Edit: Khả Khả
Ở Cảnh Hoà Cung.
Cơn gió nhẹ phớt qua mặt hồ làm lay động lá trong ao sen. Một nam nhân mặc huyền y bước nhanh trên con đường mòn bên cạnh hồ, tiến đến đình bát giác nằm giữa hồ.
Một nam nhân khí chất xuất chúng, ôn tồn lễ độ ngồi trong đình, đầu đội ngọc quan, người mặc áo dài màu đen, lộ ra màu da tái nhợt ốm yếu, nhưng không hề tăm tối, ngược lại, khiến người nhìn cảm thấy gương mặt càng thêm hiền hoà.
Chỉ tiếc, một người tuấn tú như vậy lại nhồi trên chiếc xe lăn gỗ được đặc chế. Áo bào che giấu đôi chân tàn phế kia, đích thị là Nhị hoàng tử Chu Hi.
Trong tay Chu Hi cầm một chén thức ăn cho cá đầy màu sắc, đôi mắt hồ ly hơi rũ xuống, im lặng nhìn bầy cá trong hồ tranh nhau giành giật thức ăn, lắm lúc còn cười mắng một câu: “Ngu xuẩn, đồ ăn ngay trước mắt rồi còn bị con khác cướp đi!”
Chỉ có một con đường thông ra đình giữa hồ, giữa đường có mười mấy thị vệ mặc áo giáp, tay cầm kiếm đứng canh. Thị vệ đứng đầu nhìn thấy nam nhân áo đen đi đến, hắn ta đưa tay hành lễ: “Từ đại nhân!”
Từ Văn cũng đáp lễ lại, song, y không nhiều lời, vội bước nhanh vào đình. Y đứng sau xe lăn của Chu Hi, cung kính gọi: “Điện hạ!”
Chu Hi không quay đầu lại, chỉ nói: “Từ Văn, ngồi đi!”
Từ Văn nào có tâm trạng để ngồi xuống, hắn tiến lên hai bước, khom lưng bên tai Chu Hi nói: “Điện hạ, Vệ Lẫm truyền đến tin tức, nói trong lúc điều tra án của Vương Thường Trung, Lý đại nhân từng lui tới vài lần với nữ nhi của Lâm gia!”
Nữ nhi của Lâm gia ngoài Lâm Uyển đang là phi tần trong cung, thì chỉ còn một mình Lâm Ngọc. Chu Hi rải thức ăn vào hồ cho cá, hỏi: “Lâm Ngọc? Đó không phải là thê tử của Lý Hạc Minh sao? Nghe đâu hai phu thê bọn họ ân ái nồng nàn, khiến cho bao người phải ghen tị!”
Từ Văn nói: “Nhưng khi vụ án Vương Thường Trung xảy ra, Lý đại nhân và thê tử vẫn chưa thành thân. Lúc trước, Vương Thượng Trung “cắn càn” có nhắc đến tên Lâm đại nhân trên bản cung khai, khi đó Lý Hạc Minh lui tới với nữ nhi của Lâm đại nhân, sẽ khiến mọi người nghi ngờ hắn lấy việc công để thiên vị, làm trái pháp luật!”
Chu Hi không để tâm, y nói: “Hành động này cùng lắm chỉ khiến phụ hoàng nghi ngờ Lý Hạc Minh thôi, hơn nữa Lâm đại nhân là thầy của ta, Uyển phi nương nương lại đang mang long thai, về tình về lý, đều không thể lấy họ làm quân cờ!”
Chu Hi nói xong, quay đầu nhìn Từ Văn, thấy giữa mày hắn nhíu chặt, muốn nói thêm để can ngăn, nhưng lại không thể nói được.
Chu Hi nói tiếp: “Còn tra được gì nữa không?”
Từ Văn quay đầu nhìn phía sau trống không, sau đó, hắn đưa tay lên khoé miệng che bớt gió lại, hạ giọng nói: “Còn có một chuyện khi xưa, Vệ Lẫm nói năm đó Lý tướng quân bại trận có liên quan đến Lục hoàng tử!”
Chu Hi ngưng rải thức ăn cho cá, hỏi: “Ngươi biết tin này ở đâu?”
Từ Văn khẽ lắc đầu: “Hắn không nói rõ, chỉ hỏi điện hạ muốn báo chuyện này lên cho Thánh Thượng hay không? Nếu hành động lần này của Vệ Lâm không thể đẩy ngã Lý Hạc Minh để hắn ngồi lên vị trí Bắc Trấn Phủ Sử, thì Lục hoàng tử sẽ biết hắn là người của ngài, đương nhiên Quách Phóng cũng sẽ xuống tay với hắn, quân cờ Vệ Lẫm này xem như phế bỏ!”
Chu Hi nhìn đàn cá tranh giành với nhau mà dậy sóng cả mặt hồ, hắn nói: “Ngươi biết phụ hoàng kiêng kỵ nhất là gì không?”
Từ Văn dừng một chút, sau đó thấp giọng nói một chữ: “Phản!”
Chu Hi nói: “Không sai, phụ hoàng chỉ vừa mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế được vài năm, phản tặc đã nổi dậy khắp nơi. Lý Hạc Minh là tâm phúc của phụ hoàng, nếu hắn có tâm tư khác lạ, phụ hoàng sẽ không giữ hắn ở bên người!”
Từ Văn thận trọng nói: “Nhưng việc này thật giả thế nào chúng ta không biết được, huống hồ Lý Hạc Minh là thủ hạ nhiều năm bên cạnh Thánh Thượng, hắn không có bất cứ hành động nào nhắm vào Lục hoàng tử cả, dựa vào đâu chúng ta có thể nhận định hắn có biết Lục hoàng tử hại cha mình hay không, hoặc giả có bất trung với hoàng thất hay không?”
Chu Hi cười cười: “Phụ hoàng rất đa nghi, đương nhiên sẽ lấy cớ Lý Hạc Minh thiên vị chuyện riêng để tống hắn vào ngục, có trung thành với hoàng thất hay không, chỉ cần nếm thử hết mùi vị của hình phạt ở Chiếu Ngục thì sẽ rõ!”
Từ Văn lập tức hiểu ngay: “Điện hạ, khi nào có thể động thủ, ta đi truyền tin cho Vệ Lẫm!”
Chu Hi híp mắt nhìn lên trời, bên môi cong lên nụ cười: “Thời tiết hôm nay không tồi, sau giờ Ngọ, bảo hắn vào cung đi!”
Từ Văn gật đầu đồng ý, đang định rời đi thì bị Chu Hi gọi lại: “Khoan đã, bây giờ vẫn còn sớm. Nương nương bên kia thế nào rồi?”
Lúc nhỏ, Chu Hi bị người khác hãm hại, bị người ta đẩy xuống hồ nước sâu trong trời đông giá rét đến độ tổn thương đến đầu gối, qua nửa canh giờ mới có người phát hiện, từ đó hắn không bao giờ đứng lên được.
Mẫu thân hắn đau buồn và hổ thẹn, thân thể lại suy nhược nên đã mất sớm, Cảnh Hoà Cung hiện giờ là cung điện lúc trước mẫu phi hắn đã ở.
Nương nương trong miệng của Chu Hi đương nhiên không phải là người mẹ này, mà là Uyển Phi.
Từ Văn trả lời: “Mấy hôm trước, có một cung nữ bỏ bột xạ hương vào hoa cúc vạn thọ đưa đến cung Uyển Phi, sau khi bị người của chúng ta phát hiện, ả ta đã uống thuốc độc tự sát, không hỏi ra được bất cứ điều gì, nhưng có lẽ là do mẫu phi của Lục hoàng tử sai khiến!”
Chi Hi nghe đến đây liền nhíu mày: “Tật xấu không đổi. Cho người tiếp tục canh chừng Từ Ninh Cung, đừng để bụng nương nương bị thương tổn gì!”
Từ Văn đáp: “Vâng!”
Chu Hi nhìn mặt trời in trên mặt hồ, hỏi: “Ngoại trừ truyền tin, lát nữa ngươi có việc gì nữa không?”
Từ Văn đang cho rằng hắn còn việc gì phân phó, vội nói: “Bẩm điện hạ, không có chuyện gì!”
Nào ngờ, sau khi nghe xong, Chu Hi lại đưa thức ăn cá trong tay cho y: “Vậy ngươi cho cá ăn giúp ta, sau đó hẵng đi truyền tin cho Vệ Lẫm!”
Từ Văn không thể ngờ được Chu Hi giữ y lại là để y cho cá ăn, y nhìn chén sứ trước mặt, do dự đưa tay tiếp nhận. Khi y vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu Hi đẩy xe lăn ra ngoài đình, hắn chầm chậm nói: “Đút cho cẩn thận, cá này lúc còn sống mẫu thân ta đã nuôi dưỡng, già yếu rồi, trải qua nhiều thế hệ, giờ đây con cháu đã phủ kín hồ, đừng để nó ăn no đến chết!”
Từ Văn là môn khách của Chu Hi, năm đó bị người ta hãm hại nên không thể bước chân vào quan trường, y ở Ứng Thiên Phủ nhận sự giúp đỡ của Chu Hi, y là nhân tài trong các vấn đề chính trị, không ngờ lúc này lại hạ mình ở đây cho cá ăn.
Y nhìn chén sứ trong tay, rồi lại nhìn Chu Hi, bất đắc dĩ lắc đầu, y khom lưng về bóng dáng của Chu Hi: “Vâng, điện hạ!”
------oOo------
Ở Cảnh Hoà Cung.
Cơn gió nhẹ phớt qua mặt hồ làm lay động lá trong ao sen. Một nam nhân mặc huyền y bước nhanh trên con đường mòn bên cạnh hồ, tiến đến đình bát giác nằm giữa hồ.
Một nam nhân khí chất xuất chúng, ôn tồn lễ độ ngồi trong đình, đầu đội ngọc quan, người mặc áo dài màu đen, lộ ra màu da tái nhợt ốm yếu, nhưng không hề tăm tối, ngược lại, khiến người nhìn cảm thấy gương mặt càng thêm hiền hoà.
Chỉ tiếc, một người tuấn tú như vậy lại nhồi trên chiếc xe lăn gỗ được đặc chế. Áo bào che giấu đôi chân tàn phế kia, đích thị là Nhị hoàng tử Chu Hi.
Trong tay Chu Hi cầm một chén thức ăn cho cá đầy màu sắc, đôi mắt hồ ly hơi rũ xuống, im lặng nhìn bầy cá trong hồ tranh nhau giành giật thức ăn, lắm lúc còn cười mắng một câu: “Ngu xuẩn, đồ ăn ngay trước mắt rồi còn bị con khác cướp đi!”
Chỉ có một con đường thông ra đình giữa hồ, giữa đường có mười mấy thị vệ mặc áo giáp, tay cầm kiếm đứng canh. Thị vệ đứng đầu nhìn thấy nam nhân áo đen đi đến, hắn ta đưa tay hành lễ: “Từ đại nhân!”
Từ Văn cũng đáp lễ lại, song, y không nhiều lời, vội bước nhanh vào đình. Y đứng sau xe lăn của Chu Hi, cung kính gọi: “Điện hạ!”
Chu Hi không quay đầu lại, chỉ nói: “Từ Văn, ngồi đi!”
Từ Văn nào có tâm trạng để ngồi xuống, hắn tiến lên hai bước, khom lưng bên tai Chu Hi nói: “Điện hạ, Vệ Lẫm truyền đến tin tức, nói trong lúc điều tra án của Vương Thường Trung, Lý đại nhân từng lui tới vài lần với nữ nhi của Lâm gia!”
Nữ nhi của Lâm gia ngoài Lâm Uyển đang là phi tần trong cung, thì chỉ còn một mình Lâm Ngọc. Chu Hi rải thức ăn vào hồ cho cá, hỏi: “Lâm Ngọc? Đó không phải là thê tử của Lý Hạc Minh sao? Nghe đâu hai phu thê bọn họ ân ái nồng nàn, khiến cho bao người phải ghen tị!”
Từ Văn nói: “Nhưng khi vụ án Vương Thường Trung xảy ra, Lý đại nhân và thê tử vẫn chưa thành thân. Lúc trước, Vương Thượng Trung “cắn càn” có nhắc đến tên Lâm đại nhân trên bản cung khai, khi đó Lý Hạc Minh lui tới với nữ nhi của Lâm đại nhân, sẽ khiến mọi người nghi ngờ hắn lấy việc công để thiên vị, làm trái pháp luật!”
Chu Hi không để tâm, y nói: “Hành động này cùng lắm chỉ khiến phụ hoàng nghi ngờ Lý Hạc Minh thôi, hơn nữa Lâm đại nhân là thầy của ta, Uyển phi nương nương lại đang mang long thai, về tình về lý, đều không thể lấy họ làm quân cờ!”
Chu Hi nói xong, quay đầu nhìn Từ Văn, thấy giữa mày hắn nhíu chặt, muốn nói thêm để can ngăn, nhưng lại không thể nói được.
Chu Hi nói tiếp: “Còn tra được gì nữa không?”
Từ Văn quay đầu nhìn phía sau trống không, sau đó, hắn đưa tay lên khoé miệng che bớt gió lại, hạ giọng nói: “Còn có một chuyện khi xưa, Vệ Lẫm nói năm đó Lý tướng quân bại trận có liên quan đến Lục hoàng tử!”
Chu Hi ngưng rải thức ăn cho cá, hỏi: “Ngươi biết tin này ở đâu?”
Từ Văn khẽ lắc đầu: “Hắn không nói rõ, chỉ hỏi điện hạ muốn báo chuyện này lên cho Thánh Thượng hay không? Nếu hành động lần này của Vệ Lâm không thể đẩy ngã Lý Hạc Minh để hắn ngồi lên vị trí Bắc Trấn Phủ Sử, thì Lục hoàng tử sẽ biết hắn là người của ngài, đương nhiên Quách Phóng cũng sẽ xuống tay với hắn, quân cờ Vệ Lẫm này xem như phế bỏ!”
Chu Hi nhìn đàn cá tranh giành với nhau mà dậy sóng cả mặt hồ, hắn nói: “Ngươi biết phụ hoàng kiêng kỵ nhất là gì không?”
Từ Văn dừng một chút, sau đó thấp giọng nói một chữ: “Phản!”
Chu Hi nói: “Không sai, phụ hoàng chỉ vừa mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế được vài năm, phản tặc đã nổi dậy khắp nơi. Lý Hạc Minh là tâm phúc của phụ hoàng, nếu hắn có tâm tư khác lạ, phụ hoàng sẽ không giữ hắn ở bên người!”
Từ Văn thận trọng nói: “Nhưng việc này thật giả thế nào chúng ta không biết được, huống hồ Lý Hạc Minh là thủ hạ nhiều năm bên cạnh Thánh Thượng, hắn không có bất cứ hành động nào nhắm vào Lục hoàng tử cả, dựa vào đâu chúng ta có thể nhận định hắn có biết Lục hoàng tử hại cha mình hay không, hoặc giả có bất trung với hoàng thất hay không?”
Chu Hi cười cười: “Phụ hoàng rất đa nghi, đương nhiên sẽ lấy cớ Lý Hạc Minh thiên vị chuyện riêng để tống hắn vào ngục, có trung thành với hoàng thất hay không, chỉ cần nếm thử hết mùi vị của hình phạt ở Chiếu Ngục thì sẽ rõ!”
Từ Văn lập tức hiểu ngay: “Điện hạ, khi nào có thể động thủ, ta đi truyền tin cho Vệ Lẫm!”
Chu Hi híp mắt nhìn lên trời, bên môi cong lên nụ cười: “Thời tiết hôm nay không tồi, sau giờ Ngọ, bảo hắn vào cung đi!”
Từ Văn gật đầu đồng ý, đang định rời đi thì bị Chu Hi gọi lại: “Khoan đã, bây giờ vẫn còn sớm. Nương nương bên kia thế nào rồi?”
Lúc nhỏ, Chu Hi bị người khác hãm hại, bị người ta đẩy xuống hồ nước sâu trong trời đông giá rét đến độ tổn thương đến đầu gối, qua nửa canh giờ mới có người phát hiện, từ đó hắn không bao giờ đứng lên được.
Mẫu thân hắn đau buồn và hổ thẹn, thân thể lại suy nhược nên đã mất sớm, Cảnh Hoà Cung hiện giờ là cung điện lúc trước mẫu phi hắn đã ở.
Nương nương trong miệng của Chu Hi đương nhiên không phải là người mẹ này, mà là Uyển Phi.
Từ Văn trả lời: “Mấy hôm trước, có một cung nữ bỏ bột xạ hương vào hoa cúc vạn thọ đưa đến cung Uyển Phi, sau khi bị người của chúng ta phát hiện, ả ta đã uống thuốc độc tự sát, không hỏi ra được bất cứ điều gì, nhưng có lẽ là do mẫu phi của Lục hoàng tử sai khiến!”
Chi Hi nghe đến đây liền nhíu mày: “Tật xấu không đổi. Cho người tiếp tục canh chừng Từ Ninh Cung, đừng để bụng nương nương bị thương tổn gì!”
Từ Văn đáp: “Vâng!”
Chu Hi nhìn mặt trời in trên mặt hồ, hỏi: “Ngoại trừ truyền tin, lát nữa ngươi có việc gì nữa không?”
Từ Văn đang cho rằng hắn còn việc gì phân phó, vội nói: “Bẩm điện hạ, không có chuyện gì!”
Nào ngờ, sau khi nghe xong, Chu Hi lại đưa thức ăn cá trong tay cho y: “Vậy ngươi cho cá ăn giúp ta, sau đó hẵng đi truyền tin cho Vệ Lẫm!”
Từ Văn không thể ngờ được Chu Hi giữ y lại là để y cho cá ăn, y nhìn chén sứ trước mặt, do dự đưa tay tiếp nhận. Khi y vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chu Hi đẩy xe lăn ra ngoài đình, hắn chầm chậm nói: “Đút cho cẩn thận, cá này lúc còn sống mẫu thân ta đã nuôi dưỡng, già yếu rồi, trải qua nhiều thế hệ, giờ đây con cháu đã phủ kín hồ, đừng để nó ăn no đến chết!”
Từ Văn là môn khách của Chu Hi, năm đó bị người ta hãm hại nên không thể bước chân vào quan trường, y ở Ứng Thiên Phủ nhận sự giúp đỡ của Chu Hi, y là nhân tài trong các vấn đề chính trị, không ngờ lúc này lại hạ mình ở đây cho cá ăn.
Y nhìn chén sứ trong tay, rồi lại nhìn Chu Hi, bất đắc dĩ lắc đầu, y khom lưng về bóng dáng của Chu Hi: “Vâng, điện hạ!”
------oOo------
Danh sách chương