Edit: Tịnh Hảo
Mưa tháng sáu rơi tí ta tí tách.
Nguyễn Kiều đứng dưới mái hiên của tiệm trà sữa trú mưa, mặt đường gập ghềnh đọng thành một hố nước nhỏ, đạp lên vũng nước mưa khiến xung quanh văng tung tóe.
Nhiệt độ vẫn chưa vì cơn mưa rào mà giảm xuống, bên chân còn quanh quẩn hơi nóng chưa biến mất. Độ ẩm ở Nam Thành rất cao, trời mưa xuống, cả người chỉ cảm thấy dính dính.
Nguyễn Kiều cầm một ly trà sữa, ngón tay vô thức vuốt nhẹ thành ly.
Mưa dần dần ngừng, ánh mặt trời lại bắt đầu lú ra.
Tiếng chuông vang lên, Nguyễn Kiều và những phụ huynh trông ngóng bên ngoài đều đứng thẳng người, trông về phía cổng nhà trường.
Nhóm học sinh từ từ nối đuôi nhau đi ra khỏi cổng sắt, có người đang sôi nổi trao đổi đáp án đề thi, có người thì ngưỡng cổ tìm cha mẹ, còn có người bị phóng viên nằm vùng hỏi cảm giác sau khi thi xong.
Môn cuối cùng của kỳ thi đã kết thúc rồi.
Tất cả đều đã kết thúc.
Trên nét mặt của mọi người đều là vẻ thoải mái mà đã lâu rồi chưa có, giống như ánh mặt trời tỏa sáng.
Nguyễn Kiều lướt qua hơn một trăm gương mặt xa lạ, dừng ánh mắt trên người nam sinh mặc đồ đỏ ngắn tay, tóc của anh xõa tung mềm mại, hiện ra màu đen bóng dưới ánh mặt trời sau trời đổ cơn mưa.
Lâm Trạm đeo cặp da màu đen, anh dừng ở cổng trường, một tay kéo dây đeo cặp da, một tay khẽ che trán, khép hờ mắt, né tránh ánh sáng từ ánh mặt trời.
Hai người cách một con đường không rộng lắm mặt đối mặt một lúc lâu, không cần phải nói gì cả nhưng cả hai đều hiểu.
Lâm Trạm đột nhiên bật cười, Nguyễn Kiều cũng cười cùng anh, sau đó cô bước đi, chạy tới trước mặt anh.
Cô không hỏi anh thi thế nào mà chỉ hỏi anh: “Thi xong rồi, buổi tối anh muốn ăn gì?”
Lâm Trạm lắc đầu: “Không ăn.”
Nguyễn Kiều nghi ngờ.
Mắt Lâm Trạm nhìn lên trên, còn thổi một hơi lên trên, tay xoa loạn tóc mái trước trán: “Đi nhuộm tóc! Cái màu này quê mùa quá, sao mà tôn lên được phong độ đại họa sĩ tương lai của anh chứ?”
Nguyễn Kiều không nhịn được bật cười, không ngờ anh lại ôm chấp niệm nhuộm tóc này vượt qua một năm rưỡi.
“Được, được, được, đại họa sĩ! Đi nhuộm tóc thôi.”
Lâm Trạm hất cằm, tay choàng lên vai cô.
Hai người bước đi về trước, vừa đi vừa cười.
Đối với một số người, tháng sáu chính là mùa chia ly, nhưng cũng đối với một số người, đây lại là mùa để trùng phùng.
Xa cách một năm rưỡi, Nguyễn Kiều sẽ lại được gặp một Lâm Trạm nguông cuồng tự đại.
Trưởng thành không phải là loại kỹ năng mài giũa, mà là loại kỹ năng làm cho người ta hiểu được lúc nào thích hợp để thả lỏng bản thân.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời vàng óng.
***
“Quả Hồng muội muội, Quả Hồng muội muội…”
Lâm Trạm ăn xong một túi khoai tây chiên rồi tiện tay ném vào thùng rác, khẽ nhíu mày.
Không có ai trả lời, anh lại kêu lên: “Nguyễn Kiều, em đâu rồi?”
Nguyễn Kiều thu dọn hành lý xong, ló đầu ra từ trong phòng, nhìn Lâm Trạm đang ngồi trên ghế sofa: “Anh cứ kêu em làm gì thế?”
Lâm Trạm nửa nằm trên ghế, dáng vẻ như ông lớn chỉ vào phía TV: “Em lấy con mèo xấu xí này ra đi, béo thế này mà còn chắn trước TV, phụ đề bị nó che mất hết rồi!”
Nguyễn Kiều lườm anh, vừa ôm mèo vừa nói móc anh: “Anh bị bại liệt sao? Anh không thể động sao.”
Lâm Trạm “hừm” một tiếng, rồi mở một gói khoai tay chiên ra: “Anh có bị bại liệt, có thể động hay không, chẳng lẽ em không biết sao? Tối qua ai la không được, quá nhanh rồi hả?”
Giọng điệu của anh thản nhiên, nói xong còn nhìn Nguyễn Kiều, khẽ nhướng mày.
Mặt Nguyễn Kiều chợt ửng đỏ, muốn ném con mèo qua để đè chết anh.
Không biết là do Lâm Trạm quá “dơ” hay là sợ Nguyễn Kiều ném mình qua thật mà chú mèo rụt thân hình béo ục lại, chui vào trong lòng Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều vội vuốt lông nó: “Đi thôi, đừng để ý tới tên ác bá kia.”
Chú mèo béo ru rú trong ngực Nguyễn Kiều, liếc Lâm Trạm, rồi kêu hai tiếng “meo meo” để ra oai.
Lâm Trạm lườm nó, khẽ mỉm cười.
Con mèo béo Ba Tư mặt tịt khá là có ý đồ, được bạn thân của Nguyễn Kiều - Tô Hòa gửi nuôi ở nhà hơn nửa tháng, cứ thường phá hỏng chuyện tốt của anh.
Nhiều lần anh muốn thế này, thế kia với Nguyễn Kiều thì nó chạy ra kêu meo meo liền, đã vậy kêu meo meo xong rồi còn bỏ chạy, e là trong lòng cảm thấy khá kích thích.
May mà anh và Nguyễn Kiều sắp đến Thủ đô, coi như là nhắm mắt làm ngơ chú mèo béo này, Lâm Trạm lười so đo với nó.
Sau khi Lâm Trạm thi xong thì mọi thứ đều thuận lợi.
Nhuộm tóc về màu tro bảnh bao, lần này còn nhuộm hạng cao cấp gì đó, sẽ đổi màu dưới các ánh đèn khác nhau? Nguyễn Kiều cảm thấy hơi ngạt thở.
Trùng hợp là nhóm bộ phận Quốc tế Giang Thành cũng được nghỉ về nước, mọi người họp mặt, yêu thương Lâm Trạm giống như chú gấu trúc vậy.
“Lâm Trạm được lắm đó, từ trong cái ổ gà này mà bay ra ngoài làm phượng hoàng nha.”
Nam sinh kia vừa mở miệng thì mọi người xem thường, Giang Thành còn siết cổ nam sinh kia nói: “Chú em à, có biết nói chuyện không đó, ai là ổ gà hả, chúng ta đều là học sinh nghiêm túc nhé.”
“Nghiêm túc! Nghiêm túc!”
Tuy miêu tả không hợp lý lắm nhưng ý nghĩa cũng không sai.
Quả thật mọi người đều rất khiếp sợ, ai mà ngờ Lâm Trạm không nói lời nào thi đến học viện mỹ thuật Thủ đô chứ! Thành tích chuyên ngành vượt trội, thành tích văn hóa vậy mà còn vượt qua đợt xét tuyển đợt một của Nam Thành, quả thật quá trâu bò rồi! Trịnh Huệ Hinh và Lâm Thịnh cũng không ngờ tới, Lâm Trạm thi đậu thật rồi.
Trong lúc nhất thời, họ hàng, bạn bè đồn đãi khắp nơi, Lâm Trạm xem như cũng nở mày nở mặt.
Nguyễn Kiều cũng vô cùng hài lòng về anh, thành tích vừa có thì cô liền ngoan ngoãn phục tùng anh, nghĩ đến anh vất vả một năm rưỡi này, anh muốn ăn cái gì, chơi cái gì Nguyễn Kiều cũng theo đến cùng.
Nhưng Lâm Trạm là người nào chứ, không cho anh làm thì anh cũng có thể làm, tốt với anh mấy ngày là anh đã vểnh cái đuôi đến tận trời rồi.
Nguyễn Kiều để chú mèo béo lên nệm, còn mình lại ngồi thu dọn hành lý, âm thầm suy nghĩ cách trừng trị Lâm Trạm.
Nhưng nghĩ một lúc, chỉ cần nhớ lại cảnh Lâm Trạm chạy bộ học từ đơn vào sáng sớm thì lại đau lòng không nỡ.
Cô thở dài, lúc nào mình cũng giơ cờ đầu hàng trước, xem như bỏ đi, anh vốn là nam sinh chưa lớn mà, để anh đắc ý cũng chẳng sao cả.
Giữa tháng 8, Nguyễn Kiều phải đến Thủ đô thực tập trước, Lâm Trạm cũng phải đến Thủ đô học.
Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, mấy ngày trước khi đi, bọn họ đến Cam Bái Xung một chuyến.
Bây giờ đường ở Cam Bái Xung đã được sửa thành đường xi-măng dẫn thẳng đến trong thôn, giao thông thuận tiện không ít.
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm lái xe tới, trong radio đang phát một bài tiếng Anh quen thuộc, Lâm Trạm còn có thể nhẩm theo mấy câu, mà Nguyễn Kiều ngồi ở ghế trước đang hờn dỗi.
Bởi vì Lâm Trạm chết sống cũng không để cô lái xe.
Thấy Nguyễn Kiều mất hứng, Lâm Trạm nhẩm hát, tận tình khuyên nhủ: “Không phải anh không muốn cho em lái, mà xe này quá lớn, em khống chế không tốt, hơn nữa đường hẹp thế này, lỡ như phía trước có xe chạy tới thì sao em né được đây?”
Kiến thức về lý thuyết của Nguyễn Kiều rất phong phú: “Sao em không biết chứ? Phía trước có xe chạy tới thì phải giảm tốc độ đi chậm lại…”
“Ngừng, ngừng, ngừng!” Lâm Trạm bất đắc dĩ, quay đầu nhìn cô: “Thế này đi, lát nữa ra đường lớn để em chạy nhé?”
Vậy cũng được.
Sự thật chứng minh, Nguyễn Kiều chẳng phải là một tài xế giỏi.
Lái chưa tới một km thì cô đã chủ động từ bỏ, vuốt trái tim đang nhảy bình bịch ngồi lại trên ghế trước, cài dây an toàn đàng hoàng, yên lặng như chú gà con.
Lâm Trạm hừ hừ hai tiếng, tay đặt lên vô-lăng, tiếp tục nhẩm hát.
Đối phó với Nguyễn Kiều, bây giờ anh có rất nhiều tuyệt chiêu.
Cô bé này, vừa mạnh miệng vừa ngang ngược, nói không chịu nghe, ở trên giường cũng thế, dụ dỗ thì bảo khó chịu, sống chết nói không muốn, nhưng lên thật rồi thì khóc sướt mướt gọi anh.
Trong lòng Lâm Trạm lại nhớ tới tình hình chiến đấu kịch liệt tối hôm qua, bất giác cổ họng khô khốc, anh khẽ nhướng mày, liếm môi, không biết đang nghĩ ra chủ kiến gì đó trong lòng.
***
Khi Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đến Cam Bái Xung thì trường học Cam Bái Xung đang rất náo nhiệt, giáo viên đợt này đang dạy các bạn nhỏ vẽ tranh.
Hắc Bì đã sớm lên trấn học tiểu học, lúc này đang nghỉ hè, cậu bé ở nhà giúp mẹ làm việc.
Thấy Lâm Trạm và Nguyễn Kiều quay về, cậu bé vui mừng la hét, bảo đám bạn đi ra nghênh đón bọn họ.
Nơi này non xanh nước biếc, bầu không khí trong lành, rời xa chốn thành thị ồn ào, khoảng cách giữa mọi người cũng trở nên gần hơn.
Buổi tối trời đầy sao, hai người ngồi trước trường ngắm sao.
Nguyễn Kiều ôm mặt, giọng thỏ thẻ: “Trước đây em còn viết trong quyển sổ tay, muốn quay trở về một lần cùng anh, cuối cùng bây giờ cũng thực hiện được rồi.”
Lâm Trạm kéo vô vào trong ngực.
Nguyễn Kiều nằm trên chân anh, ngửa mặt nhìn các vì sao.
Lâm Trạm đột nhiên đeo một vật hình tròn vào tay cô, Nguyễn Kiều cảm giác được, giơ tay lên, mượn ánh trăng mà nhìn xem: “Nhẫn cỏ à?”
Giọng Lâm Trạm vang trên đầu cô: “Em thực tập bảo vệ luận án xong thì sẽ đến Thủ đô học nghiên cứu sinh tiếp, khi em tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh cũng đúng lúc tốt nghiệp đại học, đàn chị Quả Hồng, tốt nghiệp rồi có phải chúng ta nên kết hôn không?”
“Vậy chẳng phải còn rất nhiều năm nữa sao, đàn em.”
Lâm Trạm nắm tay cô, giọng điệu thản nhiên: “Cho nên đây là nhẫn đính hôn.”
“Chỉ có cái này thôi mà anh muốn lừa em à? Không có cửa đâu, không màng tới kim cương đâu nhưng ít nhất cũng phải là bạch kim chứ.”
Lâm Trạm khẽ mỉm cười, không lên tiếng mà chỉ khẽ kéo đầu nhẫn cỏ trên tay cô.
Nguyễn Kiều cảm thấy có gì đó không đúng, sao mà thấy nhẫn cỏ thô cứng, bị kéo ra cũng không thấy chật vậy.
Chốc lát, nhẫn cỏ bị kéo ra, chiếc nhẫn bạch kim phát ra ánh sáng dưới ánh trăng.
“...”
Sớm nên biết, luận về chơi bẩn thì cô mãi mãi không thể nào qua được tên Ớt Chỉ Thiên này.
Tạm biệt Cam Bái Xung, trên tay Nguyễn Kiều có thêm chiếc nhẫn đánh dấu đã có chủ, vì để công bằng, Lâm Trạm cũng đeo một chiếc giống thế.
Trước khi đến Thủ đô, Lâm Trạm còn mờ ám dẫn Nguyễn Kiều đến một nơi, Nguyễn Kiều vô cùng tò mò là nơi nào, có phải có điều bất ngờ gì không, ai ngờ Lâm Trạm dẫn cô về Nam Đại.
“Chỉ đến đây à?”
Lâm Trạm không lên tiếng, kéo cô đến tòa nhà dạy học, sau đó đi vào một phòng học trống.
Nguyễn Kiều không hiểu gì, suy nghĩ bị Lâm Trạm làm ô uế, một giây nào đó trong đầu hiện ra hình ảnh play trong phòng học.
Lâm Trạm lại hỏi: “Còn nhớ phòng học này không?”
Phòng học ở Nam Đại khá giống nhau, quả thật Nguyễn Kiều không có ấn tượng đặc biệt gì, Lâm Trạm lại kéo cô ngồi vào một dãy.
“Lúc học năm nhất, chúng ta học tiết tâm lý học tập thể ở phòng học này.”
Nghe Lâm Trạm nói thế, Nguyễn Kiều không ngờ tới thật.
Anh chỉ vào bục giảng: “Em có biết anh bắt đầu thích em từ lúc nào không?” Anh dừng một lát, tiếp tục nói: “Thật ra chính là lúc em bị giáo viên gọi lên bục giới thiệu tên.”
Có vài chuyện không phải là không nhớ nổi mà là rất ít khi dồn hết tâm trí để nhớ lại.
Lục tìm trong ký ức, quay trở về lúc trước.
Nguyễn Kiều còn nhớ ngày hôm đó mình nói gì trên bục giảng, Lâm Trạm còn nhớ rất rõ cả động tác, nét mặt của cô.
Cuối thu, cây ngô đồng đung đưa trong gió, cơn gió thoảng bên ngoài đưa hương thơm cây cối và hoa cỏ đến, khẽ tung bay mái tóc đen hơi dài của cô.
Hành thư (*) trên bảng đen, con ngươi đen láy, ngón tay trắng nõn, giọng nói mềm mại.
(*) Hành thư là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo thư. Tuy nhiên, nó dễ đọc hơn, và hầu hết những người đọc được khải thư cũng đều có thể đọc được hành thư
Tất cả đều lưu lại trong khung cảnh nắng ấm, lá cây ngô đồng đung đưa vào ngày hôm đó, rất nhiều năm về sau đều khắc ghi trong đầu Lâm Trạm.
Thích một người, thông thường chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng yêu một người, lại phải cố gắng rất nhiều năm.
Chuyến bay đến Thủ đô cất cánh đúng giờ.
Nguyễn Kiều đeo bịt mắt hơi nước, tựa trong ngực Lâm Trạm nghỉ ngơi, tiếng cánh máy bay nổ vang ở bên tai, cô có thể cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt và hương chanh trên người Lâm Trạm, cũng có thể cảm nhận rõ tia sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu lên đồ bịt mắt.
Hồi tưởng về nhiều năm trước.
Cô ngồi ở một bên, nhìn lướt qua gương mặt chàng trai, ngón tay cong lên đang khiêu khích huấn luyện viên, góc nghiêng của khuôn mặt rất đẹp.
Trong cuộc đời này, sẽ không còn khoảnh khắc nào giúp cô giải thích được bốn chữ “tuổi trẻ ngông cuồng” này.
Cô yêu chàng trai tuổi trẻ ngông cuồng này, cũng yêu dáng vẻ anh cố chấp nỗ lực từng ngày.
Tương lai còn dài, tình sâu không giảm.
Hoàn.
Mưa tháng sáu rơi tí ta tí tách.
Nguyễn Kiều đứng dưới mái hiên của tiệm trà sữa trú mưa, mặt đường gập ghềnh đọng thành một hố nước nhỏ, đạp lên vũng nước mưa khiến xung quanh văng tung tóe.
Nhiệt độ vẫn chưa vì cơn mưa rào mà giảm xuống, bên chân còn quanh quẩn hơi nóng chưa biến mất. Độ ẩm ở Nam Thành rất cao, trời mưa xuống, cả người chỉ cảm thấy dính dính.
Nguyễn Kiều cầm một ly trà sữa, ngón tay vô thức vuốt nhẹ thành ly.
Mưa dần dần ngừng, ánh mặt trời lại bắt đầu lú ra.
Tiếng chuông vang lên, Nguyễn Kiều và những phụ huynh trông ngóng bên ngoài đều đứng thẳng người, trông về phía cổng nhà trường.
Nhóm học sinh từ từ nối đuôi nhau đi ra khỏi cổng sắt, có người đang sôi nổi trao đổi đáp án đề thi, có người thì ngưỡng cổ tìm cha mẹ, còn có người bị phóng viên nằm vùng hỏi cảm giác sau khi thi xong.
Môn cuối cùng của kỳ thi đã kết thúc rồi.
Tất cả đều đã kết thúc.
Trên nét mặt của mọi người đều là vẻ thoải mái mà đã lâu rồi chưa có, giống như ánh mặt trời tỏa sáng.
Nguyễn Kiều lướt qua hơn một trăm gương mặt xa lạ, dừng ánh mắt trên người nam sinh mặc đồ đỏ ngắn tay, tóc của anh xõa tung mềm mại, hiện ra màu đen bóng dưới ánh mặt trời sau trời đổ cơn mưa.
Lâm Trạm đeo cặp da màu đen, anh dừng ở cổng trường, một tay kéo dây đeo cặp da, một tay khẽ che trán, khép hờ mắt, né tránh ánh sáng từ ánh mặt trời.
Hai người cách một con đường không rộng lắm mặt đối mặt một lúc lâu, không cần phải nói gì cả nhưng cả hai đều hiểu.
Lâm Trạm đột nhiên bật cười, Nguyễn Kiều cũng cười cùng anh, sau đó cô bước đi, chạy tới trước mặt anh.
Cô không hỏi anh thi thế nào mà chỉ hỏi anh: “Thi xong rồi, buổi tối anh muốn ăn gì?”
Lâm Trạm lắc đầu: “Không ăn.”
Nguyễn Kiều nghi ngờ.
Mắt Lâm Trạm nhìn lên trên, còn thổi một hơi lên trên, tay xoa loạn tóc mái trước trán: “Đi nhuộm tóc! Cái màu này quê mùa quá, sao mà tôn lên được phong độ đại họa sĩ tương lai của anh chứ?”
Nguyễn Kiều không nhịn được bật cười, không ngờ anh lại ôm chấp niệm nhuộm tóc này vượt qua một năm rưỡi.
“Được, được, được, đại họa sĩ! Đi nhuộm tóc thôi.”
Lâm Trạm hất cằm, tay choàng lên vai cô.
Hai người bước đi về trước, vừa đi vừa cười.
Đối với một số người, tháng sáu chính là mùa chia ly, nhưng cũng đối với một số người, đây lại là mùa để trùng phùng.
Xa cách một năm rưỡi, Nguyễn Kiều sẽ lại được gặp một Lâm Trạm nguông cuồng tự đại.
Trưởng thành không phải là loại kỹ năng mài giũa, mà là loại kỹ năng làm cho người ta hiểu được lúc nào thích hợp để thả lỏng bản thân.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời vàng óng.
***
“Quả Hồng muội muội, Quả Hồng muội muội…”
Lâm Trạm ăn xong một túi khoai tây chiên rồi tiện tay ném vào thùng rác, khẽ nhíu mày.
Không có ai trả lời, anh lại kêu lên: “Nguyễn Kiều, em đâu rồi?”
Nguyễn Kiều thu dọn hành lý xong, ló đầu ra từ trong phòng, nhìn Lâm Trạm đang ngồi trên ghế sofa: “Anh cứ kêu em làm gì thế?”
Lâm Trạm nửa nằm trên ghế, dáng vẻ như ông lớn chỉ vào phía TV: “Em lấy con mèo xấu xí này ra đi, béo thế này mà còn chắn trước TV, phụ đề bị nó che mất hết rồi!”
Nguyễn Kiều lườm anh, vừa ôm mèo vừa nói móc anh: “Anh bị bại liệt sao? Anh không thể động sao.”
Lâm Trạm “hừm” một tiếng, rồi mở một gói khoai tay chiên ra: “Anh có bị bại liệt, có thể động hay không, chẳng lẽ em không biết sao? Tối qua ai la không được, quá nhanh rồi hả?”
Giọng điệu của anh thản nhiên, nói xong còn nhìn Nguyễn Kiều, khẽ nhướng mày.
Mặt Nguyễn Kiều chợt ửng đỏ, muốn ném con mèo qua để đè chết anh.
Không biết là do Lâm Trạm quá “dơ” hay là sợ Nguyễn Kiều ném mình qua thật mà chú mèo rụt thân hình béo ục lại, chui vào trong lòng Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều vội vuốt lông nó: “Đi thôi, đừng để ý tới tên ác bá kia.”
Chú mèo béo ru rú trong ngực Nguyễn Kiều, liếc Lâm Trạm, rồi kêu hai tiếng “meo meo” để ra oai.
Lâm Trạm lườm nó, khẽ mỉm cười.
Con mèo béo Ba Tư mặt tịt khá là có ý đồ, được bạn thân của Nguyễn Kiều - Tô Hòa gửi nuôi ở nhà hơn nửa tháng, cứ thường phá hỏng chuyện tốt của anh.
Nhiều lần anh muốn thế này, thế kia với Nguyễn Kiều thì nó chạy ra kêu meo meo liền, đã vậy kêu meo meo xong rồi còn bỏ chạy, e là trong lòng cảm thấy khá kích thích.
May mà anh và Nguyễn Kiều sắp đến Thủ đô, coi như là nhắm mắt làm ngơ chú mèo béo này, Lâm Trạm lười so đo với nó.
Sau khi Lâm Trạm thi xong thì mọi thứ đều thuận lợi.
Nhuộm tóc về màu tro bảnh bao, lần này còn nhuộm hạng cao cấp gì đó, sẽ đổi màu dưới các ánh đèn khác nhau? Nguyễn Kiều cảm thấy hơi ngạt thở.
Trùng hợp là nhóm bộ phận Quốc tế Giang Thành cũng được nghỉ về nước, mọi người họp mặt, yêu thương Lâm Trạm giống như chú gấu trúc vậy.
“Lâm Trạm được lắm đó, từ trong cái ổ gà này mà bay ra ngoài làm phượng hoàng nha.”
Nam sinh kia vừa mở miệng thì mọi người xem thường, Giang Thành còn siết cổ nam sinh kia nói: “Chú em à, có biết nói chuyện không đó, ai là ổ gà hả, chúng ta đều là học sinh nghiêm túc nhé.”
“Nghiêm túc! Nghiêm túc!”
Tuy miêu tả không hợp lý lắm nhưng ý nghĩa cũng không sai.
Quả thật mọi người đều rất khiếp sợ, ai mà ngờ Lâm Trạm không nói lời nào thi đến học viện mỹ thuật Thủ đô chứ! Thành tích chuyên ngành vượt trội, thành tích văn hóa vậy mà còn vượt qua đợt xét tuyển đợt một của Nam Thành, quả thật quá trâu bò rồi! Trịnh Huệ Hinh và Lâm Thịnh cũng không ngờ tới, Lâm Trạm thi đậu thật rồi.
Trong lúc nhất thời, họ hàng, bạn bè đồn đãi khắp nơi, Lâm Trạm xem như cũng nở mày nở mặt.
Nguyễn Kiều cũng vô cùng hài lòng về anh, thành tích vừa có thì cô liền ngoan ngoãn phục tùng anh, nghĩ đến anh vất vả một năm rưỡi này, anh muốn ăn cái gì, chơi cái gì Nguyễn Kiều cũng theo đến cùng.
Nhưng Lâm Trạm là người nào chứ, không cho anh làm thì anh cũng có thể làm, tốt với anh mấy ngày là anh đã vểnh cái đuôi đến tận trời rồi.
Nguyễn Kiều để chú mèo béo lên nệm, còn mình lại ngồi thu dọn hành lý, âm thầm suy nghĩ cách trừng trị Lâm Trạm.
Nhưng nghĩ một lúc, chỉ cần nhớ lại cảnh Lâm Trạm chạy bộ học từ đơn vào sáng sớm thì lại đau lòng không nỡ.
Cô thở dài, lúc nào mình cũng giơ cờ đầu hàng trước, xem như bỏ đi, anh vốn là nam sinh chưa lớn mà, để anh đắc ý cũng chẳng sao cả.
Giữa tháng 8, Nguyễn Kiều phải đến Thủ đô thực tập trước, Lâm Trạm cũng phải đến Thủ đô học.
Tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, mấy ngày trước khi đi, bọn họ đến Cam Bái Xung một chuyến.
Bây giờ đường ở Cam Bái Xung đã được sửa thành đường xi-măng dẫn thẳng đến trong thôn, giao thông thuận tiện không ít.
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm lái xe tới, trong radio đang phát một bài tiếng Anh quen thuộc, Lâm Trạm còn có thể nhẩm theo mấy câu, mà Nguyễn Kiều ngồi ở ghế trước đang hờn dỗi.
Bởi vì Lâm Trạm chết sống cũng không để cô lái xe.
Thấy Nguyễn Kiều mất hứng, Lâm Trạm nhẩm hát, tận tình khuyên nhủ: “Không phải anh không muốn cho em lái, mà xe này quá lớn, em khống chế không tốt, hơn nữa đường hẹp thế này, lỡ như phía trước có xe chạy tới thì sao em né được đây?”
Kiến thức về lý thuyết của Nguyễn Kiều rất phong phú: “Sao em không biết chứ? Phía trước có xe chạy tới thì phải giảm tốc độ đi chậm lại…”
“Ngừng, ngừng, ngừng!” Lâm Trạm bất đắc dĩ, quay đầu nhìn cô: “Thế này đi, lát nữa ra đường lớn để em chạy nhé?”
Vậy cũng được.
Sự thật chứng minh, Nguyễn Kiều chẳng phải là một tài xế giỏi.
Lái chưa tới một km thì cô đã chủ động từ bỏ, vuốt trái tim đang nhảy bình bịch ngồi lại trên ghế trước, cài dây an toàn đàng hoàng, yên lặng như chú gà con.
Lâm Trạm hừ hừ hai tiếng, tay đặt lên vô-lăng, tiếp tục nhẩm hát.
Đối phó với Nguyễn Kiều, bây giờ anh có rất nhiều tuyệt chiêu.
Cô bé này, vừa mạnh miệng vừa ngang ngược, nói không chịu nghe, ở trên giường cũng thế, dụ dỗ thì bảo khó chịu, sống chết nói không muốn, nhưng lên thật rồi thì khóc sướt mướt gọi anh.
Trong lòng Lâm Trạm lại nhớ tới tình hình chiến đấu kịch liệt tối hôm qua, bất giác cổ họng khô khốc, anh khẽ nhướng mày, liếm môi, không biết đang nghĩ ra chủ kiến gì đó trong lòng.
***
Khi Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đến Cam Bái Xung thì trường học Cam Bái Xung đang rất náo nhiệt, giáo viên đợt này đang dạy các bạn nhỏ vẽ tranh.
Hắc Bì đã sớm lên trấn học tiểu học, lúc này đang nghỉ hè, cậu bé ở nhà giúp mẹ làm việc.
Thấy Lâm Trạm và Nguyễn Kiều quay về, cậu bé vui mừng la hét, bảo đám bạn đi ra nghênh đón bọn họ.
Nơi này non xanh nước biếc, bầu không khí trong lành, rời xa chốn thành thị ồn ào, khoảng cách giữa mọi người cũng trở nên gần hơn.
Buổi tối trời đầy sao, hai người ngồi trước trường ngắm sao.
Nguyễn Kiều ôm mặt, giọng thỏ thẻ: “Trước đây em còn viết trong quyển sổ tay, muốn quay trở về một lần cùng anh, cuối cùng bây giờ cũng thực hiện được rồi.”
Lâm Trạm kéo vô vào trong ngực.
Nguyễn Kiều nằm trên chân anh, ngửa mặt nhìn các vì sao.
Lâm Trạm đột nhiên đeo một vật hình tròn vào tay cô, Nguyễn Kiều cảm giác được, giơ tay lên, mượn ánh trăng mà nhìn xem: “Nhẫn cỏ à?”
Giọng Lâm Trạm vang trên đầu cô: “Em thực tập bảo vệ luận án xong thì sẽ đến Thủ đô học nghiên cứu sinh tiếp, khi em tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh cũng đúng lúc tốt nghiệp đại học, đàn chị Quả Hồng, tốt nghiệp rồi có phải chúng ta nên kết hôn không?”
“Vậy chẳng phải còn rất nhiều năm nữa sao, đàn em.”
Lâm Trạm nắm tay cô, giọng điệu thản nhiên: “Cho nên đây là nhẫn đính hôn.”
“Chỉ có cái này thôi mà anh muốn lừa em à? Không có cửa đâu, không màng tới kim cương đâu nhưng ít nhất cũng phải là bạch kim chứ.”
Lâm Trạm khẽ mỉm cười, không lên tiếng mà chỉ khẽ kéo đầu nhẫn cỏ trên tay cô.
Nguyễn Kiều cảm thấy có gì đó không đúng, sao mà thấy nhẫn cỏ thô cứng, bị kéo ra cũng không thấy chật vậy.
Chốc lát, nhẫn cỏ bị kéo ra, chiếc nhẫn bạch kim phát ra ánh sáng dưới ánh trăng.
“...”
Sớm nên biết, luận về chơi bẩn thì cô mãi mãi không thể nào qua được tên Ớt Chỉ Thiên này.
Tạm biệt Cam Bái Xung, trên tay Nguyễn Kiều có thêm chiếc nhẫn đánh dấu đã có chủ, vì để công bằng, Lâm Trạm cũng đeo một chiếc giống thế.
Trước khi đến Thủ đô, Lâm Trạm còn mờ ám dẫn Nguyễn Kiều đến một nơi, Nguyễn Kiều vô cùng tò mò là nơi nào, có phải có điều bất ngờ gì không, ai ngờ Lâm Trạm dẫn cô về Nam Đại.
“Chỉ đến đây à?”
Lâm Trạm không lên tiếng, kéo cô đến tòa nhà dạy học, sau đó đi vào một phòng học trống.
Nguyễn Kiều không hiểu gì, suy nghĩ bị Lâm Trạm làm ô uế, một giây nào đó trong đầu hiện ra hình ảnh play trong phòng học.
Lâm Trạm lại hỏi: “Còn nhớ phòng học này không?”
Phòng học ở Nam Đại khá giống nhau, quả thật Nguyễn Kiều không có ấn tượng đặc biệt gì, Lâm Trạm lại kéo cô ngồi vào một dãy.
“Lúc học năm nhất, chúng ta học tiết tâm lý học tập thể ở phòng học này.”
Nghe Lâm Trạm nói thế, Nguyễn Kiều không ngờ tới thật.
Anh chỉ vào bục giảng: “Em có biết anh bắt đầu thích em từ lúc nào không?” Anh dừng một lát, tiếp tục nói: “Thật ra chính là lúc em bị giáo viên gọi lên bục giới thiệu tên.”
Có vài chuyện không phải là không nhớ nổi mà là rất ít khi dồn hết tâm trí để nhớ lại.
Lục tìm trong ký ức, quay trở về lúc trước.
Nguyễn Kiều còn nhớ ngày hôm đó mình nói gì trên bục giảng, Lâm Trạm còn nhớ rất rõ cả động tác, nét mặt của cô.
Cuối thu, cây ngô đồng đung đưa trong gió, cơn gió thoảng bên ngoài đưa hương thơm cây cối và hoa cỏ đến, khẽ tung bay mái tóc đen hơi dài của cô.
Hành thư (*) trên bảng đen, con ngươi đen láy, ngón tay trắng nõn, giọng nói mềm mại.
(*) Hành thư là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo thư. Tuy nhiên, nó dễ đọc hơn, và hầu hết những người đọc được khải thư cũng đều có thể đọc được hành thư
Tất cả đều lưu lại trong khung cảnh nắng ấm, lá cây ngô đồng đung đưa vào ngày hôm đó, rất nhiều năm về sau đều khắc ghi trong đầu Lâm Trạm.
Thích một người, thông thường chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng yêu một người, lại phải cố gắng rất nhiều năm.
Chuyến bay đến Thủ đô cất cánh đúng giờ.
Nguyễn Kiều đeo bịt mắt hơi nước, tựa trong ngực Lâm Trạm nghỉ ngơi, tiếng cánh máy bay nổ vang ở bên tai, cô có thể cảm nhận được mùi thuốc lá nhàn nhạt và hương chanh trên người Lâm Trạm, cũng có thể cảm nhận rõ tia sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu lên đồ bịt mắt.
Hồi tưởng về nhiều năm trước.
Cô ngồi ở một bên, nhìn lướt qua gương mặt chàng trai, ngón tay cong lên đang khiêu khích huấn luyện viên, góc nghiêng của khuôn mặt rất đẹp.
Trong cuộc đời này, sẽ không còn khoảnh khắc nào giúp cô giải thích được bốn chữ “tuổi trẻ ngông cuồng” này.
Cô yêu chàng trai tuổi trẻ ngông cuồng này, cũng yêu dáng vẻ anh cố chấp nỗ lực từng ngày.
Tương lai còn dài, tình sâu không giảm.
Hoàn.
Danh sách chương