Edit: Khả Khả
Đại khái, Lý Hạc Minh không ngờ bản thân mình đang cố gắng giấu chuyện xưa với Lâm Ngọc, thì ở đây Lâm Tĩnh đã kể ra hết chỉ bằng vài câu nói.
Nhưng, Lâm Ngọc nghe Lâm Tĩnh hình dung tiểu ca ca từng giúp mình khi bé, nàng rất bất mãn: “Đen gì mà đen, huynh đừng có nói bậy!”
Nàng nhớ lại, rồi nói: “Huống hồ tên của ca ca kia là Mộc Nhị, cách ăn bận không giống tiểu công tử, giống như là hài tử của bá tánh bình thường thôi!”
Xưa giờ, nàng rất thông minh, mỗi lần đụng chuyện với Lý Hạc Minh nàng đều ngốc ra, Lâm Tĩnh dẫn chứng: “Mộc tử Lý (木子李), Mộc Nhị còn không phải nhi tử thứ hai của Lý gia hay sao, ngoài hắn ra thì còn ai vào đây. Muội nghĩ kỹ lại đi, có hài tử của bá tánh nào dư bạc đi mua điểm tâm cho muội không?”
Lúc ấy, Lâm Tĩnh đã mười mấy tuổi, dường như vẫn còn nhớ gương mặt kia, càng nghĩ hắn càng cảm thấy dung mạo của tiểu hài tử kia càng giống Lý Hạc Minh hiện giờ, và hắn gần như khẳng định, hai người là một, tuổi cũng tương đương.
Hắn hứng chí: “Thật không thể ngờ Lý Hạc Minh là Hắc Hầu Tinh chuyển thế!”
Lâm Ngọc oán trách: “Huynh đừng nói chàng ấy như vậy!”
Bây giờ, trình độ bên vực người của nàng đã đạt đến thuần thục, những câu thuận miệng của Lâm Tĩnh nói ra đều nghe không lọt tai.
Lâm Tĩnh thấy Lâm Ngọc nhíu mày nhìn hắn, hắn oan ức nói: “Lúc ấy hắn đen đến mức không thể nhìn rõ mắt mũi, đặt Tam Ca bên cạnh có khi còn không thể phân biệt được, sao có thể trách ta được?”
Lâm Ngọc nghe thì rất buồn cười, nhưng nàng thấy mình là thê tử mà đi cười nhạo phu quân mình thì thật không nên. Nàng không có cách nào lấy gương mặt của Lý Hạc Minh hiện giờ so với cái người đen như than trong miệng Lâm Tĩnh được, nàng trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Thật sự đen vậy sao?”
Lâm Tĩnh buông tay: “Nếu muội không tin ta, thì hôm nào về nhà hỏi mẫu thân đi, mẫu thân đã gặp Lý Hạc Minh lúc trước, để xem người nói có khác ta không!”
Sao Lâm Ngọc có thể vì chuyện bé tí này mà đi quấy rầy Vương Nguyệt Anh, nhưng nghe vài câu của Lâm Tĩnh, nàng lại cảm thấy vô cùng tò mò, nàng nói: “Chi bằng huynh vẽ chân dung của chàng ấy lúc trước cho muội xem thử!”
Lâm Tĩnh sảng khoái đồng ý ngay: “Được, để ta vẽ cho muội xem!”
Lâm Ngọc thường xem sổ sách trong phòng, nên trong phòng có để sẵn giấy bút. Lâm Tĩnh cầm bút vẽ chân dung của “Mộc Nhị” trong trí nhớ của hắn.
Thư pháp của Lâm Tĩnh thuộc hàng thượng thừa, nhưng vẽ tranh thì lại bình thường, mà nói “bình thường” là đã nể mặt hắn lắm rồi. Lâm Ngọc nhíu mày nhìn chân dung vẽ người nhưng không ra hình người kia, nàng đang muốn hỏi có phải huynh đang ngoáy bút lung tung không. Nhưng nhìn kỹ vài lần, nàng lại cảm thấy y phục vải bố này và “Mộc Nhị ca ca” trong trí nhớ mơ hồ của nàng hình như có vài phần giống.
Lâm Tĩnh gác bút, tránh qua một bên, đưa tay ý bảo Lâm Ngọc nhìn: “Muội nhìn cho rõ đi, sẽ biết ta không có nói bậy!”
Giọng hắn vừa phát ra thì ở cửa truyền đến âm thanh của Lý Hạc Minh: “Nhìn cái gì?”
Lý Hạc Minh bưng chén thuốc và túi mứt hoa quả đi vào, nhìn thấy hai huynh muội đang chụm ở cạnh bàn, vừa thấy hắn liền giật mình, đồng thời đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía hắn, giống như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
Lý Hạc Minh nhìn lướt qua mặt hai người, chân đang đi về hướng ghế đẩu, đột nhiên chuyển hướng về phía hai người.
Lâm Tĩnh ho “khụ” một tiếng, không hề do dự bỏ lại Lâm Ngọc và bức họa nhanh chóng đi về phía cửa. Y chưa bao giờ coi trọng tiểu tiết, ấy vậy mà lại nói đến lễ nghĩa: “Sắc trời tối rồi, ta không quấy rầy nữa. Không cần tiễn, không cần tiễn!”
Nói rồi y sải hai bước lớn chuồn đi mất. Lâm Ngọc thấy Lâm Tĩnh bước đi mà như chạy, vẻ mặt nàng bối rối nhìn Lý Hạc Minh, tròng mắt Lý Hạc Minh vừa động, đảo qua giấy Tuyên Thành nàng đang giấu sau lưng, hỏi: “Lại gây ra chuyện gì rồi?”
Lâm Ngọc nào dám thừa nhận, nàng chột dạ lắc đầu: “Không gây chuyện gì cả…”
Chút kỹ xảo vụng về này mà nhìn không ra, thì hắn không cần làm Bắc Trấn Phủ Sử nữa. Hắn đứng trước người Lâm Ngọc, lướt qua vai nàng nhìn cái hình đen thui trên giấy, hỏi: “Thứ đen thui không thấy mắt mũi này là gì?”
Đương nhiên, Lâm Ngọc sẽ không nói là hắn, nàng xoay người nhìn thoáng qua, ậm ừ nói: “Ờm..ca ca vẽ con khỉ nhỏ!”
Lý Hạc Minh nhìn vài lần, bỗng, hắn nhíu chặt mày lại, đưa tay chỉ vào một chữ nhỏ không rõ trên góc áo của con khỉ nhỏ: “Con khỉ này họ Lý?”
Lâm Ngọc còn chưa phát hiện Lâm Tĩnh viết chữ “Lý” ở góc áo, hiện tại nàng thấy, rốt cuộc nàng mới biết vì sao Lâm Tĩnh lại chạy nhanh đến vậy.
Thấy vậy, Lâm Ngọc vội cầm bức tranh đã khô được một nửa tránh xa Lý Hạc Minh ra, nàng lướt tranh qua bếp lò, để hong cho nhanh khô, sau đó vội vàng cuộn nhanh, nói: “Chàng nhìn lầm rồi, đó là nếp gấp của y phục thôi, không có chữ gì hết!” Lâm Ngọc lừa người khác cực kỳ dễ dàng, nhưng mỗi lần nói dối Lý Hạc Kinh lại lòi ra trăm ngàn kẽ hở. Hắn vừa thấy bức tranh con khỉ nhỏ đen đúa như than kia, nghĩ một chút thôi cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Hắn ôm eo Lâm Ngọc kéo lại gần, rũ mắt nhìn chằm chằm nàng: “Chê ta sao?”
Lâm Ngọc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sao có thể? Chàng không phải là con khỉ nhỏ!”
Lý Hạc Minh trầm mặc một hồi, rồi nói: “Nàng đã biết rồi?”
Lâm Ngọc vẫn tiếp tục làm bộ không biết gì, chân nàng xoay qua muốn thoát khỏi cái ôm của hắn: “Ta không hiểu chàng đang nói gì hết!”
Nhưng nàng chưa kịp thoát khỏi đã bị Lý Hạc Minh túm lại. Hắn vươn tay ra: “Đưa tranh cho ta!”
Lâm Ngọc giấu sau lưng, nhìn hắn cảnh giác: “Để làm gì?”
Lý Hạc Minh nghiêm mặt giống như thủ lĩnh của thổ phỉ, nói: “Đốt!”
Lâm Ngọc nắm bắt tranh càng chặt hơn: “Không được, vì sao phải đốt con khỉ nhỏ đáng yêu của ta?”
Lý Hạc Minh cau mày: “Đáng yêu?”
“Không đáng yêu sao?” Lâm Ngọc cẩn thận mở bức tranh ra, nhịn cười nói: “Đen đen gầy gầy, giống như lăn qua than, chẳng lẽ chàng không thích sao?”
Lý Hạc Minh càng nghe càng đau đầu, nhưng không có cách nào lấy của Lâm Ngọc, chỉ đành nhắm mắt lại không nhìn nó nữa.
Khả: Toi hiểu cảm giác của Lý đại nhân :))) mấy tấm hình đầu sư tử, dép doctor theo trend hồi đó toi còn không dám nhìn lại, huống hồ gì Lý đại nhân :)))
------oOo------
Đại khái, Lý Hạc Minh không ngờ bản thân mình đang cố gắng giấu chuyện xưa với Lâm Ngọc, thì ở đây Lâm Tĩnh đã kể ra hết chỉ bằng vài câu nói.
Nhưng, Lâm Ngọc nghe Lâm Tĩnh hình dung tiểu ca ca từng giúp mình khi bé, nàng rất bất mãn: “Đen gì mà đen, huynh đừng có nói bậy!”
Nàng nhớ lại, rồi nói: “Huống hồ tên của ca ca kia là Mộc Nhị, cách ăn bận không giống tiểu công tử, giống như là hài tử của bá tánh bình thường thôi!”
Xưa giờ, nàng rất thông minh, mỗi lần đụng chuyện với Lý Hạc Minh nàng đều ngốc ra, Lâm Tĩnh dẫn chứng: “Mộc tử Lý (木子李), Mộc Nhị còn không phải nhi tử thứ hai của Lý gia hay sao, ngoài hắn ra thì còn ai vào đây. Muội nghĩ kỹ lại đi, có hài tử của bá tánh nào dư bạc đi mua điểm tâm cho muội không?”
Lúc ấy, Lâm Tĩnh đã mười mấy tuổi, dường như vẫn còn nhớ gương mặt kia, càng nghĩ hắn càng cảm thấy dung mạo của tiểu hài tử kia càng giống Lý Hạc Minh hiện giờ, và hắn gần như khẳng định, hai người là một, tuổi cũng tương đương.
Hắn hứng chí: “Thật không thể ngờ Lý Hạc Minh là Hắc Hầu Tinh chuyển thế!”
Lâm Ngọc oán trách: “Huynh đừng nói chàng ấy như vậy!”
Bây giờ, trình độ bên vực người của nàng đã đạt đến thuần thục, những câu thuận miệng của Lâm Tĩnh nói ra đều nghe không lọt tai.
Lâm Tĩnh thấy Lâm Ngọc nhíu mày nhìn hắn, hắn oan ức nói: “Lúc ấy hắn đen đến mức không thể nhìn rõ mắt mũi, đặt Tam Ca bên cạnh có khi còn không thể phân biệt được, sao có thể trách ta được?”
Lâm Ngọc nghe thì rất buồn cười, nhưng nàng thấy mình là thê tử mà đi cười nhạo phu quân mình thì thật không nên. Nàng không có cách nào lấy gương mặt của Lý Hạc Minh hiện giờ so với cái người đen như than trong miệng Lâm Tĩnh được, nàng trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Thật sự đen vậy sao?”
Lâm Tĩnh buông tay: “Nếu muội không tin ta, thì hôm nào về nhà hỏi mẫu thân đi, mẫu thân đã gặp Lý Hạc Minh lúc trước, để xem người nói có khác ta không!”
Sao Lâm Ngọc có thể vì chuyện bé tí này mà đi quấy rầy Vương Nguyệt Anh, nhưng nghe vài câu của Lâm Tĩnh, nàng lại cảm thấy vô cùng tò mò, nàng nói: “Chi bằng huynh vẽ chân dung của chàng ấy lúc trước cho muội xem thử!”
Lâm Tĩnh sảng khoái đồng ý ngay: “Được, để ta vẽ cho muội xem!”
Lâm Ngọc thường xem sổ sách trong phòng, nên trong phòng có để sẵn giấy bút. Lâm Tĩnh cầm bút vẽ chân dung của “Mộc Nhị” trong trí nhớ của hắn.
Thư pháp của Lâm Tĩnh thuộc hàng thượng thừa, nhưng vẽ tranh thì lại bình thường, mà nói “bình thường” là đã nể mặt hắn lắm rồi. Lâm Ngọc nhíu mày nhìn chân dung vẽ người nhưng không ra hình người kia, nàng đang muốn hỏi có phải huynh đang ngoáy bút lung tung không. Nhưng nhìn kỹ vài lần, nàng lại cảm thấy y phục vải bố này và “Mộc Nhị ca ca” trong trí nhớ mơ hồ của nàng hình như có vài phần giống.
Lâm Tĩnh gác bút, tránh qua một bên, đưa tay ý bảo Lâm Ngọc nhìn: “Muội nhìn cho rõ đi, sẽ biết ta không có nói bậy!”
Giọng hắn vừa phát ra thì ở cửa truyền đến âm thanh của Lý Hạc Minh: “Nhìn cái gì?”
Lý Hạc Minh bưng chén thuốc và túi mứt hoa quả đi vào, nhìn thấy hai huynh muội đang chụm ở cạnh bàn, vừa thấy hắn liền giật mình, đồng thời đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía hắn, giống như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang.
Lý Hạc Minh nhìn lướt qua mặt hai người, chân đang đi về hướng ghế đẩu, đột nhiên chuyển hướng về phía hai người.
Lâm Tĩnh ho “khụ” một tiếng, không hề do dự bỏ lại Lâm Ngọc và bức họa nhanh chóng đi về phía cửa. Y chưa bao giờ coi trọng tiểu tiết, ấy vậy mà lại nói đến lễ nghĩa: “Sắc trời tối rồi, ta không quấy rầy nữa. Không cần tiễn, không cần tiễn!”
Nói rồi y sải hai bước lớn chuồn đi mất. Lâm Ngọc thấy Lâm Tĩnh bước đi mà như chạy, vẻ mặt nàng bối rối nhìn Lý Hạc Minh, tròng mắt Lý Hạc Minh vừa động, đảo qua giấy Tuyên Thành nàng đang giấu sau lưng, hỏi: “Lại gây ra chuyện gì rồi?”
Lâm Ngọc nào dám thừa nhận, nàng chột dạ lắc đầu: “Không gây chuyện gì cả…”
Chút kỹ xảo vụng về này mà nhìn không ra, thì hắn không cần làm Bắc Trấn Phủ Sử nữa. Hắn đứng trước người Lâm Ngọc, lướt qua vai nàng nhìn cái hình đen thui trên giấy, hỏi: “Thứ đen thui không thấy mắt mũi này là gì?”
Đương nhiên, Lâm Ngọc sẽ không nói là hắn, nàng xoay người nhìn thoáng qua, ậm ừ nói: “Ờm..ca ca vẽ con khỉ nhỏ!”
Lý Hạc Minh nhìn vài lần, bỗng, hắn nhíu chặt mày lại, đưa tay chỉ vào một chữ nhỏ không rõ trên góc áo của con khỉ nhỏ: “Con khỉ này họ Lý?”
Lâm Ngọc còn chưa phát hiện Lâm Tĩnh viết chữ “Lý” ở góc áo, hiện tại nàng thấy, rốt cuộc nàng mới biết vì sao Lâm Tĩnh lại chạy nhanh đến vậy.
Thấy vậy, Lâm Ngọc vội cầm bức tranh đã khô được một nửa tránh xa Lý Hạc Minh ra, nàng lướt tranh qua bếp lò, để hong cho nhanh khô, sau đó vội vàng cuộn nhanh, nói: “Chàng nhìn lầm rồi, đó là nếp gấp của y phục thôi, không có chữ gì hết!” Lâm Ngọc lừa người khác cực kỳ dễ dàng, nhưng mỗi lần nói dối Lý Hạc Kinh lại lòi ra trăm ngàn kẽ hở. Hắn vừa thấy bức tranh con khỉ nhỏ đen đúa như than kia, nghĩ một chút thôi cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Hắn ôm eo Lâm Ngọc kéo lại gần, rũ mắt nhìn chằm chằm nàng: “Chê ta sao?”
Lâm Ngọc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sao có thể? Chàng không phải là con khỉ nhỏ!”
Lý Hạc Minh trầm mặc một hồi, rồi nói: “Nàng đã biết rồi?”
Lâm Ngọc vẫn tiếp tục làm bộ không biết gì, chân nàng xoay qua muốn thoát khỏi cái ôm của hắn: “Ta không hiểu chàng đang nói gì hết!”
Nhưng nàng chưa kịp thoát khỏi đã bị Lý Hạc Minh túm lại. Hắn vươn tay ra: “Đưa tranh cho ta!”
Lâm Ngọc giấu sau lưng, nhìn hắn cảnh giác: “Để làm gì?”
Lý Hạc Minh nghiêm mặt giống như thủ lĩnh của thổ phỉ, nói: “Đốt!”
Lâm Ngọc nắm bắt tranh càng chặt hơn: “Không được, vì sao phải đốt con khỉ nhỏ đáng yêu của ta?”
Lý Hạc Minh cau mày: “Đáng yêu?”
“Không đáng yêu sao?” Lâm Ngọc cẩn thận mở bức tranh ra, nhịn cười nói: “Đen đen gầy gầy, giống như lăn qua than, chẳng lẽ chàng không thích sao?”
Lý Hạc Minh càng nghe càng đau đầu, nhưng không có cách nào lấy của Lâm Ngọc, chỉ đành nhắm mắt lại không nhìn nó nữa.
Khả: Toi hiểu cảm giác của Lý đại nhân :))) mấy tấm hình đầu sư tử, dép doctor theo trend hồi đó toi còn không dám nhìn lại, huống hồ gì Lý đại nhân :)))
------oOo------
Danh sách chương