Ngoài mộng cảnh.
Thấy Thanh có vẻ bất thường Kỷ Vương liền nhíu mày nhưng bột nhiên một lá bùa từ trong người Thanh bay ra bao trùm lấy nàng.
Trở lại bình thường rồi.
- Thấy tấm bùa này ngươi cũng không ngạc nhiên lắm nhỉ? - Kỷ Vương cười nhạt nói.
Hoa Thiên Dung cũng cười cho qua, mấy tấm bùa này là của Thái Hậu sẽ giúp các nàng giữ mạng nhưng cũng khiến bà ấy mất đi nội lực.
Nếu bùa của Y Vân và Nhiên đều cùng xuất hiện thì hôm nay bà ấy cũng mất đi một nửa nội lực của mình rồi.
Trong mộng cảnh.
Thanh cầm lấy con dao hướng về tim của mình chuẩn bị đâm xuống nhưng có một lực vô hình cản lại không cho Thanh đâm xuống, bên tai xuất hiện những âm thanh văng vẳng quen thuộc.
Anh vẫn luôn ở đây mà.
Thanh nhi không phải bây giờ em đang rất tốt sao.
Mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi em nên buông bỏ đi.
Em phải sống thật tốt đừng dằn vặt bản thân.
Em xứng đáng được hạnh phúc.
Trong đầu nàng bỗng xuất hiện hình dáng quen thuộc....
Đế Bạch.
Đúng vậy, Cố Thần luôn mong cô sống tốt còn Đế Bạch đang đợi nàng trở về. Sao nàng có thể chết được, đột nhiên Thanh cười lớn " haha " sau đó liền nhanh tay cầm lấy tay của người đã đưa dao cho nàng kéo đến trước mặt vừa xoay đầu mũi dao về hướng ngược lại đâm thẳng vào tim một nhát, thân hình đó liền hoá đen rồi biến mất.
Thì ra là tâm ma sao? Nhưng mà cũng cảm ơn nó vì đã cho nàng thấy Cố Thần một lần nữa.
Haha
Cơ thể của nàng không chống đỡ được nữa liền ngã xuống rồi nhắm mắt lại.
Ở một nơi khác.
Y Vân đang đi xung quanh khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nhiên và Thanh, xung quanh đây đều là một màu trắng.
Y Vân đi mãi mà cũng không thấy Nhiên và Thanh đâu cả. Nàng rất mệt toàn thân đều đau nhức nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng bước đi.
Lúc nàng cảm thấy không thể đi không thể lết cái thân xác này được nữa liền ngồi xuống nghỉ ngơi, đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần thì một giọng nói vang lên.
" Hoàng tỷ "
Nàng liền mở mắt nhìn xung quanh khắp nơi tìm bóng dáng của giọng nói đó.
- Ai vậy? Mau ra đây! - Y Vân cố kìm nén cảm xúc trong lòng.
" Hoàng tỷ, là đệ đây! " âm thanh vừa dứt thì một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi dần hiện ra trước mắt nàng.
- Y Lam Hà! - Y Vân kích động nhìn chàng thiếu niên nói.
Y Lam Hà bước đến trước mặt nàng rồi quỳ một chân xuống, đưa tay chạm vào khuôn mặt của nàng.
- Hoàng tỷ, đệ rất nhớ tỷ! - Y Lam Hà mỉm cười nhìn nàng nói.
Y Vân cũng nhìn Y Lam Hạ cười rạng rỡ nhưng chợt nụ cười trên môi của nàng liền cứng lại.
Không đúng, rõ ràng là hoàng đệ của nàng đã mất rồi sao có thể xuất hiện ở đây được, đây không phải là hoàng đệ của nàng.
- Ngươi là ai? - Y Vân vừa nói liền lấy tay đẩy Y Lam Hà ra.
- Hoàng tỷ, là đệ đây! Tỷ không nhận ra đệ sao? - Y Lam Hà nắm lấy tay Y Vân đau khổ nói.
Y Vân lấy sức vung bàn tay của Y Lam Hà ra.
- Ngươi nói láo, ngươi không phải hoàng đệ của ta. Hoàng đệ của ta mất lâu rồi ngươi không phải đệ ấy! - Y Vân kích động nói, nước mắt cũng rơi xuống theo.
- Đúng, đệ đã chết rồi! Haha, tất cả đều là tại tỷ đều là tại tỷ không bảo vệ ta khiến ta bị chết thảm. Tỷ đền mạng lại cho ta! - Y Lam Hạ tức giận nói.
- Không, hoàng đệ của ta không có độc ác như ngươi! - Y Vân vừa khóc vừa nói.
- Là do tỷ nên ta mới như vậy đó! Tỷ đền mạng cho ta! - Y Lam Hà vừa dứt lời, trên tay liền xuất hiện một cây kiếm đâm về phía nàng.
Thấy vậy nàng liền nhắm mắt lại.
Kim Nhân.
" Keng " một tiếng nàng liền mở mắt ra thì thấy Kim Nhân đang chắn kiếm cho nàng.
Nàng liền niệm chú, Kim Nhân biến thành nhiều mũi dao xuyên qua cơ thể của Y Lam Hà, khoé môi Y Lam Hà chảy ra máu thì khoé môi của Y Vân cũng chảy máu nước mắt cũng rơi theo.
Y Lam Hà cười nhẹ nhìn nàng, nụ cười này của Y Lam Hà luôn dịu dàng cười với nàng vẫn luôn như vậy. Y Lam Hà cũng từ từ biến mất.
Hà nhi của tỷ.
Y Vân ôm ngực khóc.
Ở một nơi khác.
Hai bóng dáng giống y hệt nhau như một giọt nước nhưng một người thì trọng thương một người thì mang theo vẻ tà ác đang giao chiến.
" Ngươi nhân thua đi! ".
- ĐỪNG MƠ! - Nhiên nhìn người giống mình nhưng lại mang vẻ độc ác nói.
Thật ra thì nàng cũng không có hiền nhưng mà sao có thể so với cái tâm ma không biết liêm sỉ mà còn độc ác thế này thì vẫn còn kém lắm.
Thấy Thanh có vẻ bất thường Kỷ Vương liền nhíu mày nhưng bột nhiên một lá bùa từ trong người Thanh bay ra bao trùm lấy nàng.
Trở lại bình thường rồi.
- Thấy tấm bùa này ngươi cũng không ngạc nhiên lắm nhỉ? - Kỷ Vương cười nhạt nói.
Hoa Thiên Dung cũng cười cho qua, mấy tấm bùa này là của Thái Hậu sẽ giúp các nàng giữ mạng nhưng cũng khiến bà ấy mất đi nội lực.
Nếu bùa của Y Vân và Nhiên đều cùng xuất hiện thì hôm nay bà ấy cũng mất đi một nửa nội lực của mình rồi.
Trong mộng cảnh.
Thanh cầm lấy con dao hướng về tim của mình chuẩn bị đâm xuống nhưng có một lực vô hình cản lại không cho Thanh đâm xuống, bên tai xuất hiện những âm thanh văng vẳng quen thuộc.
Anh vẫn luôn ở đây mà.
Thanh nhi không phải bây giờ em đang rất tốt sao.
Mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi em nên buông bỏ đi.
Em phải sống thật tốt đừng dằn vặt bản thân.
Em xứng đáng được hạnh phúc.
Trong đầu nàng bỗng xuất hiện hình dáng quen thuộc....
Đế Bạch.
Đúng vậy, Cố Thần luôn mong cô sống tốt còn Đế Bạch đang đợi nàng trở về. Sao nàng có thể chết được, đột nhiên Thanh cười lớn " haha " sau đó liền nhanh tay cầm lấy tay của người đã đưa dao cho nàng kéo đến trước mặt vừa xoay đầu mũi dao về hướng ngược lại đâm thẳng vào tim một nhát, thân hình đó liền hoá đen rồi biến mất.
Thì ra là tâm ma sao? Nhưng mà cũng cảm ơn nó vì đã cho nàng thấy Cố Thần một lần nữa.
Haha
Cơ thể của nàng không chống đỡ được nữa liền ngã xuống rồi nhắm mắt lại.
Ở một nơi khác.
Y Vân đang đi xung quanh khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nhiên và Thanh, xung quanh đây đều là một màu trắng.
Y Vân đi mãi mà cũng không thấy Nhiên và Thanh đâu cả. Nàng rất mệt toàn thân đều đau nhức nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng bước đi.
Lúc nàng cảm thấy không thể đi không thể lết cái thân xác này được nữa liền ngồi xuống nghỉ ngơi, đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần thì một giọng nói vang lên.
" Hoàng tỷ "
Nàng liền mở mắt nhìn xung quanh khắp nơi tìm bóng dáng của giọng nói đó.
- Ai vậy? Mau ra đây! - Y Vân cố kìm nén cảm xúc trong lòng.
" Hoàng tỷ, là đệ đây! " âm thanh vừa dứt thì một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi dần hiện ra trước mắt nàng.
- Y Lam Hà! - Y Vân kích động nhìn chàng thiếu niên nói.
Y Lam Hà bước đến trước mặt nàng rồi quỳ một chân xuống, đưa tay chạm vào khuôn mặt của nàng.
- Hoàng tỷ, đệ rất nhớ tỷ! - Y Lam Hà mỉm cười nhìn nàng nói.
Y Vân cũng nhìn Y Lam Hạ cười rạng rỡ nhưng chợt nụ cười trên môi của nàng liền cứng lại.
Không đúng, rõ ràng là hoàng đệ của nàng đã mất rồi sao có thể xuất hiện ở đây được, đây không phải là hoàng đệ của nàng.
- Ngươi là ai? - Y Vân vừa nói liền lấy tay đẩy Y Lam Hà ra.
- Hoàng tỷ, là đệ đây! Tỷ không nhận ra đệ sao? - Y Lam Hà nắm lấy tay Y Vân đau khổ nói.
Y Vân lấy sức vung bàn tay của Y Lam Hà ra.
- Ngươi nói láo, ngươi không phải hoàng đệ của ta. Hoàng đệ của ta mất lâu rồi ngươi không phải đệ ấy! - Y Vân kích động nói, nước mắt cũng rơi xuống theo.
- Đúng, đệ đã chết rồi! Haha, tất cả đều là tại tỷ đều là tại tỷ không bảo vệ ta khiến ta bị chết thảm. Tỷ đền mạng lại cho ta! - Y Lam Hạ tức giận nói.
- Không, hoàng đệ của ta không có độc ác như ngươi! - Y Vân vừa khóc vừa nói.
- Là do tỷ nên ta mới như vậy đó! Tỷ đền mạng cho ta! - Y Lam Hà vừa dứt lời, trên tay liền xuất hiện một cây kiếm đâm về phía nàng.
Thấy vậy nàng liền nhắm mắt lại.
Kim Nhân.
" Keng " một tiếng nàng liền mở mắt ra thì thấy Kim Nhân đang chắn kiếm cho nàng.
Nàng liền niệm chú, Kim Nhân biến thành nhiều mũi dao xuyên qua cơ thể của Y Lam Hà, khoé môi Y Lam Hà chảy ra máu thì khoé môi của Y Vân cũng chảy máu nước mắt cũng rơi theo.
Y Lam Hà cười nhẹ nhìn nàng, nụ cười này của Y Lam Hà luôn dịu dàng cười với nàng vẫn luôn như vậy. Y Lam Hà cũng từ từ biến mất.
Hà nhi của tỷ.
Y Vân ôm ngực khóc.
Ở một nơi khác.
Hai bóng dáng giống y hệt nhau như một giọt nước nhưng một người thì trọng thương một người thì mang theo vẻ tà ác đang giao chiến.
" Ngươi nhân thua đi! ".
- ĐỪNG MƠ! - Nhiên nhìn người giống mình nhưng lại mang vẻ độc ác nói.
Thật ra thì nàng cũng không có hiền nhưng mà sao có thể so với cái tâm ma không biết liêm sỉ mà còn độc ác thế này thì vẫn còn kém lắm.
Danh sách chương