Hạ Thanh nói làm Tống Nhĩ khó tránh khỏi xấu hổ. Nàng đang muốn chuyển đề tài, di động vang lên.

Đây là số điện thoại cá nhân của nàng. Trong giới giải trí nàng không có nhiều bạn tốt, nghỉ năm tháng, người tìm nàng liền càng ít. Tống Nhĩ nghiêng đầu, thắc mắc hiện lên trên mặt.

Hạ Thanh nhìn thông báo. Là tin nhắn WeChat. Bà không click mở, đưa trả cho Tống Nhĩ, nói: "WeChat."

Tống Nhĩ vươn tay, Hạ Thanh đặt điện thoại vào lòng bàn tay nàng, chờ nàng cầm chắc rồi mới buông ra. Bà vừa buông ra, di động lại vang lên, có thêm một WeChat.

Tống Nhĩ không có gì để giấu mẹ, nên click mở đọc màn hình. Giọng nữ điện tử dùng giọng điệu máy móc không cảm xúc đọc nội dung WeChat: "Nói, hình ảnh."

Là Bùi Tễ đã gửi một bức ảnh qua. Chỉ có WeChat của cô, hệ thống không thể đọc tên WeChat của Bùi Tễ, nó sẽ đọc nói, tiếp theo đó đọc nội dung. Những người khác thì là A B C nói, sau đó là nội dung.

Tống Nhĩ đang nghĩ giáo thụ đã gửi ảnh gì cho nàng, thì trợ lý ảo thông minh đọc tin nhắn WeChat tiếp theo: "Quả mâm xôi, sư mẫu đưa."

Tống Nhĩ không khỏi cười một chút.

Hạ Thanh thấy con không trốn tránh, liền tự nhiên nghiêng người đi xem, thấy được bức ảnh một giỏ mâm xôi do Bùi Tễ chụp.

Giỏ mâm xôi không lớn, cỡ bằng bát sứ đựng canh, làm bằng tre, trên tay cầm còn có cành lá quấn quanh.

Những quả mâm xôi nhỏ chín mọng, đỏ au, tươi mới được xếp gọn gàng trong rổ.

Chỉ là kỹ thuật của người chụp ảnh không tốt lắm. Không căn ánh sáng, không tìm góc độ, chỉ cho cả giỏ hoàn chỉnh lên hình trước camera, sau đó ấn nút chụp.

Cũng giống như là, người đó khi gặp được chuyện đáng yêu, liền vội vàng chụp lại rồi chia sẻ cho Tống Nhĩ.

"Đâu lãnh đạm lắm đâu." Hạ Thanh cười nói, "Con xem, còn chia sẻ sinh hoạt với con."

Người bình thường làm vậy đều là để chia sẻ niềm vui. Nhưng Tống Nhĩ biết, Bùi Tễ thì không. Bùi Tễ chỉ không biết phải làm gì với giỏ mâm xôi này, nên tới hỏi ý kiến Tống Nhĩ.

Nàng nói với mẹ: "Chị ấy không thích đồ ăn chưa nấu chín. Chị ấy nghĩ trái cây còn sống, có vị rất lạ, nên không muốn chạm vào."

Nàng nói xong, có điểm ngượng ngùng cười hỏi: "Có phải rất kỳ quái hay không?"

Tuy rằng miệng nàng nói kỳ quái, nhưng Tống Nhĩ hoàn toàn không có ý ghét bỏ, càng không cảm thấy điểm khác người này của giáo thụ có gì không ổn.

Nếu là đối mặt người khác, nàng sẽ không nói điều này, sẽ không chia sẻ với người khác trong mắt nàng giáo thụ là người thế nào.

Nhưng bây giờ

Nàng nghĩ đây là cơ hội tốt để giới thiệu Bùi Tễ với gia đình mình.

"Không kỳ quái." Hạ Thanh nhìn con gái, cười nói.

Dù không nhìn thấy, nhưng từ trong giọng nói của mẹ, nàng có thể nghe ra được ý cười ôn nhu.

Tống Nhĩ bỗng nhiên đỏ mặt: "Ánh mắt con đúng là khác người." Như là đang oán giận Bùi Tễ chậm chạp, lại còn cổ quái, không giống mọi người, nhưng ngữ khí nàng lại đầy tự hào. Nàng hoàn toàn không ngại Bùi Tễ khác biệt, ngược lại nàng rất tự hào vì người nàng thích là Bùi Tễ.

Hạ Thanh nhìn con, bất giác nhớ lại những chuyện hồi trẻ. Bà cảm thấy tình yêu tuổi xuân thật đẹp, một khắc động tâm là có thể kéo dài vĩnh viễn một đời.

"Khi mẹ và ba con ở bên nhau, có rất nhiều người không hiểu."

Tống Nhĩ tức khắc tò mò, quay sang bên cạnh nghe mẹ kể chuyện hai người khi xưa.

"Mẹ gặp ba con tại buổi tiệc liên hoan sau một buổi hòa nhạc. Những người có mặt tại thời điểm đó một là những âm nhạc gia công thành danh toại, hai là các cậu ấm cô chiêu trong nhà có rất nhiều tiền, tiến giới văn nghệ để hái hoa bắt bướm. Ba con trong bữa tiệc không hề nổi bật. Công việc kinh doanh mới bắt đầu, không hút được vốn đầu tư, khốn quẫn ở trong căn phòng chật chội. Ông ấy đến tiệc rượu để bàn bạc đầu tư với một phú hào. Ba con mặc bộ vest đẹp nhất trong tủ, nhưng lại không chăm chút cho đôi giày, gót giày mòn sắp không đi được nữa."

Tống Nhĩ nghe rất tập trung. Nàng biết cha mẹ là nhất kiến chung tình, nhưng chưa bao giờ được nghe kể chuyện chi tiết.

"Nhưng mà một người xoàng xĩnh như vậy, không hiểu sao lại quấn lấy mẹ. Dựa theo địa vị ông ngoại con lúc đó, rất nhiều người cho rằng ba con không biết tự lượng sức mình. Nhưng ông ấy không để vào tai. Từ ngày đó trở đi, một khi có rảnh là ba con tới dàn nhạc tìm mẹ, không nói chuyện, mà chỉ đứng một bên nhìn mẹ chơi violin, nhìn cả một ngày. Đôi khi có rảnh, liền đợi một bên, chờ đến tối để chắc chắn chỉ còn mình mẹ, mới tiến lên hỏi có thể mời mẹ dùng bữa được không. Không xa không gần như vậy, làm mẹ hoài nghi ba con là cố ý chờ mẹ hay là tới nghe diễn tấu, trùng hợp gặp được, thuận miệng mời một câu."

Hạ Thanh bật cười, vô cùng hoài niệm mình và người yêu khi đó: "Nhưng cơ hội như thế không nhiều, bởi mỗi ngày có rất nhiều người muốn ăn tối với mẹ. Giác Minh cứ đứng bên cạnh nhìn, có khi muốn nói lại thôi, có khi lại rất uể oải. Cho đến mùa xuân năm sau, ba con đột nhiên vui vẻ nói với mẹ, anh đàm phán thành công một khoản đầu tư, đế chế kinh doanh của anh đã có viên gạch đầu tiên, anh chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền, biến thành đại tỷ phú."

Hạ Thanh trên mặt hiện lên biểu tình kiêu ngạo và bắt bẻ, nhưng giọng nói lại tràn đầy ý cười: "Mẹ lúc ấy quá ngạc nhiên. Sao lại có người không biết khiêm tốn như vậy, mới nói được một khoản đầu tư, đã dám nói đến đế chế kinh doanh, đã dám tưởng biến thành tỷ phú. Chính là con biết đấy, tinh thần trẻ trung phấn chấn, tự tin ngạo nghễ có dã tâm của chàng thiếu niên là điểm thu hút nhất. Ngày đó lần đầu tiên mẹ nhận lời ba con, cùng tới một nhà hàng Tây. Bất quá, vào nhà hàng xong mẹ liền hối hận, lo lắng phải nghe mấy lời ba hoa khoe khoang không thực tế, thật không thú vị. Kết quả là cả bữa, lời Giác Minh nói cộng lại chưa đủ mười câu, vô cùng ngại ngùng, không dám nhìn mẹ, thời gian xem menu còn nhiều hơn thời gian nhìn mẹ."

Vẻ mặt Hạ Thanh vô cùng bất đắc dĩ: "Thế nên, sau bữa tối, mẹ cứ nghĩ xem phải chăng ông ấy có điều gì bất mãn với mẹ, phát hiện mẹ không được như mong muốn. Sau rồi mẹ mới biết là không phải, ông ấy chính là quá khẩn trương. Sau hôm đó, Giác Minh tích cực hơn rất nhiều. Sẽ gọi điện cho mẹ, viết thư cho mẹ khi đi công tác, gặp chuyện thú vị sẽ nghĩ đến mẹ đầu tiên, mỗi ngày đều nói với mẹ anh đang làm gì, muốn đi làm cái gì. Cứ như vậy hai năm, trước sau không nóng không lạnh, chưa từng nói một chữ ái muội, kính trọng mẹ vô cùng, khiến mẹ băn khoăn không biết ông ấy có đang thực sự theo đuổi mẹ hay không. Cho nên, mẹ nói với ba con anh A tặng hoa cho mẹ suốt một tháng, khiến mẹ rất khổ não, không biết nên tiếp thu hay cự tuyệt. Giác Minh lập tức hoảng sợ, lắp bắp hỏi mẹ, hoa loại nào, em thích sao, anh cũng có thể tặng cho em. Đến đây thì mẹ không nhịn được, bật cười."

"Khi mẹ chấp nhận lời đề nghị hẹn hò của ba con, rất nhiều người đều không coi trọng, đều nghĩ rằng mẹ nên chọn người ưu tú hơn. Kỳ thật khi bắt đầu ở bên nhau, mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc chung sống cả đời. Mẹ chỉ nghĩ rằng, mẹ thích Giác Minh, nên cùng ông ấy ở bên nhau, nhưng nếu có một ngày mẹ không còn thích nữa, hoặc là ba con thay lòng đổi dạ, chúng ta liền thuận theo tự nhiên mà chia tay. Nào ngờ, giờ con đã lớn như vậy, ông ấy vẫn chưa cho mẹ cơ hội nghĩ đến việc tách ra."

Tống Nhĩ nghe rất nhập thần, nàng không thể không hỏi: "Vậy khi nào mẹ sinh ra ý niệm vĩnh viễn ở bên cạnh ba?"

"Thời điểm sinh ra ý niệm như vậy, quá nhiều." Hạ Thanh nhớ lại, "Lần đầu tiên nảy ra ý nghĩ này, hình như là nửa năm sau khi ba mẹ xác định quan hệ. Ba con đi công tác về, chưa cất hành lý đã tới tìm mẹ. Giác Minh đi rất vội, cả ngày không ăn gì, mẹ liền đưa ông ấy ra ngoài kiếm gì đó ăn. Lúc ấy là mùa đông, 4 5 giờ chiều, mặt trời chưa hoàn toàn xuống núi. Ba mẹ dưới bóng hoàng hôn tìm được một cụ ông bán khoai nướng trong ngõ. Chính là kiểu đạp xe ba gác, đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao bán khoai. Bây giờ rất ít thấy, nhưng thời đó thì những xe hàng loại này rất phổ biến. Hôm đó cụ ông đắt hàng, chỉ còn đúng một củ khoai, mà lại còn đặc biệt ngọt, đặc biệt ngon. Ba con rất đói, nhưng thấy mẹ thích, vô thanh vô tức bẻ hơn nửa củ khoai cho mẹ."

"Một hình ảnh rất bình thường, nhưng vào khoảnh khắc đó, như có một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể mẹ. Mẹ nghĩ, chính là anh ấy." Hạ Thanh cười cười, nhớ lại quá khứ xa xăm, vẫn nhớ như in cảm giác tâm động khi đó, "Sau lại những khoảnh khắc giống vậy ngày càng nhiều. Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Giác Minh cầm hoa tươi tới đón mẹ; khi trời giá rét, Giác Minh đút tay mẹ vào trong túi sưởi ấm; cãi nhau xong, rõ ràng rất tức giận, nhưng sợ mẹ giận không ăn cơm, tự mình xuống bếp nấu ăn cho mẹ. Còn có lúc mang thai con, ông ấy nói, nhất định phải để bảo bối của chúng ta lớn lên trong gia đình đầy ắp tình thương. Ông ấy vạch ra rất nhiều kế hoạch, tiệc sinh nhật của bảo bối ít nhất ba hoặc mẹ phải có mặt; họp phụ huynh, lễ tốt nghiệp, các buổi văn nghệ của bảo bối đều phải tham gia; phải viết nhật ký trưởng thành và lưu giữ mọi món quà mà bảo bối tặng chúng ta."

Hạ Thanh nói đến đây, dừng lại. Bà chăm chú nhìn Tống Nhĩ, nói tiếp: "Sau khi bảo bối lớn lên, có người mình thích, liền kể chuyện của ba mẹ cho con nghe. Rồi nói với con, miễn là yêu, miễn là tình yêu của con không thương tổn người khác, thì dù người kia là trai hay gái, là nghèo hèn hay giàu sang, là bình thường hay xuất chúng, đều không quan trọng. Chỉ cần con yêu, chúng ta sẽ vui vẻ chấp nhận người đó là thành viên trong gia đình."

Tống Nhĩ không nghĩ tới đề tài lại chuyển sang chuyện này. Nàng ngơ ngẩn, khóe mắt nháy mắt ẩm ướt, gọi một tiếng: "Mẹ."

Hạ Thanh đưa tay vuốt ve khóe mắt con. Đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng này, làm bà đau lòng như tim bị xắt ra từng mảnh, nhưng bà vẫn nói với Tống Nhĩ bằng giọng nhẹ nhàng: "Ba con còn nói, hãy nói với bảo bối của chúng ta rằng, có một số điều mà cả đời người không bao giờ quên. Hãy trung thực thiện lương, nhưng cũng phải tự tin dũng cảm. Dẫu con quyết định thế nào, ba mẹ sẽ luôn ủng hộ con."

Bùi Tễ chụp xong ảnh cho giỏ mâm xôi, liền đặt lên bàn, không để ý đến.

Đây là đêm thứ hai Tống Nhĩ vắng nhà. Cô rất bận. Ngày mai có một buổi hội thảo, cô phải phát biểu, bản thảo đã viết một nửa, còn một nửa, đêm nay cô phải viết xong.

12 giờ, cô viết xong bản thảo, cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy một giờ trước, Tống Nhĩ trả lời cô bằng một tin nhắn thoại.

Bùi Tễ click mở, Tống Nhĩ trong tin nhắn nói: "Giáo thụ, em có thể gọi điện cho chị được không?"

Bùi Tễ nghe xong, lại bấm vào nghe lại. Cô cau mày, lập tức gọi điện thoại cho nàng. Cô nghe ra trong tin nhắn này, tâm trạng Tống Nhĩ không vui, giọng nàng nghẹn ngào như sắp khóc.

Tống Nhĩ nhận cuộc gọi rất nhanh. Bùi Tễ ngồi cạnh giỏ mâm xôi, gọi tên nàng: "Tống Nhĩ."

"Giáo thụ." Tống Nhĩ đáp lại.

Giọng nàng đã khôi phục bình thường, không còn trầm thấp như trong tin nhắn. Bùi Tễ nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Em bị sao vậy?"

Tống Nhĩ không biết phải nói thế nào với cô. Nghĩ một lúc, vẫn quyết định không nói, mà chỉ hỏi: "Mâm xôi chị để đâu?"

Bùi Tễ duỗi tay chạm vào giỏ: "Trên bàn."

Thông thường, cô nhận được đồ người khác tặng, nếu cô không thích và không cần, sẽ mang đến viện nghiên cứu phân phát cho đồng nghiệp. Nhưng giỏ mâm xôi này cô không làm vậy, vì cô nhớ rõ Tống Nhĩ thích trái cây.

"Vậy chị cho nó vào tủ lạnh để giữ tươi đi." Tống Nhĩ nói.

Bùi Tễ đồng ý: "Được."

Tống Nhĩ trầm mặc chốc lát, nghĩ đến lời mẹ nói, nàng rất muốn nhanh chóng dẫn giáo thụ về nhà. Nàng nhẹ giọng kêu: "Giáo thụ."

Như là một tiếng gọi không có ý nghĩa.

Sau một lúc, Bùi Tễ mới nói: "Ừ."

Tống Nhĩ lại gọi: "Bùi Tễ."

Bùi Tễ trả lời: "Tiểu miêu."

Vẫn là giọng điệu bình tĩnh đó. Tống Nhĩ cắn chặt môi dưới, từ cổ đến mang tai, đến gương mặt đến khóe mắt, đều nhuộm màu đỏ ửng thẹn thùng.

Bùi Tễ tường thuật lại lịch trình ngày mai: "7 giờ ăn cơm, sau đó đọc báo và tạp chí nửa tiếng, 7 giờ 40 trả lời email, 8 giờ ra cửa, 8 giờ 50 tham gia hội thảo, 12 giờ trưa đến 1 giờ 30 chiều là thời gian ăn trưa. 1 giờ 30 đến 5 giờ 30 vẫn là hội thảo. 5 giờ 30 kết thúc có một bữa tiệc. Thời gian kết thúc chính thức của bữa tiệc là 9 giờ tối, tôi có thể rời đi trước một tiếng."

Đây là lần đầu tiên Bùi Tễ nói đầy đủ cho Tống Nhĩ lịch trình của mình. Tống Nhĩ rất cao hứng, nhưng cũng khó hiểu, tại sao giáo thụ lại làm vậy.

"Em đã biết." Tống Nhĩ nói.

Bùi Tễ gật đầu, nói với Tống Nhĩ một cách nghiêm túc: "Một tiếng rưỡi buổi trưa, cùng với sau 8 giờ tối, tôi đều rảnh. Nếu em không vui, tôi có thể đón em về nhà."

Tin nhắn thoại kia, giọng Tống Nhĩ hạ xuống rõ ràng, nàng suýt khóc.

Bùi Tễ nghĩ, cô có thể đón Tống Nhĩ về nhà, sau đó đưa cho nàng giỏ mâm xôi, nàng nhất định có thể vui lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện