Edit: Khả Khả

Qua nửa canh giờ, cả người Lâm Ngọc đều là mồ hôi, xiêm y cũng đã ướt đẫm không thể mặc lại. Cũng may trong phòng có nước ấm, nàng lau chùi sạch sẽ sau tấm bình phòng rồi thay xiêm y khác.

Nàng bước ra thì thấy Lý Hạc Minh đang đưa lưng về phía nàng, ngồi trước bàn trang điểm, vừa ăn bánh hạt dẻ Lâm Tĩnh mua cho nàng, vừa nghịch gương lược của nàng, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.

Nhìn một nam nhân sống sờ sờ ngồi trong khuê phòng mình, trong lòng Lâm Ngọc dâng lên một cảm giác không nói thành lời, có chút ngứa ngáy.

Hai ngày qua, Lý Hạc Minh ở Bắc Trấn Phủ Sử, ăn không ngon ngủ không yên. Trong lúc Lâm Ngọc đi thay quần áo, hắn đã ăn hết phân nửa bánh hạt dẻ, trên giấy dầu chỉ còn lại hai miếng.

Người như hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng vì đói bụng, hắn nhíu mày bỏ hai miếng bánh cuối cùng vào miệng, sau đó hớp ngụm trà.

Nước trà thấm xuống, cũng lót được dạ.

Lâm Ngọc đến gần, ngơ ngác nhìn bao giấy dầu trống rỗng, nàng không ngờ hắn ăn nhanh như vậy, bèn hỏi: “Chàng ăn hết rồi? Không thèm chừa lại cho ta miếng nào sao?”

Lý Hạc Minh nghe vậy, dừng động tác lại, liếc mắt nhìn vài vụn bánh trên giấy dầu, lúc này mới ý thức được hắn đã ăn hết điểm tâm của thê tử mình.

Hai người nhìn nhau, Lý Hạc Minh thấy sắc mặt nàng tỏ vẻ mất mát, hắn từ từ đóng hộp gương lược của nàng lại rồi nói: “Quay về rồi ta mua cho nàng!”

Nhưng Lâm Ngọc lại nói: “Không dễ mua đâu, cửa hàng bánh hạt dẻ kia buôn bán đắt khách, đương nhiên không thể còn đến chiều!”

Nói xong, đột nhiên nàng cong gối, đưa tay ấn lên bụng Lý Hạc Minh, muốn xem xem cái bụng hắn ăn nhiều điểm tâm như vậy sẽ căng đến độ nào.

Nữ tử ăn một miếng điểm tâm phải nhai lâu nuốt kỹ, vừa ăn vừa uống trà đến hết cả buổi chiều, đâu giống như hắn có thể nuốt cả quả táo, không thấy nhai đâu. Nhưng cách lớp xiêm y, Lâm Ngọc sờ chỉ thấy cứng tay, không thấy phần phồng lên của bụng ở đâu, tất cả đều là cơ bắp do quanh năm suốt tháng tập luyện.

Lý Hạc Minh không trốn tránh, thậm chí còn hơi mở chân ý bảo nàng nếu muốn có thể sờ xuống luôn cả bên dưới.

Lâm Ngọc thấy hắn dựa lưng vào ghế, ngẩng mặt thẳng lưng nhìn mình liền rút tay về, vành tai nóng hổi dời tầm mắt: “Đi dùng bữa thôi, trở về rồi…”

Nàng như sợ hắn nhất quyết đòi nàng “bồi thường” vào lúc này nên vội chuyển đề tài: “Ta nghe nói chàng và ca ca xảy ra xung đột?”

Lý Hạc Minh đang chú ý đến vành tai đỏ bừng của nàng, nghe vậy dời mắt, không gạt nàng, nhẹ “ừm” một tiếng.

Hắn rất thản nhiên, Lâm Ngọc không muốn hai người bọn họ nảy sinh mâu thuẫn, bèn khuyên nhủ: “Hai người ở trên triều cũng tính là quen biết, chàng cũng biết huynh ấy thẳng tính thế nào mà, hà tất gì tức giận với huynh ấy làm gì?”

“Hà tất?” Lý Hạc Minh hỏi ngược lại.

 Nàng không khuyên thì còn đỡ, một khi khuyên rồi hắn sẽ lôi chuyện cũ ra. Lý Hạc Minh nâng mí mắt lên, tùy ý chọn một tính xấu của Lâm Tĩnh ra nói: “Ngày đó thành thân, hắn gọi một số bằng hữu thân quen đến chuốc Thiêu Đao Tử cho ta, uống hết nửa bình rồi vẫn không ngưng, ý đồ làm cho ta say đến độ không biết trời trăng gì để không động phòng được. Nếu không phải Hà Tam dẫn người đến ngăn cản, có khi hỉ phục trên người ta cũng bị bọn chúng lột sạch!”

Lời này của hắn không phải là giả, lúc ấy Lý Hạc Minh bị vài người chặn đường, không thể bước được đi đâu, từng chén rượu mạnh đưa lên miệng, mỗi một chén nuốt xuống yết hầu như muốn thiêu đốt.

Lâm Ngọc không biết việc này, nàng nhớ rõ đêm hôm đó nàng có thắc mắc là vì sao Lý Hạc Minh lại về tân phòng sớm vậy bỏ khách khứa ở bên ngoài, hóa ra là có nguyên do này.

Nếu Tân Lang say xỉn đêm tân hôn thì rất dễ bị người đời chê cười. Khi Lâm Tĩnh thành hôn, hắn được người ta nâng vào phòng, ngủ không biết trời đất gì, lúc sau bị chúng bằng hữu chê cười ước chừng hơn hai tháng mới buông tha, nào ngờ hắn lại muốn dùng chiêu này với Lý Hạc Minh.

Đoạn thời gian trước, trong nhà Lý Hạc Minh có biến bị người người phỉ nhổ, nhận lấy tất cả khinh khi. Sau này, huynh trưởng lại tử trận, hắn phải gánh gia nghiệp khi tuổi còn nhỏ, cho nên tính tình cao ngạo, dựa vào những gì hắn đã trải qua, hắn mà ngay thẳng quân tử mới là chuyện lạ.

Chuyện cũ chưa xong, hôm nay hắn lại bị Lâm Tĩnh túm cổ áo mắng, hắn không đấm cho Lâm Tĩnh một phát thì cũng đã kiềm chế lắm rồi.

Hắn vừa nói xong, Lâm Ngọc cũng không biết nên biện hộ cho ca ca của mình thế nào nữa, đành nói: “Vậy nếu huynh ấy chọc chàng tức giận, thì chàng đừng đánh huynh ấy!”

Lý Hạc Minh hỏi lại: “Nếu ca ca của nàng động thủ trước thì sao?”

Lâm Ngọc rất tin tưởng võ công của hắn, nàng chỉ vào Tú Xuân Đao đang nằm ngang trên bàn: “Huynh ấy đánh không lại chàng, hơn nữa chàng còn có đao mà!”

Không biết là vì ăn bánh hạt dẻ của nàng nên hắn cảm thấy áy náy hay là hắn chấp nhận cách nói này của nàng, Lý Hạc Minh nhướng mày đáp: “Được!”

Hai người trò chuyện một hồi, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chó sủa, tiếp sau đó một con chó đen nghênh nganh đạp cửa chạy vào phòng phe phẩy đuôi.

Lâm Ngọc quay đầu nhìn thấy liền kinh ngạc: “Tam ca!”

Vì thường ngày Lâm Ngọc rất thích nấu ăn cho Tam Ca, cho nên con chó này có quan hệ rất tốt với nàng, mấy ngày không gặp, có lẽ nó rất nhớ nàng nên vọt nhanh đến cạnh chân, lắc lư cái đuôi, hai chân trước bổ nhào lên người nàng.

Lâm Ngọc rất thương nó, nàng ngồi xổm xuống ôm lấy nó, đưa tay xoa xoa cái bụng tròn trịa kia, còn nhéo nhéo lớp mỡ trên bụng nó: “Chỉ mới có mấy ngày, ngươi đã chạy đi đâu ăn vụng rồi? Sao lại mập đến độ này?”

Lý Hạc Minh nhìn một người một chó, cảm thấy Lâm Ngọc sờ bụng chó không khác gì vừa rồi nàng sợ bụng hắn.

Tam ca nghe không hiểu, sủa hai tiếng, phấn khích đưa đầu lưỡi muốn liếm Lâm Ngọc. Nhưng Lâm Ngọc ghét bỏ nghiêng đầu né tránh: “Đừng, miệng ngươi thối lắm!”

Thể trạng nó to lớn, Lâm Ngọc lảo đảo như muốn té ngã ra đất vì bị nó bổ nhào lên, Lý Hạc Minh thấy vậy nhanh tay giơ Tú Xuân Đao lên tách nó ra, mặt vô cảm nhìn chằm chằm nó. Mặc kệ nó có hiểu hay không, hắn vẫn trách mắng: “Cút, không thấy chủ của ngươi sắp té ngã rồi sao?”

Thừa dịp Lâm Ngọc đứng dậy, ôm cổ Tam Ca sờ soạng vài cái, quay sang nói với Lý Hạc Minh: “Đây là Tam Ca, chàng còn nhớ không? Ngày đó ở trên đường chàng có gặp rồi đấy!”

“Nhớ!” Lý Hạc Minh nói. Không chỉ nhớ mà còn nhớ rất rõ, “tên này” không xin được hoành thánh thì muốn cắn cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.

Nhớ đến chuyện này ấy, đột nhiên hắn liếc mắt nhìn Lâm Ngọc mang theo ý tứ mập mờ, nhìn đến mức Lâm Ngọc chột dạ, nàng thầm mắng: Sao tự nhiên lại nhìn ta như vậy…

------oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện