Edit: Khả Khả

Khi Lý Hạc Minh phi ngựa không ngừng nghĩ về phủ, bên ngoài cửa phòng ngủ đã vây kín người.

Trước cửa có mấy chiếc ghế gỗ màu nâu, hai tên thái y xách theo hòm thuốc ngồi ở cửa canh giữ, phòng ngừa người khác bất ngờ xuất hiện. Lâm Tĩnh chắp tay sau lưng nôn nóng đi qua đi lại trước cửa, còn Trần thúc thì mang hơn mười hạ nhân đứng chờ ở sân, biết đâu chừng lát nữa sẽ còn dùng đến.

Cánh cửa phòng ngủ mở một nửa, thị nữ và bà đỡ bưng thau đồng, mâm gỗ liên tục ra ra vào vào, nước ấm nóng đưa vào, chẳng mấy chốc đã hất đổ trong sân, khí trắng trộn lẫn với máu, nhuộm đỏ hết sân, khiến người xem kinh hãi.

Lâm Tĩnh thấy Lý Hạc Minh đi nhanh vào viện, sắc mặt hắn giãn ra, thuận miệng gọi một thị nữ đến, vội nói: “Mau đến nói với phu nhân nhà ngươi, đại nhân về rồi!”

Thị nữ kia gật đầu, bước nhanh vào cửa.

Từ xưa đến nay, người đời đều nói nữ nhân sinh con đều phải bước qua quỷ môn quan, trong khoảnh khắc Lý Hạc Minh đi từ cửa viện đến cửa phòng đã thấy thị nữ đem nửa chậu máu loãng trong phòng đi ra hắt ra sân, cuối cùng hắn cũng hiểu lời này là ý gì.

“Á!”

Đột nhiên, tiếng khóc Lâm Ngọc vọng từ trong phòng ra, vì đau đớn cho nên âm thanh kéo dài và run rẩy, lọt vào tai Lý Hạc Minh khiến đầu hắn ong lên.

Hắn nhíu chặt mi, chân bước không ngừng, không nghĩ ngợi gì muốn xông vào phòng, nhưng Trần thúc nhanh tay kéo hắn lại: “Đại nhân, ngài không thể vào trong!”

Lý Hạc Minh không ngờ mình bị chặn lại, sắc mặt hắn lo lắng nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, gân xanh nổi lên thái dương, lạnh giọng nói: “Tránh ra!”

Lâm Ngọc đã vào phòng sinh hơn một nén nhang rồi, Lý Hạc Minh đã về trước cửa, nàng không biết mình đau đến độ nào, đã gọi bao nhiêu lần “Nhị Ca”, giọng đã khàn đi, Lâm Tĩnh nghe thấy đau lòng không thôi.

Đương nhiên, Lâm Tĩnh đứng về phía muội muội mình, hắn thấy Lý Hạc Minh bị cản lại, liền đi lên kéo Trần thúc ra: “Có gì mà vào không được? Lúc thê tử ta sinh ta cũng đi vào đó thôi, chỉ cần mẫu tử bình an là vạn sự như ý rồi?”

Thê tử sinh con nam nhân không thể vào là quy củ ngàn đời truyền lại, nhưng lúc Trần thúc ngăn Lý Hạc Minh lại không phải vì lý do này. Y nói: “Đại nhân không giống ngài, đại nhân….”

Trần thúc còn chưa dứt lời, trong phòng lại truyền ra tiếng Lâm Ngọc khóc lóc gọi: “Á…Nhị Ca….”

Giọng nàng vô cùng thảm thiết, âm thành vừa gấp vừa yếu đuối, tuy chỉ gọi tên nhưng Lý Hạc Minh biết Lâm Ngọc muốn hắn vào trong với nàng. Cái con người bị bắt vào Chiếu Ngục mặt không đổi sắc, nhưng giờ đây lại đỏ mắt, Lý Hạc Minh đưa tay ấn lên vỏ đao, hắn mặc kệ tất cả, nói: “Ta nói lại lần nữa, cút ngay!”

Trần thúc và Lâm Tĩnh còn chưa kịp phản ứng, hai gã thái y kia thấy Lý Hạc Minh như muốn động đao, mặt biến sắc, vội đứng lên.

Một thái y sắc mặt hiền lành hơn mở miệng giải thích thay cho Trần thúc: “Lão quản gia này cũng chỉ có ý tốt, Lý đại nhân chớ nên động đao! Ngài cai quản Bắc Trấn Phủ Tư nhiều năm, trong tay dính bao nhiêu mạng người, là sát mệnh, nếu vào trong phòng có thể ảnh hưởng đến thai phụ cùng với hài tử sắp ra đời, ngàn vạn không thể vào!”

Thái y nói thẳng, tuy hắn có hơi mông lưng nhưng điều gì ảnh hưởng đến Lâm Ngọc thì điều đó dọa sợ hắn.

Hắn không hiểu chuyện sinh nở của nữ nhân, đương nhiên chưa từng nghe những chuyện như thế này, và hắn cũng không tin, nhưng lo lắng quá sẽ bị loạn, trước tình cảnh này, cho dù là quy củ, quy luật ngược ngạo gì cũng sẽ trở thành khuôn vàng thước ngọc.

Trần thúc thấy trên trán Lý Hạc Minh đổ đầy mồ hôi, cũng không đành lòng: “Lão nô biết ngài lo lắng nhưng những lời khuyên của dân gian truyền lại luôn có lý, không thể bác bỏ được!”

Y đã trải qua nhiều năm sống trên đời, chứng kiến nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào sức người là có thể thay đổi được. Mặc dù, trong lòng có thờ phụng thần quỷ, nhưng Lâm Tĩnh vẫn không cho là đúng: “Lời đồn thổi của dân gian là vô căn vô cứ, có gì phải kiêng dè!”

Lý Hạc Minh lòng như lửa đốt, đầu óc rối bời, bước chân bên dưới kiêng kị không biết có nên tiến vào hay không, lúc này trong phòng lại truyền ra tiếng khóc của Lâm Ngọc.

Thị nữ đã báo cho Lâm Ngọc biết Lý Hạc Minh đã về, nàng gọi mấy lần rồi cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, nàng tức giận vừa khóc vừa tủi, miệng lắp bắp mắng người: “Lý Hạc Minh…tên khốn kiếp…ngươi cút đến đây cho ta…a…..”

Nàng khóc lóc đáng thương nhưng tiếng mắng chửi lại rất hùng hổ, có lẽ là đau đớn đến cùng cực mới có thể biến nàng thành nữ nhân đanh đá vô lại buông lời tục tĩu.

Từ nhỏ, Lâm Ngọc thông minh lễ phép, Lâm Tĩnh chưa bao giờ nghe từ miệng nàng phun ra những từ ngữ thô bỉ đến vậy, đột nhiên nghe nàng mắng người, khiến hắn hoảng sợ, trong lòng thầm thán: Tiểu muội ngoan ngoãn hiểu chuyện của ta tại sao bây giờ lại trở nên hung hăng thế này? Đồng thời, trong lòng hắn cũng buông lỏng vài phần, còn có sức lắng chửi chứng tỏ tinh thần còn tốt, không có gì đáng ngại. Hai gã thái y kia cũng nghĩ như vậy, vuốt râu yên tâm ngồi lại.

Chỉ có Lý Hạc Minh, sau khi nghe Lâm Ngọc bảo hắn cút vào, sắc mặt càng thêm hoảng loạn, lập tức ném mấy câu “sát mệnh” gì của thái y ra sau đầu, đẩy Trần thúc ra xông vào trong.

Lâm Tĩnh đuổi theo giữ chặt hắn lại: “Đao, đao! Ai đời hài tử vừa sinh ra cha lại mang đao đi vào?”

Chân Lý Hạc Minh dừng lại, nhanh tay gỡ đao xuống ném cho Lâm Tĩnh, sau đó lao vào trong, miệng gọi tên “Thê Thê”.

Trần thúc thấy ngăn không được liền chắp tay trước ngực, quay mặt về phía tây khấn niệm: “A di đà phật, phật tổ chớ trách, phật tổ chớ phạt!”

Rất nhanh, tiếng khóc trong phòng hạ thấp xuống, Lâm Tĩnh cẩn thận lắng nghe, không biết hắn có nghe lầm hay không, hắn nghe như có một tiếng tát giòn giã vang lên, tiếp sau đó là lời oán trách tủi thân mơ hồ của Lâm Ngọc.

Hắn không nghe thấy giọng Lý Hạc Minh đâu, nhưng đoán chừng y đang ngồi cạnh mép giường nhỏ giọng nhận lỗi, dỗ dành nàng.

Lâm Tĩnh buông đao của Lý Hạc Minh ra, học theo dáng vẻ của Trần thúc, ngước mặt lên trời cao nhắm mắt lại, giơ tay bái lạy Tam Thanh tổ sư và Bồ Tát Thiên Tôn.

Hắn cầu cho mẫu tử bình an, sau đó cầu cho một nhà ba người hắn được bình an, sau cùng lại cầu cho bá tánh dân gian, vương triều thịnh vượng an yên.

Vì cầu quá nhiều và cầu kỳ cho nên hắn đem hết các vị thập phương chư phật ra niệm tên hết một thể.

Có lẽ thần phật nghe xong nguyện cầu của hắn, ngày hôm sau, sai một cơn gió quét qua sân, xuyên qua con hẻm nhốn nháo bay đến ngọn núi lớn với đám mây tim tím trên đầu, cuối dùng dừng trước cây ngô đồng treo đầy thẻ bài nhân duyên.

Ánh nắng chiều tươi đẹp, thẻ bài phủ kín trên cây lay nhẹ. Trong đó có một thẻ bài treo thật là cao, không biết ai đã viết xuống dòng chữ thật tiêu sái.

Mong thiên hạ được có tình, mọi chuyện đều như ý nguyện.

– Hoàn chính văn –

------oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện