Edit: Khả Khả

Khi giọng nói của Lâm Ngọc vang lên trong Chiếu Ngục lạnh lẽo, Lý Hạc Minh còn cho rằng mình bị ảo giác. Giống như khi hắn ở Cấp Huyền, Lâm Ngọc đột nhiên xuất hiện ở đầu đường, nhìn hắn cười rạng rỡ, tựa như đang nằm mơ giữa ban ngày.

Nhưng, Hà Tam kia không thể xuất hiện trong mộng được, điều đó nhắc nhở hắn rằng người trước mặt là thật.

Lý Hạc Minh vẫn luôn cảm thấy Chiếu Ngục của Bắc Trấn Phủ Tư quá tối, cộng thêm quần áo trắng trơn trên người tội thần, uể oải vật vờ trong phòng giam, nếu không có đèn dầu thì sẽ không phân biệt được người hay quỷ.

Nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy ánh sáng trong ngục không tối đến vậy, chí ít là khi hắn nghe thấy giọng nói đầy run rẩy gọi “Nhị Ca”, hắn vội ngẩng đầu lên, đập vào mắt hắn là dòng lệ trên mắt Lâm Ngọc.

Còn Lâm Ngọc giờ phút này cũng nhìn thấy rõ bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của hắn.

Nàng mặc chiếc váy màu trăng ngà giống màu áo tù của hắn, lọn tóc đen nhánh như tơ lụa vén qua sau tai, buông xuống trước người, vốn là dung mạo động lòng người nhưng dưới ánh đèn mờ nhạt, nó lại khiến sắc mặt nàng trắng bệch, ngay cả cánh môi hồng xinh đẹp thường ngày cũng mất đi huyết sắc.

Lý Hạc Minh thấy nàng run tay gỡ mũ xuống, thậm chí còn run hơn khi hắn phát sốt ý thức mơ hồ, bị mồ hôi tưới lạnh cả thân, nàng tựa như đang sợ hãi, nhưng trên mặt lại đầy vẻ đau lòng.

Đột nhiên, Lý Hạc Minh cảm thấy chán ghét trản đèn dầu mà Vệ Lẫm treo trên tường kia, cũng chán ghét những ngọn đèn dầu không bao giờ tắt ở trong ngục này, thời khắc này dáng vẻ chật vật cực độ của hắn không có chút gì che đậy, đã phơi bày toàn bộ trước mặt Lâm Ngọc.

Hai lần chia ly, nàng đều xuất hiện bất ngờ trước mặt hắn, khiến hắn trở tay không kịp.

Phản ứng tức thời không thể giả được, vừa nhìn thấy Lâm Ngọc, Lý Hạc Minh vội cầm áo tù dính đầy máu khoác lên người, động tác của hắn quá nôn nóng, động đến vết thương vừa mới băng bó, nên hai hàng mày nhíu lại một chút.

Trước đây, khi ở nhà hắn cố tình ngang ngược nói mấy câu đó để Lâm Ngọc nhớ thương hắn là một chuyện, giờ đây bị nàng tận mắt nhìn thấy cả người đầy thương tích lại là chuyện khác.

Lâm Tĩnh nói không sai, không có nam nhân nào trong thiên hạ này thật sự muốn thê tử của mình lo lắng.

Lý Hạc Minh mặc kệ thân thể chưa lành vết thương, xỏ hai tay áo vào rồi kéo vạt áo lại, thắt nút chỗ đai lưng loang lổ vết máu, che kín thân hình rắn chắc quấn chằng chịt vải trắng.

Động tác của hắn luống cuống, trên mặt lại thản nhiên, không lộ vẻ hoảng loạn, thậm chí còn liếc ánh mắt sắc lạnh về phía Hà Tam, khiến lông tơ sau lưng y dựng đứng lên, một luồng gió lạnh như lưỡi đao xẹt qua.

Khi Hà Tam mở cửa, y không dám nhìn vào mắt Lý Hạc Minh, chỉ nói với Lâm Ngọc: “Nhiều lắm chỉ được nửa canh giờ, nhang tàn thuộc hạ lập tức đưa ngài ra ngoài!”

Nói xong, hắn lấy trong ngực ra một cây nhang dài, châm lửa ở trản đèn dầu trước cửa rồi rời đi, bộ dạng gấp gáp đến độ giống như y đi chậm một bước sẽ bị Lý Hạc Minh rút dao ghim y đóng lên tường.

Hai chân Lâm Ngọc giống như bị chôn chặt trên mặt đất, nàng bình tĩnh nhìn Lý Hạc Minh, qua một lúc lâu rồi vẫn không bước được bước nào.

Lý Hạc Minh ngẩng đầu, xuyên qua cửa phòng giam nhìn nàng, hắn bất lực cười khẽ, sau đó giang đôi tay, lộ ra thân áo tù dính đầy máu: “Thê Thê, ôm ta!”

Giờ phút này, khí thế của hắn hoàn toàn khác với khi còn Hà Tam ở đây, trong mắt chỉ có Lâm Ngọc, thái độ cũng thay đổi, chớp mắt, hắn đã gỡ xuống chiếc mặt nạ cường thế bao lâu nay, tinh khí tan hết một nửa, đột nhiên trở nên yếu đuối.

Lâm Ngọc không chút do dự, bước đến, gần như là chạy đến trước mặt Lý Hạc Minh, gỡ mũ rèm ném xuống đất, còn gối quỳ trước người hắn, mở hai tay, ôm hắn vào lòng.

Nàng ôm không chặt, hoặc có thể nói là không dùng sức, cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo ôm hờ, chỉ dám đặt nhẹ bàn tay lên lưng hắn.

Nàng quỳ, hắn ngồi, tư thế này vừa hay để Lý Hạc Minh đè cả thân người lên nàng. Hắn không hề khách khí, thả toàn bộ sức lực giao cơ thể vào lòng ngực Lâm Ngọc.

Hắn không quan tâm thân người dính máu của mình có làm dơ xiêm y sạch sẽ của Lâm Ngọc hay không, hai cánh tay rắn chắc của hắn ôm chặt tấm lưng mỏng manh nhưng ấm áp của nàng, máu trên gò má dính lây lên tai nàng, hắn hít hà hương thơ trên người nàng.

Nam nhân thật mâu thuẫn, rõ ràng không muốn Lâm Ngọc nhìn thấy bộ dạng này, nhưng thời khắc này, khi được nàng ôm lấy, Lý Hạc Minh lại nhắm mắt nói một câu: “Sao bây giờ nàng mới đến…”

Lâm Ngọc vốn dĩ khó khăn lắm mới ngừng khóc được, chỉ vì câu này oán trách như có như không này của hắn hốc mắt lại tràn đầy, nàng khóc không thành tiếng, nhưng Lý Hạc Minh lại cảm giác được đầu vai ướt đẫm.

Nàng vụng về chạm lên miếng vải quấn quanh lưng hắn, đè nén tiếng khóc: “Có đau lắm không?”

Lý Hạc Minh thoả mãn cười một tiếng, hắn cảm nhận được ngón tay nhỏ nhắn run rẩy cẩn thận sờ khắp lưng, hắn yên tâm tận hưởng nỗi xót thương của Lâm Ngọc dành cho mình, hắn khẽ hôn nàng, rồi thấp giọng nói: “Đau, nàng ở gần bên, ta liền đau muốn chết!”

------oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện