Bùi Tễ lui ra khỏi phòng Tống Nhĩ, đóng lại cửa phòng.

Quay lại, thấy cảnh tượng trong phòng khách.

Đèn trong phòng khách so với phòng Tống Nhĩ sáng hơn nhiều, cũng lạnh hơn nhiều. Trong tích tắc, Bùi Tễ thế nhưng không biết mình đang ở đâu. Cô quay đầu lại nhìn cửa phòng ngủ Tống Nhĩ, sau đó quay trở lại phòng mình.

Khi sắp đẩy cửa đi vào, cô sực nhớ đến, bát canh gà đặt trên bàn ăn lúc 10 giờ.

Chắc hẳn đã nguội mất, nhưng Bùi Tễ vẫn bước tới, đến bên bàn, bưng bát lên.

Canh gà nguội ngắt, có lớp váng mỡ nổi trên bề mặt. Bùi Tễ uống một ngụm, lạnh lẽo, chán ngấy. Cô bưng bát vào bếp, cùng với nồi hầm, đem tất cả rửa sạch sẽ, mới đi ngủ.

Đêm nay, Bùi Tễ nằm mơ. Cô mơ Tống Nhĩ có thể nhìn thấy. Nàng đứng dưới ngọn đèn đường lúc chạng vạng, trời chưa tối hẳn, ánh đèn yếu ớt nhưng ấm áp.

Tống Nhĩ mỉm cười nhìn cô, đi về phía cô, vui vẻ nói: "Giáo thụ, em đang đợi chị tan tầm."

Bùi Tễ không vì cảnh trong mộng mà lẫn lộn hiện thực. Cô biết rõ đó chỉ là mơ mà thôi, nhưng vẫn không kìm nén được mà cao hứng, bước về phía Tống Nhĩ.

Nhưng khi cô chuẩn bị bước đến trước mặt nàng, tình cảnh lập tức thay đổi, biến thành bên ngoài phòng phẫu thuật ngày hôm đó. Thi thể Bùi Nghệ được đẩy ra khỏi phòng mổ, Triệu Nguyên tê tâm liệt phế nhào vào trên người Bùi Nghệ, cầu xin cô nhìn bà thêm lần nữa.

Xung quanh rất nhiều đồng sự của Bùi Nghệ đứng vây quanh. Bùi Tễ đứng ngoài đám đông, cô nghĩ, đây là mơ.

Giây tiếp theo, tất cả mọi người biến mất, không còn Triệu Nguyên, cũng không còn đồng sự Bùi Nghệ, đứng bên cạnh thi thể biến thành Lý Thắng Bách. Ông vừa tháo khẩu trang, vừa nói: "Giáo sư Bùi, thực xin lỗi, nhưng tôi......"

Cô bước tới, đi đến bên cạnh thi thể, thấy được Tống Nhĩ. Nàng nhắm mắt, tái nhợt nằm yên nơi đó. Bùi Tễ vươn tay, bình tĩnh chạm vào mặt nàng. Lạnh, không có độ ấm. Cô thu tay lại, đẩy xác Tống Nhĩ quay lại phòng mổ. Lý Thắng Bách kinh ngạc hỏi: "Cô đang làm gì?"

Bùi Tễ nghe thấy chính mình nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh gần như là vô hồn: "Có lẽ còn có thể cứu."

Lý Thắng Bách kinh hãi nói: "Đã chết não."

Bùi Tễ như không nghe thấy. Trong nháy mắt cô đã quên đây là mơ, trở nên vô cùng cố chấp, ý nghĩ duy nhất chính là, có thể cứu.

Cuối cùng, là đồng hồ sinh học đánh thức cô.

Bùi Tễ mở to mắt, ngồi dậy. Trời sáng, là thời gian cô thường thức dậy. Cô xuống giường, phát hiện đồ ngủ của mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bùi Tễ đi tắm, tình cảnh trong mơ bị đuổi khỏi tâm trí cô.

Cô nghĩ, bệnh nhân được tuyên bố đã chết não, sao có thể cứu? Hoàn toàn vi phạm y học thường thức.

Giấc mơ này, thật phi lý.

Cô tắm rửa sạch sẽ, ra khỏi phòng, đi mua bữa sáng như thường lệ. Nhưng khi chuẩn bị gõ cửa phòng Tống Nhĩ, cô do dự.

Tống Nhĩ có lẽ không có tâm tư ăn uống.

Gõ cửa bây giờ, sẽ quấy rầy nàng.

Đang lúc cô do dự, cánh cửa mở ra, Tống Nhĩ xuất hiện sau cánh cửa. Bùi Tễ sững sờ trong giây lát. Đây là lần đầu tiên Tống Nhĩ không cần cô gọi đã tự giác mở cửa đi ra.

Do dự Bùi Tễ không phát ra tiếng, Tống Nhĩ cũng liền không biết ngoài cửa có người. Nàng bước thẳng ra ngoài, suýt nữa đâm vào Bùi Tễ, may mà cô tránh kịp.

Cô vội vàng tránh ra, dọa Tống Nhĩ hoảng sợ. Nàng vội dừng lại, kinh nghi bất định kêu một tiếng: "Giáo thụ?"

Bùi Tễ lên tiếng: "Ân." Trong đầu lại hiện lên giấc mơ phi lý kia, mơ thấy Tống Nhĩ bị tuyên bố tử vong, nằm im không cử động, mơ thấy cô vi phạm y học thường thức, cố gắng cứu nàng.

Tống Nhĩ cười khẽ: "Chị dậy rồi sao? Vậy sao không gõ cửa? Đã qua thời gian chị thường gọi em dậy. Qua ba phút nha."

Nàng khí sắc tươi tỉnh, tươi cười tự nhiên, như thể đã bước ra khỏi khói mù hôm qua. Bùi Tễ nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt nàng, cho rằng đây chỉ bức bình phong nàng dựng lên che đi khói mù.

Cô không trả lời những câu hỏi của Tống Nhĩ, chỉ nói: "Ăn cơm."

Tống Nhĩ cũng không hỏi thêm, đi theo sau cô, về phía bàn ăn.

Hai người ngày thường ăn cơm ít khi nói chuyện, nhưng bữa ăn này im lặng lạ thường. Bùi Tễ dù không muốn ăn, nhưng vẫn dựa theo tần suất thường ngày nuốt hết đồ ăn trước mặt.

Mặt trời ngày hè chiếu lên ô cửa kính, như làm bùng cháy lên hy vọng, nóng bỏng nhưng không thiêu đốt người.

Bùi Tễ ăn xong, đặt đũa xuống.

Tống Nhĩ nghe thấy động tĩnh, thở dài.

Bùi Tễ lập tức nhìn về phía nàng.

"Giáo thụ, chuyện tối qua chị kể huyền bí quá." Tống Nhĩ nói với vẻ buồn bã.

Bùi Tễ khiếp sợ. Cô giãy giụa một lúc, rốt cuộc không thể nói ra câu nào hùa theo Tống Nhĩ, tự biện minh một câu: "Đây là cuốn sách khoa học đại chúng rất hay và sinh động, tôi ở trước giá sách đã chọn lựa rất kỹ càng."

Tống Nhĩ lại học theo kiểu lạnh nhạt của Bùi Tễ: "Nga."

Bùi Tễ lập tức biết nàng đang bắt chước mình, cau mày, cường điệu thêm lần nữa: "Sách này phù hợp với người bình thường không có nền tảng, không hề huyền bí chút nào."

Tống Nhĩ vẫn mang vẻ mặt không tin, nhưng miệng thì khuất phục: "Thôi được rồi, giáo thụ nói đúng."

Bùi Tễ cho rằng mình giành được chiến thắng tạm thời, nhưng cô hoàn toàn không thấy cao hứng, đứng lên, nói: "Tôi đi làm."

Tống Nhĩ đứng dậy tiễn cô.

Họ bước đến cửa. Bùi Tễ mở cửa, cô quay đầu lại nhìn Tống Nhĩ.

Tống Nhĩ ban ngày và Tống Nhĩ ban đêm dưới ánh đèn thật không giống nhau. Ban đêm, Tống Nhĩ rất mong manh, cần nghe giọng cô, cần bắt lấy tay cô, mới có thể đi vào giấc ngủ. Tống Nhĩ ban ngày không biết vì lý do gì, luôn ra vẻ kiên cường.

Nhưng dù vì lý do gì, Bùi Tễ quyết định không vạch trần nàng. Cô lại nói: "Tôi đi làm."

Tống Nhĩ cong môi, ý cười ôn nhu, nàng giơ tay vẫy chào, nói: "Tạm biệt giáo thụ, chú ý an toàn, tan tầm xong thì về nhà sớm nha."

Vì nhìn không thấy, hướng nàng vẫy tay kỳ thật lệch một góc, không thẳng với mặt Bùi Tễ.

Bùi Tễ đáp ứng nàng: "Hảo."

Sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, nụ cười trên mặt nàng biến mất. Nàng đứng sau cửa một hồi lâu, mới cúi đầu, đi vào trong.

Nàng vẫn rất sợ hãi, vẫn chưa thể đưa ra quyết định. Nhưng nàng không muốn bỏ lỡ cơ hội ở chung với giáo thụ, cũng không hy vọng giáo thụ phải lo lắng cùng nàng.

Bùi Tễ rời nhà. Khi đến viện nghiên cứu, mèo con ngày đó ở công viên đang đi dạo trên hành lang. Hiện điều kiện sinh hoạt của nó hậu đãi, là toàn viện đoàn sủng, nó có thể tự do đi lại ở hầu hết mọi nơi, ngoại trừ vài phòng thí nghiệm đặc biệt và văn phòng Bùi Tễ.

Bùi Tễ nhìn thấy nó, trực tiếp đi ngang qua. Mèo con vội vàng chạy theo, nhưng cuối cùng vẫn bị Bùi Tễ nhốt ngoài cửa.

Bùi Tễ không cho phép nó tới gần, vì Tống Nhĩ dị ứng lông mèo, cô lo lông mèo dính vào người, trở thành chất gây dị ứng cho nàng khi cô về nhà.

Trên thực tế, mèo trong giai đoạn còn bé không rụng lông, nhưng Bùi Tễ cho rằng không thể để nó dưỡng thành thói quen tới gần cô, bởi mấy tháng sau nó sẽ bước vào giai đoạn rụng lông kéo dài vài tháng.

Mèo con ngoài cửa không cam lòng meo meo vài tiếng, còn dùng chân cào cửa, nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi.

Có lẽ vì Bùi Tễ là người đầu tiên phát hiện nó, nên nó đặc biệt thích cô, ngày nào cũng trình diễn đi trình diễn lại một màn này.

Bùi Tễ đã quen, thờ ơ bắt đầu công việc hôm nay.

10 giờ rưỡi, trợ lý cầm máy tính bảng nói với cô: "Đây là thư mời điện tử cho Hội nghị thượng đỉnh quốc tế về Miễn dịch học và Bệnh lý học năm nay, thư mời bằng văn bản sẽ được gửi đến hai tuần sau."

Bùi Tễ nhìn thời gian, mùng 3 tháng 9, địa điểm là một thành phố ở Italy, cô ra hiệu đã biết.

Trợ lý lại nói: "Hội nghị mời ngài đọc diễn văn khai mạc tại lễ khai mạc năm nay."

Bùi Tễ có chút kinh ngạc, vì bài phát biểu khai mạc thường được phát biểu bởi một nhà khoa học đức cao vọng trọng, nổi tiếng gần xa.

Trợ lý thấy cô ngạc nhiên, thẳng thắn khen ngợi: "Ngài danh tiếng chính thịnh, không còn có thể nói là ngôi sao đang lên. Mọi người đều đồng ý ngài đã là một ngôi sao sáng trên bầu trời, lấp lánh tỏa sáng. Lần này diễn thuyết, ngài danh xứng với thực."

Bùi Tễ không có gì muốn nói. Cô nhìn lướt qua thư mời điện tử, tỏ vẻ đã biết, chờ trợ lý đi ra ngoài, cô lấy điện thoại ra gọi cho Tống Nhĩ.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho nàng. Tống Nhĩ tiếp rất nhanh, ở đầu dây bên kia, gọi tên cô: "Bùi Tễ."

Bùi Tễ phát hiện, Tống Nhĩ có khi gọi tên cô, có khi gọi cô là giáo thụ, không có quy tắc đặc biệt nào, hình như chỉ tùy theo tâm ý nàng. Điểm chung duy nhất là, bất luận là cao hứng, thương tâm, lo lắng, hồi hộp, giọng nàng luôn mang theo chút ỷ lại.

Bùi Tễ muốn báo tin tốt cho nàng, nhưng cô hỏi trước: "Em đang làm gì?"

"Em định viết một bài hát, bạn em đưa đàn ghi ta tới." Nàng nói, gảy vài cái, có giai điệu đơn giản vang lên.

"Giáo thụ, có muốn nghe em hát không? Em hát rất hay nha." Tống Nhĩ làm như tùy ý đề cập đến, sự thật là nàng phi thường chờ mong.

Bùi Tễ suy nghĩ một hồi, cho rằng lúc này không phải thời điểm tốt để nghe Tống Nhĩ hát. Bởi cô có một tin tức sẽ khiến Tống Nhĩ thực vui vẻ muốn nói cho nàng, nên liền cự tuyệt: "Không muốn."

Tống Nhĩ bị từ chối, thực không vui, liền nga một tiếng. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn phi thường muốn giáo thụ khen nàng, đành phải vô cùng không khiêm tốn mà tự biên tự diễn: "Vậy nếu chị muốn nghe, bất cứ lúc nào em cũng có thể hát cho chị nghe nha. Em hát rất hay."

Không hiểu sao, nàng vừa nói vậy, Bùi Tễ bỗng nhiên cảm thấy tin tức mà cô muốn nói cho Tống Nhĩ không quá quan trọng. Nghe Tống Nhĩ hát, mới là việc quan trọng nhất.

Cô đang định sửa miệng, Tống Nhĩ đã trước một bước hỏi: "Chị tìm em, có chuyện gì sao?"

Giáo thụ chưa bao giờ chủ động liên hệ nàng, đột nhiên tìm nàng, nhất định là có việc.

Đề tài bị cắt ngang, Bùi Tễ phải theo câu hỏi của Tống Nhĩ, nói cho nàng: "Hội nghị thượng đỉnh quốc tế về Miễn dịch học và Bệnh lý học mời tôi phát biểu tại lễ khai mạc."

Tống Nhĩ tức khắc quên đi cảm giác uể oải khi bị từ chối, siêu cấp vui vẻ khen: "Tuyệt vời! Giáo thụ thật lợi hại!"

Giọng nàng tràn đầy vui sướng. Không biết thứ gì chạm vào dây đàn, phát ra vài âm thanh trong trẻo, kèm theo thanh âm của Tống Nhĩ, làm tâm tình Bùi Tễ, trở nên rất tốt.

"Em biết mà, giáo thụ là giỏi nhất!" Tống Nhĩ cười nói, trong giọng là ôn nhu lưu luyến không nói nên lời.

Bùi Tễ cũng cong khóe môi, thậm chí chính cô cũng chưa phát hiện, đôi mắt từ trước đến nay luôn quạnh quẽ đã ngập ý cười: "Em đi với tôi, tôi sắp xếp danh tính trợ lý cho em, em liền có thể nghe tôi diễn thuyết."

Cô nói đến đây, tạm dừng một lúc, nghiêm túc nói với Tống Nhĩ: "Lục Mạn chưa từng nghe tôi diễn thuyết."

Cô còn nhớ rõ ngày đó, ra khỏi nhà thầy Tôn, Tống Nhĩ nói muốn nghe cô giảng bài, cô đồng ý, nhưng biết được Lục Mạn cũng từng nghe cô lên lớp, nàng liền rất khó chịu.

Bùi Tễ không hiểu sao Tống Nhĩ biết Lục Mạn nghe qua cô giảng bài thì không cao hứng. Nhưng, nếu để Tống Nhĩ vui, cô có thể vì nàng làm điều gì đó chưa vì người khác làm bao giờ.

Tống Nhĩ ngoài ý muốn, ngay sau đó bất cứ ai cũng có thể cảm thụ được niềm vui sướng ngất trời của nàng. Nàng phấn khởi nói ở đầu dây bên kia: "Cảm ơn giáo thụ!"

Bùi Tễ bị nàng vui vẻ cảm nhiễm. Cô không nhịn được, bắt đầu miêu tả phong cảnh thành phố ở Italy sẽ tổ chức hội nghị cho nàng.

Trình độ văn chương của cô hữu hạn, nhưng cực kỳ chính xác. Cô đem diện tích, dân số, phong cách kiến trúc, thời kỳ nở hoa và đặc điểm cấu tạo của những bông hoa đẹp nhất thành phố, mô tả chính xác cho Tống Nhĩ nghe.

Tống Nhĩ rất nghiêm túc lắng nghe, nàng không tự chủ được mà nói: "Thật muốn nhìn xem."

Đề tài cứ như vậy mà gián đoạn. Theo chữ "xem" nhạy cảm này, Tống Nhĩ cùng Bùi Tễ đều chìm trong im lặng.

Hội nghị tổ chức đầu tháng 9, bây giờ là giữa tháng 7. Ba tuần sau, trước hội nghị khoảng một tháng, Tống Nhĩ phải quyết định có phẫu thuật hay không.

Bùi Tễ giờ này mới nhận ra mình không lý trí.

Trong tương lai của cô, Tống Nhĩ có thể nhìn thấy, có thể không nhìn thấy, nhưng nàng nhất định sẽ bồi cô, đáp chuyến bay, du hành qua những đám mây vạn dặm, đến thành phố nhỏ, nghe cô diễn thuyết, cùng cô đi ngắm cảnh.

Cô không lý trí đến mức cố tình bỏ qua khả năng 35% từ trong tiềm thức, làm bộ ca phẫu thuật của Tống Nhĩ không hề nguy hiểm, nàng sẽ mãi luôn bên cô.

Bùi Tễ nghĩ tới giấc mơ phi lý vào buổi sáng.

Cô phát hiện, cô hiện tại, không khác gì kẻ trong mộng đã vi phạm y học thường thức, một hai phải cứu Tống Nhĩ.

Cô trong hiện thực, và cô trong giấc mơ, đều phi thường phi thường luyến tiếc Tống Nhĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện