Chà xát tấm da vừa lột xuống lên mặt đất để tẩy hết máu còn dính lại, Hồ Bất Thích ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng treo tấm da lên cành cây của Lotus. Không biết từ giờ tới tối nó có khô được không, không được thì đành để chắn gió vậy.
Xử lý bộ da xong, sự chú ý của Hồ Bất Thích lại tập trung về Lotus, anh nhẹ nhàng chạm lên thân cây.
“Độ kiềm của đất quá cao.” Hồ Bất Thích lẩm bẩm. “Để tôi xới tơi đất cho anh, rồi sẽ bón thêm phân.”
Đại bộ phận thực vật đều không thích đất kiềm, ngoại trừ một ít thực vật dại có tính kháng kiềm, thì đa số thực vật không thể sinh tồn lâu trong đất có độ kiềm cao, cho dù cố gắng sống sót, sau một thời gian cũng sẽ xuất hiện bệnh vàng lá.
Nhìn những thực vật sống ở nơi đây thì biết.
Hồ Bất Thích tìm kiếm hồi lâu cũng chỉ tìm được một loại cỏ ở đây, cực kỳ giống cỏ kháng kiềm ở trái đất, có điều là đã tiến hóa rõ rệt, số lượng cũng không nhiều, thoạt nhìn thì giống thoái hóa hơn.
Anh không biết trước khi đội cứu hộ đến, Lotus sẽ ở hình dạng cây bao lâu, nhưng theo anh quan sát bộ rễ, thì Lotus đã sinh ra phản ứng bài xích với đất!
Hồ Bất Thích sầu lo nhìn xung quanh một hồi, sau đó, Lyon mà họ đã lãng quên kêu một tiếng… Chân phải!
May mắn anh không cần đi xa nữa, bởi vì ngay lúc này Lyon đang nằm dưới… không biết là thắt lưng hay chân Lotus ha? Vì thế năm phút sau, phần bột bó chân của Lyon bị lột xuống, đập vụn, rải vung vãi trên phần đất bên rễ cây ngài Nguyên soái. Còn về cái chân gãy của Lyon, Hồ Bất Thích nhặt một đoạn cành gẫy của ngài Nguyên soái cố định thay thạch cao.
Bột thạch cao dùng để bó phần chân hoặc tay bị gãy có thành phần chính là axit sunfuric, có thể trung hòa bớt một phần kiềm trên bề mặt thổ nhưỡng, làm giảm bớt tính kiềm của đất.
Chính vì vậy, Lyon, người vừa bị lột băng vải để băng bó cho Ngài nguyên soái, lại tiếp tục bị lột thạch cao, hiện tại, hắn ta đã không còn gì có thể lột nữa rồi.
Làm xong, Hồ Bất Thích tựa vào thân cây của Lotus, đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ diệu.
Hóa ra trước đây anh từng gặp được Lotus, khó trách vừa nãy cảm thấy quen mắt đến vậy, mùi hương của hoa cũng giống như từng ngửi thấy.
Thế nhưng, hoa –
Là một người nghiên cứu thực vật, Hồ Bất Thích sau khi hiểu được ý nghĩa của đóa hoa liền mặt đỏ tai hồng.
Xem ra nhất định người ngoài hành tinh đã từng tới trái đất, nếu không sao lại có nhiều truyền thuyết người hóa bướm với hóa hồ ly như vậy? Hồ Bất Thích nghĩ nghĩ… quyết định sau này sẽ tin tưởng một ít truyện thần thoại và cổ tích.
Nhưng –
Người bị chặt tay, máu chảy quá nhiều, sẽ dẫn đến tử vong, thực vật thì không, chúng ngoan cường hơn nhiều.
Hóa ra Lotus thực sự đang ngủ, thật tốt quá.
Hóa ra Lotus thực sự thích mình, thật là… thật là tốt quá!
Hồ Bất Thích nâng bàn tay đang nắm chặt, từ từ mở tay, từ từ hiện ra thứ vẫn nắm chặt trong tay.
Đó là thứ vừa rồi anh tình cờ nhặt dưới đất: Một chiếc nhẫn lấp lánh ánh vàng, rõ ràng là cùng một đôi với chiếc mà Lotus vừa lồng vào tay anh, đây chắc là chiếc nhẫn trước giờ Lotus vẫn đeo trên tay, bên trong có khắc tên Hồ Bất Thích.
Hồ Bất Thích bỗng nhiên hiểu được hành động buộc cánh tay bị thương của Lotus.
Nếu như là người, bị thương phải băng bó là chuyện bình thường, nhưng nếu là một cành cây bị gãy, hiển nhiên là bẻ luôn đi thì tiện hơn.
Một cành cây nào đó bị gãy, không bao lâu sau sẽ có một cành cây khỏe mạnh khác mọc ra, một khi cành cây đó phát triển, nếu dài ra đúng vào chỗ cành cây chưa gãy hoàn toàn, rất có thể sẽ bị mọc lệch, hơn nữa cành cây gãy rồi vẫn để đấy thì rất khó nhìn.
Cho nên, không phải Lotus nuối tiếc một chiếc cành gãy, hắn chỉ không muốn vứt bỏ cánh tay có đeo nhẫn mà thôi.
Lotus vẫn chưa tỉnh lại, Hồ Bất Thích biết đó là cơ chế tự chữa trị của thực vật. Thực vật vốn có năng lực chữa trị rất mạnh, loại năng lực này của người hành tinh thực vật lại càng mạnh, Hồ Bất Thích cẩn thận quan sát, chỗ cành cũ bị gãy đã mọc ra cành mới.
Hồ Bất Thích là người đã nói là làm, vừa giúp xới tơi đất dưới chân Lotus, vừa lật qua lật lại hong khô tấm da thú, vội vội vàng vàng.
Đợi làm xong hết, anh chợt nhớ lúc trước ngài khủng long từng nói ở đây có thú dữ, cho nên anh bày một loạt bẫy rập xung quanh, còn cố ý lôi đến nhiều khối đá lớn, một khi đối phương rơi vào bẫy, sẽ có đá từ trên rơi xuống, ngăn cản ý định bỏ trốn của đối phương.
Nhưng đợi hơn nửa ngày, vẫn không thấy thú dữ bén mảng, chỉ có một con thỏ không may sập bẫy, sau đó bị một khối đá kích thước lớn hơn nó nhiều đập cho ngất xỉu.
Chỉ là một con thỏ nhỏ, nghĩ đến đôi mắt to hồng hồng, hai cái tai dài run run, tim Hồ Bất Thích lập tức mềm nhũn. Vốn muốn lột da nó làm một bữa nướng, bị đôi mắt to tròn hồng hồng kia nhìn chằm chằm, Hồ Bất Thích lập tức lột áo Lyon băng bó cho cái chân bị thương của nó.
Lyon, người trái đất thông cảm cho mi.
Cảnh giác của thỏ nhỏ rất mạnh, còn cắn Hồ Bất Thích một cái, Hồ Bất Thích cảm thán thỏ nhỏ nóng nảy cũng cắn người, sau đó thả nó đi, ai ngờ thỏ nhỏ thế mà lại không chịu đi.
“Sau này cứ gọi mi là Tiểu Bạch đi, thỏ thì phải màu trắng mới đẹp, mi đen như vậy, chắc trong lòng cũng ao ước bộ lông trắng muốt lắm đúng không?” Nhẹ nhàng vuốt lông thỏ, Hồ Bất Thích không đợi được Lotus tỉnh lại đã mơ hồ ngủ thiếp đi.
Lúc nửa đêm, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng kêu của động vật, Hồ Bất Thích bừng tỉnh, cẩn thận để ý động tĩnh xung quanh.
Lát sau, anh nghe được một âm thanh quen thuộc.
Là quý ngài khủng long!
Hồ Bất Thích kích động ôm Tiểu Bạch đứng lên.
“Chỗ này vừa có chuyện gì xảy ra không?!”
Giọng rất lớn, quý ngài khủng long hiện tại hẳn không phải hình người. Hắn ta chạy tới, từng bước từng bước, Hồ Bất Thích có thể cảm thấy đất dưới chân càng rung tợn.
“Cẩn thận! Xung quanh có bẫy -”
Chưa dứt lời, Hồ Bất Thích tự động ngậm miệng, anh chợt nghĩ ra, thân hình khủng long lớn như vậy, chấp mười cái bẫy, có khi còn không bắt nổi một cái chân của hắn ta ấy chứ.
Và nếu con mãnh thú kia cũng có kích cỡ xêm xêm thế này, thì anh làm bẫy rập còn có tác dụng gì?
Ngay trước khi tông phải Hồ Bất Thích, ngài khủng long đột ngột phanh lại, kỳ thật hắn ta quên mất vóc dáng bé nhỏ của Hồ Bất Thích, may mắn là hình cây của ngài Nguyên soái lớn, nhánh cây đâm vào lỗ mũi hắn ta, hắt xì cái, quý ngài khủng long mới bừng tỉnh.
“Tôi… Lúc nửa đêm quái vật xuất hiện! Chúng tôi còn chưa nhìn rõ, thì một người rồi tới một người… đều bị ăn mất! Ăn sạch luôn!” Giọng nói ngài khủng long run thấy rõ.
Là giống loài săn mồi cao nhất trong vũ trụ, bọn họ chưa bao giờ biết thế nào là sợ hãi. Ở quốc gia của họ, chết là chuyện thường tình, không hề đáng sợ, nhưng trong bóng đêm mù mịt không tiếng động, một người tiếp một người biến mất, mới là thật là đáng sợ!
Sau khi tìm được đường sống trong cõi chết, quý ngài khủng long chạy như điên, đến tận lúc này mới bình tĩnh lại, biến thành người.
“Tôi chỉ thấy được hai điểm đỏ! Là hai điểm đỏ cực kỳ nhỏ! Trong bóng đêm -” Tiếng ngài khủng long đột nhiên im bặt, hình như hắn ta nhìn thấy hai điểm đỏ mình đang miêu tả.
Bóng đêm làm nổi bật lên, hai điểm rất nhỏ, đỏ như đổ máu!
Ngài khủng long run run bật đèn pin bên người, chiếu lên vị trí có điểm đỏ!
Hiện ra trước mắt hắn ta là Hồ Bất Thích đang ngơ ngác.
Trong ngực anh, ôm một con thỏ nhỏ màu đen, trong bóng đêm, màu đen của long thỏ như hòa làm một với đêm tối, chỉ có hai con mắt, sâu trầm phát ra ánh đỏ.
“Đây là Hắc viêm thú, trước đây tôi từng nuôi một con.” Phía sau vươn tới một bàn tay trắng như ngọc, nhấc con thỏ trong lòng Hồ Bất Thích lên.
Hồ Bất Thích ngơ ngác quay đầu, mới không biết tự lúc nào, Lotus đã trở lại hình người.
Ôm thỏ đen nhỏ đứng đó, chỉ đứng vậy thôi, mà đã giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Thấy Hồ Bất Thích quay lại nhìn, hắn gật đầu với anh.
Mặt Hồ Bất Thích lập tức đỏ bừng. Tay Lotus nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cứng đờ một lúc, Hồ Bất Thích đỏ mặt cúi đầu, ngón tay run run nắm lại tay Lotus.
“Hắc viêm thú… là quái vật?” Không chú ý động tác giữa hai người, ngài khủng long hoảng sợ nhìn thỏ đen nhỏ trong tay Nguyên soái, “Tôi chưa từng nghe tới loại quái vật này!”
“…” Ngài Nguyên soái chớp mắt, hắn hơi cúi đầu nhìn thỏ đen nhỏ trong tay, một lúc lâu sau mới nói, “Theo tôi được biết, Hắc viêm thú hình như đã tuyệt chủng khoảng hai ba nghìn năm trước, con tôi nuôi trước kia đại khái là con cuối cùng.”
Thấy nó đáng yêu mới nuôi, kết quả mới được vài ngày, bản thân không cẩn thận biến thành cây ngủ quên năm trăm năm, lúc tỉnh lại, Hắc viêm thú bị nhốt trong phòng không ai cho ăn đã thành hóa thạch, ngài Nguyên soái nhớ lại lịch sử đen tối.
Chuyện này tuyệt đối không được để cho Hồ Bất Thích biết, nếu không, Hồ Bất Thích nhất định sẽ cho rằng mình cầm tinh con lười! (Ây! Hình như đây không phải là trọng điểm thì phải?)
Nghĩ nghĩ, ngài Nguyên soái lén liếc nhìn đỉnh đầu đen tuyền của Hồ Bất Thích.
“Loại động vật này ăn rất giỏi, đặc biệt tuổi càng ít ăn càng nhiều, đừng nhìn chúng nó nhỏ như vậy, hàm răng lại sắc vô cùng, lúc mở miệng hết cỡ có thể che kín cả đầu đấy.”
“Ha ha, thảo nào lúc tôi cho Tiểu Bạch ăn, bị nó ngoạm mất cả bàn tay.” Nói xong, ngài Nguyên soái lộ ra vẻ mặt hoài niệm, “Tiểu Bạch, là tên tôi đặt cho con Hắc viêm thú năm đó…”
Không thể không nói, hai người này quả là trời sinh một đôi, ngay cả đặt tên cho thú cưng, cũng có thể tâm linh tương thông như vậy.
“A!? Cả bàn tay bị ăn mất luôn?” Hồ Bất Thích lo lắng nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình của ngài Nguyên soái.
“Yên tâm, đã mọc lại rồi, hơn nữa nó không ngoạm lần thứ hai.” Ngài Nguyên soái nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Hồ Bất Thích.
“Bởi vì bị anh thuần hóa sao?” Hồ Bất Thích trừng mắt nhìn đôi mắt đáng thương vô tội của thỏ đen nhỏ.
“Không, bởi vì chúng nó không ăn rau, ha ha.” Ngài Nguyên soái khẽ cười.
Những lời này, lạnh quá đi…
Hồ Bất Thích và ngài khủng long không hẹn mà cùng run rẩy.
“Đừng lo, con này là Hắc viêm thú trưởng thành, sau khi trưởng thành thì chúng nó chỉ là động vật ăn thịt bình thường thôi.” Thấy Hồ Bất Thích sợ hãi, ngài Nguyên soái vội vàng trấn an, khó có được một lần thể hiện kiến thức uyên bác trước mặt Hồ Bất Thích, hắn vô cùng hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của anh.
“Sao anh biết nó đã trưởng thành?” Hồ Bất Thích như muốn đáp lại nguyện vọng của ngài Nguyên soái, bắt đầu đặt câu hỏi như học trò hỏi bài.
“Bởi vì lông nó đã đen hoàn toàn.”
Vẻ mặt ngài Nguyên soái bỗng trở nên nguy hiểm, hắn vươn một ngón tay, từ đầu ngón tay phun ra dòng nước nhỏ, ngài Nguyên soái hướng dòng nước lên lông Hắc viêm thú, sau đó lấy tay lau mạnh, mảng da lông thỏ trong tay nhất thời biến thành màu đỏ!
“Lúc Hắc viêm thú mới chào đời, lông của chúng là màu thuần trắng, chúng nó cả đời không tắm rửa, lông quanh thân lâu năm ngâm trong máu con mồi, đợi năm trăm năm sau, toàn bộ lông bị máu tẩm thành màu đen tuyền, cũng chính là lúc chúng trưởng thành, ha ha.”
Cả đời chưa bao giờ tắm rửa, vậy… bẩn biết bao… Hồ Bất Thích đột nhiên cảm thấy đôi bàn tay vừa ôm thỏ nhỏ hơi ngưa ngứa.
“Bộ lông bị máu tẩm thành màu đen…” Ngài khủng long cảm thấy trước mắt biến thành màu đen thì có.
Máu của đồng bạn mình tám phần cũng trở thành thuốc nhuộm lông cho con thỏ này, nếu không phải mình chạy nhanh, thì –
Ngài khủng long rùng mình.
“Hắc viêm thú là giống loài cô tịch trời sinh, vì thiên tính, chúng nó sẽ không ngừng giết chóc, khi đã giết hết toàn bộ sinh vật có thể ăn được trên hành tinh, chúng nó sẽ tự giết nhau, hành tinh này không còn sinh vật nào, thực vật cũng gần như chết hết, có lẽ nó là sinh linh có trí tuệ cuối cùng của hành tinh này.”
Ngài Nguyên soái vừa nói, vừa xoa xoa thỏ đen nhỏ trong tay.
Hắn hiểu rất rõ cảm giác cô tịch này.
Toàn bộ thế giới, chỉ còn lại một mình.
Lotus không giống những loại thực vật khác. Bộ rễ của hắn rất phát triển, tính chiếm đoạt cực mạnh, sẽ chiếm lấy toàn bộ chất dinh dưỡng và nước trong đất. Nếu để hắn phát triển một cách tự nhiên, bộ rễ đó thậm chí có thể bao trùm cả hành tinh, hút sạch toàn bộ năng lượng.
Xét về mặt nào đó, hắn giống như dạng thực vật của Hắc viêm thú.
Lúc Lotus còn là một gốc cây, trong lúc vô thức không biết hắn đã bao lần giết sạch toàn bộ sinh linh, bản thân cũng bị ép chìm vào hôn mê, nhưng hành tinh đó còn kiên cường hơn tưởng tượng rất nhiều, sau mỗi lần đại hủy diệt, trải qua một thời gian dài tích lũy, nó sẽ một lần nữa phồn vinh.
Trên mặt đất mênh mông khô cằn chậm rãi sinh ra nấm và tảo, sau đó động vật thủy sinh xuất hiện, kế tiếp bò sát thay thế loại động vật lưỡng cư, khủng long trở thành chúa tể vạn loài, hoặc là, xuất hiện giống loài khác, tranh đoạt địa vị bá chủ với chúng…
Lotus đã gặp rất nhiều kiểu dạng “Con người”, hắn nhìn vô số nền văn minh hình thành, tiến hóa, rồi sụp đổ, lại xuất hiện nền văn minh mới, tiến hóa, cuối cùng là sụp đổ.
Tựa như một vòng tròn lớn.
Lotus không nhớ nổi bản thân đã trải qua bao thời kỳ đồ đồng, bao xã hội nô lệ, bao…
Tiến hóa của vũ trụ luôn tuần hoàn theo quy luật nhất định, qua nhiều lần lặp đi lặp lại, ngẫu nhiên cũng sẽ trở thành tất nhiên.
Mà kết cục cuối cùng luôn là: Tất cả, đều bị hắn phá hủy!
Cho đến một ngày, hắn biến thành người.
Dưới chân không còn bị đất vùi lấp mà là đứng trên mặt đất, trong đầu hắn u mê, giống như vũ trụ hỗn độn. Từ ngày đó, hắn quyết định phải dành cả đời để trải nghiệm.
Lúc “Con người” mới được sinh ra, hắn gia nhập với bọn họ. Không biết từ lúc nào đã trở thành người được vạn người kính ngưỡng, nhưng, vẫn cô tịch.
Hắn là thực vật, lại không thể tìm thấy đồng loại trong chính chủng tộc của mình, đồng loại của hắn đã sớm tuyệt chủng từ hàng tỉ năm trước. Người người kính sợ hắn, không dám lại gần hắn, không dám chủ động tiếp cận hắn, bởi vì thứ bậc, bọn họ cũng sẽ không mời hắn tham gia hoạt động bọn họ tổ chức.
Bất Thích là người đầu tiên chủ động làm quen với hắn.
Hắn vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, ngày đầu tiên hắn và Bất Thích lập phòng riêng trò chuyện, Hồ Bất Thích lúc ấy thật sự –
“Ai nha~ Ngài Nguyên soái, chúng tôi tới cứu Ngài đây! Ngài có khỏe không?” Ngay lúc ngài Nguyên soái chìm vào hồi ức đẹp, một nhóm bóng đèn chuyên phá không khí đã tới.
Thoáng nhìn thấy bóng dáng trung tướng Naluter chạy lại, ngài Nguyên soái yên lặng ném Hắc viêm thú trong tay vào lòng gã.
“Gã nói gì vậy?” Hồ Bất Thích tò mò nhìn nhóm người trung tướng Naluter chạy tới.
“Gã nói nhìn chúng ta rất xứng đôi.” Ngài Nguyên soái mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối, thuận tiện lén quan sát sắc mặt Hồ Bất Thích.
Na~ Bush đỏ mặt rồi~
Khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng, thật đáng yêu!
“Con thỏ kia sẽ cắn người mà? Giao cho bọn họ… không sao chứ?” Hồ Bất Thích nhìn trái nhìn phải, chỉ không dám nhìn mặt Lotus.
“A~~~~~” Cho dù là người khủng long, người trái đất hay người thực vật, tiếng kêu thảm thiết cũng thật giống nhau.
“Ngài Nguyên soái, ngài cho tôi cái gì vậy? Thứ này đớp mất tay tôi rồi!” Trung tướng Naluter tuy kêu thảm thiết, nhưng cũng không nghe ra chút đau đớn nào, ngược lại hình như có hơi tức giận.
“Ngươi cũng đâu có đau, tức giận vậy làm gì?” Ngài Nguyên soái thờ ơ.
“Sao tôi lại không được tức giận? Con súc sinh này! Ăn tay tôi thì thôi đi, thế mà lại còn ói ra! Ói thì cũng thôi, thế mà còn hôn mê! Tôi khó ăn như vậy sao?!”
Trung tướng Naluter vừa hét lên, mọi người đồng tình trầm mặc: Thỏ nhỏ bị mùi thối hun ngất xỉu, hay trung tướng Naluter bị đớp mất bàn tay còn bị ghét bỏ, thật là không biết phải thương cảm ai mới đúng đây~
+ + + + +
Hai đội cứu viện của hai hành tinh đồng thời đến, đối với việc xử lý con Hắc viêm thú, hai bên cũng nảy sinh bất đồng.
Hành tinh này đã trở thành hành tinh bỏ hoang, mà Hắc viêm thú là sinh vật có trí tuệ duy nhất còn sót lại, dựa theo điều luật toàn vũ trụ về dân tị nạn, nó sẽ được chuyển đến hành tinh của người phát hiện ra nó, chờ đợi chính phủ hành tinh đó giúp đỡ hòa nhập với cuộc sống mới.
Là con duy nhất còn sót lại của một giống loài quý hiếm đã tuyệt chủng, Hắc viêm thú vốn dĩ phải rất được hoan nghênh. Thế nhưng –
“Đừng mang nó về! Tin tôi đi, trên đường chắc chắn nó sẽ ăn sạch chúng ta!” Ngài khủng long kiên định lắc đầu.
“Tôi cũng phản đối! Tên này thật không biết tốt xấu, thế mà dám chê thối! Rõ ràng tôi thơm như hoa thế này cơ mà ~” Trung tướng Naluter như chạm phải nọc, bình thường cạy miệng gã cũng chẳng dám nhắc đến từ “thối”.
Xét thấy hai bên đều không muốn nhận, cuối cùng việc lựa chọn được trao cho chính Hắc viêm thú.
Vất vả chống trọi với mùi thối để tỉnh lại, Hắc viêm thú nghiêm trang đặt móng vuốt lên chân ngài khủng long.
Còn gì phải lăn tăn? Đi cùng đội kia, không phải là một đường ăn rau sao?
Nó ~ không ~ muốn ~ đâu!
Thỏ đen nhỏ ngạo kiều run run đôi tai.
Xử lý bộ da xong, sự chú ý của Hồ Bất Thích lại tập trung về Lotus, anh nhẹ nhàng chạm lên thân cây.
“Độ kiềm của đất quá cao.” Hồ Bất Thích lẩm bẩm. “Để tôi xới tơi đất cho anh, rồi sẽ bón thêm phân.”
Đại bộ phận thực vật đều không thích đất kiềm, ngoại trừ một ít thực vật dại có tính kháng kiềm, thì đa số thực vật không thể sinh tồn lâu trong đất có độ kiềm cao, cho dù cố gắng sống sót, sau một thời gian cũng sẽ xuất hiện bệnh vàng lá.
Nhìn những thực vật sống ở nơi đây thì biết.
Hồ Bất Thích tìm kiếm hồi lâu cũng chỉ tìm được một loại cỏ ở đây, cực kỳ giống cỏ kháng kiềm ở trái đất, có điều là đã tiến hóa rõ rệt, số lượng cũng không nhiều, thoạt nhìn thì giống thoái hóa hơn.
Anh không biết trước khi đội cứu hộ đến, Lotus sẽ ở hình dạng cây bao lâu, nhưng theo anh quan sát bộ rễ, thì Lotus đã sinh ra phản ứng bài xích với đất!
Hồ Bất Thích sầu lo nhìn xung quanh một hồi, sau đó, Lyon mà họ đã lãng quên kêu một tiếng… Chân phải!
May mắn anh không cần đi xa nữa, bởi vì ngay lúc này Lyon đang nằm dưới… không biết là thắt lưng hay chân Lotus ha? Vì thế năm phút sau, phần bột bó chân của Lyon bị lột xuống, đập vụn, rải vung vãi trên phần đất bên rễ cây ngài Nguyên soái. Còn về cái chân gãy của Lyon, Hồ Bất Thích nhặt một đoạn cành gẫy của ngài Nguyên soái cố định thay thạch cao.
Bột thạch cao dùng để bó phần chân hoặc tay bị gãy có thành phần chính là axit sunfuric, có thể trung hòa bớt một phần kiềm trên bề mặt thổ nhưỡng, làm giảm bớt tính kiềm của đất.
Chính vì vậy, Lyon, người vừa bị lột băng vải để băng bó cho Ngài nguyên soái, lại tiếp tục bị lột thạch cao, hiện tại, hắn ta đã không còn gì có thể lột nữa rồi.
Làm xong, Hồ Bất Thích tựa vào thân cây của Lotus, đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ diệu.
Hóa ra trước đây anh từng gặp được Lotus, khó trách vừa nãy cảm thấy quen mắt đến vậy, mùi hương của hoa cũng giống như từng ngửi thấy.
Thế nhưng, hoa –
Là một người nghiên cứu thực vật, Hồ Bất Thích sau khi hiểu được ý nghĩa của đóa hoa liền mặt đỏ tai hồng.
Xem ra nhất định người ngoài hành tinh đã từng tới trái đất, nếu không sao lại có nhiều truyền thuyết người hóa bướm với hóa hồ ly như vậy? Hồ Bất Thích nghĩ nghĩ… quyết định sau này sẽ tin tưởng một ít truyện thần thoại và cổ tích.
Nhưng –
Người bị chặt tay, máu chảy quá nhiều, sẽ dẫn đến tử vong, thực vật thì không, chúng ngoan cường hơn nhiều.
Hóa ra Lotus thực sự đang ngủ, thật tốt quá.
Hóa ra Lotus thực sự thích mình, thật là… thật là tốt quá!
Hồ Bất Thích nâng bàn tay đang nắm chặt, từ từ mở tay, từ từ hiện ra thứ vẫn nắm chặt trong tay.
Đó là thứ vừa rồi anh tình cờ nhặt dưới đất: Một chiếc nhẫn lấp lánh ánh vàng, rõ ràng là cùng một đôi với chiếc mà Lotus vừa lồng vào tay anh, đây chắc là chiếc nhẫn trước giờ Lotus vẫn đeo trên tay, bên trong có khắc tên Hồ Bất Thích.
Hồ Bất Thích bỗng nhiên hiểu được hành động buộc cánh tay bị thương của Lotus.
Nếu như là người, bị thương phải băng bó là chuyện bình thường, nhưng nếu là một cành cây bị gãy, hiển nhiên là bẻ luôn đi thì tiện hơn.
Một cành cây nào đó bị gãy, không bao lâu sau sẽ có một cành cây khỏe mạnh khác mọc ra, một khi cành cây đó phát triển, nếu dài ra đúng vào chỗ cành cây chưa gãy hoàn toàn, rất có thể sẽ bị mọc lệch, hơn nữa cành cây gãy rồi vẫn để đấy thì rất khó nhìn.
Cho nên, không phải Lotus nuối tiếc một chiếc cành gãy, hắn chỉ không muốn vứt bỏ cánh tay có đeo nhẫn mà thôi.
Lotus vẫn chưa tỉnh lại, Hồ Bất Thích biết đó là cơ chế tự chữa trị của thực vật. Thực vật vốn có năng lực chữa trị rất mạnh, loại năng lực này của người hành tinh thực vật lại càng mạnh, Hồ Bất Thích cẩn thận quan sát, chỗ cành cũ bị gãy đã mọc ra cành mới.
Hồ Bất Thích là người đã nói là làm, vừa giúp xới tơi đất dưới chân Lotus, vừa lật qua lật lại hong khô tấm da thú, vội vội vàng vàng.
Đợi làm xong hết, anh chợt nhớ lúc trước ngài khủng long từng nói ở đây có thú dữ, cho nên anh bày một loạt bẫy rập xung quanh, còn cố ý lôi đến nhiều khối đá lớn, một khi đối phương rơi vào bẫy, sẽ có đá từ trên rơi xuống, ngăn cản ý định bỏ trốn của đối phương.
Nhưng đợi hơn nửa ngày, vẫn không thấy thú dữ bén mảng, chỉ có một con thỏ không may sập bẫy, sau đó bị một khối đá kích thước lớn hơn nó nhiều đập cho ngất xỉu.
Chỉ là một con thỏ nhỏ, nghĩ đến đôi mắt to hồng hồng, hai cái tai dài run run, tim Hồ Bất Thích lập tức mềm nhũn. Vốn muốn lột da nó làm một bữa nướng, bị đôi mắt to tròn hồng hồng kia nhìn chằm chằm, Hồ Bất Thích lập tức lột áo Lyon băng bó cho cái chân bị thương của nó.
Lyon, người trái đất thông cảm cho mi.
Cảnh giác của thỏ nhỏ rất mạnh, còn cắn Hồ Bất Thích một cái, Hồ Bất Thích cảm thán thỏ nhỏ nóng nảy cũng cắn người, sau đó thả nó đi, ai ngờ thỏ nhỏ thế mà lại không chịu đi.
“Sau này cứ gọi mi là Tiểu Bạch đi, thỏ thì phải màu trắng mới đẹp, mi đen như vậy, chắc trong lòng cũng ao ước bộ lông trắng muốt lắm đúng không?” Nhẹ nhàng vuốt lông thỏ, Hồ Bất Thích không đợi được Lotus tỉnh lại đã mơ hồ ngủ thiếp đi.
Lúc nửa đêm, bên tai loáng thoáng nghe được tiếng kêu của động vật, Hồ Bất Thích bừng tỉnh, cẩn thận để ý động tĩnh xung quanh.
Lát sau, anh nghe được một âm thanh quen thuộc.
Là quý ngài khủng long!
Hồ Bất Thích kích động ôm Tiểu Bạch đứng lên.
“Chỗ này vừa có chuyện gì xảy ra không?!”
Giọng rất lớn, quý ngài khủng long hiện tại hẳn không phải hình người. Hắn ta chạy tới, từng bước từng bước, Hồ Bất Thích có thể cảm thấy đất dưới chân càng rung tợn.
“Cẩn thận! Xung quanh có bẫy -”
Chưa dứt lời, Hồ Bất Thích tự động ngậm miệng, anh chợt nghĩ ra, thân hình khủng long lớn như vậy, chấp mười cái bẫy, có khi còn không bắt nổi một cái chân của hắn ta ấy chứ.
Và nếu con mãnh thú kia cũng có kích cỡ xêm xêm thế này, thì anh làm bẫy rập còn có tác dụng gì?
Ngay trước khi tông phải Hồ Bất Thích, ngài khủng long đột ngột phanh lại, kỳ thật hắn ta quên mất vóc dáng bé nhỏ của Hồ Bất Thích, may mắn là hình cây của ngài Nguyên soái lớn, nhánh cây đâm vào lỗ mũi hắn ta, hắt xì cái, quý ngài khủng long mới bừng tỉnh.
“Tôi… Lúc nửa đêm quái vật xuất hiện! Chúng tôi còn chưa nhìn rõ, thì một người rồi tới một người… đều bị ăn mất! Ăn sạch luôn!” Giọng nói ngài khủng long run thấy rõ.
Là giống loài săn mồi cao nhất trong vũ trụ, bọn họ chưa bao giờ biết thế nào là sợ hãi. Ở quốc gia của họ, chết là chuyện thường tình, không hề đáng sợ, nhưng trong bóng đêm mù mịt không tiếng động, một người tiếp một người biến mất, mới là thật là đáng sợ!
Sau khi tìm được đường sống trong cõi chết, quý ngài khủng long chạy như điên, đến tận lúc này mới bình tĩnh lại, biến thành người.
“Tôi chỉ thấy được hai điểm đỏ! Là hai điểm đỏ cực kỳ nhỏ! Trong bóng đêm -” Tiếng ngài khủng long đột nhiên im bặt, hình như hắn ta nhìn thấy hai điểm đỏ mình đang miêu tả.
Bóng đêm làm nổi bật lên, hai điểm rất nhỏ, đỏ như đổ máu!
Ngài khủng long run run bật đèn pin bên người, chiếu lên vị trí có điểm đỏ!
Hiện ra trước mắt hắn ta là Hồ Bất Thích đang ngơ ngác.
Trong ngực anh, ôm một con thỏ nhỏ màu đen, trong bóng đêm, màu đen của long thỏ như hòa làm một với đêm tối, chỉ có hai con mắt, sâu trầm phát ra ánh đỏ.
“Đây là Hắc viêm thú, trước đây tôi từng nuôi một con.” Phía sau vươn tới một bàn tay trắng như ngọc, nhấc con thỏ trong lòng Hồ Bất Thích lên.
Hồ Bất Thích ngơ ngác quay đầu, mới không biết tự lúc nào, Lotus đã trở lại hình người.
Ôm thỏ đen nhỏ đứng đó, chỉ đứng vậy thôi, mà đã giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Thấy Hồ Bất Thích quay lại nhìn, hắn gật đầu với anh.
Mặt Hồ Bất Thích lập tức đỏ bừng. Tay Lotus nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cứng đờ một lúc, Hồ Bất Thích đỏ mặt cúi đầu, ngón tay run run nắm lại tay Lotus.
“Hắc viêm thú… là quái vật?” Không chú ý động tác giữa hai người, ngài khủng long hoảng sợ nhìn thỏ đen nhỏ trong tay Nguyên soái, “Tôi chưa từng nghe tới loại quái vật này!”
“…” Ngài Nguyên soái chớp mắt, hắn hơi cúi đầu nhìn thỏ đen nhỏ trong tay, một lúc lâu sau mới nói, “Theo tôi được biết, Hắc viêm thú hình như đã tuyệt chủng khoảng hai ba nghìn năm trước, con tôi nuôi trước kia đại khái là con cuối cùng.”
Thấy nó đáng yêu mới nuôi, kết quả mới được vài ngày, bản thân không cẩn thận biến thành cây ngủ quên năm trăm năm, lúc tỉnh lại, Hắc viêm thú bị nhốt trong phòng không ai cho ăn đã thành hóa thạch, ngài Nguyên soái nhớ lại lịch sử đen tối.
Chuyện này tuyệt đối không được để cho Hồ Bất Thích biết, nếu không, Hồ Bất Thích nhất định sẽ cho rằng mình cầm tinh con lười! (Ây! Hình như đây không phải là trọng điểm thì phải?)
Nghĩ nghĩ, ngài Nguyên soái lén liếc nhìn đỉnh đầu đen tuyền của Hồ Bất Thích.
“Loại động vật này ăn rất giỏi, đặc biệt tuổi càng ít ăn càng nhiều, đừng nhìn chúng nó nhỏ như vậy, hàm răng lại sắc vô cùng, lúc mở miệng hết cỡ có thể che kín cả đầu đấy.”
“Ha ha, thảo nào lúc tôi cho Tiểu Bạch ăn, bị nó ngoạm mất cả bàn tay.” Nói xong, ngài Nguyên soái lộ ra vẻ mặt hoài niệm, “Tiểu Bạch, là tên tôi đặt cho con Hắc viêm thú năm đó…”
Không thể không nói, hai người này quả là trời sinh một đôi, ngay cả đặt tên cho thú cưng, cũng có thể tâm linh tương thông như vậy.
“A!? Cả bàn tay bị ăn mất luôn?” Hồ Bất Thích lo lắng nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình của ngài Nguyên soái.
“Yên tâm, đã mọc lại rồi, hơn nữa nó không ngoạm lần thứ hai.” Ngài Nguyên soái nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay Hồ Bất Thích.
“Bởi vì bị anh thuần hóa sao?” Hồ Bất Thích trừng mắt nhìn đôi mắt đáng thương vô tội của thỏ đen nhỏ.
“Không, bởi vì chúng nó không ăn rau, ha ha.” Ngài Nguyên soái khẽ cười.
Những lời này, lạnh quá đi…
Hồ Bất Thích và ngài khủng long không hẹn mà cùng run rẩy.
“Đừng lo, con này là Hắc viêm thú trưởng thành, sau khi trưởng thành thì chúng nó chỉ là động vật ăn thịt bình thường thôi.” Thấy Hồ Bất Thích sợ hãi, ngài Nguyên soái vội vàng trấn an, khó có được một lần thể hiện kiến thức uyên bác trước mặt Hồ Bất Thích, hắn vô cùng hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của anh.
“Sao anh biết nó đã trưởng thành?” Hồ Bất Thích như muốn đáp lại nguyện vọng của ngài Nguyên soái, bắt đầu đặt câu hỏi như học trò hỏi bài.
“Bởi vì lông nó đã đen hoàn toàn.”
Vẻ mặt ngài Nguyên soái bỗng trở nên nguy hiểm, hắn vươn một ngón tay, từ đầu ngón tay phun ra dòng nước nhỏ, ngài Nguyên soái hướng dòng nước lên lông Hắc viêm thú, sau đó lấy tay lau mạnh, mảng da lông thỏ trong tay nhất thời biến thành màu đỏ!
“Lúc Hắc viêm thú mới chào đời, lông của chúng là màu thuần trắng, chúng nó cả đời không tắm rửa, lông quanh thân lâu năm ngâm trong máu con mồi, đợi năm trăm năm sau, toàn bộ lông bị máu tẩm thành màu đen tuyền, cũng chính là lúc chúng trưởng thành, ha ha.”
Cả đời chưa bao giờ tắm rửa, vậy… bẩn biết bao… Hồ Bất Thích đột nhiên cảm thấy đôi bàn tay vừa ôm thỏ nhỏ hơi ngưa ngứa.
“Bộ lông bị máu tẩm thành màu đen…” Ngài khủng long cảm thấy trước mắt biến thành màu đen thì có.
Máu của đồng bạn mình tám phần cũng trở thành thuốc nhuộm lông cho con thỏ này, nếu không phải mình chạy nhanh, thì –
Ngài khủng long rùng mình.
“Hắc viêm thú là giống loài cô tịch trời sinh, vì thiên tính, chúng nó sẽ không ngừng giết chóc, khi đã giết hết toàn bộ sinh vật có thể ăn được trên hành tinh, chúng nó sẽ tự giết nhau, hành tinh này không còn sinh vật nào, thực vật cũng gần như chết hết, có lẽ nó là sinh linh có trí tuệ cuối cùng của hành tinh này.”
Ngài Nguyên soái vừa nói, vừa xoa xoa thỏ đen nhỏ trong tay.
Hắn hiểu rất rõ cảm giác cô tịch này.
Toàn bộ thế giới, chỉ còn lại một mình.
Lotus không giống những loại thực vật khác. Bộ rễ của hắn rất phát triển, tính chiếm đoạt cực mạnh, sẽ chiếm lấy toàn bộ chất dinh dưỡng và nước trong đất. Nếu để hắn phát triển một cách tự nhiên, bộ rễ đó thậm chí có thể bao trùm cả hành tinh, hút sạch toàn bộ năng lượng.
Xét về mặt nào đó, hắn giống như dạng thực vật của Hắc viêm thú.
Lúc Lotus còn là một gốc cây, trong lúc vô thức không biết hắn đã bao lần giết sạch toàn bộ sinh linh, bản thân cũng bị ép chìm vào hôn mê, nhưng hành tinh đó còn kiên cường hơn tưởng tượng rất nhiều, sau mỗi lần đại hủy diệt, trải qua một thời gian dài tích lũy, nó sẽ một lần nữa phồn vinh.
Trên mặt đất mênh mông khô cằn chậm rãi sinh ra nấm và tảo, sau đó động vật thủy sinh xuất hiện, kế tiếp bò sát thay thế loại động vật lưỡng cư, khủng long trở thành chúa tể vạn loài, hoặc là, xuất hiện giống loài khác, tranh đoạt địa vị bá chủ với chúng…
Lotus đã gặp rất nhiều kiểu dạng “Con người”, hắn nhìn vô số nền văn minh hình thành, tiến hóa, rồi sụp đổ, lại xuất hiện nền văn minh mới, tiến hóa, cuối cùng là sụp đổ.
Tựa như một vòng tròn lớn.
Lotus không nhớ nổi bản thân đã trải qua bao thời kỳ đồ đồng, bao xã hội nô lệ, bao…
Tiến hóa của vũ trụ luôn tuần hoàn theo quy luật nhất định, qua nhiều lần lặp đi lặp lại, ngẫu nhiên cũng sẽ trở thành tất nhiên.
Mà kết cục cuối cùng luôn là: Tất cả, đều bị hắn phá hủy!
Cho đến một ngày, hắn biến thành người.
Dưới chân không còn bị đất vùi lấp mà là đứng trên mặt đất, trong đầu hắn u mê, giống như vũ trụ hỗn độn. Từ ngày đó, hắn quyết định phải dành cả đời để trải nghiệm.
Lúc “Con người” mới được sinh ra, hắn gia nhập với bọn họ. Không biết từ lúc nào đã trở thành người được vạn người kính ngưỡng, nhưng, vẫn cô tịch.
Hắn là thực vật, lại không thể tìm thấy đồng loại trong chính chủng tộc của mình, đồng loại của hắn đã sớm tuyệt chủng từ hàng tỉ năm trước. Người người kính sợ hắn, không dám lại gần hắn, không dám chủ động tiếp cận hắn, bởi vì thứ bậc, bọn họ cũng sẽ không mời hắn tham gia hoạt động bọn họ tổ chức.
Bất Thích là người đầu tiên chủ động làm quen với hắn.
Hắn vẫn nhớ rõ ngày hôm đó, ngày đầu tiên hắn và Bất Thích lập phòng riêng trò chuyện, Hồ Bất Thích lúc ấy thật sự –
“Ai nha~ Ngài Nguyên soái, chúng tôi tới cứu Ngài đây! Ngài có khỏe không?” Ngay lúc ngài Nguyên soái chìm vào hồi ức đẹp, một nhóm bóng đèn chuyên phá không khí đã tới.
Thoáng nhìn thấy bóng dáng trung tướng Naluter chạy lại, ngài Nguyên soái yên lặng ném Hắc viêm thú trong tay vào lòng gã.
“Gã nói gì vậy?” Hồ Bất Thích tò mò nhìn nhóm người trung tướng Naluter chạy tới.
“Gã nói nhìn chúng ta rất xứng đôi.” Ngài Nguyên soái mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối, thuận tiện lén quan sát sắc mặt Hồ Bất Thích.
Na~ Bush đỏ mặt rồi~
Khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng, thật đáng yêu!
“Con thỏ kia sẽ cắn người mà? Giao cho bọn họ… không sao chứ?” Hồ Bất Thích nhìn trái nhìn phải, chỉ không dám nhìn mặt Lotus.
“A~~~~~” Cho dù là người khủng long, người trái đất hay người thực vật, tiếng kêu thảm thiết cũng thật giống nhau.
“Ngài Nguyên soái, ngài cho tôi cái gì vậy? Thứ này đớp mất tay tôi rồi!” Trung tướng Naluter tuy kêu thảm thiết, nhưng cũng không nghe ra chút đau đớn nào, ngược lại hình như có hơi tức giận.
“Ngươi cũng đâu có đau, tức giận vậy làm gì?” Ngài Nguyên soái thờ ơ.
“Sao tôi lại không được tức giận? Con súc sinh này! Ăn tay tôi thì thôi đi, thế mà lại còn ói ra! Ói thì cũng thôi, thế mà còn hôn mê! Tôi khó ăn như vậy sao?!”
Trung tướng Naluter vừa hét lên, mọi người đồng tình trầm mặc: Thỏ nhỏ bị mùi thối hun ngất xỉu, hay trung tướng Naluter bị đớp mất bàn tay còn bị ghét bỏ, thật là không biết phải thương cảm ai mới đúng đây~
+ + + + +
Hai đội cứu viện của hai hành tinh đồng thời đến, đối với việc xử lý con Hắc viêm thú, hai bên cũng nảy sinh bất đồng.
Hành tinh này đã trở thành hành tinh bỏ hoang, mà Hắc viêm thú là sinh vật có trí tuệ duy nhất còn sót lại, dựa theo điều luật toàn vũ trụ về dân tị nạn, nó sẽ được chuyển đến hành tinh của người phát hiện ra nó, chờ đợi chính phủ hành tinh đó giúp đỡ hòa nhập với cuộc sống mới.
Là con duy nhất còn sót lại của một giống loài quý hiếm đã tuyệt chủng, Hắc viêm thú vốn dĩ phải rất được hoan nghênh. Thế nhưng –
“Đừng mang nó về! Tin tôi đi, trên đường chắc chắn nó sẽ ăn sạch chúng ta!” Ngài khủng long kiên định lắc đầu.
“Tôi cũng phản đối! Tên này thật không biết tốt xấu, thế mà dám chê thối! Rõ ràng tôi thơm như hoa thế này cơ mà ~” Trung tướng Naluter như chạm phải nọc, bình thường cạy miệng gã cũng chẳng dám nhắc đến từ “thối”.
Xét thấy hai bên đều không muốn nhận, cuối cùng việc lựa chọn được trao cho chính Hắc viêm thú.
Vất vả chống trọi với mùi thối để tỉnh lại, Hắc viêm thú nghiêm trang đặt móng vuốt lên chân ngài khủng long.
Còn gì phải lăn tăn? Đi cùng đội kia, không phải là một đường ăn rau sao?
Nó ~ không ~ muốn ~ đâu!
Thỏ đen nhỏ ngạo kiều run run đôi tai.
Danh sách chương