Nàng nói thật chân thành, nhưng rõ ràng đã đau đến sắp mất đi ý thức.

Bùi Tễ vươn tay sờ trán nàng, ướt đẫm, toàn là mồ hôi. Tống Nhĩ nâng mắt nhìn cô. Bùi Tễ đáp tay trên trán nàng một lúc mới cụp mắt xuống, đối diện với nàng, nói: "Vô dụng."

Hôn cũng vô dụng, Tống Nhĩ vẫn đau, không thuyên giảm nửa phần.

"Có." Tống Nhĩ nhìn mắt Bùi Tễ, khẳng định.

Tay Bùi Tễ dừng lại trên trán Tống Nhĩ thoáng di chuyển xuống dưới, che đi mắt nàng. Tống Nhĩ mím môi lại, khóe môi hơi cong lên. Hình như nàng đang cười.

Nàng nhẹ nhàng chớp mắt. Hàng mi dài quét nhẹ qua lòng bàn tay Bùi Tễ, ngứa, làm Bùi Tễ phải cong cong tay lên, tránh bị đôi mi quấy rầy.

Nếu không phải không còn sức lực, Tống Nhĩ thật muốn nắm tay giáo thụ đặt lên ngực nàng, để cô cảm thụ tim nàng đập nhanh biết bao nhiêu.

"Thật sự hữu hiệu. Giáo thụ hôn xong liền không đau chút nào." Mắt nàng bị che lại, không thể nhìn thấy. Nàng hơi ngẩng đầu lên, muốn đến gần lòng bàn tay Bùi Tễ, nhưng lại kéo tới miệng vết thương. Một cơn đau dây thần kinh lan ra từ vết mổ, đau nhói xuyên tim khiến khóe mắt trào ra nước mắt.

Bùi Tễ cảm giác đầu ngón tay ướŧ áŧ, dời tay đi, thấy khóe mắt nàng ẩm ướt, muốn khóc mà nước mắt không chịu rơi, nhìn có điểm ủy khuất.

"Không cần cử động." Bùi Tễ khuyên nàng.

"Ừm." Thanh âm mang điểm giọng mũi, ánh mắt khi nhìn Bùi Tễ nồng đậm quyến luyến, cực kỳ ngoan ngoãn.

Thuốc giảm đau tiêm vào cơ thể hơn nửa tiếng trước bắt đầu phát huy tác dụng, vết thương bớt đau một ít. Tống Nhĩ lại thấy buồn ngủ.

Nàng nhắm mắt lại, chỉ vài phút sau, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Bùi Tễ lấy máy tính xách tay trong cặp ra, đặt lên đùi rồi ngồi ở mép giường làm việc.

Khi làm việc cô vẫn rất tập trung, nhưng có vẻ cô đã viết lại đoạn code làm việc trong cơ thể, cô không còn chuyên tâm. Cứ cách năm phút cô sẽ ngẩng đầu một lần, nhìn Tống Nhĩ để chắc rằng nàng vẫn đang ngủ say.

Hơn hai giờ sau, Tống Nhĩ ngủ càng ngày càng không an ổn. Nàng tuy không tỉnh dậy nhưng lại ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, răng cắn chặt môi dưới, máu ứa ra.

Bùi Tễ đặt máy tính xuống, bẻ nhẹ cằm nàng ra. Nàng hơi hé miệng, môi dưới hằn lên dấu răng nhợt nhạt.

Nàng rất đau. Không cắn môi nàng càng ngủ không yên giấc, muốn xoay người nhưng lại động phải miệng vết thương, trán toát ra mồ hôi lạnh.

Bùi Tễ sốt ruột, rất muốn làm gì đó, muốn giúp Tống Nhĩ chia sẻ đau đớn.

Cô nhìn thấy tay Tống Nhĩ đè trên chăn bông. Một mặt, trong thâm tâm cô cho rằng điều đó là vô dụng, không có cơ sở khoa học. Mặt khác, thân thể cô như vượt khỏi tầm kiểm soát của lý trí, nâng tay Tống Nhĩ lên, nhẹ nhàng đặt nụ hôn thứ hai trên đốt ngón tay trái nàng.

Nụ hôn này lâu hơn lần trước, chân thành hơn lần trước. Bùi Tễ thậm chí thấy mình như bị xẻ đôi thành hai nửa. Một nửa nói vô dụng, đây là phản khoa học, một nửa lại như người thỉnh kinh vượt qua hành trình vạn dặm thành kính quỳ lạy trước Phật Tổ, thành tâm cầu nguyện, cầu đừng làm Tống Nhĩ đau nữa.

Có tiếng bước chân dừng lại cách đó không xa. Bùi Tễ ngoái đầu nhìn, và thấy cha mẹ Tống Nhĩ đang đứng ở cửa.

Bùi Tễ còn đang nắm tay Tống Nhĩ. Cô hoảng sợ như mình làm chuyện bất chính với nàng bị cha mẹ bắt được.

Sắc mặt Tống Giác Minh trầm xuống. Ông tiến lên một bước, đang định nói thì bị Hạ Thanh kéo ống tay áo, ra hiệu ông đừng ra tiếng.

Tim Bùi Tễ nhảy loạn xạ. Cô đặt tay Tống Nhĩ xuống, sau đó đứng dậy, gật đầu chào hỏi: "Cô, chú."

Ngôn từ phù hợp, cư xử đúng mực, không bộc lộ chút chột dạ né tránh nào, cũng không hề đỏ mặt thẹn thùng.

Hạ Thanh nhìn không thấu liền dứt khoát làm bộ không thấy được, một bên nắm tay trấn an chồng để ông không nổi giận, một bên đi vào, cười nói: "Giáo sư Bùi vất vả."

Đã trưa, bà tới đưa cơm, đều là đầu bếp trong nhà tận tâm làm. Ngoài thức ăn cho bệnh nhân Tống Nhĩ còn có cả cơm cho Bùi Tễ.

Bà đưa hộp giữ nhiệt cho Bùi Tễ: "Cháu ăn trưa trước đi."

Một hộp giữ nhiệt khác bà đặt trên bàn, chờ Tống Nhĩ dậy thì mở ra.

Bùi Tễ lễ phép cảm ơn, ngồi xuống bàn, mở hộp cơm ra. Tổng cộng có bốn tầng, ba tầng trên là đồ ăn, một mặn một rau một canh, tầng dưới cùng là cơm.

Bùi Tễ nếm thử một miếng, phát hiện mặn nhạt hoàn toàn phù hợp khẩu vị.

Hạ Thanh kéo ghế ngồi đối diện xem Bùi Tễ.

Bùi Tễ bị bà nhìn, lại không cảm thấy không được tự nhiên như người bình thường, vẫn rất chăm chú ăn cơm, đối đồ ăn thành kính mười phần.

Hạ Thanh tủm tỉm cười nhìn cô, không mở miệng quấy rầy. Bà phất phất tay với chồng, ý bảo chồng đi mau, không cần ở đây cản trở.

Tống Giác Minh còn nhớ vừa nãy rõ ràng nhìn thấy vị giáo sư Bùi này thừa dịp Tiểu Nhĩ ngủ trộm hôn con gái mình, nhưng ông và Hạ Thanh làm vợ chồng đã nhiều năm, điểm ăn ý này vẫn phải có. Vợ không cho ông ở lại, ông liền vẫy tay chào rồi rời đi.

Bùi Tễ ăn cơm xong, xếp gọn lại như cũ, thấy mẹ Tống Nhĩ vẫn luôn nhìn mình, liền nói: "Ăn rất ngon, cảm ơn cô."

"Không cần khách khí, đừng khách sáo với cô." Hạ Thanh cười nói, "Cháu cứ thoải mái như lúc ở với Tiểu Nhĩ. Không vấn đề gì đâu, đều là người một nhà."

Bùi Tễ nghi hoặc, không rõ tại sao là người một nhà.

Hạ Thanh vì nhìn thấy Bùi Tễ hôn tay Tống Nhĩ nên cho rằng hai đứa đã xác định quan hệ, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Bùi Tễ mới hiểu được thì ra không có.

Bà phản ứng nhanh chóng, lập tức chữa cháy: "Cháu xem cháu chăm sóc Tiểu Nhĩ lâu vậy, người một nhà cũng chưa tốt được như vậy, đúng hay không?" Nói xong, bà lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng, do dự nói, "Có điều nói thẳng là người một nhà, vẫn là cô đường đột."

Hầu hết đồng nghiệp đều lớn tuổi hơn Bùi Tễ, có khi còn bằng tuổi cha tuổi ông nội cô, nhưng công việc và cuộc sống, là hai hoàn cảnh không có nửa điểm giống nhau.

Cô không có kinh nghiệm giao tiếp với trưởng bối trong cuộc sống.

Cô cấp tốc ở trong đầu điều ra mấy trường hợp người trẻ và trưởng bối ở chung mà cô trước đây gặp được, nhanh chóng chọn ra mô hình phù hợp với bối cảnh hiện tại.

"Không đường đột, cô quá khách khí." Cô nói có chút câu nệ.

Hạ Thanh dung trang tinh tế, trang phục thanh lịch, nhã nhặn. Tống Nhĩ vượt qua cửa tử, bà liền trở lại dáng vẻ thường ngày, dịu dàng ưu nhã, mang theo chút lãng mạn của nghệ sĩ và nét thùy mị của phụ nữ sau tuổi trung niên.

"Vài ngày nữa cô và ba Tiểu Nhĩ lại phải đi, Tiểu Nhĩ liền nhờ giáo sư Bùi nhiều hơn chiếu cố." Hạ Thanh nhìn Bùi Tễ bằng ánh mắt ôn hòa, giống như đang nhìn Tống Nhĩ vậy.

Bùi Tễ một bên nhớ lại trường hợp kia, một bên ứng đối: "Là cháu nên làm."

"Giáo sư Bùi gần đây đang nghiên cứu cái gì?"

Bùi Tễ chọn mấy hạng mục đơn giản mà gần nhất cô đang tiến hành, tóm tắt sơ lược cho mẹ Tống Nhĩ nghe. Hạ Thanh hoàn toàn không hiểu, nhưng vẫn làm ra vẻ thì ra là thế, gật đầu khen cô: "Giỏi quá, Tiểu Tễ thật lợi hại, tuổi còn nhỏ đã có thể hiểu được kiến thức cao sâu như vậy."

Bùi Tễ nhạy bén phát hiện bà thay đổi xưng hô, nhưng hình như cô không nên chỉ ra.

"Ăn tết đến nhà cô chơi, cô làm sủi cảo cho cháu ăn. Tiểu Nhĩ bị vợ chồng cô chiều hư, thường hay kiều khí tùy hứng, cháu lớn hơn hai tuổi, nhiều đảm đương chút. Nhưng nếu Tiểu Nhĩ làm sai chuyện, cháu cũng không cần nhượng bộ."

Bùi Tễ đồng ý với Hạ Thanh, gật đầu đáp ứng.

Hạ Thanh mặt mày ôn hòa, vỗ vỗ tay Bùi Tễ, nói: "Phải tốt với nhau nha."

Tuy rằng quen biết không lâu, mới nói được vài ba câu nhưng Bùi Tễ cảm thấy Hạ Thanh rất thân thiết. Hạ Thanh lại hỏi cô thêm mấy vấn đề, Bùi Tễ đều ngoan ngoãn trả lời.

Tới chiều Tống Nhĩ tỉnh lại, Hạ Thanh cho nàng ăn ít thức ăn.

Tinh thần Tống Nhĩ khá hơn rất nhiều, chỉ là miệng vết thương vẫn đau.

Buổi tối, Hạ Thanh muốn lưu lại để Bùi Tễ đi nghỉ ngơi. Hai vợ chồng đã sớm thuê được hộ công, buổi tối có hộ công hỗ trợ cũng sẽ không quá mệt.

Nhưng Bùi Tễ thực chấp nhất, hơn nữa lấy ra thời gian biểu, ngồi xuống phân chia với Hạ Thanh.

Cuối cùng hai người đơn giản chia theo tuần, quyết định Chủ nhật Ba Năm Bảy để Bùi Tễ tới, Hai Tư Sáu là Hạ Thanh cùng Tống Giác Minh.

Hôm nay là thứ Hai, nhưng vì ngày mai mới chính thức thực hiện, hôm nay vẫn là của Bùi Tễ.

Hạ Thanh không còn cách nào khác đành rời đi, thuận tiện nhờ người đưa bữa tối tới. Bữa tối phi thường phong phú, phong phú đến bàn sắp không còn chỗ để. Bùi Tễ thực khó hiểu: "Có phải mẹ em quên số người ăn rồi không?"

Chỉ có một mình cô, nhưng cơm tối như chuẩn bị cho bốn năm người.

Tống Nhĩ nói: "Ừm, mẹ em có tuổi, trí nhớ không tốt." Trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười.

Bùi Tễ liền không nói thêm gì nữa.

Ăn xong, cô ngồi trò chuyện với Tống Nhĩ. Khiến Tống Nhĩ nói chuyện có thể chuyển hướng chú ý của nàng, vết thương sẽ không đau đến mức khó chịu nổi.

Bùi Tễ không giỏi tìm đề tài, nên dùng việc phân bổ thời gian vừa nãy tới nói: "Mỗi tuần tôi nhiều thêm được một ngày."

Cô cho rằng đây là tự cô giành được.

Ý cười sắp tràn ra khỏi mắt nàng, nhưng Tống Nhĩ vẫn trịnh trọng khen ngợi cô: "Vậy sao? Giáo thụ thật lợi hại."

Bùi Tễ cũng mỉm cười, có chút đắc ý, lại nhắc đến buổi chiều: "Mẹ em rất thân thiện."

"Có phải làm chị không chống đỡ được hay không?"

"Tôi bắt chước người khác khi ở chung với trưởng bối."

Tống Nhĩ tò mò: "Chị bắt chước ai?"

"Một học sinh." Bùi Tễ cũng cảm thấy chuyện này rất thú vị, nên nói chi tiết hơn, "Mẹ vợ cậu ta đến trường tìm, bọn họ đứng ở cổng trường nói chuyện, tôi nghe được."

Tống Nhĩ rốt cuộc không nhịn được cười. Bùi Tễ có chút hoang mang: "Em cười cái gì vậy?"

Tống Nhĩ cười hồi lâu mới ngừng. Dù vết thương đau nhức nhưng nàng vẫn cười không kìm lại được. Nàng tận lực nghiêm túc, nghẹn cười, nói: "Chỉ là nghĩ rằng giáo thụ đã chọn đúng đối tượng để bắt chước."

Bùi Tễ cũng nghĩ vậy. Bối cảnh lúc chiều nói chuyện với mẹ Tống Nhĩ rất giống với những gì cô chứng kiến ở cổng trường ngày hôm đó.

"Giáo thụ, vậy Tết Nguyên Đán chị có muốn cùng em về nhà không?" Mắt Tống Nhĩ sáng ngời.

Bùi Tễ thất thần. Cô nhớ tới lần đầu tiên cảm thấy Tống Nhĩ xinh đẹp. Là ngày đó, ngày nàng ngủ quên trên ghế sô pha. Cô ra khỏi thư phòng, không dám bật đèn vì sợ nhiễu tỉnh nàng. Sau đó Tống Nhĩ tỉnh dậy, hai người ngồi trong tối nói chuyện. Có ánh trăng len qua ô cửa sổ. Cô thấy được mặt Tống Nhĩ, thấy được đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng của nàng. Cô nghĩ Tống Nhĩ thật kinh diễm.

Giờ nàng lấy lại được thị lực, đôi mắt đủ loại thần thái của nàng đối với Bùi Tễ, chẳng khác nào mê hồn dược. Dù là quá khứ hay hiện tại, Bùi Tễ luôn cho rằng Tống Nhĩ thật xinh đẹp. Cô nhớ tới cuốn tiểu thuyết "Hoàng tử bé" mà cô đã đọc, cảm thấy Tống Nhĩ xinh đẹp tựa bông hồng trong đồng thoại.

"Chị không muốn đón Tết cùng em sao?" Tống Nhĩ đợi một lúc nhưng không thấy Bùi Tễ trả lời, thất vọng hỏi.

Nàng hiện tại có thể nhìn thấy, không cần như trước cái gì cũng không biết, chỉ có thể chờ đợi. Nàng hiện tại có thể nhìn thấy thần sắc Bùi Tễ, phán đoán trong lòng cô nghĩ gì.

