Edit: Khả Khả

Vào đông, trời mau tối, trăng mọc sớm, tuyết rơi không ngừng, càng về đêm trời càng lạnh. Hoàng cung to lớn bị tuyết bao phủ, giống như con thú ngủ say giữa bóng đêm mênh mang.

Ở Nhân Thọ Cung, thị nữ cầm kẹp đồng gắp mấy cục than bỏ thêm vào trong lò, than củi va vào nhau bắn lên tia lửa, tựa như ngôi sao chợt loé trong đêm rồi tắt ngúm.

Nàng ta khảy than hồng trong bếp lò, đột nhiên có cơn gió từ phía sau thổi đến khiến nàng ta rùng mình. Thị nữ quay đầu, thấy Lâm Uyển mặc y phục mỏng manh đứng ở cửa, xuyên qua ánh trăng nhìn về hướng Võ Anh Điện.

Thị nữ đắt gắp đồng xuống, vội cầm lấy áo khoác bạch hồ trên giường khoác lên cho nàng: “Trời đêm giá rét, Thái hậu cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!”

Lâm Uyển kéo cổ áo lông lại, lo lắng nói: “Chẳng phải đã phái người đến Võ Anh Điện thỉnh rồi sao, sao vẫn chưa thấy Hoàng Thượng về nữa? Vừa rồi Mễ Nhi còn hỏi khi nào ca ca về ngủ với nó nữa kìa!”

Thị nữ che bàn tay lạnh cóng của nàng lại, rồi đưa đến lò sưởi tay vừa mới châm than vào cho nàng, nói: “Thái hậu đừng quá lo lắng, nhũ mẫu đã đi dỗ công chúa, Sở Vương tự có chừng mực, có lẽ một lúc nữa sẽ đưa Hoàng thượng an toàn trở về!”

Thị nữ không nói còn đỡ, nàng ta vừa nói xong, Lâm Uyển càng thêm lo lắng.

Rõ ràng, ban ngày Chu Hi đã đồng ý với nàng là sẽ để Chu Dục về sớm nghỉ ngơi, nhưng bây giờ đã qua giờ Tuất rồi vẫn chưa thả người về. Chẳng lẽ hắn muốn giữ Hoàng thượng ở Võ Anh Điện qua đêm luôn sao? Ngày sau trễ hơn ngày trước, làm gì có cái chừng mực nào.

Lâm Uyển không yên lòng, nàng nói: “Đem dù đến đây, đi đến Võ Anh Điện!”

Đường trong cung rộng lớn, gió đêm lạnh rét cuốn những hạt tuyết phớt qua người, từng đợt từng đợt như muốn khảm vào xương cốt người khác.

Võ Anh Điện còn châm đèn, cấm quân cầm đao đứng ngoài canh gác, Lâm Uyển nhìn quanh bốn phía, tất cả trong ngoài đều là người của Chu Hi, ngay cả tiểu thái giám thông truyền cũng không có.

Dạy Thiên tử học bài nhưng trận hình như muốn phản nghịch soán ngôi.

Lâm Uyển cảm thấy tình cảnh này rất bất thường, nhưng trong lòng lại trách mình đa nghi. Nàng ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói với thị nữ: “Ở ngoài cửa chờ ta!”

Võ Anh Điện là nơi Đế Vương phê duyệt tấu chương, người bình thường không thể đi vào, thị nữ không nghĩ nhiều, đáp: “Vâng!”

Lâm Uyển đi đến, nhìn cánh cửa đóng chặt và cấm quân đứng thẳng tắp ở trước. Nàng không biết tên họ của hắn, nhưng nàng nhận ra được gương mặt này, người này luôn bên cạnh Chu Hi, là tâm phúc của hắn.

Đôi mắt Lâm Uyển nhìn ai cũng trìu mến, nhưng thần sắc lạnh nhạt, người kia bị nàng nhìn một hồi có chút không tự nhiên, vội cúi đầu né tránh ánh mắt, cung kính nói: “Thái hậu thánh an!”

Lâm Uyển hơi gật đầu, đẩy cửa vào điện. Kỳ lạ là, ngọn đèn trong điện không sáng như bên ngoài, chỉ có lác đác vài trản đèn dầu trên tường và một vài cây nến, khắp nơi đều u tối, không thể nhìn thấy rõ được gì.

“Kẽo kẹt”

Tiếng cửa vang lên, sau khi có người đi vào rồi đóng lại, Lâm Uyển quay đầu nhìn thoáng qua, hơi nhíu mày.

Trong điện cực kỳ yên ắng, ngay cả cung nữ cũng chẳng thấy đâu, Lâm Uyển đi vào trong vài bước, lúc này mới thấy Chu Hi ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía nàng.

Hắn vẫn mặc bộ long bào đỏ vào ban ngày kia, dựa vào bếp lò sắp tắt, giống như là đang sưởi ấm, cũng giống như đang nhìn bếp lò từ từ tắt đi.

Cửa sổ bên phía tay phải của hắn mở rộng, gió lạnh mạnh mẽ lùa vào điện, ánh trăng sáng phản chiếu màu tuyết, xuyên qua cửa sổ dừng trên người Chu Hi, vô cớ hiện lên sườn mặt thê lương. Lâm Uyển nhíu mày đi đến, đóng cửa sổ lại.

Cửa sổ khép lại vang lên âm thanh nhỏ, người phía sau đột nhiền cười khẽ, Lâm Uyển quay đầu lại, thấy Chu Hi ngửa đầu nhìn nàng.

Ánh lửa yếu ớt hắt lên gương mặt tái nhợt, hắn chầm chậm nói: “Lửa sắp tàn rồi, nhi thần còn tưởng đêm nay mẫu thân sẽ không tới!”

Lời này nghe ra cực kỳ ái muội, Lâm Uyển không trả lời, nàng nhìn bốn phía trống rỗng, hỏi: “Hoàng thượng đâu?”

Chu Hi chỉ vào cửa nối vào thiên điện bên trong: “Mệt quá, nên đi ngủ từ sớm rồi!”

Có lẽ vì có tật giật mình, nên Lâm Uyển đứng đây nói chuyện với hắn luôn có cảm giác bối rối, nàng vẫn đứng cạnh cửa sổ, nói: “Nếu đã mệt mỏi, sao không đưa nó về Nhân Thọ Cung nghỉ ngơi?”

Chu Hi đưa đôi mắt nóng rực nhìn nàng: “Nếu nhi thần đưa Hoàng thượng về, đêm nay mẫu hậu chịu đến đây sao?”

Lâm Uyển ngẩn ra, nàng mím môi: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì không hả?”

“Vì sao mẫu hậu lại hỏi như vậy, chẳng lẽ trông ta giống người say rượu khụ…khụ…” Còn chưa nói xong, đột nhiên cổ họng hắn dâng lên cơn ngứa khó chịu, hắn nhíu mày ho khan vài tiếng.

Còn chưa điều tiết lại được hơi thở, đột nhiên có một cánh tay trắng nõn xinh đẹp chìa ra, trong lòng bàn tay là một lò sưởi tinh xảo.

“Cầm lấy!” Lâm Uyển nói, nàng như đang dặn dò, lại như đang trách cứ: “Nếu thân thể đã không tốt, thì đêm khuya đừng có ở bên cửa sổ đón gió lạnh!”

Chu Hi nhìn nàng, từ từ đưa tay, nhưng hắn không lấy lò sưởi trên tay nàng mà nắm chặt cổ tay của nàng.

Ngón tay Lâm Uyển run lên, vội nhìn về thiên điện như một phản xạ: “Buông ra!”

Chu Hi không nghe, thậm chí còn dùng sức để siết chặt tay nàng hơn: “Nếu nhi thần không buông thì sao?” Nói rồi hắn kéo nàng, khiến thân thể nàng lảo đảo ngã ngồi lên người hắn.

Xe lăn lùi ra sau mấy tấc, sau đó bị Chu Hi đưa một tay giữ bánh xe lại. Lâm Uyển vội vàng muốn rời khỏi người hắn, song lại bị hắn nắm eo giữ lại.

Lâm Uyển có tốt tính đến đâu cũng phải bực mình, nàng đưa tay đẩy hắn, đè thấp giọng: “Chu Hi!”

Chu Hi làm như không nghe ra giọng nàng đang tức giận, hắn cúi đầu dùng mặt cọ nàng: “Mẫu hậu gọi sai rồi, phải gọi nhi thần là Vương gia!”

------oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện