Edit: Khả Khả
Lâm Ngọc muốn cắn để áp chế hắn, Lý Hạc Minh không hề né tránh, thậm chí khi Lâm Ngọc cắn lên môi dưới hắn rồi day day, hắn lại không thể kìm nén được đưa đầu lưỡi ra liếm đôi môi mềm mại của nàng.
Hắn tự biết hiện giờ bản thân nói gì cũng thành sai, nên không hé răng, chỉ trộm liếm hương vị nơi đầu môi, cánh môi đầy son hồng của nàng bị hắn liếm sạch.
Lúc trước, Lâm Ngọc cắn ở khoé miệng Lý Hạc Minh để lại sẹo, từ đó về sau, cho dù ngoài miệng nàng nói mạnh bạo cỡ nào thì khi cắn nàng đều giảm lực lại, cùng lắm chỉ để lại dấu răng trên đó, qua một lúc sẽ biến mất.
Dạo trước, hắn mang đôi môi kết vảy đi gặp người khác thì chỉ làm mất mặt Bắc Trấn Phủ Sử Lý Hạc Minh hắn, hiện giờ, nếu hắn mang vết thương trên môi đi gặp người khác, thì lúc này thứ bị vứt đi là thể diện của phu quân của nhị cô nương Lâm gia nàng.
Gặp người ác ý, thêm thắt vài câu, có khi Lâm Ngọc sẽ ôm thêm cái danh xằng bậy trên giường.
Lâm Ngọc thì lo trước lo sau, Lý Hạc Minh thì ngang nhiên không hề sợ hãi, quang minh chính đại liếm môi nàng, rồi đưa lưỡi luồn vào kẽ môi, lặng lẽ muốn cuốn lưỡi nàng. Ngay sau đó, liền bị Lâm Ngọc cắn lưỡi.
Lần này nàng cắn hơi mạnh, trên lưỡi truyền đến cảm giác đau nhói, Lý Hạc Minh bất giác nhíu mày, im lặng ngước mắt nhìn nàng. Biểu tình hắn vẫn như cũ, nhìn không ra được rốt cuộc hắn có đau hay không, chỉ ngoan ngoãn để yên lưỡi cho nàng cắn.
Lâm Ngọc nhìn hắn, chớp nhẹ mí mắt, có lẽ nàng cảm thấy hiếm khi hắn chịu nghe lời, cho nên không nỡ cắn nữa. Nàng chầm chậm buông lưỡi hắn ra, liếm liếm môi dưới ẩm ướt của mình, nghiêng đầu nhìn hắn, dịu dàng hỏi: “Nhị Ca đã làm sai, mà còn muốn hôn ta sao?”
Hôm nay, nàng cực kỳ có hứng thú trêu chọc hắn, lời nói nhẹ nhàng, đuôi mắt nhướng lên, hỏi hắn: “Hửm?” Gương mặt xinh đẹp tràn đầy tình ý.
Nàng vừa kêu “hửm” một tiếng, Lý Hạc Minh càng siết chặt eo nàng hơn, yết hầu hắn lăn lộn, giọng hơi khàn: “Thê tử của ta, sao lại không được hôn?”
Nói xong liền cúi đầu xuống, môi hắn còn chưa đến gần, đầu lưỡi đã vươn ra, không biết học kỹ xảo hạ lưu này ở đâu.
Lâm Ngọc đẩy ngực hắn, đồng thời lui về sau trốn tránh, nàng lắc đầu: “Không được!”
Bước chân nàng nhỏ nhưng lại rất nhanh, làn váy trăng ngà bồng bềnh như sóng, phớt qua Tú Xuân Đao treo bên hông Lý Hạc Minh, trái tim hắn ngứa ngáy không chịu được, lập tức bế nàng đặt lên chiếc bàn dài trong phòng, nhốt nàng trong ngực, không có chỗ để trốn.
Lâm Ngọc giật mình vội đưa tay bám vào vai hắn, bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc mông chạm vào bàn, Lâm Ngọc đột nhiên nhớ đến chuyện hoang đường của hai người lúc trước khi ở thư phòng trong phủ.
Lần đó, Lý Hạc Minh “làm” nàng rất tàn nhẫn, khiến bây giờ nàng nhớ đến có chút sợ hãi, nhưng ngẫm nghĩ lại, đáy lòng vẫn dâng lên một ít cảm xúc không nói nên lời.
Nàng theo bản năng muốn khép chân lại, lập tức bị Lý Hạc Minh bắt lấy đầu gối, tách ra, chen eo mình vào, cạ thứ đồ đang phình to ở hạ thân vào giữa hai chân nàng.
Dương vật nóng bừng cách mấy lớp vải cọ sát đùi nàng, đè lên âm hộ mềm mại mẫn cảm khiến Lâm Ngọc nhịn không được run lên, đến cả lông mi cũng run theo.
Đương nhiên, Lý Hạc Minh cũng phát hiện được nàng run rẩy, hắn nhìn chằm chằm gương mặt từ từ ửng đỏ của nàng, rồi cúi đầu hôn lên mí mắt, hôn xong lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nếu vẫn cứ muốn hôn thì thế nào?”
Khí thế hắn mạnh mẽ giống sơn hải sụp đổ, tay chân tựa như lồng giam bằng sắt, khoá chặt thân thể bên trong, mặt nghiêm túc, giọng lạnh lùng. Đây là thủ đoạn thường thấy của Cẩm Y Vệ khi thẩm tra loạn thần tặc tử, với tình thế trước mắt, Lý Hạc Kinh phô trương thanh thế để cưỡng hôn thê tử mình, không biết người khác phải gọi hắn là gì mới hợp đây.
Nhưng Lâm Ngọc không phải tội thần trong ngục của hắn, mà quan thẩm vấn mới là người phạm lỗi, cho nên nàng không sợ, nàng nhấc chân dùng đầu gối chống lên ngực hắn, nói: “Rõ ràng Nhị Ca là người làm sai, sao lại cao ngạo như vậy?”
Chân nàng chống lên, Lý Hạc Minh không né tránh, ngược lại một chân khuỵ xuống, thuận thế quỳ một gối xuống trước mặt nàng.
Lâm Ngọc sửng sốt, nàng tưởng mình chống mạnh quá, hoặc là trên người hắn có vết thương, vô tình chạm vào vết thương của hắn.
Nhưng không ngờ, sau khi quỳ xuống, tay hắn đẩy váy lụa của nàng lên đến tận eo, nhìn chăm chăm vào tiết khố đang bao bọc tiểu huyệt mập mạp của nàng, hắn cúi đầu hôn xuống một cái.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng, hắt lên sườn mặt Lý Hạc Minh, hắn ở dưới bình tĩnh nhìn lên, bàn tay xoa xoa hạt châu thịt cách lớp vải mỏng: “Vậy ta chuộc lỗi với phu nhân được không?”
Đây sao có thể nói là chuộc lỗi? Hắn biết rõ, một khi hắn kích thích nàng thì đầu óc nàng sẽ mơ hồ, đến lúc đó hắn muốn gì được nấy, làm gì còn đến phiên nàng định đoạt.
Ý đồ xấu của Lý Hạc Minh gần như đã bộc lộ ra ngoài, Lâm Ngọc kéo bàn tay đang chọc ghẹo nàng ra, rồi luống cuống gom làn váy che dưới thân mình lại, cự tuyệt: “Không được!”
Nhưng Lý Hạc Minh nào chịu nghe lời, hai ngón tay vẫn lì lợm xoa xoa hạt châu, Lâm Ngọc lập tức thả lỏng tay, những ngón chân đáng thương cuộn tròn lại, miệng kêu lên “ưm”.
Nghe âm thanh này, tất nhiên là nàng đang rất thoải mái.
Lý Hạc Minh đảo mắt qua tiết khố, trên đó đã hiện rõ vệt nước, hắn hỏi nàng: “Thật sự không muốn ta liếm sao?”
Lâm Ngọc đang định trả lời thì thấy hắn rũ mắt, đặt nụ hôn lên chiếc đùi mềm mại. Hắn nắm mắt cá chân của nàng, để nàng đạp lên dương vật đang phừng phừng khí thế của mình, thấp giọng hỏi: “Ta nhớ thương nàng khổ sở, chẳng lẽ Thê Thê không hề nhớ đến ta sao?”
------oOo------
Lâm Ngọc muốn cắn để áp chế hắn, Lý Hạc Minh không hề né tránh, thậm chí khi Lâm Ngọc cắn lên môi dưới hắn rồi day day, hắn lại không thể kìm nén được đưa đầu lưỡi ra liếm đôi môi mềm mại của nàng.
Hắn tự biết hiện giờ bản thân nói gì cũng thành sai, nên không hé răng, chỉ trộm liếm hương vị nơi đầu môi, cánh môi đầy son hồng của nàng bị hắn liếm sạch.
Lúc trước, Lâm Ngọc cắn ở khoé miệng Lý Hạc Minh để lại sẹo, từ đó về sau, cho dù ngoài miệng nàng nói mạnh bạo cỡ nào thì khi cắn nàng đều giảm lực lại, cùng lắm chỉ để lại dấu răng trên đó, qua một lúc sẽ biến mất.
Dạo trước, hắn mang đôi môi kết vảy đi gặp người khác thì chỉ làm mất mặt Bắc Trấn Phủ Sử Lý Hạc Minh hắn, hiện giờ, nếu hắn mang vết thương trên môi đi gặp người khác, thì lúc này thứ bị vứt đi là thể diện của phu quân của nhị cô nương Lâm gia nàng.
Gặp người ác ý, thêm thắt vài câu, có khi Lâm Ngọc sẽ ôm thêm cái danh xằng bậy trên giường.
Lâm Ngọc thì lo trước lo sau, Lý Hạc Minh thì ngang nhiên không hề sợ hãi, quang minh chính đại liếm môi nàng, rồi đưa lưỡi luồn vào kẽ môi, lặng lẽ muốn cuốn lưỡi nàng. Ngay sau đó, liền bị Lâm Ngọc cắn lưỡi.
Lần này nàng cắn hơi mạnh, trên lưỡi truyền đến cảm giác đau nhói, Lý Hạc Minh bất giác nhíu mày, im lặng ngước mắt nhìn nàng. Biểu tình hắn vẫn như cũ, nhìn không ra được rốt cuộc hắn có đau hay không, chỉ ngoan ngoãn để yên lưỡi cho nàng cắn.
Lâm Ngọc nhìn hắn, chớp nhẹ mí mắt, có lẽ nàng cảm thấy hiếm khi hắn chịu nghe lời, cho nên không nỡ cắn nữa. Nàng chầm chậm buông lưỡi hắn ra, liếm liếm môi dưới ẩm ướt của mình, nghiêng đầu nhìn hắn, dịu dàng hỏi: “Nhị Ca đã làm sai, mà còn muốn hôn ta sao?”
Hôm nay, nàng cực kỳ có hứng thú trêu chọc hắn, lời nói nhẹ nhàng, đuôi mắt nhướng lên, hỏi hắn: “Hửm?” Gương mặt xinh đẹp tràn đầy tình ý.
Nàng vừa kêu “hửm” một tiếng, Lý Hạc Minh càng siết chặt eo nàng hơn, yết hầu hắn lăn lộn, giọng hơi khàn: “Thê tử của ta, sao lại không được hôn?”
Nói xong liền cúi đầu xuống, môi hắn còn chưa đến gần, đầu lưỡi đã vươn ra, không biết học kỹ xảo hạ lưu này ở đâu.
Lâm Ngọc đẩy ngực hắn, đồng thời lui về sau trốn tránh, nàng lắc đầu: “Không được!”
Bước chân nàng nhỏ nhưng lại rất nhanh, làn váy trăng ngà bồng bềnh như sóng, phớt qua Tú Xuân Đao treo bên hông Lý Hạc Minh, trái tim hắn ngứa ngáy không chịu được, lập tức bế nàng đặt lên chiếc bàn dài trong phòng, nhốt nàng trong ngực, không có chỗ để trốn.
Lâm Ngọc giật mình vội đưa tay bám vào vai hắn, bốn mắt nhìn nhau, khoảnh khắc mông chạm vào bàn, Lâm Ngọc đột nhiên nhớ đến chuyện hoang đường của hai người lúc trước khi ở thư phòng trong phủ.
Lần đó, Lý Hạc Minh “làm” nàng rất tàn nhẫn, khiến bây giờ nàng nhớ đến có chút sợ hãi, nhưng ngẫm nghĩ lại, đáy lòng vẫn dâng lên một ít cảm xúc không nói nên lời.
Nàng theo bản năng muốn khép chân lại, lập tức bị Lý Hạc Minh bắt lấy đầu gối, tách ra, chen eo mình vào, cạ thứ đồ đang phình to ở hạ thân vào giữa hai chân nàng.
Dương vật nóng bừng cách mấy lớp vải cọ sát đùi nàng, đè lên âm hộ mềm mại mẫn cảm khiến Lâm Ngọc nhịn không được run lên, đến cả lông mi cũng run theo.
Đương nhiên, Lý Hạc Minh cũng phát hiện được nàng run rẩy, hắn nhìn chằm chằm gương mặt từ từ ửng đỏ của nàng, rồi cúi đầu hôn lên mí mắt, hôn xong lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấp giọng nói: “Nếu vẫn cứ muốn hôn thì thế nào?”
Khí thế hắn mạnh mẽ giống sơn hải sụp đổ, tay chân tựa như lồng giam bằng sắt, khoá chặt thân thể bên trong, mặt nghiêm túc, giọng lạnh lùng. Đây là thủ đoạn thường thấy của Cẩm Y Vệ khi thẩm tra loạn thần tặc tử, với tình thế trước mắt, Lý Hạc Kinh phô trương thanh thế để cưỡng hôn thê tử mình, không biết người khác phải gọi hắn là gì mới hợp đây.
Nhưng Lâm Ngọc không phải tội thần trong ngục của hắn, mà quan thẩm vấn mới là người phạm lỗi, cho nên nàng không sợ, nàng nhấc chân dùng đầu gối chống lên ngực hắn, nói: “Rõ ràng Nhị Ca là người làm sai, sao lại cao ngạo như vậy?”
Chân nàng chống lên, Lý Hạc Minh không né tránh, ngược lại một chân khuỵ xuống, thuận thế quỳ một gối xuống trước mặt nàng.
Lâm Ngọc sửng sốt, nàng tưởng mình chống mạnh quá, hoặc là trên người hắn có vết thương, vô tình chạm vào vết thương của hắn.
Nhưng không ngờ, sau khi quỳ xuống, tay hắn đẩy váy lụa của nàng lên đến tận eo, nhìn chăm chăm vào tiết khố đang bao bọc tiểu huyệt mập mạp của nàng, hắn cúi đầu hôn xuống một cái.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng, hắt lên sườn mặt Lý Hạc Minh, hắn ở dưới bình tĩnh nhìn lên, bàn tay xoa xoa hạt châu thịt cách lớp vải mỏng: “Vậy ta chuộc lỗi với phu nhân được không?”
Đây sao có thể nói là chuộc lỗi? Hắn biết rõ, một khi hắn kích thích nàng thì đầu óc nàng sẽ mơ hồ, đến lúc đó hắn muốn gì được nấy, làm gì còn đến phiên nàng định đoạt.
Ý đồ xấu của Lý Hạc Minh gần như đã bộc lộ ra ngoài, Lâm Ngọc kéo bàn tay đang chọc ghẹo nàng ra, rồi luống cuống gom làn váy che dưới thân mình lại, cự tuyệt: “Không được!”
Nhưng Lý Hạc Minh nào chịu nghe lời, hai ngón tay vẫn lì lợm xoa xoa hạt châu, Lâm Ngọc lập tức thả lỏng tay, những ngón chân đáng thương cuộn tròn lại, miệng kêu lên “ưm”.
Nghe âm thanh này, tất nhiên là nàng đang rất thoải mái.
Lý Hạc Minh đảo mắt qua tiết khố, trên đó đã hiện rõ vệt nước, hắn hỏi nàng: “Thật sự không muốn ta liếm sao?”
Lâm Ngọc đang định trả lời thì thấy hắn rũ mắt, đặt nụ hôn lên chiếc đùi mềm mại. Hắn nắm mắt cá chân của nàng, để nàng đạp lên dương vật đang phừng phừng khí thế của mình, thấp giọng hỏi: “Ta nhớ thương nàng khổ sở, chẳng lẽ Thê Thê không hề nhớ đến ta sao?”
------oOo------
Danh sách chương