Giáo thụ vừa rồi, rõ ràng là thất thần.

Tống Nhĩ có chút không vui, nhưng cũng không có ý ép Bùi Tễ.

Bùi Tễ lấy lại tinh thần, hỏi: "Mẹ em sẽ làm sủi cảo chứ?"

Cô còn nhớ khi nhỏ Bùi Nghệ rất thích sủi cảo, mỗi lần Tết đến mẹ đều làm sủi cảo cho Bùi Nghệ ăn. Bùi Nghệ luôn có thể ăn trúng sủi cảo có tiền xu. Đây là một phong tục, ăn được sủi cảo chứa tiền xu sẽ khiến bạn gặp nhiều may mắn trong năm mới.

Bùi Tễ cũng muốn ăn, nhưng không một lần nào trúng. Sau lại lớn hơn một chút cô mới hiểu, mẹ cố ý bỏ sủi cảo có tiền xu vào bát của Bùi Nghệ.

Nhắc tới sủi cảo, Tống Nhĩ có điểm khổ não: "Sẽ, mẹ em rất thích làm sủi cảo, nhưng mà ăn không ngon."

"Thế sẽ bỏ tiền xu vào sủi cảo chứ?" Bùi Tễ lại hỏi.

Còn nửa năm mới đến Tết, nhưng họ thảo luận rất nghiêm túc, rất gấp gáp, như thể ngay ngày mai là Tết đến rồi.

Tống Nhĩ nói: "Sẽ, lần nào em cũng ăn được. Chị tới thì cũng có thể ăn đến."

Bùi Tễ tức khắc dao động, nhưng lại nghĩ năm nay Bùi Nghệ không ở, nếu cô cũng không về, vậy trong nhà chỉ còn lại ba với mẹ.

Bùi Tễ là người dễ mềm lòng. Chẳng qua cô biết lựa chọn nào tốt hơn, sẽ dùng lý trí chống lại sự mềm lòng của mình, đưa ra lựa chọn phù hợp nhất. Cũng chính vì thế mà cô có vẻ thực bất cận nhân tình. Nhưng ở thời khắc đưa ra quyết định, nội tâm cô cũng sẽ giằng xé.

Tống Nhĩ thấy giáo thụ có điều dao động, vội tiến thêm một bước thuyết phục: "Mọi người trong gia đình em rất thích chị. Chị tới, ba mẹ em đều sẽ cao hứng. Em cũng đã nói với Bùi Nghệ, chị ấy ăn Tết xong tháng Giêng sẽ tới nhà em chúc Tết. Đến lúc đó hai người cũng có thể tán gẫu một chút."

Tống Nhĩ vừa nói vừa chú ý biểu cảm của Bùi Tễ.

Bùi Tễ nhìn về phía nàng, trong mắt có chút ngập ngừng.

Tống Nhĩ cho rằng cô không muốn qua lại với Bùi Nghệ, liền nói: "Giáo thụ không muốn gặp chị ấy cũng không sao, chỉ cần tránh đi là được."

Nàng nghe Bùi Nghệ kể rất nhiều về gia đình, biết được giáo thụ và gia đình không hòa hợp.

Nhưng mà trong mấy tháng ở chung, Tống Nhĩ cảm thấy chỉ sợ Bùi Nghệ nhìn không thấu, ít nhất là trong việc lý giải nội tâm giáo thụ có chỗ sai lầm. Về tình về lý, nàng đều sẽ để tâm cảm xúc giáo thụ hơn.

Bùi Tễ đã không còn để ý đến việc có muốn cùng về nhà với Tống Nhĩ hay không. Cô nhìn Tống Nhĩ, vẻ mặt có điểm hoài nghi, một lúc sau mới chần chờ hỏi: "Em nhớ Bùi Nghệ không?"

Câu hỏi này đúng là không đầu không đuôi. Tống Nhĩ không biết mạch não cô như thế nào lại chuyển sang chuyện này, bất quá tư duy của giáo thụ luôn nhảy số nhanh. Nàng cũng không để ý, thuận miệng đáp: "Nhớ a."

Trái tim Bùi Tễ đột nhiên trầm xuống, như rớt vào hầm băng, toàn thân lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện