Edit: Khả Khả

Trong phòng, không khí nóng bức dần dần dịu lại, mớ hỗn độn này đương nhiên sẽ do người còn sức lực cộng thêm chút áy náy thu dọn.

Lý Hạc Minh gọi dịch tốt đưa nước ấm đến, hắn hầu hạ Lâm Ngọc tắm, gột rửa đi những vệt đỏ loang lổ trên cơ thể, sau đó dùng nữa còn lại tắm cho mình, rồi lấy khăn tắm lau sơ người.

Lâm Ngọc trần truồng khoác chăn mỏng của hắn dựa vào đầu giường, mặt đầy oán hận nhìn Lý Hạc Minh bước ra từ sau bức bình phong.

Tuy là Lý Hạc Minh từng nói muốn bắn tiểu lên người Lâm Ngọc, nhưng khi đó nàng nghĩ hắn đang muốn trấn an mình nên thuận miệng nói ra, thử hỏi có phu quân nào lại hoang đường bỉ ổi bắn nước tiểu lên người thê tử mình chứ.

Nhưng hôm nay, Lý Hạc Minh không chỉ “chơi” nàng, mà còn làm bẩn người nàng từ trong ra ngoài, hắn cảm thấy rất áy náy nên chạy tới chạy lui hầu hạ để chuộc lỗi.

Hắn bị ánh mắt oán trách của Lâm Ngọc nhìn chằm chằm khiến cả người cứng nhắc, hắn xoay người đưa lưng về phía nàng, lấy áo quần treo trên bình phong vắt lên cánh tay.

Nào ngờ, vừa mới xoay người, cặp mông săn chắc của hắn đột nhiên bị người phía sau véo thật mạnh. Lý Hạc Minh không kịp phòng bị, thân thể cứng đờ, bàn tay luôn cầm chắc trường đao giờ đây run lên.

Tuyệt đối không được sờ mông hổ, mông của Bắc Trấn Phủ Sử cũng chưa từng có ai dám động qua. Lý Hạc Minh nhíu chặt mi theo thói quen, quay đầu nhìn cái người đang chơi xấu mình. Lâm Ngọc mở to đôi mắt đỏ hồng nhìn lại, giữa mày nhíu còn chặt hơn hắn, giận dỗi nói: “Nhìn cái gì? Không được sờ sao?”

Lý Hạc Minh làm chuyện xấu, tự biết mình đuối lý, nên hiện tại nói gì cũng thành sai, chỉ đành thuận theo ý nàng, nói: “…được!”

Lâm Ngọc véo mông hắn, song, dường như nàng vẫn còn giận, nàng lấy sức đánh một cái “chát” lên mông hắn. Lý Hạc Minh hít sâu một hơi, cơ bắp gồng căng cứng tiếp tục mặc quần áo, cố chịu đựng không nói gì.

Mặc xong Phi Ngư phục, cầm Tú Xuân Đao lên, Lý Hạc Minh đứng trước mặt nàng giờ đây lại là Trấn Phủ Sử Cẩm Y Vệ uy phong lẫm liệt, chỉ có nàng là đáng thương, đến quần áo cũng chưa được mặc.

Lý Hạc Minh ra ngoài mang rất ít quần áo, chỉ mang theo hai bộ, một bộ giặt sẽ có một bộ thay, đổi qua đổi lại, cực kỳ tuỳ tiện, hiện tại trong tủ không có đến một bộ quần áo sạch để Lâm Ngọc mặc.

Hắn đang định ra cửa tìm thị nữ của nàng lấy quần áo, nhưng thấy tư thế chụm hai chân ngồi nghiêng một bên của nàng, hắn thấp giọng hỏi: “Có phải….có phải ở dưới vẫn còn dính không?”

Lời này của hắn hỏi rất thẳng, không quanh co vòng vèo, giống như hắn sợ Lâm Ngọc mau nhanh hết giận, sẽ quên chuyện này đi. Hắn còn to gan nhắc lại: “Dưới thân có thoải mái hay không?”

Câu này còn dễ nghe hơn câu “có phải ở dưới còn dính không?”

Lâm Ngọc ngẩn người, nàng nhớ đến vừa rồi mình quỳ gối bị hắn bắn nước tiểu khắp người, tinh dịch và nước tiểu trộn lẫn với nhau chảy ra từ cơ thể, nàng xấu hổ muốn khóc, đè thấp giọng, gầm hắn: “Chàng còn nhắc đến?”

Lý Hạc Minh nhìn thấy giọng điệu phì phò của Lâm Ngọc, cho dù hắn ngốc đến mấy thì cũng ý thức được bản thân mình đã nói sai, hắn lấp liếm nói: “Ta sai rồi, không nói nữa!”

Nói xong, dường như hắn lại sợ Lâm Ngọc đánh vào mông mình, nên đối mặt nàng lui ra sau, sau khi kéo dài khoảng cách, hắn mới xoay người đi ra cửa lấy xiêm y cho nàng.

Lý Hạc Minh và Lâm Ngọc ban ngày ban mặt đóng cửa không ra ngoài, sau đó lại gọi nước ấm thay quần áo, đương nhiên Trạch Lan biết hai người ân ái trong phòng. Tình cảm của hai người tốt, nàng vui hơn ai hết, khi đưa quần áo cho Lý Hạc Minh, nàng cười đến độ không thấy mắt đâu.

Lý Hạc Minh thấy nàng cười như vậy, liếc mắt hỏi: “Cười cái gì?”

Trạch Lan biết mình thất thố, cố gắng đè khoé miệng, nhưng cả người tràn đầy hạnh phúc không thể giấu được, thành thật nói: “Bẩm đại nhân, không có gì, chỉ là nhìn thấy phu nhân sau khi gặp được đại nhân tâm tình khá hơn nhiều, nên nô tì mừng cho phu nhân!”

Lý Hạc Minh nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Lúc ta không có ở nhà, tâm tình phu nhân không tốt sao?”

Trạch Lan gật đầu: “Từ khi Từ phu nhân đến phủ, tâm tình phu nhân không mấy vui vẻ!”

Nói xong, quay đầu liếc mắt về phía Văn Trúc, Văn Trúc nhận được ánh mắt, lập tức kể ra chuyện ngày đó mình nghe lén những gì Từ Thanh Dẫn nói ở từ đường cho Lý Hạc Minh nghe, rồi lại nói: “Phu nhân bảo tiểu nhân tìm ra kẻ “bất trung” vẫn còn giữ liên lạc với Từ Thanh Dẫn!”

Lý Hạc Minh khẽ gật đầu, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không nhìn ra được thái độ ra sao, chỉ nói: “Biết rồi!”

Hắn nhìn quần áo trong tay, liền nhớ đến vừa rồi Lâm Ngọc đã tắm xong, có thể phải dùng đến cao hương, son phấn, hắn nói với Trạch Lan: “Đem hành lý của phu nhân đến cho ta!”

Trạch Lan đồng ý, nàng và Văn Trúc đem đến ba cái rương đầy và một mớ tay nải.

Lý Hạc Minh ra ngoài hành trang vô cùng đơn giản, chỉ mang theo ngân phiếu và một bộ quần áo, hắn nhìn thấy Trạch Lan và Văn Trúc mang tay nải lớn nhỏ, hắn im lặng một hồi, rồi nói: “Mấy cái này là gì?”

Đột nhiên, hắn nhớ đến lúc trước nhìn thấy Lâm Ngọc ở trên đường, lúc ấy, hắn thấy Trạch Lan và Văn Trúc đi theo sau lưng nàng trên tay mang túi lớn túi nhỏ, tựa như đang muốn gom đồ đi xa.

Trạch Lan lắc đầu, nói: “Chưa hết đâu, đây chỉ là xiêm y, giày vớ và những đồ vật hay dùng thường ngày của phu nhân, còn có hai rương hành lý đang để trong xe ngựa, đại nhân, có muốn nô tì đi lấy luôn không?”

Lý Hạc Minh cầm hành lý rồi xoay người rời đi: “Khi nào phu nhân dùng thì lấy sau!”

Lâm Ngọc mặc xong váy vớ Lý Hạc Minh mang đến, nàng nhìn bàn ghế, trường kỷ bị làm dơ, chỉ đành ở trên giường không bước xuống.

Dịch quán không thể so như ở nhà, tin tức “ban ngày tuyên dâm” bị truyền ra ngoài cũng không dễ nghe, chuyện trong phòng không nên để người ngoài biết, ghế bàn dơ bẩn này đành để Lý Hạc Minh lau dọn sạch sẽ.

Trước giờ hắn chưa từng làm những việc này, nhưng động tác lau chùi lại rất thuần thục. Hắn vén tay áo lên, đưa lưng về phía Lâm Ngọc, ngồi xuống cạnh trường kỷ, nhớ đến lời của Trạch Lan và Văn Trúc nói khi nãy, hắn mở miệng hỏi Lâm Ngọc: “Sao lại muốn đến thăm ta?”

Hắn vốn muốn hỏi nàng có phải ở trong phủ cảm thấy tủi thân hay không, cho nên mới ngàn dặm xa xôi đến huyện nhỏ này tìm hắn, nào ngờ, Lâm Ngọc ở phía sau nhỏ giọng đáp: “Không phải đến đây để gặp chàng!”

Động tác của Lý Hạc Minh dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm nàng: “Không gặp ta thì đến gặp ai?”

Lâm Ngọc giải thích: “Hoàng Thượng xót xa tỷ tỷ mang thai, nên ân chuẩn cho mẫu thân vào cung làm bạn. Ngặt nỗi, dì ở huyện Bàn Thuỷ mời mẫu thân đến dự sanh thần, mẫu thân không thể phân thân được. Ta nhớ huyện Bàn Thuỷ cách nơi này không xa, đều trên cùng một con sông cho nên thay mẫu thân đi một chuyến, sau khi nghỉ ngơi ở Bàn Thuỷ một hôm rồi mới thuận đường đến đây!”

Lý Hạc Minh mặc kệ, nói: “Không phải cũng đến thăm ta sao?”

Lâm Ngọc nói: “Nhưng không phải cố ý đến thăm chàng!”

Lý Hạc Minh: “……”

Lâm Ngọc thấy hắn không nói nữa, lúc nàng ngẩng đầu lên, không biết có phải nàng ảo giác hay không mà tốc độ lau của Lý Hạc Minh đột nhiên nhanh hơn, lại như đang nghiến răng nữa.

Khả: Bà Ngọc cứ phải dìm chồng xuống tận đáy ao mới chịu, tạt nguyên xô nước đá zô mặt :))

------oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện