình, lại không nghĩ rằng đến nhanh như vậy. Rõ ràng tiểu đồ nhi kia say khướt thành bộ dạng rất thê thảm, hắn cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc, như thế nào…. Đã chạy tới nơi này của hắn rồi.
Nhìn dáng vẻ này của sư huynh nhà mình, tâm tình nhìn qua không có gì là biến hóa quá lớn, chỉ là trước mắt…. hắn trốn không kịp nữa rồi.
Phù Yến vội vàng đi lên, thấy Trọng Vũ mặt lạnh ngồi xuống, hắn liền ngay lập tức đem một chén rượu thượng hạng tới, mỉm cười nói lời khách sáo: “Lâu rồi cũng chưa thấy sư huynh tới thăm Linh Thủy Cư của ta.”
Trọng Vũ đưa tay lên sờ sờ cằm, cảm xúc làm người ta không thể đoán được, đưa tay ra tùy ý cầm lấy một chén rượu, ngửi thấy hương rượu nồng đậm, mới đột nhiên ngẩn ra. Hắn cúi đầu nhìn ly rượu ngon trong tay, hương thơm nồng đậm ở cánh mũi và hương thơm ngào ngạt vừa rồi…. hắn nhớ tới thời điểm tăng thêm tu vi cho tiểu đồ nhi, đụng tới môi nàng, mà trong miệng nàng, chính là mùi hương của loại rượu này.
—– đây là rượu thật, lại càng thơm hơn những loại rượu bình thường.
Khi đó hắn đang nổi nóng, tự nhiên không có nghĩ nhiều, nhưng lúc này ngồi tỉ mỉ nhớ lại, môi của tiểu đồ nhi vừa thơm vừa mềm…
Tưởng rằng sư huynh sẽ tới tìm hắn tính sổ, nào ngờ bộ dáng lúc này lại như đang đi lạc vào cõi thần tiên, làm Phù Yến có chút ngoài ý muốn, chỉ là….. như vậy là tốt nhất. Phù Yến cong môi uống rượu, động tác cực kỳ nhàn nhã, thấy chén rượu của sư huynh đã cạn, liền lập tức rót thêm một ly.
“….Ngươi cho nàng uống, là cái này sao?” Trọng Vũ mày đẹp nhăn lại, nhướng mày nhìn về phái Phù Yến, người đó thấy vậy, đưa bầu rượu trong tay qua một bên, cong môi cười cười.
Hắn nào biết Tiểu Táo yêu này tửu lượng lại kém như vậy, chỉ là, rượu này đối với nàng mà nói, đích xác có chút mạnh.
“Ta biết tiểu đồ nhi này là bảo bối của sư huynh, tất nhiên không dám khi dễ nàng, mới đầu không biết tửu lượng của nàng như nào, bất quá chỉ uống qua vài chén liền say khướt như vậy, lần sau…”
“Còn có lần sau?” Trọng Vũ nắm chặt cái chén trong tay, thu hồi ánh mắt, ngữ khí lạnh lùng cực điểm.
Phù Yến biết mình không thể trêu chọc được vào hắn, lại thấy tình hình trước mắt, giờ chỉ có thể cười cười lấy lòng, cố ý đổi chủ đề, nói: “Tất nhiên là không có lần sau, bất quá sư huynh đem tiểu cô nương người ta lừa gạt tới tận đây, thật sự là tốt sao?”
“Ta lừa gạt nàng khi nào?” Trọng Vũ sắc mặt trầm xuống, nhìn Phù Yến.
Phù Yến cười, khuôn mặt tuấn lãng nhìn càng thêm ôn nhuận, chớp chớp mắt nói: “Sư huynh giả ngốc làm gì.”
Tiểu cô nương kia vẫn luôn cho rằng nơi này là Thiên giới, vẫn luôn cho rằng, sư phụ mà mình vẫn luôn kính trọng nhất là tiên quân trên Cửu Trọng Thiên.
Nghe Phù Yến nói, Trọng Vũ bỗng nhiên nghĩ đến tiểu đồ nhi giờ phút này vẫn đang ở Thừa Hoa Điện. Mới đầu hắn không giải thích thân phận của mình, là bởi vì không có nghĩ tới việc sẽ đem nàng trở về đây, sau đó bởi vì thích cơm canh của nàng làm, mới đem nàng về Ma cung, chỉ cần nghĩ nàng đã tới nơi này rồi, tự nhiên sẽ hiểu rõ, đến lúc đó muốn ở muốn đi đều theo quyết định của nàng.
….. hắn không nghĩ rằng, nàng lại ngốc như vậy.
Nhìn sư huynh nhà mình không nói được câu nào, Phù Yến biết mình đã thành công dẫn dắt rời đi đề tài kia.
Tính mạng được bảo toàn, tất nhiên là trong lòng rất vui sướng, Phù Yến lại thay sư huynh rót thêm vài chén rượu. Sư huynh xưa nay không thích nói chuyện, hắn cũng quen rồi, một bầu rượu ngon, Phù yến nhìn theo bóng dáng Trọng Vũ dời đi, rồi sau đó nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài.
Phù Yến quay đầu lại, nhìn chén rượu không ở trên bàn đá, cầm lấy đem tới đánh giá một phen, lòng bàn tay đụng chạm vách tường nên có chút trắng, ánh mắt Phù Yến lập tức trở nên ngưng trọng.
Cái chén này, rõ ràng là cái chén Tiểu Táo yêu kia đã dùng qua, hắn cũng không chê.
Như nghĩ tới điều gì, khóe môi Phù Yến cong lên, nghĩ thầm: Thật không hổ là thầy trò, đều ngốc giống nhau.
Đường Táo ngủ thật lâu, hơn nữa nàng cảm thấy cả người như đang bị lửa đốt, rất khó chịu. Nàng cố gắng mở mắt ra, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra vậy, thân mình lại yếu ớt, không có chút sức lực nào cả.
Đường Táo đem tay đặt lên thái dương xoa xoa, một bên xoa một bên tỉ mỉ hồi tưởng lại chuyện đã qua.
Ký ức linh tinh vụn vặt, mơ hồ không rõ.
Nhớ mang máng, hình như là…. Phù Yến sư thúc?
Đường Táo định xuống giường uống chút nước, thân mình vừa động, liền không cẩn thận đụng phải cái gì đó, ngẩng đầu lên nhìn, Đường Táo kinh hô ra tiếng, “Sư phụ?!”
Chỉ là…. Sư phụ vì sao không kêu lên một tiếng khi bị nàng đụng phải?
Trong điện âm u, nàng có chút nhìn không rõ. Đường Táo ngồi đấy ngơ ngác, nghĩ đến chuyện buổi sáng đi đưa điểm tâm cho Phù Yến sư thúc, sau đó ở lại uống mấy chén rượu, hiện giờ dáng vẻ này của sư phụ, chẳng lẽ… là đang tức giận sao?
Nàng quên mất chuyện mình trở về như thế nào rồi.
Đường Táo có chút sợ hãi. Tuy nói hiện giờ sư phụ đối xử với nàng không tệ, nhưng nàng cũng không hiểu rõ được tính tình của sư phụ, liền dịch dịch qua, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của sư phụ, thanh âm ngọt ngào nói: “Sư phụ, đồ nhi sai rồi, sư phụ đừng tức giận, có được không?”
Ngoan ngoãn nhận sai, sẽ dễ dàng được tha thứ.
Trọng Vũ lúc này mới nghiêng đầu nhìn Đường Táo, vừa rồi hắn ngồi ở bên giường của tiểu đồ nhi, nhìn nàng hồi lâu, giờ phút này thấy cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, hai má càng thêm ửng đỏ, đụng tới tay nàng, lại phát hiện nóng đến gay gắt.
Cũng đúng, nàng vốn tu vi thấp kém, buổi sáng nhận lấy nhiều tu vi như vậy, muốn dung hợp vào, còn cần một ít thời gian.
“Sai ở chỗ nào?”
Rốt cuộc sư phụ cũng nói chuyện, Đường Táo liền nhanh chóng nhận sai: “Sai ở chỗ không nên uống rượu, chỉ là… sư phụ, về sau nhất định đồ nhi sẽ không uống rượu nữa, ngoan ngoãn nghe lời sư phụ.”
Nhìn qua ngốc nghếch, nhưng lại rất biết cách lấy lòng.
Ánh mắt Trọng Vũ ôn nhu đi không ít, vừa lòng đưa tay lên xoa đầu nàng, nhàn nhạt nói:”Nếu ngươi tái phạm, vi sư liền ăn ngươi.”
Đường Táo ra vẻ sợ hãi rụt rụt cổ, rồi sau đo ngửa đầu lên ngây ngô cười, lại nghiêm túc nói: “Sẽ không, sư phụ sẽ không ăn ta.” Nếu như lúc đầu, nàng có lẽ sẽ tin tưởng, chỉ là hiện tại nàng cũng sư phụ ở cũng một chỗ rất vui vẻ, nàng biết sư phụ luyến tiếc nàng.”
“Về sau không được gặp Phù Yến.”
“A?” Lời này làm Đường Táo phản ứng chậm lại một nhịp, đôi mắt mở to, ngây ngốc hỏi: “Vì sao ạ?” Phù Yến sư thúc đối xử với nàng cũng không tồi, sư phụ vì sao không cho nàng gặp hắn…. chẳng lẽ, bởi vì chuyện ngày hôm nay sao?
Tiểu đồ nhi không nghe lời làm Trọng Vũ cực kỳ bất mãn, động tác xoa đầu Đường Táo chậm đi một chút, trong lòng không tự chủ được bỗng nhiên thốt ra một câu: “Ngươi vì sao lại để ý đến Phù Yến như vậy?”
Đường Táo nghiêm túc suy nghĩ, nhỏ giọng thành thật nói: “Bởi vì…. Bởi vì Phù Yến sư thúc rất tốt.”
Động tác Trọng Vũ sửng sốt, cũng không biết vì sao, trong lòng có chút không thoải mái, nhìn vào đôi mắt của tiểu đồ nhi, ngữ khí quái dị nói: “Vậy… vi sư đâu?”
Tuy trong lòng Đường Táo có chút ngốc, cũng biết rằng ngữ khí của sư phụ đang không vui, liền vội vàng đi lên, hai tay vòng lấy eo sư phụ, đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào ngực hắn, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Sư phụ tốt nhất.”
Danh sách chương